Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 147: Hiện đại giới giảitrí (9)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cái gì cũng không nhìn được, cái gì cũng không nghe được.

Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy bản thân đang chìm xuống biển ý thức vô tận, chìm xuống, chìm đến nơi sâu nhất tối nhất, nơi không người biết đến.

Trong nháy mắt chìm đến đó, trước mắt lại không phải trống rỗng hắc ám, mà xuất hiện đủ loại ảo giác hoa mỹ, tất cả đều là vô số mẩu ký ức bản thân đã trải qua, bắt đầu từ lần xuyên đầu tiên và kết thúc ở lần xuyên thứ sáu, tất cả các mẩu ký ức này được trộn chung một chỗ, không phân rõ được cái nào với cái nào.

Rất hỗn loạn.

Lý Việt Bạch bất chấp, biến tất cả ảo giác thành hư không.

Nhưng như vậy sẽ vừa hắc ám vừa tịch mịch.

Hắn định trong vùng hắc ám này phác họa ra hình tượng Diệp Thanh, đồng thời nhớ lại một khắc cuối mình áp lên thân thể Thẩm Phá, điều này khiến hắn chậm rãi bình tĩnh lại.

Hiện tại nhất định Thẩm Phá sẽ không có chuyện gì, ít nhất thì không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng là, mặc kệ Lý Việt Bạch nỗ lực cỡ nào, ảo giác hắn phác họa ra rất nhanh vỡ vụn trong hắc ám.

Ngay sau đó, bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc.

"Mỹ nhân nhi, đã lâu không gặp." Thanh âm ngả ngớn lại phong lưu này, từ cuối còn có âm luyến, khiến nhân tâm run rẩy.

Ngọc Thiên Cơ?

Lý Việt Bạch rùng mình một cái.

Ngọc Thiên Cơ là đội hữu của mình ở lần xuyên thứ ba, cũng từng là người yêu từng thân thiết da thịt với mình.

Hiện tại ở trong một vùng hắc ám, hắn hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Ngọc Thiên Cơ, chỉ có thể nghe được âm thanh.

"Ngươi thoạt nhìn hoàn toàn không ngờ được là ta..." Ngọc Thiên Cơ than phiền: "Thế nào? Tìm được tình nhân cũ liền không muốn ta sao?"

"Không, không phải..." Lý Việt Bạch vội vàng biện giải, tim lại càng ngày càng nặng.

"Ta biết, người yêu ngươi muốn tìm, là cái tên đã mất hệ thống." Trong thanh âm Ngọc Thiên Cơ mang theo ý cười châm chọc: "Tiếc là ta có hệ thống."

Đúng vậy.

Sau khi hệ thống nói ra những chuyện Diệp Thanh đã trải qua, Lý Việt Bạch liền không thể không đưa ra kết luận -- Ngọc Thiên Cơ không có khả năng là Diệp Thanh.

Căn cứ theo điều tra của hệ thống, Diệp Thanh sau lần xuyên thứ hai liền mất đi hệ thống, mà Ngọc Thiên Cơ ở lần xuyên thứ ba lại có hệ thống... Bọn họ, không có khả năng là cùng một người, suy đoán của mình, đã sai rồi.

"Ta cùng y, rốt cuộc ngươi chọn ai?" Trong thanh âm Ngọc Thiên Cơ nhiều hơn một tầng đau thương cùng làm nũng, cuối cùng thở dài: "Thôi, ta biết, khẳng định ngươi sẽ không chọn ta."

"..." Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy ánh mắt cay cay, thầm muốn vươn tay ra bắt lấy Ngọc Thiên Cơ không có thật thể, lại không biết tay mình ở đâu.

"Không... Ta sẽ..." Lý Việt Bạch giãy giụa miễn cưỡng phun ra mấy chữ.

"Ngươi sẽ chọn ta?" Ngọc Thiên Cơ cười nói: "Từ bỏ được y sao?"

...

"Ký chủ!" Tiếng la của hệ thống giống như được truyền đến từ mặt biển xa xôi ở bên ngoài, một tiếng so với một tiếng càng thêm rõ ràng: "ký chủ, xin hãy tỉnh lại!"

Lý Việt Bạch muốn trả lời hệ thống lại không có khí lực.

Thân thể hắn giống như rơi vào cát bùn nơi sâu nhất trong thức hải, không thể tự kiềm chế.

