Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 91: Ôn luân tiên sơn (29)




Ngụy Thiên Thiên đưa mọi người tới địa điểm xảy ra chuyện.

Đó là địa giới trống trải trên Bạch Ngọc than, bốn phía loạn thạch san sát, cách tiên trướng rất xa, nếu có chuyện mật thám, ở chỗ này là thích hợp nhất.

"Đêm qua, đại bá cùng Thiên Cơ quân gặp nhau ở chỗ này." Ngụy Thiên Thiên nói: "Mới đầu hai người trò chuyện rất vui vẻ, nhưng sau đó hình như Thiên Cơ quân nói chuyện gì đó chọc giận đại bá, hai người nổi lên tranh chấp, sau đó, Thiên Cơ quân rút kiếm ra tay, đâm đại bá bị thương.

"Nhất định là Thiên Cơ quân muốn nhờ Ngụy đại công tử che giấu hành vi phạm tội, vì thế chính mình xuất đầu, song bị từ chối nên thẹn quá hóa giận." Cát Hòe lạnh lùng nói.

Lý Việt Bạch đi lên phía trước, cẩn thận xem xét địa điểm xảy ra sự việc.

Địa phương này xác thật tương đối dễ ẩn náu, loạn thạch rất nhiều, cách đó không xa ở hướng tây nam còn có một vách đá tự nhiên, phi thường cao lớn, có thể ngăn trở tầm mắt của người khác.

"Ký chủ, ngài đừng chỉ biết nhìn đông nhìn tây." Hệ thống vội vàng nhắc nhở: "Ngụy Thiên Thiên đang vu hãm Ngọc Thiên Cơ, ngài còn không nhanh đối phó với nàng?"

"Nàng sẽ không thành công." Lý Việt Bạch cười cười: "Vu hãm người khác vốn không phải sở trường của nàng, hơn nữa nói không chừng tâm tình nàng đang chao đảo... Cái này khiến nàng trở nên cực kỳ yếu ớt, không thể chịu nổi một chiêu."

"Hóa ra ngài định đánh kiểu này." Hệ thống nói.

"Đừng nói vội." Lý Việt Bạch đi dạo một vòng, mới quay lại trước mặt Ngụy Thiên Thiên, nói: "Lời nói của Ngụy tiểu thư, bỉ nhân không thể hoàn toàn tin tưởng. Theo ta được biết, Ngụy tiểu thư vẫn chưa học qua thuật thâu thính (nghe trộm)."

"... Phải." Ngụy Thiên Thiên đành phải thừa nhận.

Thuật thâu thính, chỉ những tu sĩ dưới tầng chót phụ trách ra ngoài tìm hiểu tin tức mới có thể học, ví dụ Khương Thiếu Anh hay Tiểu Ngải chính là cao thủ trong việc này. Mà Ngụy đại tiểu thư của Cúc Lăng tiên sơn, thân phận cao quý, không có khả năng chấp hành loại nhiệm vụ này, đương nhiên sẽ không học loại bàng môn tả đạo (trong trường hợp này có nghĩa là bên cạnh, kiểu ngoài môn chính học môn phụ ấy) này.

"Ngụy đại công tử đạo pháp cũng không yếu, tối qua ra ngoài gặp bằng hữu, sao có thể dễ dàng bị tiểu thư theo dõi? Nhĩ lực của Ngụy đại công tử, vượt qua nhĩ lực của tiểu thư, nếu tiểu thư trốn ở một bên, nghe lén Ngụy đại công tử cùng bằng hữu nói chuyện.... Sao có thể không bị phát hiện?" Lý Việt Bạch nói.

"Nghi vấn của tiên trưởng, cực kỳ có lý, nhĩ lực của ta quả thật không bằng đại bá." Ngụy Thiên Thiên rũ mắt, nói: "Nhưng, ta chưa từng nói qua ta biết chuyện này dựa vào nghe lén."

