Hồi lâu sau, Vân Cẩm lau sạch nước mắt, hỏi: “Anh sẽ không truyền hình ảnh và video ra ngoài đúng không?”
Nhắc tới chuyện hình ảnh thế này thật sự rất mất mặt.
Thật ra, hình và video trong tay Lương Hoài là do cậu gửi cho anh.
Đây là chuyện mà Vân Cẩm đã làm trong lúc say, tình huống cụ thể thế nào thì Vân Cẩm không nhớ rõ nhưng khi tỉnh lại vào sáng hôm sau, Vân Cẩm xem lại lịch sử cuộc nói chuyện thì mới biết mình đã làm cái gì.
Đêm đó chắc là cậu ta đã uống quá nhiều, cậu đã cởϊ qυầи áo, cầm điện thoại chụp rồi quay video ở những nơi rất kỳ quái.
Sau đó, cậu còn làm một việc to gan hơn nữa, chính là điên cuồng gửi những bức hình và video nhạy cảm ấy cho Lương Hoài.
Nếu đổi lại là người khác thì có lẽ họ sẽ đi báo cảnh sát.
Nhưng nếu những tấm hình ấy lộ ra cũng đã đủ để cậu thân bại danh liệt.
Lương Hoài nhanh chóng trả lời tin nhắn của cậu: “Tôi đã sớm xóa những thứ ấy rồi, xấu đến cay mắt.”
Vân Cẩm: “... Cảm ơn anh nhiều.”
Những chuyện tốt đẹp đã xảy ra trên núi cứ như một giấc mơ.
Vân Cẩm hít một hơi thật sâu, cậu không nhịn được hỏi: “Lương Hoài, anh có từng thích tôi dù chỉ một chút chưa?”
Nhưng tin nhắn ấy không gửi đi được.
Một dấu chấm than đỏ xuất hiện trước tin nhắn ấy.
Vân Cẩm: … Thế mà Lương Hoài đã xóa kết bạn với cậu rồi.
Vân Cẩm cười tự giễu một tiếng.
Trước kia, Vân Cẩm cố ý không nói cho Lương Hoài biết thật ra giữa cậu và Quý Kha chẳng có quan hệ gì cả.
Thậm chí hôm đó, khi Lương Hoài chạy đến nhà cậu, đè cậu trên tường rồi đánh cậu, cho dù Vân Cẩm rất khó chịu về cả mặt sinh lý lẫn tâm lý thì sâu trong lòng, Vân Cẩm vẫn không nhịn được mà nghĩ, phải chăng Lương Hoài đã ăn giấm của Quý Kha nên mới tức giận với cậu như vậy, có phải anh vẫn còn thích cậu một chút nào đó?
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ cậu đã tự mình đa tình quá rồi.
Trong mắt Lương Hoài, có khi cậu chỉ là một công cụ miễn phí, một món hàng rẻ tiền chẳng đáng một xu.
…
Tối hôm đó, Phó Thời Văn bận rộn trong bếp rất lâu.
“Hôm nay là ngày gì đặc biệt à?” Vân Cẩm ngửi thấy mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra, không nhịn được hỏi Quý Kha.
“Ừ, coi là vậy đi.” Quý Kha cười gật đầu, tay đặt trên bụng.
Vân Cẩm nhìn nụ cười trên mặt Quý Kha, nghi ngờ có phải mình lại vừa bị nhét thức ăn cho chó không.
Phó Thời Văn bưng món ăn nóng hổi cuối cùng lên bàn, anh cởi tạp dề ra, tới đỡ Quý Kha.
“Em có thể tự đi được.” Quý Kha cảm giác Phó Thời Văn quá cẩn thận với cậu, coi cậu như một món đồ thủy tinh dễ bể vậy, cậu không yếu ớt đến như vậy.
“Nhưng anh vẫn muốn đỡ em.”
Phó Thời Văn đi tới cạnh bàn ăn rồi lấy ghế ra cho Quý Kha, sau khi Quý Kha ngồi xuống, anh lại thân thiết đưa đũa cho Quý Kha.
Vân Cẩm nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, cậu phải nhanh chóng chọn xong nhà rồi dọn ra ngoài mới được.
Không thì đến một ngày nào đó, cậu sẽ không thể ăn hết lượng thức ăn cho chó này.
Phu nhân Lan dắt Quý Nhuyễn Nhuyễn tới, nhìn thấy trên bàn bày thật nhiều thức ăn: “Thời Văn, sau con nấu nhiều món vậy?”
Bình thường ở nhà toàn là do dì giúp việc nấu cơm, hôm nay Phó Thời Văn không chỉ đặc biệt xuống bếp mà còn làm một bàn thức ăn thật lớn.
