Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 83: Ôn luân tiên sơn (21)




Sau khi bái kiến Tiên Chủ, Tô Hủ rất nhanh phản ứng, nghĩ kỹ bước ứng đối tiếp theo.

Hắn tiến lên một bước, trong ngữ điệu tất cả đều là kinh hỉ, nói: "Nhìn thấy tế tửu đại nhân lành bệnh, tại hạ vui mừng vô cùng, không biến nên chúc mừng như thế nào mới tốt... Thật sự là may mắn lớn của Côn Luân!"

"Đa tạ Tô các chủ." Lý Việt Bạch mỉm cười đáp: "Mấy ngày nay Tô các chủ vất vả rồi."

"Có gì vất vả đâu, vốn tưởng rằng vài vị y sư của Diệu Ngôn các chúng ta y thuật cao minh, có thể chữa cho tế tửu đại nhân, không nghĩ là lại không thể giúp đỡ, trong lòng thật sự áy náy." Tô Hủ nói.

Hắn tự biết mấy ngày này mình đùa giỡn quyền mưu thật sự có chút quá phận, nương lúc trừng trị gia tộc Cơ thị còn trừng trị không ít người, nếu nói kỹ càng, nhất định sẽ bị đối phương trách cứ, cho nên đối phương nói mình "Vất vả", rất có khả năng chứa thâm ý nào đó, cho nên, hắn chỉ cần tránh né chủ đề này, chuyển đề tài tới chuyện trị liệu.

"Chuyện Diệu Ngôn các từng vì bỉ nhân mà phái y sư tới bắt mạch, Tiên Chủ đã nói cho bỉ nhân." Lý Việt Bạch cười nói: "Tuy không chữa khỏi, nhưng cũng tận tâm tận lực, Tô các chủ hà tất phải áy náy."

"Từ từ." Nguyên bản Ngọc Thiên Cơ chỉ ngồi trên vị trí Tiên Chủ nghiêng người không nói lời nào, hiện tại đột nhiên thốt lên một câu: "Tô các chủ, thủ hạ của ngươi, những y sư đó thật sự đáng tin sao? Chẳng lẽ là lúc bọn họ bắt mạch đã động tay động chân gì đó với tế tửu đại nhân?"

"..." Tô Hủ ngây ngẩn cả người.

Tiên Chủ có ý gì? Đột nhiên không duyên không cớ mở miệng nói xấu mình?

Nhưng mà, người khác nói xấu thì kêu nói xấu, Tiên Chủ nói xấu thì không thể gọi là nói xấu được.

"Tiên Chủ minh giám, ngày ấy thủ hạ y sư của ta bắt mạch cho tế tửu đại nhân, Tiên Chủ ngài cũng ở đây, tuyệt đối không có khả năng động tay động chân!" Tô Hủ vội vàng chứng minh mình trong sạch.

"À, ta chỉ thuận miệng đùa một chút, Tô các chủ không cần để ý." Ngọc Thiên Cơ cười hì hì: "Đương nhiên Tô các chủ sẽ không hại tế tửu đại nhân."

"Tế tửu đại nhân có công lớn với Côn Luân, tại hạ sao dám làm chuyện xấu xa bậc ấy!" Tô Hủ nghĩa chính từ nghiêm nói.

Ngọc Thiên Cơ đánh bậy một hồi, dẫn cuộc nói chuyện sang phương hướng kỳ quái khác.

"Nói vậy là Tô các chủ ngày đêm trông mong tế tửu đại nhân có thể lành bệnh, một lần nữa thay ta xử lý sự vụ Côn Luân?" Ngọc Thiên Cơ nói.

"Đương nhiên là thế."

"Tô các chủ mấy ngày nay cẩn trọng, hẳn là thập phần mệt nhọc, thay ta hóa giải không ít ưu sầu." Ngọc Thiên Cơ cười nói: "Hiện tại, có thể đưa lệnh bài cho tế tửu đại nhân."

Y từng giao cho Tô Hủ một khối lệnh bài, cầm lệnh bài ở Côn Luân là có thể ra lệnh cho mọi người dưới Tiên Chủ, bởi vì có lệnh bài trong tay, Tô Hủ mới có thể vặn ngược gia tộc Cơ thị.

"Tế tửu đại nhân vừa mới khỏi bệnh, không nên làm việc quá sức..." Tô Hủ đánh bạo giãy giũa lần cuối cùng một chút.

"Ân?" Ngọc Thiên Cơ nhíu nhíu mày, trong ánh mắt tất cả là hoài nghi.

