Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 35: Thợ săn vampire (20)




Phòng phục chế văn vật nhìn qua khá giống phòng thí nghiệm, lại giống nhà xưởng phân xưởng, nơi nơi đều là máy móc đặc thù hình dạng kỳ quái. 

Vài chuyên gia phục chế mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, tới tới lui lui bận bận rộn rộn. 

Không chỉ rửa sạch bùn đất dơ bẩn bên ngoài văn vật, còn phải đem những mảnh nhỏ ghép lại với nhau, việc này yêu cầu cần phải cẩn thận tỉ mỉ và có kỹ thuật cao, hơn nữa lượng công việc rất lớn. 

Một đội bảo tiêu thời khắc canh giữ bên ngoài phòng phục chế phòng ngừa kẻ phạm tội ngoại lai xâm nhập vào, đồng thời cũng giám thị nhóm chuyên gia, phòng ngừa bọn họ nhất thời hồ đồ, trộm đi văn vật. Xem ra Quán Trường nói không sai, nơi này bảo vệ xác thật đạt tiêu chuẩn. 

"Chào hai vị, tôi là tổ trưởng tổ phục chế, Vương Văn." Một người đàn ông cao gầy đi lên đón bọn họ, nắm tay Diệp Thanh và Lý Việt Bạch dẫn đi tham quan một vòng: "Chúng tôi cực kỳ coi trọng đám văn vật này, bởi vậy cố ý mời đội chuyên gia phục chế văn vật của viện bảo tàng quốc gia tới..." 

"Tổ trưởng Vương lãnh đạo hạng mục như vậy thật vất vả!" Lý Việt Bạch cảm khái. 

"Đâu có đâu có, cảnh sát phải nói những lời này với nhóm chuyên gia mới phải, tôi chỉ là chân chạy vặt, trong tay không có quyền lực gì, không được coi là lãnh đạo." Tổ trưởng Vương khiêm tốn cười cười, chỉ vào người đang dựa bàn công tác: "Vị này là chuyên gia Lý, đã từng khôi phục qua gấm lục Vạn Thọ trong cố cung, vị kia là chị Trương, cao thủ phục chế ngọc khí, mấy mảnh ngọc khí qua tay chị ấy là hợp lại thành một khối không nhìn thấy khe hở nào luôn..." 

Lý Việt Bạch không chút để ý nghe y giới thiệu, một bên nhìn toàn bộ phòng phục chế một lần. 

Những kim khí, ngọc khí có giá trị liên thành được đặt ở bàn điều khiển chuẩn bị thanh lý cẩn thận, có cái được đặt trong lồng thủy tinh, còn có cái đang được các chuyên gia cầm trong tay cẩn thận quan sát. 

Tìm nửa ngày mới thấy mấy bức tượng gốm xám xịt đặt trong góc. 

Mà cái Tiểu Sửu Mộc Điêu kia lại không thấy bóng dáng. 

"Cảnh sát cũng nghiên cứu về văn vật sao?" Tổ trưởng Vương hỏi. 

"Không nghiên cứu, hoàn toàn không hiểu." Lý Việt Bạch thành thành thật thật trả lời. 

"Vậy ngài cảnh sát này thât là kỳ nhân." Vương Văn cười nói: "Nếu là người bình thường tới tham quan phòng phục chế, khẳng định là sẽ chăm chú nhìn kim khí, ngọc khí không dời mắt nổi, cảnh sát lại chỉ liếc qua một cái, ngược lại vẫn luôn cố ý vô tình mà xem những tượng gốm rối gỗ kia, không liếc qua ngọc khí kim khí, thật sự không giống người thường." 

"Không phải, tôi chỉ muốn hỏi một chút, tổ trưởng Vương, trong những tượng gốm rối gỗ đó có phải có đồ vật tương đối đặc biệt nào không?" Lý Việt Bạch thấy tổ trưởng Vương đã nói đến vậy rồi, hắn đơn giản hỏi lại. 

"Cái này..." Vương Văn nghĩ nghĩ, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không mở miệng: "Xin lỗi, cái này không thể nói." 

Lý Việt Bạch nhìn chằm chằm mặt y, muốn tìm ra nguyên nhân từ biểu tình. 

Vương Văn hẳn cũng biết Tiểu Sửu Mộc Điêu tồn tại, nhưng lại xuất phát từ nguyên nhân nào đó, không thể nói nó ở nơi nào. 

"Tổ trưởng Vương, xin hãy tin tưởng chúng tôi." Diệp Thanh cười cười. 

"Không phải không tin đồng chí cảnh sát, chỉ là... Quan hệ giữa nhân viên tổ phục chế chúng tôi không được tốt lắm, có chút lời không nên nói." Vương Văn thở dài. 