Phó Thời Văn cười nói: “Bởi vì hôm nay có tin tốt muốn nói cho mọi người.”
Phó Thời Văn ngồi bên cạnh Quý Kha, anh nắm lấy tay Quý Kha ở dưới bàn, nhìn nhau với Quý Kha, hai người cùng nhìn nhau rồi cười.
Quý Kha quay đầu, thông báo tin tốt với mọi người.
“Con mang thai rồi.”
“Mang thai hả! Thật, có thật không?”
Phu nhân Lan che miệng, hiển nhiên là đã bị những lời này dọa cho sợ ngây người, trong mắt đầy nét vui vẻ cùng kích động.
Quý Kha cười gật đầu.
“Cha ơi, mang thai là gì vậy?” Quý Nhuyễn Nhuyễn vẫn chưa hiểu tại sao mọi người lại vui vẻ như vậy, cậu nhóc ăn một miếng sườn, nghiêng đầu hỏi.
“Mang thai có nghĩa là có em bé, Nhuyễn Nhuyễn, con sắp được làm anh rồi.” Vân Cẩm giải thích.
“Con sắp được làm anh ạ?!”
Quý Nhuyễn Nhuyễn vẫn luôn hâm mộ những bạn có em trai và em gái: “Tốt quá!”
Quý Kha sờ cái đầu mềm mại của cậu nhóc: “Sau này Nhuyễn Nhuyễn sẽ là anh.”
“Phát hiện như thế nào vậy?” Vân Cẩm tò mò hỏi.
Mặt mày Phó Thời Văn cũng mang theo nét cười: “Sáng nay tôi và A Du đi kiểm tra, cứ tưởng rằng dạ dày em ấy không thoải mái, không ngờ là nôn nghén.”
Vân Cẩm nhớ lại mấy bữa nay Quý Kha không ăn sáng mà cũng không đói bụng, hóa ra là do có em bé.
Thật ra thì mấy ngày nay Vân Cẩm cũng cảm thấy bụng mình có hơi không thoải mái, cậu định tranh thủ đến bệnh viện xem thế nào.
Cậu không hề có phản ứng nôn nghén của Quý Kha, vẫn ngửi được mùi hương, khẩu vị cũng rất tốt.
Có lẽ chỉ là một bệnh nhỏ mà thôi, không có gì to tát.
Mặc dù Vân Cẩm vẫn bị ép phải ăn thức ăn cho chó nhưng nhờ phúc của Phó Thời Văn, tối nay lại được ăn một bữa thỏa thích.
Cơm nước xong xuôi, Vân Cẩm thoải mái nằm trên giường chơi game.
Đúng lúc ấy, một tin tức trên Weibo xuất hiện.
Vân Cẩm đang đánh tổ đội, thấy tin tức che mất tầm mắt định vuốt xóa đi nhưng khi nhìn thấy hai chữ Lương Hoài trong tiêu đề, cậu vẫn không nhịn được mở Weibo ra xem thử.
Paparazzi chụp được Lương Hoài đi hẹn hò với một gái trẻ tuổi.
Đi dạo phố rồi ăn cơm, xem phim đến tận tối, Lương Hoài còn thân thiết đưa cô gái về, hai người giống hệt một đôi tình nhân bình thường.
Cô gái không bị lộ mặt nên vẫn chưa rõ là ai.
Trên mạng tranh cãi hăng hái, Weibo của Lương Hoài vẫn chưa tỏ thái độ gì.
Anh ăn cả trai lẫn gái, Vân Cẩm tắt video đi, với điều kiện của Lương Hoài, anh muốn tìm người yêu như thế nào cũng không khó.
Cậu thoát Weibo, trở lại giao diện game, trong lòng vô cùng khó chịu.
Sáng hôm sau, Vân Cẩm nhận được tin báo hợp đồng với đoàn làm phim mới đã hoàn tất, cậu lại phải chuẩn bị đến đoàn làm phim làm việc nữa rồi.
Bộ phim truyền hình “Vô Nguyệt” lần này cậu phải đi quay là một bộ phim nam chủ được đầu tư cực lớn đến mức S+ của đài, bộ phim này được chuyển thể từ một bộ đại IP nam tần, từ đạo diễn đến biên kịch đều là người có thực lực, bởi vì nguyên tác rất nổi tiếng nên bên đầu tư cũng rất coi trọng bộ phim này, tuyển chọn toàn những diễn viên thuộc phái thực lực đã từng đóng đại IP+, đội hình diễn viên vô cùng hoành tráng.
Trong những nhân vật lớn ấy, Vân Cẩm chỉ là một nam phụ số ba.