Tuy không nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng --- nếu ngươi không chịu giao lệnh bài ra, rất có khả năng chứng minh ngươi tham luyến quyền thế, có ý xấu với tế tửu đại nhân.

Sau lưng Tô Hủ chợt lạnh, vội vàng bỏ lệnh bài xuống, hai tay dâng lên: "Tại hạ chỉ muốn thay Tiên Chủ phân ưu, tuyệt không có ý khác!"

Mấy vấn đề vừa rồi của Ngọc Thiên Cơ, đều là lời đuổi lời, nói một hồi như vậy, bức Tô Hủ hoàn toàn không có cơ hội chơi xấu.

"Nếu Tiên Chủ không có chuyện gì phân phó, tại hạ xin cáo lui." Tô Hủ giao lệnh bài ra, thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng cáo lui.

Thôi, vị trí dưới một người trên vạn người sao có thể dễ dàng ngồi lên như vậy, bây giờ không được còn có lần sau, chỉ cần bảo toàn tính mạng, về sau nhất định có cơ hội.

"Chậm đã." Lý Việt Bạch giở hồ sơ vụ án, nói: "Bỉ nhân có vài chuyện muốn thỉnh giáo Tô các chủ."

"..." Tô Hủ cảm thấy mồ hôi lạnh chạy dọc theo sống lưng chảy xuống, thầm nghĩ không tốt, nhưng trên mặt vẫn bảo trì bình tĩnh, cố gắng trấn định trả lời: "Nếu tế tửu đại nhân muốn biết thứ gì, cứ tùy ý hỏi tại hạ, hà tất phải dùng từ thỉnh giáo."

"Vậy bỉ nhân liền trực tiếp hỏi." Lý Việt Bạch cẩn thận đọc chữ trên hồ sơ vụ án, nói: "Hôm trước Tô các chủ bắt một nhóm người, có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực?"

"Những tu sĩ đó đều có quan hệ mật thiết với gia tộc Cơ thị, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực!" Tô Hủ cắn răng nói.

Hắn không quên giả tạo chứng cứ, chỉ cần đối phương không cẩn thận kiểm tra thực hư, thì vừa nhìn liền cho rằng chứng cứ phạm tội đó đúng là vô cùng xác thực.

"Có chút việc không tái tra (kiểm tra lại) là không thể phát hiện được." Lý Việt Bạch nói: "Xin hỏi Tô các chủ, vài người này, thật sự là có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực sao?"

Ngay sau đó, Lý Việt Bạch liền đọc tên vài người.

Mỗi lần nghe một cái tên, sắc mặt Tô Hủ khó coi một phần.

Hắn vì che giấu tai mắt mọi người, quả thật là trộn lung tung một số người vô tội vào những kẻ có tội, căn bản khó có thể phân chia, hơn nữa vi diệu nhất chính là, cũng không ai biết hắn có thù oán với mấy người họ, Tiên Chủ cùng tế tửu càng không biết, nếu thật muốn đối chiếu, chỉ sợ mấy năm cũng không xong.

Chính là, hiện tại mấy cái tên tế tửu đọc lên, lại không sai chút nào, tất cả đều là người vô tội bị hãm hại.

Sao có thể? Rõ ràng tế tửu bệnh nặng mới khỏi, trước đây cũng chưa từng điều tra qua, sao có thể biết rõ ràng như thế?

Lý Việt Bạch cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, nói: "Tô các chủ, tạo chứng cứ phạm tội giả có thể lừa gạt nhất thời, song cũng không thể bảo đảm hoàn toàn, chỉ cần ta điều tra sâu một chút, là có thể tìm ra manh mối."

Lúc trước, hệ thống cho hắn xem video trong cốt truyện nguyên bản, tuy bên trong không nói rõ, nhưng có bóng gió nhắc tới những người bị Tô Hủ ghi hận là những ai, tất cả đều được Lý Việt Bạch ghi tạc trong lòng.

Hiện tại chỉ cần xem lại danh sách tội nhân, là có thể phân biệt rõ ràng những người đó.

Đối với người xuyên qua, đây là một chuyện rất đơn giản.

"Tế tửu đại nhân, tại sao lại vô duyên vô cớ lại nghi ngờ Tô các chủ?" Ngọc Thiên Cơ giả vờ tức giận.

"Nếu Tiên Chủ không tin, bỉ nhân có thể đối chiếu chứng cứ, dò hỏi nhân chứng." Lý Việt Bạch nói.

"Tô các chủ thay ta làm việc, chính là dựa trên quân lệnh trạng (mệnh lệnh quân đội), nếu có nửa phần lừa gạt, đó chính là tử tội." Ngọc Thiên Cơ nói: "Bởi vậy, từ trước đến nay, ta đều tin tưởng Tô các chủ."

