Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu

Chương 10




Edit: Hạt Tiêu.

Beta: Chin ✿, Nguyệt Hạ

____________________

Đường Tĩnh Văn vốn dĩ không định đến buổi tiệc này, nhưng khi nghe tin Cố Càn có dẫn theo bạn gái đến, bà ấy đã trực tiếp rời một buổi tiệc khác gϊếŧ đến buổi tiệc này bởi bà muốn xem xem bạn gái của con trai mình trông như thế nào.

Chu Nặc vẫn bình tĩnh, cô nghĩ dù sao bà ấy cũng là người lớn, đi qua chào hỏi là điều nên làm chứ không phải là cô đang nóng lòng muốn lấy lòng bà, hơn nữa quan hệ của bọn họ vốn là giả, bởi vậy cô chỉ đang làm tròn bổn phận của người thế thân, nếu không cô sẽ cảm thấy áy náy khi lấy chiếc dây chuyền kim cương mà Cố Càn đưa.Và tất nhiên, điều quan trọng nhất là trong cuốn tiểu thuyết, tác giả đã mô tả rõ mối quan hệ giữa Cố Càn và gia đình anh, họ tôn trọng lẫn nhau nhưng không mấy thân thiết, ba mẹ của anh luôn tôn trọng mọi quyết định của anh, vì vậy cô cũng không sợ bà Cố sẽ làm mình khó xử trước đám đông.

Đường Tĩnh Văn vốn cho rằng quyết định tùy tiện này của bà sẽ làm cho Cố Càn không vui, nhưng bà không ngờ rằng anh lại chủ động đưa bạn gái đi về phía bà, nhìn thấy Chu Nặc bà không khỏi bất ngờ. Cố Càn thực sự tìm người giống Vân Niệm để làm bạn gái sao? Gia đình họ và Vân gia vốn là hàng xóm của nhau từ rất lâu rồi, khi còn nhỏ thì Cố Càn và Vân Niệm vốn không thân nhau lắm, đến khi lên mười tuổi thì hai người lại thân với nhau một cách khó hiểu, nhưng bọn họ chẳng quan tâm chuyện đó. Mãi về sau, Vân gia xảy ra biến cố, cả gia đình mất liên lạc, Cố Càn vẫn luôn tiếp tục điều tra tin tức về họ. Lúc đó bọn họ mới nhận ra rằng Vân Niệm rất đặc biệt với Cố Càn, nhưng mà lúc đó cũng không nghĩ gì nhiều.

Trước đây Đường Tĩnh Văn không hề để tâm đến điều đó, mãi cho đến nhiều năm sau bên cạnh Cố Càn không có lấy một người phụ nữ, bọn họ mới bắt đầu lo lắng. Nghĩ đến những lời đồn đại bên ngoài, Đường Tĩnh Văn nhìn về phía Chu Nặc có chút khó xử, mãi đến khi Chu Nặc đi tới trước măt, ngoan ngoãn chào hỏi, bà mới bừng tình, tùy ý hỏi cô vài câu. Chu Nặc trang nhã, khéo léo đáp lại, Đường Tĩnh Văn cảm thấy rất không tồi nhưng lại nhớ tới chuyện Cố Càn nói một năm trước, bà cũng hiểu rõ mục đích của việc anh trực tiếp đưa cô đến buổi tiệc hôm nay.

Cố Càn không cần đoán cũng biết mẹ mình đang nghĩ gì, vốn nghĩ rằng những gì anh nói lần trước đã làm cho bà từ bỏ hy vọng, nhưng không ngờ hôm nay bà lại tham gia buổi tiệc chỉ để gặp Chu Nặc vì vậy anh đưa Chu Nặc đến trước mặt bà luôn, cho bà nhìn chán rồi thôi.

Những người xung quanh tưởng rằng họ sẽ được xem một màn kịch hay nhưng ai ngờ ba vai chính này đều đang trò chuyện rất vui vẻ, hòa thuận. Mọi người đều không khỏi ngơi tay xem náo nhiệt, bắt đầu cân nhắc xem về sau nên dùng thái độ gì để đối đãi với Chu Nặc. Tuy nhà họ Chu không mấy nổi tiếng và cũng sắp sụp đổ nhưng thái độ này của Đường Tĩnh Văn chắc chắn là chấp nhận Chu Nặc rồi. Mặc dù nhiều người có mặt tại bữa tiệc biết rằng Cố Càn xem Chu Nặc là thế thân của Vân Niệm. Nhưng liệu sau này Vân Niệm có quay lại hay không vẫn là một ẩn số, còn hiện tại thì người đang đứng cạnh Cố Càn chính là vị họ Chu này.

