Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi

Chương 103




“Muốn đi dạo quanh đây chút không?” Phó Thời Văn đề nghị.

“Được.”

Đi trên tuyết sẽ phát ra những tiếng chạm nhỏ nhẹ, nghe rất êm tai.

Thôn không lớn, chỉ có khoảng hai ba mươi hộ gia đình, mọi người ở rất gần nhau.

Chú hai của Vân Cẩm ở cách nhà họ không xa, đi chưa được mấy bước, Quý Kha đã nhìn thấy Vân Cẩm đang ngồi chồm hổm dưới đất đắp người tuyết với một đám trẻ con, nhìn kỹ thì trong đám trẻ ấy cũng có cả Quý Nhuyễn Nhuyễn.

Người tuyết đã thành hình, chỉ còn thiếu một ít chi tiết.

Một đứa bé về nhà lấy cà rốt, Vân Cẩm thì nhặt một hạt nụ bầu hồ lô rồi đặt vào lỗ mũi của người tuyết để làm mũi.

Quý Nhuyễn Nhuyễn và một đứa bé khác đi tìm hai cành cây, cô gái đứng cạnh Vân Cẩm bẻ gãy cành cây rồi cắm vào trong người tuyết để làm cánh tay.
Cuối cùng, cô gái kia lại lấy hai cái nút áo màu đen từ trong túi ra để làm mắt cho người tuyết, đại công cáo thành.

Người tuyết trông rất đẹp, các bạn nhỏ đều rất thích.

“Nhuyễn Nhuyễn.” Quý Kha nhẹ giọng kêu một tiếng.

“Cha, chú Phó!” Quý Nhuyễn Nhuyễn quay đầu, vừa nhìn thấy Quý Kha và Phó Thời Văn, cậu nhóc vui vẻ chạy tới.

Quý Kha sờ đầu Nhuyễn Nhuyễn: “Con có lạnh không?”

“Không lạnh ạ, cha ơi, đắp người tuyết vui quá!” Quý Nhuyễn Nhuyễn hưng phấn chạy tới chạy lui theo một đám con nít, cậu cảm thấy khung cảnh này rất đẹp.

Cô gái đứng cạnh Vân Cẩm nghe thấy giọng nói thì quay đầu lại, nhìn thấy Quý Kha và Phó Thời Văn, khi nhìn đến mặt Phó Thời Văn, ánh mắt cô dừng lại khoảng hai giây: “Anh họ, họ là bạn của anh à?”

Vân Cẩm chụp một tấm hình của người tuyết, quay đầu cũng nhìn thấy Phó Thời Văn và Quý Kha: “Đúng rồi!”
“A Hương để anh giới thiệu với em, đây là ông chủ của anh, cũng là cha của Nhuyễn Nhuyễn, Quý Kha.”

“Quý Quý, con bé là con gái của chú hai tôi, em họ của tôi, Vương Hương, nó học giỏi lắm, bây giờ đang đi học ở trường đại học trọng điểm đó!”

Vân Cẩm vừa nhắc tới em họ của mình đã cảm thấy vô cùng tự hào.

Người học giỏi nhất trong nhà họ chính là em họ của cậu ta.

Vương Hương cảm thấy anh họ của cô đã là diễn viên đẹp trai nhất rồi, không ngờ còn có người còn đẹp hơn anh họ của cô nữa.

Nhất là người đàn ông đang quấn băng gạc kia, anh để lộ một nửa gương mặt trông vô cùng hấp dẫn.

“Anh họ, anh ấy là ai vậy?” Vương Hương kéo Vân Cẩm, nhỏ giọng hỏi một câu.

Vân Cẩm cười ha ha gãi đầu: “Phó Thời Văn, ông chủ lớn.”

“Chào anh.” Vương Hương đỏ mặt chào Phó Thời Văn.
“Chào cô.” Phó Thời Văn gật đầu, tầm mắt lại quay về nhìn Quý Kha và Nhuyễn Nhuyễn.

Vân Cẩm đi tới: “Đúng rồi, Quý Quý, tối nay chúng ta đến nhà chú hai ăn cơm nhé.”

“Vân Cẩm, chúng tôi ở nhà ăn đại cái gì đó là được.” Quý Kha đã rất ngại khi cứ mãi làm phiền nhà Vân Cẩm, nếu còn tiếp tục đi theo Vân Cẩm làm phiền hết nhà này đến nhà khác thì đúng là còn ngại hơn nữa.

Vân Cẩm nói: “Chú hai của tôi mời các cậu đến đó, ông ấy đã làm nhiều thức ăn lắm rồi, còn hấp cơm nữa, nếu các cậu không đến thì sẽ lãng phí lắm.”