Y thuận miệng nói bậy đến vui vẻ, Tô Hủ nghe được hai chữ tử tội, trong lòng càng kinh hoàng vô thố.

Lý Việt Bạch không để ý đến, trực tiếp phái người đem chứng cứ phạm tội cùng tội nhân triệu tới Cát Tường điện, cẩn thận tra hỏi.

Hai canh giờ qua đi, hoàng hôn đã đến, vụ án đã rành mạch --- Tô Hủ giả tạo chứng cớ phạm tội, hãm hại người khác, suýt nữa thì đẩy người khác vào chỗ chết.

Ngọc Thiên Cơ bày ra biểu tình khó có thể tin, nổi giận đùng đùng, lập tức lệnh thủ hạ giam Tô Hủ vào đại lao.

"Mục tiên sư, ta tín nhiệm Tô các chủ như thế, tại sao hắn lại lén làm việc thiên tư trái luật sau lưng ta?" Ngọc Thiên Cơ kéo tay áo Lý Việt Bạch khóc lóc kể lể, kéo dài âm điệu: "Tại sao lại thế? Tiên Chủ như ta thật sự thất trách, ai... Ta cho rằng chỉ cần bao dung nhân từ, là có thể trở thành một Tiên Chủ tốt, không ngờ làm một người khoan dung, ngược lại lại dung túng thủ hạ làm chuyện xấu, ô ô ô."

Lý Việt Bạch bị y ôm lấy không thể động đậy, khỏe miệng một trận run rẩy.

"Tiên Chủ cũng không làm sai, chỉ là tiểu nhân âm hiểm, cần phải đề phòng." Đành đáp vậy.

"Nếu Mục tiên sư không khỏe mạnh trở lại, ta sẽ không biết tên tiểu nhân ti tiện này sẽ che giấu tới khi nào!" Ngọc Thiên Cơ cọ cọ ống tay áo Lý Việt Bạch lên mặt mình: "Đúng là Côn Luân không thể thiếu Mục tiên sư một ngày..."

"Ngươi rốt cuộc muốn nghịch cái gì?" Lý Việt Bạch bất đắc dĩ gửi tin nhắn cho Ngọc Thiên Cơ qua hệ thống.

"Giúp Mục mỹ nhân ngươi tạo uy tín, không tốt sao?"

"... Vớ vẩn." Lý Việt Bạch đọc sách nhiều năm như vậy, cũng không biết có phương thức tạo uy tín như vậy, ông chủ khóc sướt mướt hạ thấp bản thân để thổi phồng cấp dưới... Cho dù là Lưu Bị cũng không làm quá lên như vậy.

Cũng may là nhóm thủ hạ đã sớm quen với hành vi vô trạng của Tiên Chủ nhà mình, cũng không phản ứng quá lớn, chỉ là mọi người âm thầm khiếp sợ, hóa ra Tô Hủ lại là loại tiểu nhân như vậy.

Thật vất vả chờ Ngọc Thiên Cơ đùa xong, Lý Việt Bạch mới có thể tách ra.

Một mình đi ra khỏi Cát Tường điện, đi theo hướng nhóm thủ vệ vừa áp giải Tô Hủ.

Hắn muốn tới đại lao thăm Tô Hủ.

"Ký chủ, tại sao lại muốn đi gặp Tô Hủ? Chẳng lẽ ngài không định trực tiếp giết hắn sao?" Hệ thống hỏi.

"Bây giờ chưa được." Lý Việt Bạch cắn cắn môi: "Hắn vẫn còn hữu dụng."

"Ngài có biết đã có rất nhiều boss phản diện từng nói ra những lời này không..."

"Sao lại thế này? Hệ thống còn biết phun tào?" Lý Việt Bạch cười.

Quả thật, trong nhiều bộ phim, sau khi nhân vật phản diện bắt được nhân vật chính, không bao giờ trực tiếp giết chết, mà muốn lợi dụng nhân vật chính để đạt tới mục đích cao hơn, kết quả đều không ngoại lệ, chính là tự đào mồ chôn mình, khiến người xem không khỏi đập bàn cảm thán: Thế quái nào không trực tiếp giết chết?

Tại sao không trực tiếp giết chết?

"Hệ thống, hiện tại mày có thể nghĩ ra một biện pháp ổn thỏa để đối phó Ngọc Thiên Lưu không?" Lý Việt Bạch hỏi lại.

"Ngoại trừ việc đối chiến, tôi không có biện pháp nào khác." Hệ thống trả lời.