Giang Nhu nghe nói Đường Tĩnh Văn tới, trong mắt phụt lên một tia hy vọng, nhưng ngờ đâu một lòng tràn đầy chờ mong lại gặp kết quả như vây.

Đường Tĩnh Văn cũng dần bình tĩnh lại, không còn kích động như lúc mới nghe tin Cố Càn đem theo bạn gái đến dự tiệc nữa. Nhìn thấy dáng người cao lớn của Cố Càn, không khỏi thở dài trong lòng, bất tri bất giác A Càn đã lớn như vậy rồi, thất trách với nó trong mấy năm trưởng thành, bây giờ nó không cần đến sự chăm sóc của họ nữa, thôi, tùy nó vậy. Cũng không phải là bà có suy nghĩ thoáng, mà là biết tính tình Cố Càn không chịu nghe theo sắp xếp của người khác, bây giờ trong nhà cũng chỉ có ông nội nói thì may ra anh mới nghe. Nghĩ đến đây, bà phất tay với Chu Nặc và Cố Càn: "Mẹ qua đó chào bà Tần một chút, người trẻ tuổi các con tự đi chơi đi."

"Vâng, mẹ chơi vui vẻ", Cố Càn nói xong, tiện tay lấy một ly nước trái cây từ khay của người phục vụ bên cạnh đưa cho Đường Tĩnh Văn. Nếu không phải Đường Tĩnh Văn đột nhiên tới đây, anh đã chuẩn bị mang Chu Nặc rời đi rồi, dù sao mục đích của ngày hôm nay đã đạt được, không cần ở lại đây thêm nữa.

Chu Nặc đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng, thầm thở dài trong lòng, không biết lúc nào mới đi về, bụng cô vẫn còn chưa được ăn no. Mặc dù Tần Hạo Hiên có chút đáng ghét, nhưng đầu bếp nhà cậu ta mời đến nấu cũng khá ngon, cô ngước mắt lên nhìn Cố Càn rồi ho nhẹ, anh cúi đầu nhìn cô, Chu Nặc mới mở miệng: "À, em định đi đến bên đó ăn một chút đồ ăn, anh có muốn đi cùng không?"

Cố Càn nhìn vẻ mặt thành khẩn của Chu Nặc, trong mắt anh hiện lên một ý cười, vốn dĩ anh nghĩ cô sẽ dùng cơ hội này để kết bạn với các cô tiểu thư khác trong giới, dù sao thì khi nãy anh mới nói cô là bạn gái của mình, mọi người cũng sẽ nể mặt anh mà tiếp chuyện với cô. Thế nhưng cô lại chỉ một lòng một dạ nhớ thương đồ ăn, rốt cuộc là tâm tư đơn thuần hay là tâm địa giảo hoạt, anh nhất thời không phân biệt được.

Chu Nặc thầm nghĩ con người này thật xấu tính, có muốn ăn hay không cũng chả nói một câu, ở đây làm vẻ mặt thâm trầm làm cái gì vậy chứ. Sau đó cô cố gắng kéo khóe miệng nở một nụ cười nói: "Vậy nếu anh không đi thì em tự mình đi vậy." Sau đó, không đợi Cố Càn trả lời đã tự mình bay thẳng tới bên kia.

Tầm mắt Cố Càn vẫn luôn đặt trên người cô, thấy cô đang cầm đĩa điểm tâm nhỏ ăn một cách duyên dáng và điềm tĩnh tự dưng anh cảm thấy có chút buồn cười, thực sự chỉ tới ăn gì đó thôi à?

