Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi

Chương 104




“Anh quan tâm đến việc tôi có uống rượu hay không làm gì! Khốn kiếp, tên ngốc!” Vân Cẩm lẩm bẩm, hùng hổ mắng mấy phút liền, tất cả toàn là từ dùng để mắng người nhưng không mắng quá nặng.

Lương Hoài vẫn nhịn chứ không cúp điện thoại, hỏi: “Chừng nào em về thành phố F?”

“Tôi không về, tôi không làm diễn viên nữa!” Vân Cẩm thở phì phò nói.

Lương Hoài biết Vân Cẩm đã uống say, nếu như bình thường thì cậu làm gì có cái gan để gọi điện thoại mắng anh, càng không dám nói những lời thế này.

Lương Hoài nói: “Sáng mai tôi sẽ gọi lại cho em.”

Anh đang chuẩn bị cúp điện thoại, đầu dây bên kia lại truyền tới giọng nói của Quý Kha.

“Vân Cẩm, ngủ thôi.”

“Quý Quý, tôi không ngủ, tôi muốn mắng chết thằng chó má đó!” Vân Cẩm vô cùng tức giận nhưng lại không có chỗ để trút.
Cậu đã nhịn suốt mấy ngày liền.

Lúc Lương - chó má - Hoài nghe thấy giọng nói của Quý Kha, người anh ta lập tức cứng đờ.

Giọng nói anh vẫn trong trẻo lạnh lùng: “Bây giờ Quý Kha và em đang ở chung một chỗ?”

“Đúng vậy, chúng tôi còn ngủ chung một cái giường đó.” Vân Cẩm vui tươi hớn hở nói.

Đầu bên kia yên tĩnh một hồi, Vân Cẩm vỗ tay: “Này, Lương Hoài, anh cúp điện thoại rồi à? Sao không nói gì nữa?”

“Không có.” Lương Hoài cười lạnh: “Vân Cẩm, hai người ở trên giường mà còn phải gọi điện thoại cho tôi nữa sao?”

“Hai người đang làm à? Không thoải mái sao? Sao lại không thoải mái thế nhỉ? Hay là em vẫn đang nhớ đến tôi?”

Giọng nói của Lương Hoài trở nên lạnh lùng sắc bén hơn: “Chỉ có tôi có thể khiến em thoải mái thôi đúng không?”

Vân Cẩm cầm điện thoại, ngón tay giận đến phát run: “Đúng vậy, chúng tôi đang làm đó, rất thoải mái, thoải mái lắm! Có chó mới nhớ anh.”
Quý Kha người trong cuộc đang nằm ở một bên: …

Phó Thời Văn đang ôm người trong cuộc: …

Lương Hoài cúp điện thoại, Quý Kha tưởng rằng vậy là Vân Cẩm đã có thể đi ngủ.

Ai ngờ Vân Cẩm chỉ nằm xuống giường một lát, phút chốc sau lại ngồi dậy.

“Vân Cẩm, cậu không mệt à?” Quý Kha hỏi.

“Quý Quý, tôi gọi điện thoại đã.” Vân Cẩm yếu ớt nói, cậu cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, lại gọi tới cho Lương Hoài.

Lương Hoài bắt máy: “Em còn việc gì nữa?”

“Không có việc gì thì không thể gọi cho anh sao?” Vân Cẩm hùng hổ nói.

Lương Hoài cúp điện thoại, Vân Cẩm vẫn kiên nhẫn không từ bỏ, lại tiếp tục gọi điện thoại.

Đúng là chẳng ai muốn ở chung phòng với một con quỷ say, Phó Thời Văn ngồi dậy: “A Du, chúng ta ra ngoài ghế salon ngủ đi.”

“Nhưng bên ngoài lạnh lắm.”
“Anh ôm em.” Phó Thời Văn ôm lấy Quý Kha: “Chúng ta ra ngoài đi.”

Quý Kha còn có thể nói gì đây.

“Vân Cẩm, chúng tôi ra ngoài ngủ đây.”

“Ừ.” Vân Cẩm ngơ ngác gật đầu.

Lương Hoài vẫn cúp điện thoại, Vân Cẩm thì vẫn không bỏ cuộc gọi cho anh.

May là nhà Vân Cẩm tiền muôn bạc biển, ghế salon cũng vô cùng sang chảnh, lớn hơn ghế ở những nhà bình thường nhiều, tuy nhiên để hai người ngủ thì vẫn hơi chật chội, Phó Thời Văn nằm bên ngoài, ôm Quý Kha ở bên trong.

