Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 77: Ôn luân tiên sơn (15)




"Ngươi nói hoàn toàn không biết từ này sao?" Lý Việt Bạch cẩn thận chỉ chỉ từ đơn tiếng Anh trên lá bùa.

"Theo ý ta thì đây cũng chỉ là đồ án mà thôi, cũng không phải từ ngữ có ý nghĩa đặc biệt gì."

"Vậy ngươi biết mình là ai không?" Tim Lý Việt Bạch càng ngày càng trầm, càng hiểu được, người trước mặt này, có lẽ không phải đến từ thế giới hiện thực mà mình quen thuộc.

"Không biết, không nhớ rõ." Ngọc Thiên Cơ cười khổ lắc đầu.

Ngọc Thiên Cơ xuyên tới thế giới này sớm hơn so với Lý Việt Bạch, là vào mấy năm trước.

Mà sau khi xuyên tới, hệ thống chỉ nói cho y, chỉ cần ngụy trang thật tốt bảo toàn lấy mình là được, không phải làm bất cứ chuyện gì.

Ngọc Thiên Cơ mừng rỡ tự tại, vì thế phóng đãng mấy năm, thẳng đến thời điểm Ma giáo xâm lấn mới hơi nghiêm túc lên chút.

Sau khi đánh lui Ma giáo, nhìn biểu hiện khác thường của Mục Thanh Ninh từ trong ác mộng tỉnh lại, y mới nhận ra rằng mọi chuyện có điểm không thích hợp.

Thẳng đến lúc, hệ thống đem cốt truyện phía sau nói cho y.

Ngọc Thiên Cơ vừa mới đánh lui Ma giáo, vốn tưởng rằng có thể kê cao gối mà ngủ khôi phục an nhàn, hiện tại lại biết về sau mình sẽ xui xẻo, lông tơ không khỏi dựng đứng, không thể không khởi dậy tinh thần, sáng sớm liền bắt đầu áp dụng đủ loại biện pháp.

"Hệ thống chúng mày đều thích như vậy sao?" Lý Việt Bạch dở khóc dở cười: "Tại sao không sớm nói cho ký chủ?"

"Chủ Thần không cho phép, đối với khó khăn của mỗi thế giới, Chủ Thần đều có suy tính nhất định." Hệ thống trả lời: "Nếu nói trước cho Ngọc Thiên Cơ, chỉ sợ y sẽ trực tiếp ám sát huynh trưởng của mình, vậy thì chuyện phía sau sẽ dễ dàng bị thay đổi, không hề khó khăn."

"..." Không thể không thừa nhận, cách nói này rất có đạo lý.

Hơn nữa, chuyện hắn vẫn luôn lấy làm kỳ quái lúc trước cũng có đáp án —— tại sao Ngọc Thiên Cơ này lại hoàn toàn bất đồng với Ngọc Thiên Cơ trong cốt truyện nguyên bản, bởi vì mấy năm trước đã đổi người rồi!

Nhiệm vụ hệ thống đưa cho Ngọc Thiên Cơ cũng là tự cứu.

Nguyên chủ là pháo hôi đã định sẵn sẽ bị hủy diệt, người xuyên qua cần phải cứu vớt pháo hôi, mở ra cuộc sống mới cho pháo hôi.

May mắn là cùng trận doanh với hắn. Lý Việt Bạch thầm nghĩ —— nếu không lại phải tranh đấu một phen, một đối thủ cùng biết cốt truyện tương lai giống mình, rất khó đối phó.

Hiện tại, mình lại có một đồng đội biết cốt truyện tương lai giống mình, quả thực là thiên thần hạ phàm.

"Ký chủ, xin đừng lãng phí thời gian." Hệ thống nhắc nhở: "Hiện tại cho đến lúc Ngọc Thiên Lưu trở về chỉ còn mười chín ngày, thời gian rất khẩn cấp."

Nếu đồng đội đã biết hết, vậy tiếp theo cái gì cũng đỡ.

"Tiên Chủ." Lý Việt Bạch nghiêm mặt: "Kế tiếp ngài định ứng đối như thế nào?"

"Chậc chậc chậc, tiểu mỹ nhân, ngươi không cảm thấy bộ dạng của ngươi hiện tại rất yếu đuối sao?" Ngọc Thiên Cơ ngáp một cái, một lần nữa ấn Lý Việt Bạch ngồi lại giường: "Suốt ngày ứng đối, không cảm thấy nhàm chán à?"

