Lúc này Phó Thời Văn nhìn trái nhìn phải, lông mày nhăn thật chặt.
"Xin hỏi ngài đang tìm gì sao?" Vân cẩm nhỏ giọng hỏi.
Phó Thời Văn cau mày nhìn vân cẩm: "Hai người ngủ cùng một giường?"
"Đúng—— a, không phải, không phải.” Nhìn sắc mặt Phó Thời Văn càng thêm dọa người, Vân Cẩm nuốt một ngụm nước miếng, liên tục nói vài lần không phải.
"Vây cậu ngủ chỗ nào?"
"Tôi, tôi ngủ phòng bên kia." Vân Cẩm mù quáng chỉ vào một căn phòng.
Khi Phó Thời Văn quay đầu lại, Quý Kha đã ra khỏi nhà vệ sinh.
"Đi thôi."
"Được!"
Ngay khi Phó Thời Văn nói chuyện với Quý Kha, biểu cảm trên mặt giống như gió xuân tháng ba.
Vân Cẩm: ........Tim mệt quá.
…
Quý Kha lái xe, Phó Thời Văn tưởng sẽ về, dọc theo đường đi đều rất vui vẻ, không ngờ Quý Kha lái xe vào bệnh viện huyện.
"Tới chỗ này làm gì?"
"Miệng vết thương trên đầu anh bị nứt ra rồi, cần phải xử lý."
Quý Kha dừng xe tại bãi đỗ xe bệnh viện, đưa Phó Thời Văn vào bệnh viện.
Người khám bệnh cho Phó Thời Văn là một bác sĩ trực ca đêm.
Sau khi bác sĩ đã biểu rõ tình huống của Phó Thời Văn, không nhịn được trách mắng Phó Thời Văn, nào có người bệnh nào như vậy, vừa phẫu thuật xong đã chạy lung tung.
Phó Thời Văn đâu chịu nổi mắng, vốn khó chịu vô cùng, nhưng khi nhìn thấy Quý Kha bên cạnh lộ ra vẻ mặt lo lắng, trong lòng lại hơi hưởng thụ.
Sau khi bác sĩ kiểm tra miệng vết thương cho Phó Thời Văn xong, băng bó lại một lần nữa, lại cho thêm ít thuốc hạ sốt, hơn nữa đề nghị sớm trở về bệnh viện ban đầu, tiến hành kiểm tra bước tiếp theo.
Vất vả cả đêm, khi Quý Kha lái xe trở lại nhà, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Cha mẹ Vân Cẩm ra ngoài chúc tết, trong nhà chỉ còn Vân Cẩm và Quý Nhuyễn Nhuyễn.
"Chú Phó!" Khi Quý Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy Phó Thời Văn, cậu nhóc vui vẻ lao tới.
Ánh mắt đầu tiên Phó Thời Văn nhìn thấy Quý Nhuyễn Nhuyễn, "Sao đứa trẻ này lớn lên giống mình thế nhỉ?"
"Nhuyễn Nhuyễn, chú Phó hơi mệt, ba đưa chú ấy đi nghỉ ngơi trước."
"Vâng ạ!" Nhuyễn Nhuyễn nghe lời gật đầu.
Phó Thời Văn muốn nói về chuyện Quý Nhuyễn Nhuyễn, bị Quý Kha đen mặt kéo lên giường ngủ sàn.
"Đi ngủ nhanh đi."
Phó Thời Văn ngoan ngoãn nằm xuống, "Vợ ơi, đứa bé kia là con trai chúng ta phải không?"
"Đúng vậy, là của anh." Quý Kha nói.
“Quả nhiên là của anh!”
Quý Kha kéo chăn lên cho anh, "Mau ngủ."
"Em cũng ngủ." Phó Thời Văn bắt được tay Quý Kha, đôi mắt đen bóng sáng lấp lánh, "A Du, em cũng cả đêm không ngủ, ngủ cùng nhau một lát đi."
"Em không buồn ngủ."
"Nói dối, em có cả quầng thâm mắt rồi." Phó Thời Văn bắt lấy tay Quý Kha không buông, "Anh ngủ một lát đi, không có gì đáng ngại."
"Được."
Quý Kha do dự vài giây, cậu quả thật rất mệt, ngủ một lát đi.