Vừa đắp chăn thật dày lại vừa được Phó Thời Văn ôm chặt, mặc dù không có lò sưởi, Quý Kha cũng không thấy lạnh chút nào.

Vân Cẩm ở trong phòng vẫn còn nói chuyện điện thoại, cơn buồn ngủ bắt đầu tấn công Quý Kha.

Sáng ngày mai còn phải lên máy bay, nên ngủ sớm một chút.

Trong lúc Quý Kha thiêu thiêu ngủ, Phó Thời Văn nhẹ giọng thở dài.

“Tại sao lại không muốn tái hôn với anh chứ?”



Sáng hôm sau, Quý Kha và Phó Thời Văn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Không biết Vân Cẩm tối qua ngủ lúc nào nhưng sáng ra dậy không nổi, trông có vẻ đã quấy rầy Lương Hoài rất lâu vào ngày hôm qua.

Lúc tạm biệt, mẹ Vân Cẩm vẫn còn lưu luyến Quý Nhuyễn Nhuyễn, bà đưa hết bao lớn đến bao nhỏ đồ cho Quý Nhuyễn Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, sau này nhớ đến chơi nữa nhé.”

Quý Nhuyễn Nhuyễn cũng rất thích mẹ Vân Cẩm: “Vâng ạ! Gặp lại bà sau.”

Máy bay bay đến thành phố A.

Quý Kha đưa Phó Thời Văn về bệnh viện cùng với Quý Nhuyễn Nhuyễn.

Sau khi phu nhân Lan biết Phó Thời Văn đã trở về bệnh viện, bà vội chạy đến đó trước.

Vết thương trên đầu Phó Thời Văn đã được bác sĩ xử lý qua, may là không bị nhiễm trùng, thể trạng Phó Thời Văn khá tốt, vết thương lành lại khá nhanh.

Khi phu nhân Lan đến nơi, bà vốn định đi xem Phó Thời Văn thế nào nhưng khi đi tới phòng bệnh, bà bỗng nhìn thấy đứa bé đẹp trai đứng cạnh Quý Kha thì ánh mắt không còn nhúc nhích được nữa.

“Bé trai này là…”

Bé trai ấy giống hệt Phó Thời Văn khi còn bé, phu nhân Lan hơi căng thẳng nhìn về phía Quý Kha: “Thằng bé… Thằng bé có phải…”

Quý Kha gật đầu.

Phu nhân Lan nhìn cậu nhóc dễ thương trước mặt, bà chậm rãi ngồi xuống, căng thẳng đến run rẩy: “Bé trai, con tên gì?”

“Con tên là Nhuyễn Nhuyễn ạ.” Đôi mắt Quý Nhuyễn Nhuyễn vừa lớn lại vừa đẹp, lông mi rất dài, tròng mắt trong suốt nhìn phu nhân Lan.

Phu nhân Lan bị đôi mắt long lanh ấy nhìn, trái tim cũng mềm nhũn ra.

“Nhuyễn Nhuyễn, bà là bà nội đây.”

“Bà nội!” Quý Nhuyễn Nhuyễn gọi rất ngọt.

“Ừ, Nhuyễn Nhuyễn ngoan quá.” Phu nhân Lan không nhịn được ôm lấy Quý Nhuyễn Nhuyễn.

Phu nhân Lan có cháu trai liền quên mất con trai đang nằm trên giường bệnh.

Quý Kha ở lại bệnh viện với Phó Thời Văn suốt ba ngày, thời gian nghỉ phép hằng năm của cậu cũng sắp hết rồi.

Nghe tin Quý Kha phải về thành phố F, Phó Thời Văn không nói lời nào đã vội làm thủ tục xuất viện, đi theo Quý Kha đến thành phố F.

Lúc Quý Kha rời đi, phu nhân Lan đã hỏi liệu Quý Kha có thể để Nhuyễn Nhuyễn ở lại đây chơi thêm mấy ngày không, đến kỳ tựu trường thì bà sẽ đưa cậu nhóc về.


Dù gì thì phu nhân Lan cũng là bà nội của Quý Nhuyễn Nhuyễn, vì vậy Quý Kha đã hỏi Quý Nhuyễn Nhuyễn có muốn ở lại hay không.