"Ký chủ!" Đại khái là hệ thống gọi hắn quá nhiều, quá mệt, quyết định đổi sách lược, sửa lời: "Độ hảo cảm của Thẩm Phá đối với ngài tăng lên 80% rồi!"

80%?

Lý Việt Bạch kinh hỉ một trận, còn chưa phản ứng kịp, đã cảm nhận được ý thức của mình thoát khỏi trói buộc, không tự chủ được nổi lên trên, bóng tối dần biến mất, trước mắt hiện ra từng vùng sáng trắng.

Tỉnh, rốt cuộc cũng tỉnh.

Ý thức dần khôi phục, nhưng vẫn không có khí lực mở mắt.

Trước mắt đã khôi phục giới diện của hệ thống, chữ số ở góc dưới bên trái hiện lên rành mạch, quả đúng là 80% không sai, độ hảo cảm của Thẩm Phá đối với mình đã trở lại.

"Hệ thống?" Hắn giãy giụa trong ý thức, hỏi: "Thẩm Phá sao rồi?"

"Y không có việc gì." Hệ thống nói: "Ngài thỉnh thoảng cũng nên chú ý đến bản thân một chút đi..."

"Tao còn sống không?"

"Không chết." Hệ thống trả lời: "Hiện tại ngài đang ở trên giường bệnh trong bệnh viện."

"Bệnh viện?" Lý Việt Bạch căng thẳng: "Tao hôn mê bao lâu rồi?"

"Đã hơn một tháng rồi." Hệ thống nói.

Cửa phòng bệnh mở ra, tiếng bước chân quen thuộc truyền tới -- là Thẩm Phá.

Lý Việt Bạch không dám phân tâm đối thoại với hệ thống, chỉ im lặng nằm đó không nhúc nhích, giả vờ mình vẫn chưa tỉnh.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó Thẩm Phá ngồi ở ghế tựa cạnh giường.

Lý Việt Bạch tuy nhắm mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt Thẩm Phá đang chăm chú nhìn mình, gò má không khỏi nóng lên.

Không được, nhịn không nổi nữa.

Hắn dùng khí lực toàn thân, chậm rãi mở mắt.

"?" Thẩm Phá không ngờ Mộ Dung Lương đột nhiên tỉnh lại, nhất thời tay chân luống cuống, nhưng cho dù là lúc tay chân luống cuống, dung mạo khí độ của y vẫn không chút suy giảm, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Lương tất cả đều là lo lắng.

"Thẩm Phá?" Hơi thở Lý Việt Bạch rất đỗi mỏng manh: "Đây là nơi nào?"

"Bệnh viện." Thẩm Phá lập tức thấp giọng trả lời: "Việc này, tôi đi tìm bác sĩ..."

Nói xong, Thẩm Phá liền muốn ấn chuông điện cuối giường.

"Không cần." Lý Việt Bạch lẩm bẩm ném qua một ánh mắt đáng thương: "Cậu ở đây cùng tôi là được rồi."

Mở miệng nói mấy câu này, đã là cực hạn, đầu đau vô cùng, mỗi một chữ nói ra đều cực kỳ gian nan, Lý Việt Bạch mệt đến nỗi không muốn nói gì nữa, chỉ nhìn Thẩm Phá.

"Được." Thẩm Phá thật thức thời không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi cạnh giường bồi hắn, nhưng cùng lúc đó, y đương nhiên không để ý tới hồ ngôn loạn ngữ của Mộ Dung Lương, vẫn ấn chuông điện, gọi bác sĩ cùng y tá đến.

"Hệ thống..." Lý Việt Bạch không thể không phối hợp với y tá làm kiểm tra, một bên vụng trộm oán thầm: "Vì sao tao cảm thấy bác sĩ cùng y tá đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn tao? Ánh mắt Thẩm Phá nhìn tao cũng rất lạ."

"Vô nghĩa." Hệ thống dở khóc dở cười: "Nếu tôi có thực thể hóa mà nói, chỉ sợ cũng sẽ dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn ngài..."

"Vì sao?"

"Bởi vì nguyên nhân ngài bị thương thực sự quá ngốc."

"Tao..." Lý Việt Bạch nhất thời không biết nên phản bác thế nào: "Nhưng là, nếu không phải tao cơ trí dũng cảm thấy việc nghĩa hăng hái làm, chỉ sợ Thẩm Phá đã..."