Quý Kha cởϊ áσ khoác ra, vào ổ chăn.
Chân cẳng của Phó Thời Văn quấn tới, vui vẻ ôm lấy Quý Kha, như một con chó săn lớn: "Ngủ."
Lần đầu tiên Quý Kha ngủ trên giường ngủ sàn.
Giường sàn được xây lên từ gạch, bên trong có lưới hút khói, giường sàn nhà Vân Cẩm nằm lên cảm giác không cứng, trên giường rất dày, lót tầng vải chăn dày, đệm, lại trải ga trải giường, ngủ rất thoải mái.
Mấy giường sàn kiểu này thường đốt lửa trước, tới khi nằm vào sẽ hoàn toàn không lạnh, toàn bộ trong chăn đều ấm áp dễ chịu.
Lúc này Quý Kha lại bị Phó Thời Văn ôm, lúc này cậu cảm giác cả người đều giống như trong một bếp lò ấm áp, tay chân vốn đang lạnh băng ấm áp lên.
Một lát sau, Phó Thời Văn nhẹ giọng hỏi: “A Du, em rồi sao?”
“Chuyện gì?” Quý Kha không ngủ.
“Cùng anh trở về đi, được không?”
Phó Thời Văn thật đúng là cố chấp, Quý Kha nhắm mắt lại, nghĩ tới ánh mắt thẳng tắp mà Phó Thời Văn nhìn cậu vào đêm qua.
Im lặng một hồi lâu, Quý Kha trả lời một câu: "Được."
Mới vừa nói xong, Quý Kha lập tức cảm nhận được đôi tay đang ôm eo mình siết chặt thêm.
"Ngủ trước đã, chiều nay em mua vé máy bay."
"Ừ!" Phó Thời Văn từ phía sau ôm Quý Kha càng chặt, cái đầu xù đến gần cổ Quý Kha, ngửi hương vị dễ chịu trên người Quý Kha, nhắm hai mắt lại, "Ngủ!"
"Tỉnh chúng ta trở về."
Quý Kha bị Phó Thời Văn ôm chặt ních, cậu có thể cảm giác được sau lưng mình bị Phó Thời Văn kề sát, kín kẽ, giữa hai người không có chút khoảng cách nào.
Đây là động tác vô cùng thân mật.
Nếu có thể xem nhẹ cái thứ đang quấy rầy cậu phía sau thì tốt rồi.
Chỉ chốc lát sau, Quý Kha nghe được tiếng hít thở dần trở nên đều đều của Phó Thời Văn.
Hẳn là ngủ rồi.
Quý Kha thật cẩn thận mà dịch về phía trước một chút, Phó Thời Văn không có phản ứng gì, động tác của cậu mạnh hơn một ít.
Lưng và mông Quý Kha vừa rời khỏi Phó Thời Văn, nhưng đúng lúc này, một bàn tay đè cậu lại.
Giọng nói khàn khàn của Phó Thời Văn vang lên bên tai Quý Kha, "Đừng nhúc nhích."
"Em mà còn động đậy, anh sẽ không nhịn được."
Trong giọng nói dường như có xen lẫn chút xấu hổ.
Phó Thời Văn mất đi phần lớn trí nhớ, trong nhận thức của anh vẫn là người chưa từng trải qua chuyện này, những ký ức khôi phục trong đầu tất cả đều là mấy hình ảnh làm này kia của anh và Lâm Du, đây đúng là rất kí©h thí©ɧ.
Bây giờ người này đang ở trong lòng anh, lộn xộn, Phó Thời Văn có thể ngửi được mùi vị dễ chịu trên người Quý Kha, anh duỗi tay là có thể chạm vào cậu.
Trời biết Phó Thời Văn là phí bao lớn sức lực, mới không khiến bản thân làm ra mấy chuyện khác người.
Quý Kha không dám lộn xộn, cậu đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Sao mà anh....Ngủ còn như vậy......Như vậy chống vào em không thoải mái."
Phó Thời Văn xấu hổ ho khan hai tiếng, "Em bỏ qua nó, coi nó như không tồn tại đi."
Quý Kha:…… Đây là thứ có thể bỏ qua là xem như không tồn tại được à?
