Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 92: Ôn luân tiên sơn (30)




"..." Mọi người tiến lên đo lường tính toán.

Một canh giờ có tám khắc, kỳ thật là một đoạn thời gian rất dài, bóng đá sẽ di động một chút, nhưng vách đá cũng tương đối rộng, cách nơi Ngụy Lâm Quan đứng không xa, lại suy xét góc độ...

Mọi người tính một lúc lâu, không thể không thừa nhận điều Lý Việt Bạch nói là đúng.

Nơi Ngụy Lâm Quan đứng quả thật trùng với bóng vách đá.

Đồng thời, tất cả mọi người đều âm thầm kinh ngạc, không biết tại sao Mục tiên sư có thể tính ra kết quả nhanh như vậy, tốc độ như vậy có thể nói là thần toán... Mục tiên sư quả nhiên không hổ là đại sư trận pháp, ngay cả đo lường tính toán cũng vượt qua người thường.

Xin lỗi, ta dùng bàn tay vàng, dùng chương trình tự tính của hệ thống, Lý Việt Bạch yên lặng trả lời trong lòng, ngoài mặt làm bộ dáng bất động thanh sắc.

Chỉ một điều này, là có thể chứng minh, Ngụy Thiên Thiên đang nói dối.

Dù sao Ngụy Thiên Thiên cũng không phải vai phản diện kinh điển, cũng không giãy dụa trước khi chết, cũng lười giải thích kế hoạch, nàng chỉ cắn cắn môi, rời khỏi đám người đông đúc.

Thân ảnh của nàng lẫn với loạn thạch, rất nhanh liền không nhìn thấy.

Đám người tức khắc lâm vào an tĩnh.

Mới vừa rồi các tu sĩ còn cho rằng điều Ngụy Thiên Thiên nói là sự thật, hiện tại nhanh như vậy đã bị vạch trần, nhất thời bọn họ phản ứng không kịp, mắt to trừng mắt nhỏ, không biết nên nói gì cho phải.

"Chư vị, cái này không thể tổng kết rằng tại hạ có tội đi?" Ngọc Thiên Cơ thở dài, từ từ mở miệng.

Sắc mặt Ngụy Tỉnh Hào xanh mét, không nói một lời.

Một chiêu này của gã đương nhiên là thất bại, nhưng tình huống trước mắt còn chưa rõ ràng, có lẽ Ngọc Thiên Cơ sẽ rất nhanh bị mọi người định tội, bởi vậy, gã cũng không lập tức ra xin lỗi thay nữ nhi.

"Này... Tại sao Ngụy tiểu thư phải vứt bỏ gia dưỡng nhà mình tới bôi nhọ Thiên Cơ quân?" Có người thở dài: "Tội gì?"

Có lẽ là Thiên Cơ quân đùa giỡn Ngụy tiểu thư, nên nàng cố ý trả thù? Không ít người âm thầm suy đoán trong lòng.

"Hung án này phát sinh ở địa giới Côn Luân, bổn Tiên Chủ bụng làm dạ chịu." Ngọc Thiên Cơ nghiêm mặt: "Tiếp theo đương nhiên sẽ tìm ra hung phạm, cho Cúc Lăng tiên sơn một cái công đạo, còn Ngụy đại tiểu thư... Có lẽ nàng bị kẻ xấu mê hoặc, luẩn quẩn trong lòng, ta lập tức phái người tìm nàng, hỏi cho rõ ràng."

"Chậm đã." Trong đám người lại có thanh âm bén nhọn vang lên: "Thiên Cơ quân tự mình rửa sạch hiềm nghi sao?"

Lý Việt Bạch nhìn về hướng nhiên, quả nhiên lại là thủ hạ trung thành tận tâm của Ngọc Thiên Lưu, Cát Hòe.

Xem ra hôm nay muốn một hơi nói rõ ràng mọi chuyện.

"Ngụy tiểu thư rõ ràng là đang nói dối, còn có vấn đề gì?" Có người thay Ngọc Thiên Cơ trả lời.