Những người khác nhìn Chu Nặc thản nhiên ăn không để ai vào mắt, có người khinh thường cũng có người hâm mộ, nghĩ đến sự thừa nhận của Cố gia, thì lại càng hâm mộ nhiều hơn. Có người nhìn thấy cô một mình thì tiến đến để làm quen với cô, Chu Nặc biết rằng những vị tiểu thư tự hạ mình tới bắt chuyện với cô này chỉ là vì mặt mũi của Cố Càn mà thôi. Mất đi cái danh hiệu "bạn gái" của Cố Càn này thì cô ở trong mắt họ sẽ chẳng là gì.

Một lúc sau, khi Cố Càn đi tới, mọi người nhìn Chu Nặc bằng ánh mắt ám muội, đùa giỡn nói: "Vậy chúng tôi sẽ không ở đây làm bóng đèn nữa, thỉnh thoảng cùng nhau ra ngoài chơi nhé."

"Được, có thời gian gặp lại". Chu Nặc nói xong không thèm quan tâm tới họ mà ngẩng đầu nhìn Cố Càn, muốn hỏi anh khi nào thì đi về.

Cố Càn cũng cảm thấy rất kỳ lạ, anh lại có thể nhìn thấy được sự tủi thân trong mắt cô, nhanh chóng thu ánh mắt, nói ra dự định của mình: "Đi thôi, lát nữa còn phải đưa mẹ tôi về."

Chu Nặc vội vàng gật đầu, ngày mai cô sẽ phải nhập đoàn làm phim, mà nhắc đến chuyện này cô mới nhớ hình như mình chưa nói với anh, nhưng Cao Hàng hẳn là biết rất rõ về những việc cô làm, chỉ là không biết anh ta đã nói với anh chưa.

Lúc Đường Tĩnh Văn tới đã bảo tài xế đi về, cho nên tài xế của Cố Càn sẽ đưa bà trở về. Chu Nặc nhìn Cố Càn lại lén nhìn sang Đường Tĩnh Văn, quyết định mở cửa xe chỗ ghế phụ ra, vẫn nên để hai mẹ con họ ngồi cùng nhau ở phía sau tương thân tương ái thì hơn.

Hành động này của Chu Nặc khiến Đường Tĩnh Văn bật cười, bà có ấn tượng khá tốt về Chu Nặc, đôi mắt nhanh nhẹn, vừa nhìn đã thấy tính tình hoạt bát, rất hợp với tính khí nặng nề của Cố Càn. Nghĩ đến đây, Đường Tĩnh Văn không khỏi thở dài, cũng không biết bây giờ Vân Niệm đang ở đâu, nếu cô ấy không trở về thì Cố Càn sẽ không kết hôn thật sao?

Mối quan hệ giữa Cố Càn và ba mẹ anh cũng không được thân thiết lắm, khi còn niên thiếu anh rất muốn họ sẽ quan tâm đến mình, nhưng họ cả ngày đều chỉ quan tâm đến công việc, hơn nữa anh có đi du học vài năm, nên mối quan hệ giữa họ càng thêm xa cách. Bởi vậy khi Đường Tĩnh Văn ngồi bên cạnh Cố Càn không biết phải nói gì, anh nghĩ, có lẽ anh bản chất đã là một người lạnh nhạt.

Cả một đoạn đường họ không nói một lời nào, chiếc xe cứ ổn định như thế mà về đến Cố gia, Đường Tĩnh Văn nhìn sang Cố Càn trước khi xuống xe, ôn hòa nói: "Có thời gian thì đưa Chu tiểu thư cùng về nhà ăn cơm."

"Vâng, có thời gian rồi nói". Mặc dù Cố Càn không trực tiếp nói lời từ chối, nhưng lời nói này với việc từ chối không khác nhau là mấy.

"Sếp, trở về biệt thự Thành Khê bên kia sao ạ?" Tài xế ngồi phía trước hỏi ý kiến của Cố Càn. Chu Nặc ở bên cạnh nghe vậy liền âm thầm trợn mắt, tên tư bản ác ôn, cái nơi ở chả khác gì nơi hoàng đế sủng hạnh phi tần.

Cố Càn trầm giọng đáp, giọng điệu mang chút mệt mỏi, cảm xúc trong lòng lúc nãy của Chu Nặc mới cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.

Khi đến biệt thự Thành Khê, Chu Nặc lại khôi phục dáng vẻ hiền huệ như trước xưa, dịu dàng hỏi: "Anh Cố, anh đi tắm trước đi, em sẽ hâm cho anh một ly sữa." Không đợi Cố Cản trả lời, cô đi về phía phòng bếp.