"Nếu ngài không bảo vệ Thẩm Phá, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra." Hệ thống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Trên trần nhà chỉ rơi xuống một khối nhựa mà thôi!"

"?" Cả người Lý Việt Bạch cảm thấy không tốt.

Cẩn thận ngẫm lại, lúc đó ánh sáng trong phòng mờ mịt, quỷ khí dày đặc, hơn nữa tinh thần của mình quá căng thẳng, nghi thần nghi quỷ, cực kỳ không tin tưởng Chủ thần, cứ như vậy nhìn khối nhựa thành khối bê tông.

"Khối nhựa rơi xuống vốn không có chuyện gì, không ngờ ngài dùng sức quá mạnh, trán đập vào sàn." Hệ thống nói: "Chấn động não cộng thêm việc mệt nhọc quá độ, nên lâm vào hôn mê thời gian dài."

"..." Lý Việt Bạch suýt khóc.

Bác sĩ kiểm tra xong, tất cả bình thường, liền rời khỏi phòng bệnh, trong phòng bệnh chỉ còn hai người họ.

"Sao lại ngốc như thế, hiện tại độ hảo cảm của Thẩm Phá đối với tao là 80%!" Lý Việt Bạch vịt chết còn cứng mỏ ba xạo: "Y nhất định là bị tao làm cho cảm động, nói không chừng còn muốn lấy thân báo..."

"Nhưng y vẫn không khôi phục trí nhớ của lần xuyên thứ hai." Một câu của hệ thống đạp Lý Việt Bạch trở về hiện thực: "Ngài cần tiếp tục nỗ lực."

Kỳ thực, Thẩm Phá ngồi cạnh giường, trong lòng đã nghĩ đi nghĩ lại cảnh lúc đó.

Khi đó, Mộ Dung Lương cứ liều lĩnh xông lên như vậy, bổ nhào về phía mình, sau đó cứng rắn dùng thân thể chặn lại vật nặng rơi xuống từ trần nhà, cho dù cuối cùng phát hiện vật nặng này chẳng qua chỉ là một khối nhựa mà thôi, nhưng ngay lúc ấy, căn bản không thể phán đoán chính xác được... Thẩm Phá cảm thấy, một khắc này Mộ Dung Lương đang đánh cược mạng mình.

Vì sao không tiếc hy sinh tính mạng cũng muốn cứu tôi?

Những lời này Thẩm Phá luôn muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy, hỏi ra giống như đang châm chọc, châm chọc đối phương vô duyên vô cớ phạm phải lỗi một cách ngốc nghếch.

"Thẩm Phá." Lý Việt Bạch hừ một tiếng, mở miệng: "Nói chuyện với tôi đi."

Hắn nằm trên giường lâu như vậy, không biết được tin gì mới, đương nhiên rất nhàm chán, nhưng đột nhiên nói vậy, chủ yếu là muốn nói nhiều hơn mấy câu với Thẩm Phá.

"À." Thẩm Phá nói: "Bộ phim của chúng ta, hậu kỳ chế tác rất thuận lợi..."

"Không có tôi vẫn có thể thuận lợi?" Lý Việt Bạch muốn khôi phục thái độ ngông nghênh.

"Trước khi anh gặp sự cố, mọi phân cảnh quay khá ổn, bởi vậy, hậu kỳ chế tác cũng không gặp chướng ngại gì." Thẩm Phá nói.

"Vậy nên cậu mới rảnh rỗi như vậy sao?" Lý Việt Bạch đùa: "Cư nhiên không vội vàng làm việc, mà ở trong bệnh viện cùng tôi."

"Tôi đang nghỉ ngơi." Thẩm Phá mất tự nhiên nghiêm mặt, bộ dáng đang giải quyết việc chung.

"À --" Lý Việt Bạch muốn làm mặt quỷ, lại phát hiện độ khó rất cao, muốn gật đầu, lại phát hiện cổ bị cố định, căn bản không làm được, muốn cười, lại phát hiện cười sẽ ảnh hưởng đến dây thần kinh, rất đau.

Nhưng nhìn Thẩm Phá an toàn ngồi cạnh giường nói chuyện với mình, thực sự nhịn không được, rất muốn cười.

"Thẩm Phá, cậu đừng nói chuyện nữa." Lý Việt Bạch nén cười nói: "Cậu vừa nói tôi lại muốn cười."