"Ngọc Thiên Lưu mới là uy hiếp lớn nhất đối với chúng ta, tao giữ lại Tô Hủ, là muốn dùng hắn để đối phó với Ngọc Thiên Lưu." Lý Việt Bạch thở dài.

"Quá nguy hiểm, nhỡ vượt khỏi tầm kiểm soát thì sao?" Hệ thống lo lắng nói.

Sau một thời gian, hệ thống nói ra không ít từ đang thịnh hành.

"Khả năng vượt ngoài tầm kiểm soát là rất nhỏ." Lý Việt Bạch cười: "Tô Hủ, lúc trước đã nói qua, là người tiêu biểu cho ngoại chiến ngoại hành, nội chiến nội hành (kiểu không thạo đánh trực diện nhưng lại giỏi chơi xấu ấy), cho dù hắn vượt ngục trốn đi, trốn tới bên người Ngọc Thiên Lưu, cũng không thể trợ giúp Ngọc Thiên Lưu tấn công."

"Vậy ký chủ định lợi dụng hắn như thế nào?"

"Hệ thống, mày đã nghe qua điển cố Tương Kiền trộm thư (*) chưa?" Lý Việt Bạch nói nhỏ: "Nói ngắn gọn, chính là lợi dụng Tô Hủ truyền tin tức sai cho Ngọc Thiên Lưu."

"Tô Hủ không phải kẻ ngốc, ngài nói cho hắn tin tức, hắn sẽ tin sao?"

"Trực tiếp nói đương nhiên hắn sẽ không tin, nhưng nếu chính hắn đoán ra được... " Lý Việt Bạch trầm tư một lát: "Thôi, nghĩ không ra, chậm rãi nghĩ vậy."

Ở giữa Côn Luân tiên sơn có một cái sơn động, sau khi trải qua xây dựng trở thành lao ngục.

Lao ngục ẩm ướt âm u, nơi nơi đều dùng pháp thuật làm kết giới, trên song sắt lóe lên lam quang, người ra vào đều được các tu sĩ canh phòng nghiêm ngặt, cơ hội muốn chạy trốn gần như không có khả năng.

"Tế tửu đại nhân?" Vài tu sĩ thủ vệ nhìn thấy Lý Việt Bạch, liền ngây ngẩn cả người: "Tại sao ngài lại tới đây...?"

"Tới thăm Tô các chủ." Lý Việt Bạch cười nói.

"Không phải Tô các chủ vừa mới... Bị ngài tống vào ngục sao?" Các tu sĩ hai mặt nhìn nhau.

"Phải, cho nên muốn nói mấy câu khuyên giải hắn." Lý Việt Bạch vô cùng đau đớn thở dài.

Tô Hủ vừa mới bị tống vào ngục, cảm xúc còn ở trạng thái cực đoan không ổn định, hắn bị nhốt trong một gian phòng đơn, giờ phút này đang nghiến răng nghiến lợi nghĩ cách thoát thân. Nhìn thấy thân ảnh Lý Việt Bạch xuất hiện ngoài song sắt, hằn đầu tiên ngẩn người, sau đó lập tức không có tôn nghiêm mà lao tới.

"Tế tửu đại nhân, xin hãy bỏ qua cho tại hạ lần này!" Trên mặt Tô Hủ tràn đầy hối ý, quỳ trong nhà tù, tư thế vô cùng khiêm tốn ngoan ngoãn, nói: "Tại hạ không phải là người có rắp tâm hiểm ác, chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh... May mà được tế tửu đại nhân cảnh tỉnh đúng lúc, mới chưa gây thành chuyện lớn, nếu tế tửu đại nhân chịu bỏ qua cho ta, tế tửu đại nhân nói gì ta chắc chắn sẽ nghe nấy, vì tế tửu đại nhân vượt lửa qua sông..."

Lý Việt Bạch mặt vô biểu tình đứng ở đó, lẳng lặng nghe hắn nói, sau đó nói: "Cầu ta có tác dụng gì? Hết thảy quyết định bởi ý của Tiên Chủ."

"Tiên Chủ?" Tô Hủ xoay chuyển đôi mắt, đè thấp thanh âm, nói: "Không phải tế tửu đại nhân nói gì Tiên Chủ đều nghe nấy sao?"

"Không biết nặng nhẹ!" Lý Việt Bạch lập tức nhíu mày, thấp giọng mắng: "Tô Hủ, có phải ngươi cho rằng mình sắp chết tới nơi nên mới hồ ngôn loạn ngữ? Tiên Chủ là Tiên Chủ của Côn Luân, tất cả những gì ta làm, đều chỉ vì phụ tá Tiên Chủ mà thôi."