Sau khi Cô Càn đi lên lầu, thím Lưu nghe thấy có tiếng động cũng đi ra, nhìn thấy Chu Nặc đang đứng trong bếp, bà vội hỏi: "Chu tiểu thư muốn hâm sữa sao? Để tôi, để tôi."

Chu Nặc né người ra, nhàn nhạt nói: "Làm hai cốc." Cô ước chừng thời gian Cố Càn đi tắm cũng nhanh chóng tự mình đi lên lầu tẩy trang, thay quần áo ở nhà.

Cố Càn vừa đi ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, đúng lúc thật, anh tiện tay lấy áo choàng tắm bên cạnh khoác lên người rồi đi ra mở cửa. Chu Nặc ở ngoài cửa mặc bộ đồ ở nhà màu hồng đang cầm khay bưng cốc sữa vừa được hâm nóng.

Thấy anh không có ý định cầm lấy, Chu Nặc bưng khay đặt lên bàn trong phòng rồi nói: "Anh Cố, anh nhớ uống khi còn nóng nhé. Chiều mai em phải đến đoàn làm phim để quay phim."

Cố Càn nhíu mày, quay phim, sao anh lại không biết đến chuyện này?

Đợi mãi thấy anh không nói gì Chu Nặc chần chừ một lúc rồi đem khay rời đi: "Vậy anh Cố, em về phòng trước đây, anh ngủ ngon nhé."



Ngày hôm sau Thẩm Kính Châu đến đón Chu Nặc lúc mười giờ sáng, cùng đi với anh ta còn có một cô gái khác tên là Hàn Tịch, là trợ lý của cô, nhìn có vẻ rất thông minh.

Thẩm Kính Châu nhìn thấy chiếc vali bên cạnh Chu Nặc, thầm gật đầu, rất sợ cô sẽ mang theo vài chiếc vali lớn, phải hiểu rằng là bọn họ đi quay phim chứ không phải tham gia tuần lễ thời trang, nên xem ra anh ta đúng là không nhìn nhầm người.

Sau khi lên xe, Thẩm Kính Châu bắt đầu nói với cô về lịch trình của ngày hôm nay: "Hôm nay em sẽ đi làm quen với môi trường ở đó. Chiều nay, weibo chính thức của đoàn phim sẽ đưa tin về việc em tham gia đoàn làm phim. Anh đã đăng ký một tài khoản Weibo cho em rồi, ngày thường Hàn Tịch sẽ thay em xử lý. Vì tiến độ gấp gáp nên mấy ngày sau mới trang điểm chụp ảnh, nếu ở đoàn phim có vấn đề gì mà anh không có ở đó em có thể đến tìm Thừa Hiên."

Chu Nặc nghe xong, gật gật đầu: "Vâng, em hiểu rồi."

Nhìn thấy cô nghe lời như vậy, Thẩm Kính Châu thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh ta mới chợt nhớ ra là mình đã quên nói với cô về lịch trình buổi tối: "Anh đã sắp xếp cho cả đoàn phim ăn cơm cùng nhau tối nay nên em có thể nhân cơ hội để làm quen với mọi người trước."

Chu Nặc biết Thẩm Kính Châu sắp xếp như vậy cho đoàn phim là vì mình, cô chân thành đáp: "Cảm ơn anh Thẩm".

Buổi tối ngày hôm qua, Cố Càn đưa Chu Nặc đến buổi tiệc và thừa nhận cô là bạn gái của anh. Chu Kiến Đức và Điền Hinh vẫn luôn đợi cuộc gọi từ Chu Nặc, đợi cô nói với bọn họ rằng cô đã lấy được tin tức của hạng mục kia. Nhưng hai người họ đợi mãi đến chiều mà vẫn chưa thấy cuộc gọi nào từ cô, ngược lại còn thấy Weibo chính thức của《 Vấn Tiên 》 thông báo việc Chu Nặc gia nhập đoàn phim. Thấy vậy Điền Hinh liền nghĩ ngay đến tin tức mà bà nhận được vào buổi sáng hôm nay, ánh mắt lập tức thay đổi.