"?" Thẩm Phá có chút mê man, không rõ tại sao đột nhiên mình lại có khiếu hài hước.

"Ai, Thẩm Phá, đọc sách cho tôi nghe đi."

"Tại sao lại muốn tôi đọc?"

"Bởi vì thanh âm cậu rất dễ nghe..." Lý Việt Bạch chống đỡ lâu như vậy, rốt cuộc cảm thấy mí mắt thật nặng, không mở mắt ra nổi, không thể nhìn Thẩm Phá, ít nhất có thể nghe được tiếng của y.

"Muốn nghe kịch bản không?" Thẩm Phá nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ hỏi.

"Không nghe, ngán lắm rồi." Lý Việt Bạch miễn cưỡng làm động tác bĩu môi.

Vì thế Thẩm Phá tới phòng sách báo mượn một đống sách về.

" "Người đua diều, "The Knights of the Cross", "Tay súng", "Đường tới dải ngân hà"." Thẩm Phá lạnh nhạt đọc tên từng quyển sách: "Muốn nghe cái nào?"

" "Đường tới dải ngân hà" đi." Lý Việt Bạch không chút do dự nói.

Làm giáo viên dạy văn, cho dù không xem qua, cũng đã sớm nghe qua danh tiếng của cuốn tiểu thuyết này, nghe nói là một cuốn tiểu thuyết khoa huyễn chứa đầy sự hài hước điên rồ nhất theo kiểu Anh, bảo loại người nghiêm túc như Thẩm Phá đọc, nhất định sẽ cực kỳ buồn cười.

"Anh chắc chắn sẽ không cười chứ?" Thẩm Phá nhìn bìa sách, nhíu mày.

"Tôi cam đoan sẽ không cười." Lý Việt Bạch nghiêm túc thề.

Thẩm Phá nhận mệnh nhún vai, mở sách ra, dùng ngữ điệu nghiêm túc lạnh nhạt bình thường của y để đọc.

Lại qua một tháng, quyển sách mỏng này mới đọc hết.

"Ký chủ, chúc mừng ngài, ngày mai có thể xuất viện rồi." Hệ thống nói: "Mặt khác, độ hảo cảm của Thẩm Phá đối với ngài là 83%."

"Mới tăng 3%?" Lý Việt Bạch có chút thất vọng.

"Mấy ngày nằm viện, hỗ động giữa các ngài cũng không nhiều." Hệ thống từ bỏ: "Dù sao ngài cũng là bệnh nhân, không thể làm chuyện gì."

Nói cũng phải, Lý Việt Bạch nghĩ, kỳ thực độ hảo cảm không giảm đã được lắm rồi, dù sao trong mấy ngày này, mình luôn làm phiền Thẩm Phá, luôn kéo y phải bồi mình, chỉ sợ y cảm thấy rất phiền.

"Hệ thống cho rằng, độ hảo cảm còn lại, phải đợi đến lúc Thẩm Phá khôi phục trí nhớ, mới có thể tăng lên được."

"Nhưng là... Như thế nào mới có thể khiến y khôi phục trí nhớ?" Vừa nhắc đến đề tài khôi phục trí nhớ, Lý Việt Bạch cũng rất nhụt chí, hắn đã thử qua đủ loại phương pháp, nhưng vẫn không có hiệu quả.

"Thật sự không được..." Hệ thống lớn mật nói: "Ngài có thể thử dùng thuốc xem."

"Thuốc?"

"Đúng, hiện tại ngài đang ở bệnh viện, trong phòng thuốc sẽ có thứ ngài muốn, tỷ như XXXX, XXXXXX." Hệ thống kể ra vài loại: "Chúng có đủ tính kích thích, có thể kích thích được Thẩm Phá, khiến y khôi phục trí nhớ."

"Tao từ chối." Lý Việt Bạch không chút do dự từ chối đề nghị của hệ thống.

Thẩm Phá không thể khôi phục trí nhớ không sao cả, thế giới này rất an bình, kế tiếp còn rất nhiều thời gian, hắn có thể chậm rãi chờ, tuyệt đối không muốn dùng phương pháp tổn hại đến thân thể đối phương để tìm lại ký ức.

"Sao vậy?" Thẩm Phá ngẩng đầu lên, đồng tử đen nhánh hiện lên hình bóng Lý Việt Bạch.