"Đừng ôm em, mỗi người ngủ một chỗ riêng."
Quý Kha thật sự rất mệt, ngày hôm qua mới ngủ được một nửa thị bị Phó Thời Văn đánh thức, sau đó lái xe đến bệnh viện. Bây giờ mở mắt ra đều khó khăn.
"Không được." Phó Thời Văn bá đạo nói.
Quý Kha:……
Vì sao sau khi Phó Thời Văn mất trí nhớ lại vô lí như vậy, không có cách nào giao tiếp, chẳng lẽ đây là sự khác biệt?
Phó Thời Văn ngáp một cái, "Đợi sau khi ngủ dậy, em giải thích cho anh em và con gà bệnh kia là quan hệ gì."
Quý Kha phản ứng hai giây mới ý thức được, con gà bệnh trong miệng Phó Thời Văn chỉ Vân Cẩm.
Trước đó Quý Kha nói với Phó Thời Văn Vân Cẩm là bạn trai mình, chỉ là muốn lấy cái cớ này để từ chối Phó Thời Văn, khiến Phó Thời Văn biết khó mà lui.
Bây giờ hình như cũng không còn quan trọng.
Quý Kha trở mình, đối mặt Phó Thời Văn: “Không cần chờ ngủ dậy, bây giờ em nói cho anh."
Phó Thời Văn lo lắng nhìn Quý Kha, "Đừng nói các em đã kết hôn, anh không đồng ý."
"Không phải." Quý Kha nói, "Trước khi nói cho anh biết đáp án, anh trả lời cho em mấy vấn đề."
Phó Thời Văn gật đầu: “Em nói đi, em muốn hỏi gì?”
“Anh có yêu em không?” Quý Kha nhìn mắt Phó Thời Văn hỏi.
Phó Thời Văn không ngờ Quý Kha vừa mở miệng đã trực tiếp hỏi vấn đề này.
Đối diện với ánh mắt xinh đẹp của Quý Kha, mặt già của Phó Thời Văn đỏ lên.
Trí nhớ của anh đã mất đi hơn nửa, trong trí nhớ anh, anh căn bản chưa từng nói qua tình yêu, chính là một chàng trai ngây thơ, đột nhiên phải trả lời vấn đề như vậy, làm anh có hơi khó mở miệng.
"Chưa nghĩ ra sao? Hay là không biết trả lời như thế nào?"
"Hay là......Không yêu?" Quý Kha muốn biết đáp án chính xác.
Trong một năm Quý Kha vẫn còn là Lâm Du, yên lặng đi theo Phó Thời Văn một năm, Phó Thời Văn chưa bao giờ hứa hẹn với cậu bất cứ thứ gì.
Giống như thấy được giọng điệu Quý Kha có chút thất vọng, Phó Thời Văn nhanh nhẹn nói: "Không.....Không phải......."
Phó Thời Văn rất là ngượng ngùng, anh đỏ mặt nhỏ giọng nói một câu: "Yêu."
Anh chắc chắn là yêu Quý Kha, nếu không tại sao khi nghe Quý Kha đến nhà bạn trai ăn tết, cả người anh giống như muốn nổi điên, khi anh nhìn thấy Quý Kha, trong lòng mới bình tĩnh lại.
Tuy tạm thời Phó Thời Văn chưa nhớ ra giữa hai người họ đã xảy ra cái gì, nhưng anh biết, Quý Kha đối với anh mà nói, rất quan trọng, quan trọng hơn bất cứ thứ gì, thậm chí còn quan trọng hơn sinh mệnh của anh.
Quý Kha hỏi vấn đề thứ hai: "Anh định xử lí An Trừng như thế nào?"
Phó Thời Văn xem xét liếc Quý Kha một cái, nghĩ đến trước đó cũng thường xuyên có người đồn An Trừng là vợ anh, loại lời đồn này không biết bắt đầu truyền đi từ khi nào, cho dù anh làm sáng tỏ cũng không ai tin, Phó Thời Văn đơn giản lười phản ứng, không phải Quý Kha tin vào lời không này nên ghen với An Trừng chứ.
"Cảnh sát xử lý thế nào thì xử lí thế ấy, anh sẽ không nhúng tay vào." Phó Thời Văn nói.