Mặc dù Vân Cẩm cũng là diễn viên đỉnh lưu, đóng phim cũng từng đóng cả nam chính nhưng những bộ phim mà cậu đóng đa số chỉ là phim thần tượng.
Bộ phim này hoàn toàn khác xa trước đó, đạo diễn Tôn rất chú trọng vào khâu casting, diễn viên phải gần sát với nhân vật trong nguyên tác, hơn nữa còn phải có kỹ năng diễn, với kỹ năng của cậu, công ty chịu sắp xếp cho cậu có vai là cũng đã rất hao tâm tổn sức rồi.
Thật ra, Vân Cẩm cũng cảm thấy rất hứng thú với quyển tiểu thuyết này, cậu đã từng đi casting cho vai nam chính nhưng có lẽ do kỹ năng diễn xuất chưa tới, đạo diễn chỉ nhìn mặt mũi cậu rồi gật đầu một cái tượng trưng, sau đó thì không có sau đó nữa.
Trước mắt vẫn chưa biết nam chính là ai, theo Vân Cẩm biết, anh ta là một diễn viên rất có bối cảnh ở trong giới giải trí, tuy có kỹ năng diễn xuất nhưng danh tiếng lại không hot lắm, vì vậy nên mới muốn nhờ bộ phim này để nổi tiếng lên.
Vân Cẩm thu dọn đồ đạc, xe đang chờ ở dưới lầu.
Lần này đi quay chắc cũng đi ít nhất là mấy tháng, Vân Cẩm mang theo mấy cái vali, đúng lúc có thể mượn cơ hội này để giải sầu một chút, sớm đá Lương Hoài khỏi đầu cậu đi.
Nơi đóng phim là một thành phố phim ảnh mới xây, phương tiện xung quanh khá đầy đủ nhưng lại không có nhiều người, trông hơi vắng vẻ.
Lúc Vân Cẩm đến đã hơi trễ, cậu ngủ hết ngày đầu tiên trong khách sạn, sáng hôm sau người bên đoàn làm phim đã liên lạc với Tiểu Hứa, gửi cho cậu địa chỉ để đến tham gia nghi thức khai máy.
Lúc ăn sáng ở trong khách sạn, Vân Cẩm nhìn thấy một bóng người quen mắt.
Cậu xoa xoa mắt, không thể tin được: “Tiểu Hứa, lúc nãy tôi không nhìn lầm đúng không.”
Tiểu Hứa đang bóc vỏ trứng cho Vân Cẩm, cậu ta nhìn theo tầm mắt của Vân Cẩm, nhìn thấy ảnh đế Lương.
Tiểu Hứa ít nhiều gì cũng biết giữa Lương Hoài và Vân Cẩm có chút quan hệ nhưng không biết nhiều, cậu ta chỉ biết Lương Hoài và Vân Cẩm từng quen nhau một khoảng thời gian nhưng sau đó đã nhanh chóng chia tay.
Cho nên Tiểu Hứa nghĩ rằng Vân Cẩm thấy bạn trai cũ nên mới lúng túng.
Vân Cẩm đột nhiên gặp Lương Hoài thế này khiến cậu có cảm giác không kịp đề phòng.
Diễn viên đóng phim điện ảnh như Lương Hoài vốn không thích đóng phim truyền hình nhưng đoàn làm phim trong thành phố cũng không nhiều, vậy Lương Hoài tới đây quay phim gì?
Chẳng lẽ anh cũng ở lại suốt mấy tháng sao.
Thấy Lương Hoài, khẩu vị ăn cơm của Vân Cẩm đã không còn, cậu đặt đũa xuống: “Chúng ta qua đó trước đi.”
“Được.” Tiểu Hứa xách túi đi theo Vân Cẩm.
Vân Cẩm đã đóng không ít phim, cũng từng tham gia không ít nghi thức khai máy, cậu biết mỗi đạo diễn đều có cách làm riêng.
Lúc Vân Cẩm đến, đoàn làm phim đã dọn bàn thờ xong, trên bàn thờ cúng trái cây, đồ ăn thức uống, ở giữa đặt một lư hương đỏ vàng, mỗi bên đặt một cây nến đỏ.
Máy quay phim ở kế bên cũng đang được đắp vải đỏ.
Vân Cẩm gặp được nhiều diễn viên thực lực và tiền bối cốt cán thế này khiến cậu có hơi không quen thuộc.
Lúc người khác đang nói chuyện thật vui vẻ, cậu chỉ có thể đứng một bên lúng túng chơi điện thoại chứ không phải do cậu lạnh lùng.
Không lâu sau đã đến giờ, nghi thức khai máy bắt đầu, đạo diễn Tôn bước lên bục giới thiệu một chút về các diễn viên xuất hiện và tình trạng của hạng mục.