"Chuyện tại hạ nói chính là chuyện cấu kết Ma giáo." Cát Hòe dây dưa không ngừng: "Vừa rồi vài vị tiên trưởng nói --- mạng người quan trọng nhất, việc Thiên Cơ quân có cấu kết Ma giáo hay không, lần sau lại bàn. Hiện tại, nếu thương thế của Ngụy đại công tử đã không còn gì đáng lo, sự tình cũng chấm dứt, phải chăng chúng ta có thể tiếp tục nói về chuyện Thiên Cơ quân cấu kết Ma giáo?"

"Lão tặc ồn ào!" Một tu sĩ phía sau Ngọc Thiên Cơ không nhịn nổi, mở miệng lăng nhục: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Mục đích của tại hạ rất đơn giản, chỉ cần Thiên Cơ quân giao ra vị trí Tiên Chủ, đồng thời nhận tội với các đại tiên môn, có lẽ có thể nhận được khai ân." Cát Hòe cười lạnh: "Nếu không, đừng trách chủ thượng không màng tới tình huynh đệ."

"Hệ thống, tao cảm thấy có chút phiền." Lý Việt Bạch xoa xoa huyệt thái dương, ăn ngay nói thật.

Từ khi xuyên qua tới nay, hắn giống như biến các thế giới thành truyện "Thám tử lừng danh Conan", mỗi ngày đều vươn tay đột nhiên chỉ về phía trước: Hung thủ chính là ông!

Hoặc là bản thân hắn có vấn đề, hoặc là Chủ Thần sáng tạo thế giới chỉ đọc "Thám tử lừng danh Conan", căn bản không biết thế giới tu tiên chân chính là cái dạng gì.

"Phiền cũng vô dụng, dù sao vẫn phải đối mặt." Hệ thống thiện giải nhân ý trả lời: "Dù sao phiền cũng tốt hơn tuyệt vọng."

"Ta tới nói thay ngươi đi." Lý Việt Bạch đứng dậy, nói: "Phong thư viết cho tả hộ pháp Ma giáo, ở cuối thư có chữ ký cùng con dấu Tiên Chủ..."

"Không sai." Cát Hòe nói: "Rõ ràng đó là chữ của Thiên Cơ quân, không thể giả được."

"Tiên Chủ chưa từng viết thư cho tả hộ pháp Ma giáo!" Lý Việt Bạch lạnh lùng nói: "Thư kia, là Ngọc Thiên Lưu giả tạo!"

"Làm giả thư từ?" Ngọc Thiên Lưu vừa nghe thấy lời này, lập tức lộ ra một nụ cười khó có thể tin: "Không ngờ Mục tiên sư vậy mà ngậm máu phun người, thật sự khiến người ta phải rửa mắt nhìn."

"Mọi người đều biết làm giả thư từ là chuyện cực kỳ khó khăn." Cát Hòe cả giận: "Chữ viết khó có thể bắt chước, con dấu càng khó phục chế..."

"Ngọc Thiên Lưu cùng Tiên Chủ là anh em, ngày đêm bên nhau, đối với hắn mà nói, bắt chước chữ viết của Tiên Chủ chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao?"

"Bắt chước chữ, dù sao cũng không phải do mình viết, chữ viết ra sẽ có khác biệt." Cát Hòe nói: "Nếu Mục tiên sư không tin, không bằng để Thiên Cơ quân tự tay viết thư một lần, nhìn xem có giống hay không?"

"Có gì không thể?" Lý Việt Bạch không hề sợ hãi.

"Này... Mục mỹ nhân, ngươi đừng đúng lý hợp tình như vậy, thật ra ta có chút sợ đó!" Ngọc Thiên Cơ dở khóc dở cười.

"Sợ cái gì?" Lý Việt Bạch trừng mắt.

"Bởi vì chữ kia... Quả thật giống như đúc chữ của ta!" Vẻ mặt Ngọc Thiên Cơ đau khổ, thấp giọng ghé vào bên tai hắn tố khổ: "Ta cũng không biết huynh trưởng làm thế nào, bức thư kia... Rõ ràng đúng là ta viết!"

"Không phải ngươi nói ngươi chưa từng viết thư cho Ma giáo sao?" Lý Việt Bạch hận sắt không thành thép.