"Vừa rồi rõ ràng chính miệng Ngụy đại tiểu thư vừa nói,lúc đầu hai người trò chuyện rất vui vẻ, sau đó hình như nổi lên tranh chấp..." Lý Việt Bạch thuật lại lời nói của Ngụy Thiên Thiên một chút.

"Chuyện này, không phải ta nghe được, mà là ta nhìn thấy." Ngụy Thiên Thiên trợn to hai mắt, ngữ khí kiên định: "Từ nhỏ ta thị lực hơn người, đêm qua trăng sáng, ta chỉ cần từ xa nhìn lại là có thể thấy rõ động tác của hai người, lúc đầu họ trò chuyện rất vui vẻ, sau đó nổi lên tranh chấp... Tất cả những điều này là ta phán đoán từ động tác của bọn họ, chứ không phải dựa vào nhĩ lực."

"Hóa ra là tiểu thư thị lực hơn người." Lý Việt Bạch tiện tay chỉ cờ xí tung bay trên đỉnh trướng đầu tiên ở phía xa, hỏi: "Vậy tiểu thư có thấy rõ trên cờ xí đó viết chữ gì không?"

Ngụy Thiên Thiên không chút sợ hãi nhìn qua, nói chính xác chữ trên cờ xí.

"Quả nhiên là thật." Mọi người liên tiếp tin phục.

"Đêm qua, ta vẫn lén theo đại bá ở phía xa, ta có thể nhìn thấy hắn, nhưng bởi khoảng cách quá xa, nên hắn không nhìn thấy ta." Ngụy Thiên Thiên nói: "Sau khi đại bá cùng bằng hữu gặp nhau, ta liền trốn trong khe đá, không dám ra mặt."

"Nói như vậy, Ngụy tiểu thư tương đối không tin tưởng Tiên Chủ Côn Luân." Lý Việt Bạch nói: "Vậy vì sao không tiến lên khuyên Ngụy đại công tử rời đi?"

"Ta... Tuy không thích Thiên Cơ quân, nhưng cũng không ngờ được y sẽ làm ra loại chuyện này, ta chỉ nghĩ y sẽ dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt đại bá, không ngờ y lại ra tay đả thương người, bởi vậy không thể tiến lên ngăn cản, hiện tại vô cùng hối hận." Sắc mặt Ngụy Thiên Thiên cực kỳ không tốt, đầy mặt đều là hối hận cùng đau thương.

"Nói cũng không sai." Lý Việt Bạch thở dài: "Vậy không biết lúc ấy tiểu thư trốn ở chỗ nào?"

"Nơi này." Ngụy Thiên Thiên chỉ về một khe đá hướng đông bắc, nơi đó quả nhiên cách khá xa, cũng tương đối dễ ẩn nấp.

Lý Việt Bạch bước tới một khe đá phụ cận, quan sát thật lâu, sau đó tự mình chui vào.

Khe đá tương đối rộng, một nam tử trưởng thành cũng có thể ẩn thân ở đây, huống chi là Ngụy Thiên Thiên.

"Ký chủ, không ổn rồi, đến giờ Ngụy Thiên Thiên vẫn chưa bị ngài tìm ra sơ hở." Hệ thống có chút nóng nảy.

"Nếu nàng đồng ý sẽ nói dối với phụ thân, đương nhiên sẽ làm tốt." Lý Việt Bạch thở dài: "Điều cơ bản cần phải làm."

Xem biểu tình của tu sĩ các đại tiên môn, bọn họ càng ngày càng tin tưởng lời nói của Ngụy Thiên Thiên, rốt cuộc, từ đầu đến đuôi có thể nói rành mạch, không có sơ hở.

Lý Việt Bạch ra vào khe đá mấy lần, lại không ngừng đi ra hướng khác, không biết đang làm gì.

"Mục tiên sư, ngài xưa nay được tu sĩ Côn Luân khen ngợi là người tài đức vẹn toàn." Cát Hòe thở dài: "Hà tất phải kéo dài thời gian? Nếu ngài không thể bác bỏ lời nói của Ngụy tiểu thư thì không nên kéo dài thời gian."