“Đúng đó anh Quý, anh đừng khách sáo nữa, anh họ đi làm ở công ty của anh, cảm ơn anh vẫn hay chiếu cố anh ấy.” Vương Hương cũng nói.

Nói xong, cô lại liếc nhìn Phó Thời Văn, hơi đỏ mặt: “Anh Phó, anh cũng đừng khách sáo.”

Quý Kha phát hiện Vương Hương nhìn mặt Phó Thời Văn rất lâu, trong ánh mắt còn có chút thẹn thùng.

Cậu không nhịn được nhìn Phó Thời Văn một chút.

Người ta vẫn thường nói kiểu tóc sẽ đánh giá độ đẹp trai của đàn ông.

Cho dù bây giờ trên đầu Phó Thời Văn đang quấn băng gạc thì giá trị nhan sắc của anh cũng không hề bị ảnh hưởng chút nào, gương mặt ấy vốn không cần thêm kiểu tóc làm nền, góc cạnh thâm thúy đẹp trai, sống mũi anh tuần, đôi môi mỏng hấp dẫn, đúng là một gương mặt đẹp không góc chết.

Phó Thời Văn nhận ra ánh mắt của Quý Kha, nhướng mi: “Có phải thấy anh đẹp trai lắm không?”

Quý Kha thu hồi tầm mắt: “Cũng được thôi, đi dạo chỗ khác đi.”

Ngày mai đã phải rời đi, Quý Kha khá thích nơi này, chỗ này xa xôi, rất yên tĩnh, cách xa khỏi thành phố huyên náo.

Sau khi Quý Kha và Phó Thời Văn đã đi xa, Vương Hương nhỏ giọng hỏi Vân Cẩm: “Anh họ, anh Phó ấy làm cái gì vậy?”

“Ông chủ lớn đó, nghe nói có nhiều sản nghiệp lắm nhưng cụ thể là gì thì anh không rõ, em hỏi cái này để làm gì?” Vân Cẩm quay đầu nhìn Vương Hương.

“Không có gì… Chỉ tò mò mà thôi.” Vương Hương hơi đỏ mặt.

Vân Cẩm cũng không suy nghĩ nhiều: “Haiz, A Hương, em thấy anh cho con người tuyết này găng tay với mũ của anh được không?”

“Anh họ, nếu anh làm vậy thì anh sẽ lạnh.” Vương Hương nói.

Vân Cẩm gật đầu: “Cũng đúng nhỉ.”

“Anh họ, sang năm em sẽ tốt nghiệp đại học, muốn đến thành phố F để làm việc, anh cảm thấy thành phố F thế nào?”

“Thành phố F được lắm! A Hương, chú hai đã đồng ý chưa?” Nếu Vương Hương có thể đến thành phố F, Vân Cẩm sẽ rất vui.

“Đồng ý rồi.” Vương Hương gật đầu.

“Vậy thì tốt quá, A Hương, sau này đến thành phố F em cứ đi theo anh, anh sẽ giới thiệu việc làm cho em!” Vân Cẩm vỗ ngực.

“Không cần đâu, anh họ, em có thể tự tìm việc được.” Vương Hương nói.

Vân Cẩm sờ gáy, em họ cậu từ nhỏ đã rất ưu tú, cái gì cũng giỏi hết.

“Anh họ, sau này chúng ta ở thành phố F có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Ừ!”

Buổi tối, Quý Kha và Phó Thời Văn đến nhà chú hai của Vân Cẩm để ăn cơm.

Chú hai của Vân Cẩm và những người họ hàng khác đều vô cùng nhiệt tình, nhất là sau khi nghe nói cậu là ông chủ của Vân Cẩm, bác Vương lập tức mang một thùng Mao Đài tới, định không say không về, ngay cả Vân Cẩm bình thường không uống rượu cũng uống không ít.

Quý Kha nhớ lần trước khi uống rượu cùng với bác Vương, cậu suýt chút nữa đã bị thủng dạ dày nên bây giờ cũng không dám uống nhiều, Phó Thời Văn bị thương trên đầu cũng không thể uống.

Tửu lượng của Vân Cẩm tốt hơn Quý Kha nhưng cũng chỉ tốt hơn có một chút.

Sau khi uống được mấy chén rượu trắng.

Trên mặt cậu đã đỏ ửng.


Quý Kha thấy Vân Cẩm uống say, Quý Nhuyễn Nhuyễn thì đang nằm trên đùi cậu nên quyết định đưa hai người về nhà trước.