Lý Việt Bạch nói chuyện với hệ thống sâu trong nội tâm vừa rồi rất kích động, bất tri bất giác liền thể hiện ra ngoài.

"Không có việc gì không có việc gì." Lý Việt Bạch khoát tay: "Chỉ là tôi đột nhiên nhớ ra ngày mai có thể xuất viện, có chút kích động."

"Cho dù ngày mai được xuất viện, hôm nay vẫn phải ở đây, không được càn quấy." Thẩm Phá nói.

"Dạ dạ." Lý Việt Bạch giơ hai tay đầu hàng: "Sợ cậu rồi."

Thấy hắn không định càn quấy, Thẩm Phá mới tiếp tục nhìn về phía quyển sách, tiếp tục đọc.

Kỳ thực giờ phút này, thân thể Mộ Dung Lương đã khôi phục kha khá, vết thương trên trán cũng đã khỏi hẳn, vô luận là đọc sách hay xem phim đều không có vấn đề, nhưng Lý Việt Bạch không dám thả Thẩm Phá đi, vẫn kiên trì bắt y đọc sách cho mình nghe.

Quyển sách "Đường tới dải ngân hà" mỏng manh này đã đọc đến kết cục, bên trong nhắc tới, một chủng tộc trí tuệ thời viễn cổ kiến tạo ra một cỗ máy siêu cấp, dùng nó để tính toán đáp án cuối cùng của vũ trụ, trải qua tính toán dài 750 vạn năm, đáp án ra đời.

"Mau mau mau, Thẩm Phá, mau nói cho tôi biết." Lý Việt Bạch thúc giục: "Đán án cuối cùng đến cùng là gì?"

"Đáp án về sinh mệnh, về tận cùng vũ trụ?" Thẩm Phá nghiêm túc nhìn trang sách.

"Đúng." Lý Việt Bạch một mặt chờ mong: "Là tình yêu sao? Nhất định là tình yêu đúng không."

"..." Thẩm Phá đồng tình liếc Lý Việt Bạch một cái, nói: "42."

"Cái gì?" Lý Việt Bạch nhất thời không hiểu nổi.

"Là chữ số, 42." Thẩm Phá nói: "Đó là đáp án cuối cùng."

"Đây được coi là đáp án cuối cùng gì chứ?" Lý Việt Bạch thật thất vọng.

"Hài hước kiểu Anh." Thẩm Phá vô tội trừng mắt nhìn: "Như anh đã nói."

Sau hai tháng xuất viện, Lý Việt Bạch nhận được tin mới -- phim mẫu rốt cuộc được tung ra.

Thời gian đã sang thu, sắc trời xơ xác tiêu điều, gió thu tịch mịch, lá cây rụng xuống trong gió lạnh. Lý Việt Bạch mặc áo gió màu lục, đeo khăn quàng cổ màu sữa, mở chiếc Jeep bề ngoài cổ điển, đi tới dinh thự của Thẩm Phá.

Tin phim mẫu được tung ra làm hắn cực kỳ phấn chấn, càng cao hứng hơn chính là -- lại có cơ hội gặp Thẩm Phá rồi.

Sau khi xuất viện, bọn họ cũng không thường xuyên gặp mặt, dù sao cũng còn một đống công việc chồng chất như núi. Hai tháng trôi qua, Lý Việt Bạch không thể kìm nén được nỗi nhớ của mình đối với Thẩm Phá.

Hắn lái xe đến trước cửa nhà Thẩm Phá, ấn còi, cảm giác toàn bộ cảnh tượng được phục cổ đến trình độ tột đỉnh, mình cứ như thực sự thành nhân vật trong phim ảnh vài thập niên trước.

Thẩm Phá mặc áo bành tô đen đi ra ngoài, không đội mũ, tóc hình như dài hơn một chút, vẫn y hệt như trong trí nhớ, anh tuấn khiến người ta giận sôi máu.

"Phốc." Lý Việt Bạch bật cười: "Phong cách của cậu giống Diệp Thanh thực sự đấy."

"Tôi vốn là y." Thẩm Phá bình tĩnh nói.

Người nói vô ý người nghe có tâm, Lý Việt Bạch nghe y nói vậy, sợ tới mức nghẹn lại.

"Ý tôi là, nhân vật tôi đóng là y." Thẩm Phá sửa lại lời.