Một đám người làm kỹ thuật ở bên nhau, quan hệ lại có thể không tốt? Đây quả thực là điều buồn cười nhất Lý Việt Bạch từng nghe. 

Ai mà chẳng biết nói, từ xưa đến nay quan hệ giữa người và người là thứ phức tạp nhất, chỗ dễ xảy ra lục đục nhất chính là loại văn phòng cơ quan này, nơi không làm kỹ thuật chỉ làm chính trị. 

Tổ phục chế văn vật này, tất cả mọi người đều vùi đầu vào làm việc, giống như trình tự viên vậy, có thể không xử lý được cái gì chứ? Vương Văn này nhìn qua cũng là một khiêm khiêm quân tử thường xuyên chiếu cố người khác, loại người nào mà y không xử lý được? 

Đúng lúc Lý Việt Bạch đang mơ màng không hiểu, một trận mắng chửi vang lên từ phía phòng phục chế. 

"Đồ ngốc, không có mắt à? Dính nhựa cao su vào chỗ nào? Tôi nói cho cậu biết, thứ trong tay cậu có giá một ngàn vạn, đem cậu đi bán cũng không bồi thường nổi! Thực tập sinh thực tập sinh, loại rác rưởi như này cũng xứng đến đây thực tập? Bọn trẻ con mẫu giáo còn thông minh hơn nhiều, trẻ con chơi cái gì, cút về nhà trồng trọt đi, đừng ở chỗ này quấy rầy nữa!" 

Tiếng mắng thanh thúy lại khó nghe liên tiếp vang lên, đúng tiêu chuẩn ngữ khí của côn đồ Bắc Kinh, Lý Việt Bạch nghe được da đầu tê dại một trận. 

Dựa theo tiếng mắng nhìn vào phòng phục chế, chỉ thấy một người đàn ông một đầu tóc đỏ, đôi chân thẳng dài bắt chéo đang chửi mắng người. Tóc đỏ cũng mặc áo blouse trắng, nhưng bluose trắng kia mặc trên người hắn nhìn thế nào cũng thấy biệt nữu, nút thắt không cài, bên trong mặc một cái áo thun màu đen, còn đeo một cái vòng cổ hình dạng khoa trương, thế nào cũng thấy giống một tên lưu manh vô lại. 

Người bị mắng là một thực tập sinh nam, vóc người nhỏ nhắn, đeo kính đen, khuôn mặt đáng yêu, biểu tình yếu đuối, tóc đỏ mắng càng ngày càng hăng, thực tập sinh sợ tới mức rụt cổ lại, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương. 

Những chuyên gia khác giống như không nghe thấy, phục chế đồ trong tay mình, hình như tập mãi đã thành thói quen. 

Nhưng Vương Văn làm tổ trưởng tổ phục chế, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức tiến lên khuyên giải: "Ai ai, đại học gia (chỉ người biết nhiều) Trác Chước, đừng cáu kỉnh nữa được không? Nơi này có đồng chí cảnh sát tới thăm, chuyện này mà truyền ra ngoài lại ảnh hưởng không tốt tới chúng ta... Bớt giận, bớt giận đi." 

Sau đó Vương Văn xụ mặt thấp giọng phê bình thực tập sinh kia: "Tiểu Điền, cậu làm không đúng rồi, đã đi theo nhóm chuyên gia học tập vài buổi rồi sao vẫn còn vụng về như thế? Chuyện văn vật này không được qua loa, phải cố gắng cẩn thận hơn!" 

Thiên vị rõ ràng như vậy, thật sự quá không công bằng. 

Huống chi, tóc đỏ căn bản là không biết điều, vênh mặt lên xoay người, đôi mắt nhắm ngay vào Vương Văn, lại bắt đầu vênh váo tự đắc mà mắng: "Tổ trưởng Vương, anh đừng có ở chỗ này giả làm người tốt! Trẻ con biết cái gì, cầm chổi lông gà đi mà làm lệnh tiễn (cờ lệnh có cắm mũi tên sắt của các tướng soái dùng để làm hiệu lệnh hoặc làm tin),anh biết cái gì về mấy chuyện di sản văn hóa này chứ, không kỹ thuật không bằng cấp, còn không phải một tổ trưởng nho nhỏ lúc nào cũng có thể bị đá? Cũng xứng nói ảnh hưởng tới anh? Tính tôi như thế đấy, ảnh hưởng không tốt thì sao nào?" 

Lý Việt Bạch cảm thấy huyệt thái dương có điểm đau. 

Vương Văn không hổ là tổ trưởng tổ khâm định, tóc đỏ vô cớ gây sự rồi vênh mặt hất hàm sai khiến, y cũng không tức giận, hai ba câu liền đem sự tình trấn an xuống, đưa Lý Việt Bạch cùng Diệp Thanh tới, giới thiệu tóc đỏ cho bọn họ: "Vị này chính là kỹ thuật viên nòng cốt của tổ khôi phục, Trác Chước." 