"Bỉ nhân cũng không biết Tiên Chủ anh dũng như thế, ngay cả cái chết cũng không sợ." Lý Việt Bạch cười nói: "Đối đầu với kẻ địch mạnh cũng không thay đổi bản sắc phong lưu, thật sự bội phục."

Sau khi bại lộ thân phận với Ngọc Thiên Cơ, giá y (áo, ý chỉ vỏ bọc bên ngoài) hắn luôn khoác trên người không khỏi cởi ra, nói chuyện cũng tùy tiện hơn.

"Bởi vì mọi chuyện rất dễ dàng." Ngọc Thiên Cơ cười nói: "Giết sạch toàn bộ bọn họ không phải tốt sao?"

Ngữ khí của y nhẹ nhàng, hoàn toàn không nghe ra được đây là nói giỡn hay nghiêm túc.

Giết sạch toàn bộ sao...

Nguyên chủ tuyệt đối sẽ không đồng ý.

"Nếu sau mười chín ngày, vẫn không có tiến triển, vậy đương nhiên có thể xét đến việc khai chiến." Lý Việt Bạch nói: "Nhưng hiện tại..."

"Tế tửu đại nhân có biện pháp tốt hơn?" Ngọc Thiên Cơ nhướn mày.

"Phải." Lý Việt Bạch nói: "Không biết Tiên Chủ có phát hiện ngài đã quên mất một sự kiện hay không."

"Chuyện gì?"

"Từ lúc ngươi kế thừa chức vị Tiên Chủ đến nay, vẫn chưa thông tri các vị đại tiên sơn môn tới hội minh."

"... A?" Ngọc Thiên Cơ hơi giật mình: "Ta quá bận rộn ứng đối với Ma giáo xâm chiếm, mặt khác lại đặt một nửa tâm tư trên người Mục tiên sư, thế nên xem nhẹ việc này."

Trong thế giới này đông đảo các môn phái tu tiên, giao hảo với Côn Luân tiên sơn số lượng không ít, thường xuyên cử hành hội minh, hoặc là trao đổi đại sự, hoặc là tỷ thí tiên pháp, theo lý thuyết, tân Tiên Chủ kế vị, quả thật nên mời mấy môn phái tu tiên có quan hệ mật thiết tới làm khách.

"Gần đây Côn Luân tiên sơn có vài sự kiện lớn, những sự kiện này đều có thể lấy làm lý do cử hành hội minh." Lý Việt Bạch giơ ba ngón tay lên: "Sự kiện thứ nhất, lão Tiên Chủ hoăng thệ, thứ hai, tân Tiên Chủ kế vị, thứ ba, đánh lui Ma giáo."

"Đó là đương nhiên, cho dù là ngại mặt mũi, bọn họ không thể không tới." Ngọc Thiên Cơ nói.

"Chỉ cần các đại tiên sơn môn tới hội minh, Tiên Chủ liền có thể nghị định điều kiện với bọn họ, tranh thủ đoạt được sự ủng hộ của của bọn họ trước Ngọc Thiên Lưu." Lý Việt Bạch nói: "Quan hệ giữa các đại môn phái tu tiên rắc rối phức tạp, Côn Luân đương nhiên không thể thoát ly khỏi nó mà tồn tại, không thể không liên lạc, liên lạc muộn không bằng liên lạc sớm."

"Thật là thú vị." Ngọc Thiên Cơ nâng cằm, suy tư: "Vậy Mục mỹ nhân cảm thấy khi nào cử hành hội minh là thích hợp nhất?"

"Bây giờ." Lý Việt Bạch nhìn một vòng trong phòng, thấy giấy bút trên án trác (bàn): "Nếu bây giờ Tiên Chủ hăng hái viết thư, đương nhiên là tốt nhất, lập tức phát ra thư mời, các đại tiên môn nhận được tin, có lẽ có thể tới Côn Luân trước Ngọc Thiên Lưu."

"Nếu Mục mỹ nhân đã nói vậy, ta đây liền cố tự tay viết mấy phong thư vậy." Ngọc Thiên Cơ lười biếng duỗi eo, lảo đảo rời giường, ngồi xuống trước án, không chút nghĩ ngợi mà cầm bút viết.