"Ha ha ha ha ha..." Tô Hủ cười nói: "Tế tửu đại nhân, ngài thật sự chịu quy phục sao? Tiên Chủ chẳng qua chỉ là một đứa trẻ không lớn được mà thôi, có lẽ cả đời cũng không trưởng thành được, ngài cam tâm để cho y dựa vào cả đời?"

Trong lúc Lý Việt Bạch "bệnh nặng", Tô Hủ được Ngọc Thiên Cơ ủy nhiệm trọng trách, tiếp xúc với Ngọc Thiên Cơ rất nhiều, trong khoảng thời gian này, Tô Hủ càng thêm tin tưởng vào một "sự thật" --- Ngọc Thiên Cơ không hề có chủ kiến, không hề có chí hướng, lức trước có thể thành công bước lên vị trí Tiên Chủ, có thể thành công đánh lui Ma giáo, đều là dựa vào mưu lược của tế tửu, chỉ cần rời khỏi sự trợ giúp của tế tửu, Ngọc Thiên Cơ liền lập tức trở lại thành kẻ phong lưu phóng đãng vô dụng ăn chơi trác táng như trước kia.

Tô Hủ cho rằng --- nếu là như vậy, tế tửu không có khả năng trung tâm với Ngọc Thiên Cơ, nhất định sẽ tùy thời mưu hại Ngọc Thiên Cơ, tự lập.

Mà lúc này mình chỉ cần tỏ rõ lập trường, có lẽ có thể tìm được một đường sinh cơ.

"Tế tửu đại nhân, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, ta chắc chắn sẽ toàn lực hiệp trợ cho ngài." Thanh âm Tô Hủ càng thêm mê hoặc: "Côn Luân tuy trăm ngàn năm qua đều nằm trong tay Ngọc thị, nhưng điều này không phải là không thể thay đổi... Thời đại của Ngọc thị, có thể sẽ kết thúc trong tay ngài."

Lý Việt Bạch không chút sứt mẻ đứng im tại chỗ, trong mắt lóe lên quang mang phức tạp.

Tô Hủ nhạy bén nhận ra dã tâm chợt lóe qua mắt hắn.

Thật lâu sau, Lý Việt Bạch mới thở dài: "Tô Hủ, ngươi đánh giá mình quá cao."

"Chẳng lẽ tế tửu đại nhân chướng mắt năng lực của tại hạ?" Tô Hủ hoảng hốt: "Tuy tại hạ bất tài, nhưng đủ khả năng giúp tế tửu đại nhân giải trừ nỗi đau về sau..."

"Không, không phải ta chướng mắt năng lực của ngươi, mà là không tin tưởng lòng trung thành của ngươi." Lý Việt Bạch cười lạnh: "Ta tới nơi này, không phải là muốn thương nghị với ngươi chuyện gì --- ngươi không xứng."

Sắc mặt Tô Hủ trắng bệch.

"Ta tới nơi này." Lý Việt Bạch tiến lên phía trước một bước, lộ ra một nụ cười ôn hòa: "Chỉ là muốn thưởng thức vẻ tuyệt vọng trước khi chết của ngươi mà thôi."

- ---

(*) Điển cố Tương Kiền trộm thư: Xuất phát từ "Tam Quốc Diễn Nghĩa", phát sinh trước đêm xảy ra đại chiến Xích Bích, Tào Tháo tự mình dẫn trăm vạn đại quân đóng quân bên bờ Bắc Trường Giang, định qua sống Trường Giang xuống thẳng Đông Ngô. Đô đốc Đông Ngô Chu Du cũng mang binh giằng co với Tào Tháo cách một dòng sông, hai bên giương cung bạt kiếm. Thủ hạ của Tào Tháo, mưu sĩ Tương Kiền, nhân cơ hội từng cùng làm bạn đồng môn với Chu Du, liền tự đề cử mình với Tào Tháo, muốn vượt sông tới Đông Nhô làm thuyết khách, chiêu hàng Chu Du. Kết Quả Chu Du lập bẫy, khiến Tương Kiền giả mạo làm đô đốc thủy quân Thái Mạo, Trương Doãn bên Tào Tháo viết thư xin hàng cho Chu Du. Tương Kiền đưa thư cho Tào Tháo, Tào Tháo liền chém Thái Mạo, Trương Doãn. Sau này điển cố "Tương Kiền trộm thư" được dùng để so sánh với việc chống địch bằng kế ly gián. Thông tin chi tiết xem tại: https://baike.baidu.com/item/蒋干盗书/4394846