"Bỉ nhân không phải đang kéo dài thời gian." Lý Việt Bạch vội vàng ra ra vào vào: "Mà đang muốn nghiệm chứng lời của Ngụy tiểu thư là thật hay giả."

"Đương nhiên là thật, còn có gì nghi vấn sao?" Cát Hòe cười lạnh: "Khe đá này, ngay cả một nam tử trưởng thành cũng có thể đi vào, Ngụy tiểu thư dáng người nhỏ nhắn, lại càng có thể."

"Ta đây hỏi lại một lần." Lý Việt Bạch gắt gao nhìn chằm chằm Ngụy Thiên Thiên: "Đêm qua, ngươi chắc chắn trốn trong khe đá này sao? Có phải nhớ lầm không?"

"Tuyệt không sai." Ngụy Thiên Thiên kiên định gật đầu: "Đúng là ta trốn ở đây."

"Vậy Ngụy đại công tử đứng ở đây sao?" Lý Việt Bạch chỉ chỉ địa điểm có vết máu.

"Không sai, đúng là đại bá đứng ở đây nói chuyện với Thiên Cơ quân, sau đó bị thương." Ngụy Thiên Thiên nói.

"Có nhớ thời gian không?"

"Cái này không cần phải nói, tất cả mọi người đều biết thời gian." Mọi người ồn ào bổ sung: "Đêm qua Ngụy đại công tử rời khỏi tiên trướng lúc giờ sửu một khắc, lúc bị thương trở về là giờ sửu ba khắc."

"Tóm lại là giờ sửu." Lý Việt Bạch gật đầu.

"Phải." Ngụy Thiên Thiên nói.

"Đối với thị lực của tiểu thư, bỉ nhân vẫn có điều hoài nghi." Lý Việt Bạch chỉ một hang đá ở xa: "Tiểu thư có thể thấy rõ trong hang đá có gì không?"

"Này..." Ngụy Thiên Thiên có chút kinh ngạc, nhưng vẫn lắc lắc đầu: "Trong hang đá một mảnh tối đen, không thể thấy rõ."

"Mục tiên sư hà tất cưỡng từ đoạt lí?" Cát Hòe thở dài: "Ngụy tiểu thư chỉ là thị lực hơn người, cũng không phải hai mắt như đuốc, trong hang đá một mảnh đen kịt, sao có thể thấy rõ?"

"Đúng vậy, như vậy không khỏi quá bức bách nàng." Mọi người cho rằng Lý Việt Bạch thực sự quá phận.

"Vậy đêm qua, tiểu thư sao có thể thấy rõ?" Lý Việt Bạch chậm rãi nói.

"Đêm qua?" Mọi người không khỏi cười khổ: "Mục tiên sư sao phải nói đùa, đêm qua ánh trăng sáng tỏ, dưới ánh trăng, đương nhiên có thể thấy rõ."

Dù sao, hôm qua cũng có rất nhiều người không ngủ được, đều nhìn thấy ánh trăng kia.

"Đúng vậy." Lý Việt Bạch cười nói: "Lời của Ngụy tiểu thư chính là nói dối, nếu nàng thật sự trốn trong khe đá, trăm triệu lần không có khả năng nhìn thấy Ngụy đại công tử cùng bằng hữu."

"... Vì sao?"

"Trăng sáng, đương nhiên sẽ có bóng." Lý Việt Bạch nói.

"Bóng từ đâu tới?"

"Chẳng lẽ chư vị không nhìn tới vách đá kia sao?" Lý Việt Bạch chỉ về phía tây nam, nơi có vách đá đứng sừng sững.

Mọi người đương nhiên cũng nhìn thấy vách đá, chỉ là không nghĩ nó liên quan đến vụ án này.

"Chư vị, nếu nhìn hình dáng mặt trăng là có thể đoán ra." Lý Việt Bạch chỉ chỉ vách đá: "Tối qua giờ sửu, nơi Ngụy đại công tử đứng trùng với bóng vách đá! Nói cách khác, vách đá này chặn hướng ánh trăng, khiến Ngụy đại công tử đứng trong bóng tối."