Lý Việt Bạch thấy y viết cực nhanh cực thành thạo, không khỏi tò mò muốn xem cách hành văn, liền tiến lên quan sát, chỉ thấy phong thư kia từ ngữ đơn giản, lý do đầy đủ, nguyên nhân mời đến hội minh viết rõ ràng rành mạch, đang định khen Tiên Chủ có tiến bộ, lại thấy đầu bút lông Ngọc Thiên Cơ vừa lệch, viết ra một dòng chữ kỳ quái ---

- --- Tiên Chủ Côn Luân tuổi còn trẻ, chưa đón dâu...

"Tiên Chủ ngươi..." Lý việt Bạch cạn lời: "Xin hỏi dòng chữ này có dụng ý gì?"

"Ý trên mặt chữ." Ngọc Thiên Cơ đắc ý dào dạt nói: "Bổn Tiên Chủ xác thật chưa đón dâu, chẳng lẽ Mục mỹ nhân không biết?"

"Tại sao lại viết chưa đón dâu lên thư gửi đại tiên môn?"

"Tại sao lại không viết?"

"..." Lý Việt Bạch nghĩ nghĩ, đầu ong một tiếng, hiểu rõ.

Tiên Chủ đại nhân là đem chuyện hôn nhân đại sự của mình biến thành lợi thế.

Ý của bức thư rõ ràng rành mạch, Tiên Chủ các đại tiên môn nhìn, đương nhiên sẽ nhạy bén mà hiểu ý, đây là một cơ hội rất tốt để liên hôn, đương nhiên sẽ càng thêm nghiêm túc với hội minh này, thậm chí có khả năng trực tiếp mang nữ nhi tới.

"Tiên Chủ ngươi..." Lý Việt Bạch theo bản năng mà giữ bả vai đối phương, định ngăn lại: "Chuyện hôn nhân hẳn nên nghĩ kỹ rồi mới làm, chớ qua loa."

"Ta qua loa?" Ngọc Thiên Cơ cười hì hì dùng khuôn mặt cọ cọ mu bàn tay hắn: "Cưới nữ nhi của chưởng môn một môn phái tu tiên, không phải càng có thể mở rộng thực lực bản thân sao?"

"Nếu không thật lòng, sao có thể cưới." Lý Việt Bạch nói.

"Nguyên chủ đối với trưởng nữ Cơ thị một tấm chân tâm, kết cục cuối cùng thế nào?" Ánh mắt Ngọc Thiên Cơ lạnh lẽo: "Không bằng từ lúc bắt đầu chỉ nói chuyện quyền thế, không cần thật tâm."

"Thôi, trước mắt quả thật nên đặt tính mạng lên hàng đầu, nếu ngươi khăng khăng muốn viết như vậy, ta cũng không cản." Lý Việt Bạch thấp giọng nói: "Chính là không cần ủy khuất mình cùng người khác."

"Ừm." Ngọc Thiên Cơ không quan tâm hừ một tiếng, viết nhanh như bay, đến phần cuối lại do dự.

"Hội minh từ xưa đến nay đều tổ chức trên Vương Mẫu đài, hiện tại có nên sửa lại hay không?" Ngọc Thiên Cơ vung vẩy lá thư, suy nghĩ.

Lý Việt Bạch lướt nhanh bản đồ Côn Luân tiên sơn ở trong đầu, rất nhanh đưa ra quyết định: "Lần hội minh này cần làm ở bên ngoài Côn Luân tiên sơn, tuyệt đối không thể làm ở trong."

"A?"

"Giả sử chúng ta mở cửa cho các đại tiên môn tiến vào, sau khi Ngọc Thiên Lưu tới, cũng có thể đúng tình hợp lý quang minh chính đại mà yêu cầu tiến vào, lúc đó chúng ta không có lý do để cự tuyệt --- ở chỗ nào có đạo lý cho khách nhân ngoại lai đi vào, ngược lại ngăn cản người trong nhà đi vào?"

"Đúng vây." Tròng mắt Ngọc Thiên Cơ xoay chuyển: "Lần hội minh này, chỉ có thể chọn địa điểm ở Bạch Ngọc than (than: bãi, ghềnh) dưới chân núi Côn Luân."