Vân Cẩm uống hết chén này đến chén khác, nhìn mọi người có đôi có cặp.

Quý Kha muốn đỡ cậu ấy nhưng Phó Thời Văn đã đặt Quý Nhuyễn Nhuyễn vào trong ngực Quý Kha: “Em ôm Nhuyễn Nhuyễn đi, để anh đỡ cậu ta.”

Phó Thời Văn đỡ Vân Cẩm, Vương Hương đi ra từ sau rèm: “Anh Phó, để em giúp anh.”

“Được rồi, giao cậu ta cho cô đó.” Phó Thời Văn đưa Vân Cẩm cho Vương Hương, sau đó đi theo Quý Kha ra ngoài.

Vương Hương nhìn bóng lưng của Phó Thời Văn: “Anh họ, em hỏi anh một chuyện.”

Vân Cẩm ợ rượu: “Em… Em nói đi.”

Vương Hương hỏi: “Có phải anh Phó thích anh Quý không?”

“Đúng vậy.” Vân Cẩm gật đầu.

Vương Hương sắp khóc: “Tại sao người đẹp trai, giỏi giang như vậy lại không có phần cho em chứ.”

Hiếm lắm mới có một người đáp ứng đầy đủ tiêu chí của Vương Hương.

Vân Cẩm gật đầu, đồng cảm: “Phó Thời Văn tốt gấp mười lần đàn ông tốt đó, lên phòng khách được xuống phòng bếp được, chỉ là anh ta hơi hung dữ với anh thôi, còn lại thì cái gì cũng tốt.”

“Tại sao anh ấy lại hung dữ với anh?” Vương Hương hỏi.

Vân Cẩm lại ợ rượu: “Anh ta tưởng rằng anh muốn cướp Quý Quý của anh ta.”

“Hả?” Vương Vương cười.

Vân Cẩm uống hơi nhiều, Vương Hương đỡ cậu ấy về.

Tối đó mọi người cùng nằm trên một chiếc giường đất.

Giường đất rất lớn, mặc dù nằm sẽ không ảnh hưởng gì đến nhau nhưng Phó Thời Văn vẫn chê, nằm cách xa Vân Cẩm.

Vừa chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Vân Cẩm liền ngồi dậy.

“Vân Cẩm, cậu muốn đi vệ sinh à?”

“Điện thoại của tôi đâu?” Vân Cẩm tìm điện thoại khắp nơi.

Phó Thời Văn nhặt điện thoại ở trên mặt đất rồi ném cho Vân Cẩm: “Ở đây.”

“Cảm ơn!” Ánh mắt Vân Cẩm mờ mờ, nói cảm ơn với Phó Thời Văn.

Quý Kha tưởng rằng cậu ấy muốn chơi điện thoại nhưng lại nhìn thấy sau khi Vân Cẩm nhận lấy điện thoại, cậu ấy mở danh bạ rồi bắt đầu gọi điện.

Điện thoại gọi nhiều lần nhưng không có ai bắt máy, Vân Cẩm vẫn không từ bỏ, tiếp tục gọi.

Hồi lâu sau, điện thoại đã được nhận, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lương Hoài.

“A lô?”

“Có chuyện gì không?”

Vân Cẩm nghe giọng nói của Lương Hoài, nước mắt rơi lã chã.

“Không có gì thì tôi cúp đây.” Lương Hoài vừa nói vừa muốn cúp điện thoại.

“Lương Hoài, anh là một tên ngốc!” Vân Cẩm khịt mũi, mắng người bên kia điện thoại.

Tiếc là Vân Cẩm uống rượu đã say đến không biết trời đất, lúc mắng người cũng không thấy hung dữ chút nào mà còn có chút tội nghiệp.

Phó Thời Văn tiến sát lại tai Quý Kha, nhỏ giọng hỏi: “Lương Hoài là ai vậy?”

“Một tên ngốc.” Quý Kha vô cùng đồng ý với cách gọi Lương Hoài của Vân Cẩm.

“À.” Phó Thời Văn không hỏi thêm nữa: “A Du, em dùng nước hoa gì vậy, thơm quá.”

Mùi gì sao? Quý Kha chưa từng ngửi thử, nếu như có mùi thơm, có lẽ đó là mùi của sữa tắm.

Ở đầu dây bên kia, Lương Hoài vừa mới ngủ không lâu đã bị cuộc điện thoại của Vân Cẩm đánh thức, nghe giọng nói ồ ồ của Vân Cẩm, anh cau mày thấp giọng hỏi: “Em uống rượu à?”