"Đúng là không viết! Ta thề!" Vẻ mặt Ngọc Thiên Cơ vô tội.

"Vậy sợ cái gì."

"Không phải, vấn đề ở chỗ, huynh trưởng bắt chước thật sự rất giống." Ngọc Thiên Cơ cọ cọ trên người Lý Việt Bạch: "Lúc xuyên qua đây, dù sao ta với Ngọc Thiên Lưu cũng là huynh đệ, thư từ qua lại là chuyện thường có... Nhất định là hắn thu thập thư ta viết cho hắn, ngày ngày đêm đêm bắt chước, cho đến lô hỏa thuần thanh (thuần thục)."

"..." Lý Việt Bạch cười cười: "Không nhất định."

"Có ý gì?"

"Đợi lát nữa nói cho ngươi." Lý Việt Bạch phái người dâng giấy bút lên: "Hiện tại, xin Tiên Chủ hạ bút."

Trước mắt bao nhiêu người, hai người rốt cuộc nói thầm xong, trang giấy trên án mở ra, bút lông sói chấm mực đen, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Ngọc Thiên Cơ, nhìn y viết chữ.

Đầy mặt Ngọc Thiên Lưu là nụ cười bất biến, Cát Hòe gắt gao nhìn chằm chằm vào bút trên tay Ngọc Thiên Cơ, tùy thời bắt lỗi y.

"Ta nên viết thế nào đây?" Ngọc Thiên Cơ bất đắc dĩ chỉ chỉ mặt giấy: "Cố ý viết khác đi?"

"Không." Lý Việt Bạch nói: "Viết theo ấn tích nguyên bản của ngươi là được."

"Được rồi, nghe theo Mục mỹ nhân." Ngọc Thiên Cơ bắt đầu hạ bút.

Kỳ thật Lý Việt Bạch nói không sai, ở đây Tiên Chủ các đại tiên môn đều nhận được thư viết tay của Ngọc Thiên Cơ, đều biết chữ của Ngọc Thiên Cơ, nếu Ngọc Thiên Cơ cố ý thay đổi bút tích, mọi người liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Như vậy lập tức không thể giải thích, không bằng quang minh chính đại viết ra bút tích của mình.

Tu sĩ thủ hạ của Ngọc Thiên Lưu đã sớm lấy được nội dung thư, hiện tại phái người đọc lại từng chữ một trong nội dung, trên danh nghĩa là để tiện cho Ngọc Thiên Cơ viết, trên thực tế, người nọ đọc lúc lên giọng, kéo dài giọng, giống như cố ý vũ nhục đối phương.

Ngọc Thiên Cơ vô lại đã quen, cũng không để ý đến khiêu khích của đối phương, chỉ nghiêm túc cầm bút viết ra từng chữ một.

Thư không dài lắm, khi viết xong cũng chỉ chiếm đầy một trang giấy không tính là lớn.

Lý Việt Bạch nhận lấy phong thư, hơi thổi mực, liền trình lên vài vị tiên trưởng đức cao vọng trọng.

Bên Ngọc Thiên Lưu cũng phái người lấy tro tàn ra, phục hồi lại như cũ.

Một cái là thư phục hồi, một cái là thư mới. Nhóm lão tiên trưởng hành pháp, nhấc hai tờ giấy lên không trung, như đặt lên nhau, lại như đặt song song, cứ tiếp tục như vậy.

Mọi người cũng có thể thấy rõ chữ trên hai tờ giấy kia, cũng âm thầm suy đoán.

Trải qua thời gian rất dài, một lão tiên trưởng thở dài, vuốt vuốt chòm râu, nói: "Theo lão hủ thấy, hai phong thư này... Đều là bút tích của một người."

Vài vị khác cũng tán thành: "Đúng vậy, tuy bút tích có vài chỗ khác nhau, nhưng phương thức hành bút thì... Rõ ràng là xuất phát từ cùng một người!"

"Chẳng qua, chữ trong thư phục hồi tương đối trẻ con, chữ trong thư mới trưởng thành hơn một chút." Lão tiên trưởng nói: "Thiên Cơ quân, lão phu không oán không thù với ngươi, nhưng cũng không thể không ăn ngay nói thật, bằng không sẽ cô phụ tín nhiệm của mọi người."