Bạch Ngọc than ở nằm ngoài cửa nam Côn Luân không xa, là một mảnh đất trống bằng phẳng, diện tích cực lớn, có con sông vắt ngang qua, mặt đất tất cả đều là đá lớn màu trắng kiên cố bằng phẳng, xa xa nhìn lại giống như bạch ngọc, phiến đất này ít nhất cũng có thể cho mấy vạn người ở lại, cho dù các đại tiên phái mang bao nhiêu người đến, cũng không nói chơi.

"Bạch Ngọc than là lựa chọn hàng đầu." Lý Việt Bạch gật gật đầu: "Chỉ là, vừa mới kết thúc chiến tranh với Ma giáo xong, Bạch Ngọc than cách sơn môn không xa, chỉ sợ đã nhiễm đỏ máu tanh và tràn đầy thi thể Ma tộc... Phải cho người dọn dẹp thật tốt."

"Không, hà tất phải dọn dẹp?" Ngọc Thiên Cơ nhướn mày: "Cho các đại tiên môn nhìn thấy thi thể Ma tộc, không phải càng có thể cho họ biết đến uy phong của Côn Luân chúng ta sao?"

Lý Việt Bạch tưởng tượng một chút --- Trên Bạch Ngọc than mênh mông vô bờ, tràn đầy máu tươi đen nhánh, tàn chi đoạn tí của Ma tộc rơi rụng khắp nơi, âm phong từng trận, khắp nơi là tiếng quỷ khóc...

Cái này nếu để các đại môn phái thấy được, chỉ sợ Côn Luân đổi nghề thành Ma giáo.

"Không thể, máu cùng thi thể đã để một thời gian lâu rồi, sẽ sinh ra độc khí chướng khí, bất lợi với người." Lý Việt Bạch nói: "Nếu muốn khoe võ công... Người có thể thu thập vũ khí áo giáp rơi rụng của Ma giáo."

"Cũng được." Trong giọng nói Ngọc Thiên Cơ ẩn chứa một tia thất vọng.

Tin rất nhanh được tiên điểu phát ra ngoài, nếu các đại tiên môn đều ngự kiếm mà đến, hành động đúng lúc, hơn mười ngày sau là có thể tới.

Lý Việt Bạch nằm trên giường nghỉ ngơi đã lâu, chỉ cảm thấy trong ngực phiền muộn, rất muốn ra cửa giải sầu, lại nghĩ đến --- không đúng, thằng nhóc Ngọc Thiên Cơ này sớm đã đem tin tức "Tế tử đại nhân bệnh nặng không thể trị" tiết lộ cho Tô Hủ, nếu bây giờ mình ra khỏi cửa, chẳng khác nào lòi đuôi.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy tiện đi một chút trong này thôi.

"Hệ thống." Hắn âm thầm gọi hệ thống: "Làm thế này, có chút phiền toái."

"Phiền toái gì ạ?" Hệ thống ngoan ngoãn đáp lại.

"Tao không thể tự mình xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ có thể trốn tránh trong nội thất, những chuyện về sau tham dự thế nào?"

"Quả thật, dựa theo ước định của ngài cùng Ngọc Thiên Cơ, ngài nguyện ý giúp y giữ bí mật, bởi vậy bất đắc dĩ không thể lộ mặt." Hệ thống có chút mê man: "Ký chủ, hết thảy những điều này rốt cuộc là vì cái gì?"

"Ngọc Thiên Cơ có tính toán của chính y, y muốn Tô Hủ giúp y làm việc, mà Tô Hủ biết ta không thể sống lâu, mới có thể cố gắng hết sức."

"Chính là ngài không thể trốn ở chỗ này cả đời." Hệ thống vẫn nghi hoặc như cũ.

"Tao đã sớm không chờ nổi nữa." Lý Việt Bạch nhíu mi: "Nghĩ biện pháp ngụy trang qua cửa giúp tao."

"Ngụy trang?"

"Đúng vậy, ngụy trang, nếu mày có thể làm ra biểu hiện gần chết, vậy ngụy trang càng thêm dễ dàng đi?" Lý Việt Bạch nói.

"Quả thật không khó, nhưng là sợ ký chủ không đồng ý." Hệ thống nhỏ giọng nói.

"Tại sao tao lại không đồng ý?" Lý Việt Bạch trong lòng mừng thầm.

Hệ thống không nhiều lời, mà nhảy ra một cái khung thoại.

Ký chủ tôn kính, xin lựa chọn ngụy trang bên ngoài của ngài.

Phía dưới là ba lựa chọn ——1, thỏ; 2, búp bê; 3, rắn.