Cái tên Trác Chước quả thật rất xứng với người, Lý Việt Bạch cảm thấy mắt hắn sắp bị một đầu tóc đỏ kia làm cho mù. 

Xem ra, kiêu ngạo ương ngạnh của người này cũng có tự tin nhất định, trình độ kỹ thuật cao, người khác đương nhiên không thể không nể hắn vài phần. 

Người ngoài nhất định không thể tưởng tượng được, một người có trình độ kỹ thuật cao như vậy lại rất xấu tính, mắng chửi người ta với lời lẽ khó nghe, chỉ có thể giải thích rằng thiên tài đều không thể hầu hạ tốt được. 

Trác Chước vênh váo tự đắc xoay mặt qua, liếc mắt đánh giá Diệp Thanh cùng Lý Việt Bạch: "Cục công an? Có chứng cứ sao?" 

Diệp Thanh bình tĩnh dùng ngón tay thon dài lên đạn cho súng. 

Mắt Trác Chước trợn trắng, miễn cưỡng cho y qua cửa, chính là vừa quay đầu thấy Lý Việt Bạch, lập tức bùng nổ. 

"A! Tôi còn tưởng là vị cảnh sát nào đến nơi này tham quan, hóa ra là người nổi tiếng!" Trác Chước một bên dùng sức trừng Lý Việt Bạch, một bên nhớ lại: "Anh chẳng phải người lên TV sao... Cố cái gì nhỉ... Cố Tây Sa? Giết người xong sao anh còn chưa bị bắt vào tù?" 

Chuyện Cố Tây Sa bắn chết Cao Thừa Dục đúng là rất nổi, nhưng người không thường xuyên theo dõi tin tức sẽ không biết, ví dụ như Quán Trường, bí thư, đám người tổ trưởng Vương, tuy biết đại khái có chuyện như vậy nhưng lại không nhận ra mặt Cố Tây Sa, cho nên mọi chuyện không đại kinh tiểu quái, chuyện Trác Chước có một đôi mắt độc là sự thật, nắm bắt tin tức rất nhanh nhạy là sự thật, lập tức liền nhận ra. 

"Chưa vào, làm anh thất vọng rồi." Lý Việt Bạch trả lại hắn một nụ cười kiêu ngạo ương nghạnh. 

Bàn về tính cách cường thế, Cố Tây Sa hẳn chưa bại trước ai bao giờ. 

"Loại người như anh tới đây tham quan, chúng tôi dám yên tâm sao? Nếu lát nữa anh không cao hứng, một súng bắn chết tổ trưởng Vương thì làm sao bây giờ?" Trác Chước hừ một tiếng. 

Tổ trưởng Vương tính tình tuy rất tốt, nhưng bị hắn chèn ép mãi cũng không nhịn được. 

"Chuyên gia Trác, đồng chí công an có vài vấn đề muốn hỏi cậu." Vương Văn đơn giản vứt vấn đề kia cho Trác Chước: "Đống tượng gốm rối gỗ kia có đồ vật đặc biệt nào không?" 

"Tổ trưởng Vương đây là đang lôi kéo công an ở đội bạn sao." Trác Chước cười lạnh: "Đồ vật đặc biệt đương nhiên có, nhưng mà, dựa vào cái gì lại phải cho các người xem?" 

Lý Việt Bạch nghe lời nói của hắn, lại nhìn biểu tình trên mặt, biết ngay là có nội tình. 

"Chúng tôi nhận được tin có tội phạm cảm thấy hứng thú với một bức tượng khắc gỗ vừa mới đào được, rất có khả năng đến đây cướp lấy." Gương mặt Lý Việt Bạch lạnh lùng: "Đây không phải chuyện nhỏ, hi vọng mọi người có thể phối hợp cùng chúng tôi, nói kỹ càng tỉ mỉ một vài tin tức có liên quan cho chúng tôi biết." 

Kỳ thực không có cái gì gọi là tin tức, chỉ là Lý Việt Bạch nghi ngờ bên trong Tiểu Sửu Mộc Điêu có vampire thể ngủ đông mới lấy ra lý do đường hoàng như vậy thoái thác. 

"Ý anh là muốn chúng tôi giao cái đó cho anh?" Trác Chước cười lạnh: "Nói cho rõ, hiện tại anh không phải công an, chỉ là một kẻ sát nhân đang tìm người bảo lãnh, kể cả cảnh sát Diệp bên cạnh anh nói muốn cái đó cũng không được! Những văn vật này hiện tại đều là của bảo tàng, thậm chí là của quốc gia! Dựa vào cái gì mà phải giao cho một thị cục nho nhỏ của các anh?" 