Quý Nhuyễn Nhuyễn không đồng ý: “Con muốn về chơi với Miểu Miểu.”

Miểu Miểu là bạn học của Quý Nhuyễn Nhuyễn.

Phu nhân Lan cắn răng: “Thế thì ta cũng đến thành phố F.”

“Mẹ, mẹ đi theo làm cái gì?” Phó Thời Văn nói.

“Ta đi để trông cháu trai cho con dâu của ta.”

Phu nhân Lan đã hơn năm mươi, cũng sắp đến tuổi về hưu rồi.

Phó Thời Văn vừa nghe đã thấy có lý. Nhất là khi phu nhân Lan chịu gọi Quý Kha là con dâu.

Quý Kha quay về thành phố F.

Nhà vẫn không khác gì lúc rời đi, ánh nắng tươi sáng, thời tiết rất tốt.

Phu nhân Lan tìm một khách sạn cao cấp ở gần đó để ở lại, thỉnh thoảng còn mang đến một ít thức ăn ngon, lúc Quý Kha làm việc, bà cũng giúp chăm sóc Quý Nhuyễn Nhuyễn.

Phó Thời Văn tìm một bệnh viện ở thành phố F để tiếp tục dưỡng thương.

Tháo băng gạc đã là chuyện của một tháng sau.

Bởi vì vết thương trên đầu, Phó Thời Văn đã phải cạo sạch tóc ở những chỗ gần vết thương, đến khi tháo hết băng gạc, kiểu tóc của Phó Thời Văn rất xấu, cả phần trước đều đã bị trọc.

May là gương mặt của Phó Thời Văn vẫn đủ đẹp trai, cho dù có trọc thì vẫn rất đẹp nhưng trông không còn vẻ õng ẹo nữa.

“Đừng nhìn.” Sau khi bác sĩ rời đi, Phó Thời Văn lấy tay che đầu.

Từ nhỏ đến lớn, Phó Thời Văn anh chưa từng để kiểu tóc xấu như vậy nên không muốn để vợ nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình.

Thư ký đã mua một cái mũ trên đường đến đây.

Quý Kha ngồi bên cạnh Phó Thời Văn, thử gỡ tay Phó Thời Văn ra: “Để em xem xem.”

Phó Thời Văn che đầu không để cậu nhìn: “Xấu lắm.”

“Không xấu.” Quý Kha cười nói: “Để em nhìn thử đi.”

“Được rồi.” Phó Thời Văn không cản Quý Kha nữa, anh lấy tay ra: “Đừng cười anh đó.”

“Không biết nữa.”

Quý Kha nhìn vết sẹo dài hồng hồng ở trên đầu Phó Thời Văn giống như một con sâu thịt, đúng là không đẹp chút nào, kiểu tóc còn rất xấu.

Khóe miệng Quý Kha không nhịn được cong lên.

Phó Thời Văn nhìn cậu: “Đã nói là không cười rồi mà.”

“Em có cười đâu.” Quý Kha nhếch môi.

“Rõ ràng là em đã cười mà.” Phó Thời Văn đẩy Quý Kha lên giường, đè trên người cậu: “Không được cười, còn cười nữa anh sẽ làm em đó!”

“Sặc!”

Rốt cuộc Quý Kha đã không nhịn được nữa, nhìn đỉnh đầu Phó Thời Văn trọc một mảng mà còn nói mấy lời bá đạo, cậu không nhịn được cười ha ha.

Phó Thời Văn nhìn Quý Kha cười sảng khoái, anh cù lét người cậu: “Em còn cười nữa hả.”

Quý Kha sợ nhột nên càng không thể dừng cười được.

“Được rồi được rồi.” Quý Kha cười đến nỗi chảy nước mắt.

Phó Thời Văn tạm tha cho cậu.

“Không được cười anh nữa.”

“Ừ ừ.” Quý Kha nhếch môi, ánh mắt lại rơi lên vết sẹo ở trên cái đầu hói của Phó Thời Văn.

Trong đầu cậu bỗng nhớ đến hôm đó khi Phó Thời Văn đẩy cậu ra.

Hôm đó, cậu trơ mắt nhìn Phó Thời Văn bị xe đυ.ng bay ra xa, lăn trên đất mấy vòng, sau đó nằm trên vũng máu.

Tim Quý Kha như bị thắt chặt, không cười nổi nữa.