"Đúng vậy..." Mọi người sôi nổi phụ họa, biểu tình khác nhau.

"Quả nhiên không ngoài sở liệu của tại hạ." Cát Hòe cười ha ha: "Vài vị lão tiên sinh này đức cao vọng trọng, bình thường đối với mọi chuyện có cách nhìn khác nhau, duy chỉ có chuyện này là muôn miệng một lời, đều nói chữ viết giống nhau! Thiên Cơ quân, ngươi còn gì để nói!"

"Đúng vậy, chúng ta cũng thấy chữ viết giống nhau." Các tu sĩ trẻ tuổi cũng sôi nổi phụ họa tán đồng: "Không ngờ..."

"Không có khả năng." Đột nhiên Lý Việt Bạch trừng lớn hai mắt, sắc mặt trắng bệch: "Tiên Chủ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy!"

"Mục tiên sư, có lẽ ngài đã gửi gắm sai người? Tại sao đến bây giờ vẫn không chịu thừa nhận mình đã nhìn lầm người rồi?" Ngọc Thiên Lưu cười nói.

"Xin lão tiên sinh đưa thư cho bỉ nhân, bỉ nhân cẩn thận đối chiếu một chút!" Lý Việt Bạch kiệt lực thỉnh cầu.

"Vô dụng, chẳng qua là giãy giụa khi hấp hối mà thôi." Cát Hòe lắc đầu cười lạnh: "Nhiều mắt nhìn như vậy, chẳng lẽ Mục tiên sư có thể thành công lật ngược bản án?"

Vài vị lão tiên trưởng nhìn bộ dáng này của hắn, lắc đầu, dùng pháp thuật đẩy hai tờ giấy phiêu phù trên không qua.

Bởi vì mọi người dùng pháp thuật duy trì, bức thư được phục hồi kia miễn cưỡng duy trì hình thái giấy viết thư, không hóa thành bột phấn lần thứ hai.

Lý Việt Bạch lẳng lặng nhìn hai tờ giấy kia, nhìn thật lâu.

"Mục tiên sư, không cần kéo dài thời gian, ngài nhìn thế nào cũng không có khả năng biến chữ viết trở nên khác nhau." Cát Hòe không kiên nhẫn lớn tiếng: "Vẫn là nhanh bảo chủ tử của ngươi nhận tội đi!"

"Chữ viết này..." Khi Lý Việt Bạch mở miệng lần thứ hai, khóe miệng mang theo tươi cười nhiều hơn: "Chữ viết này, quả thật giống nhau."

"Vậy ngài còn có gì để nói!"

"Chữ này, quả thật đều là Tiên Chủ viết." Lý Việt Bạch chậm rãi nói: "Nhưng thư gửi cho Ma giáo, lại không phải do Tiên Chủ viết."

"Ngài đang nói cái gì?" Cát Hòe cả giận: "Chẳng phải hai câu này trước sau mâu thuẫn với nhau sau? Chữ là y viết, thư lại không phải y viết? Sao có thể?"

"Đương nhiên có thể." Lý Việt Bạch nói: "Bởi vì phong thư này, không phải là viết ra, mà là ghép vào!"

"Ghép vào?" Mọi người cả kinh.

"Tiên Chủ cùng Ngọc Thiên Lưu là anh em, thời điểm ở Côn Luân, cũng thường trao đổi thư từ." Lý Việt Bạch nói: "Năm rộng tháng dài, trong tay Ngọc Thiên Lưu đương nhiên nắm giữ không ít thư từ của Tiên Chủ... Hắn chỉ cần cắt chữ trên thư của Tiên Chủ, ghép lại, là có thể thành một phong thư!"

"..." Không thể không nói, biện pháp này cực kỳ hữu hiệu.

"Vớ vẩn!" Hai hàng lông mày của Ngọc Thiên Lưu nhíu chặt, trách cứ: "Mục tiên sư nói vậy, có chứng cứ gì?"

Không hổ là Ngọc Thiên Lưu, ngay khi bị người ta vạch trần, cũng chống tới chết không chịu lộ ra chút khiếp nhược.