"Chuyên gia Trác, cậu bình tĩnh một chút, đồng chí cảnh sát cũng không phải muốn cái khắc gỗ kia, chỉ là hỏi về tình huống thôi mà..." Vương Văn một bên xoa mồ hôi lạnh. 

"Cơ mật văn vật cũng có thể tùy tùy tiện tiện nói ra? Tưởng làm công an là ghê gớm à?" Trác Chước không được như ý thì dây dưa không dứt: "Lại nói, anh có công văn phía trên cấp sao? Có lệnh điều tra sao?" 

Sau một thời gian đấu võ mồm, Lý Việt Bạch rốt cuôc hiểu rõ mọi chuyện. 

Cái Tiểu Sửu Mộc Điêu kia hiện tại đang ở phòng khôi phục, nhưng không bị phát hiện, nguyên nhân chính là —— nó bị Trác Chước cất giữ. 

Trong phòng phục chế còn có một phòng nhỏ khác, bên trong có một cái két sắt, cung cấp cho tổ chuyên gia sử dụng, chia làm nhiều ô vuông nhỏ, mỗi người có mật mã riêng, có thể gửi đồ của mình vào trong đó, không lo bị mất. 

Mấy ngày trước, tổ chuyên gia này rất nhanh liền bị Tiểu Sửu Mộc Điêu vừa đào lên hấp dẫn sự chú ý. 

Nhóm chuyên gia đều là chuyên nghiên cứu về văn vật trong nước thời Minh Thanh, đối với hàng nước ngoài không quen lắm, đặc biệt là cái Tiểu Sửu Mộc Điêu kia, vừa nhìn liền biết là hàng ngoại quốc, đều muốn quan sát kỹ một phen, không biết Trác Chước kia phát điên gì mà chuyên quyền độc đoán tự tiện đem Tiểu Sửu Mộc Điêu giấu vào tủ bảo hiểm của hắn. 

Mặt khác nhóm chuyên gia cũng làm cộng sự nhiều năm với hắn, đều biết rõ hắn tính tình ngang ngược, không dễ chọc, cũng không so đo, đều vội vàng khôi phục văn vật khác. 

Vương Văn đã cùng hắn lý luận vài lần, nhưng tất cả đều không thành công. 

Bởi vậy, hiện tại Tiểu Sửu Mộc Điêu vẫn an an tĩnh tĩnh ở trong tủ bảo hiểm của Trác Chước. 

Đây cũng là lý do lúc đầu Vương Văn nói với Lý Việt Bạch "Quan hệ giữa nhóm chuyên gia chúng tôi tương đối phức tạp". Vương Văn da mặt mỏng, cảm thấy bại lộ chuyện này trước mặt đồng chí công an, có vẻ tổ phục chế đặc biệt không đoàn kết, có vẻ chuyên gia đặc biệt không nói lí, có vẻ năng lực quản lý của tổ trưởng như y đặc biệt kém... Kỳ thật cái gọi là quan hệ giữa mọi người phức tạp, còn không phải là không thể hầu hạ tốt Trác Chước này hay sao? 

"Chuyên gia Trác, cậu nghe lời khuyên một chút được không?" Vương Văn bất đắc dĩ: "3 giờ chiều đã trưng bày rồi, cậu còn chiếm lấy cái tượng gỗ kia không chịu buông, không thích hợp đi?" 

"Hừ, tưởng tôi không biết? Trên tờ quảng cáo không có nói đến Tiểu Sửu Mộc Điêu, nó hoàn toàn có thể không trưng bày!" Trác Chước không được như ý liền dây dưa không dứt: "Mấy cái văn vật kia còn chưa khôi phục xong, ai còn tâm trạng mà lo lắng cái này? Tổ trưởng Vương, ngài cũng đừng ở chỗ này bướng với tôi, chuyện chấm dứt ở đây, cái Tiểu Sửu Mộc Điêu kia chỉ có thể cất ở chỗ tôi, đưa cho ai tôi cũng không yên tâm!" 

Vương Văn lắc đầu, tránh ra. 

"Nó ở trong tủ của tôi rất tốt, có thể xảy ra vấn đề gì cơ chứ? Ngoại trừ tôi ra, không ai có thể mở ngăn tủ kia ra." Trác Chước tranh cãi không ngừng với Lý Việt Bạch: "Các anh muốn cầm đi nghiên cứu? Các anh hiểu về văn vật sao? Có thể nghiên cứu ra cái gì? Tôi cảnh cáo anh, không có lệnh điều tra, ngay cả một viên Rosetta cũng đừng nghĩ lấy khỏi nơi này!" 

Thái độ của Trác Chước thật sự khiến người khác hoài nghi —— liệu có phải hắn bị vampire thể ngủ đông trong Tiểu Sửu Mộc Điêu khống chế đầu óc?