"Biết là cậu không dễ dàng khôi phục trí nhớ như vậy mà, thôi." Lý Việt Bạch ngọt ngào thở dài, đưa Thẩm Phá tới trung tâm chế tác.

Trong căn phòng nhỏ chỉ đủ cho hai người được bảo mật nghiêm cẩn, bọn họ mở ra máy truyền hình.

Âm nhạc trầm thấp phát ra từ soundbox, màn hình chậm rãi sáng lên, bộ phim về đề tài Vampire chậm rãi lên hình.

Ánh sáng lờ mờ, căn phòng nhỏ hẹp, màn hình lóe lên ánh sáng trắng -- điều này khiến cho Lý Việt Bạch có một loại ảo giác -- giống như hai người đang lấy thân phận người yêu ngồi ở rạp chiếu phim.

Dưới sự dẫn dắt cùng hấp dẫn của ảo giác như vậy, Lý Việt Bạch có dũng khí không biết từ đâu đến, nắm lấy tay Thẩm Phá.

Thẩm Phá không gỡ ra.

"Ký chủ, chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ "Cùng Thẩm Phá hợp tác một bộ phim điện ảnh"." Hệ thống nói: "Cho dù chưa chính thức chiếu phim, nhưng thủ tục đã thỏa đáng, khoảng cách tới lúc chính thức chiếu phim chỉ là vấn đề thời gian, bởi vậy có thể tính là ngài đã hoàn thành nhiệm vụ."

"Cảm ơn mày, hệ thống." Lý Việt Bạch nói: "Chỉ là nhiệm vụ thứ hai sợ là rất lâu."

"Không sao, chúng ta có rất nhiều thời gian để chờ đợi."

Khi bộ phim kết thúc, Lý Việt Bạch vẫn không buông tay Thẩm Phá ra.

Lúc này đã trễ, sắc trời âm u, thậm chí còn nổi lên cơn mưa thu lạnh lẽo.

Ngồi lâu trong phòng xem phim lâu như vậy, thật không thoải mái, Lý Việt Bạch kéo Thẩm Phá ra cửa, bước đi trên quảng trường không người.

Thẩm Phá trầm mặc bung chiếc dù màu đen, che cho hai người.

Mặt đá cẩm thạch thô ráp ướt sũng, vũng nước hiện lên bóng của ngọn đèn đường, vừa lạnh lẽo lại vừa ấm áp.

Lý Việt Bạch ý thức được, từ khi bộ phim kết thúc, Thẩm Phá liền không nói một chữ.

"Sao vậy? Thẩm Phá, tại sao không nói gì?" Lý Việt Bạch cười nói: "Đắm chìm trong nội dung tác phẩm không ra được sao?"

Thẩm Phá không trả lời, dừng bước trong màn mưa.

Y xoay người, đối mặt với Lý Việt Bạch.

"Làm sao vậy?" Lý Việt Bạch lo lắng: "Không thoải mái sao?"

"Không có..." Thẩm Phá cúi đầu, giống như rất mệt mỏi, vùi mặt vào vai Lý Việt Bạch.

"?" Trái tim Lý Việt Bạch vì động tác thân mật quá mức của y mà trở nên loạn nhịp, trên mặt như bốc cháy, tay không biết nên để đâu.

Hắn không dám hỏi Thẩm Phá rốt cuộc làm sao, bởi vì hắn cảm nhận được nước mắt nóng bỏng trên vai mình.

Thật lâu sau, Thẩm Phá mới ngẩng đầu, nhìn thẳng Lý Việt Bạch.

Trên mặt y vẫn là vẻ đạm mạc ôn hòa, nhưng đôi mắt lại không giống xưa, trở nên sâu thẳm như hồ nước mùa thu, giống như trong đó ẩn chứa rất nhiều cố sự.

"Thẩm Phá..." Tim Lý Việt Bạch đập nhanh hơn.

Thẩm Phá không trả lời, chỉ ghé sát vào tai hắn, khẽ nói: "Tôi đã trở về."

"Đinh!" Hệ thống lộn xộn phát ra âm thanh: "Chúc mừng ngài, ký chủ đã thành công hoàn thành nhiệm vụ thứ hai! Độ hảo cảm của Thẩm Phá đối với ngài là 100%."

Tuy nhiên, hiện tại lời nói của hệ thống căn bản không có tác dụng.

Trong nháy mắt Lý Việt bạch nghe được câu nói kia của Thẩm Phá, liền hiểu rõ -- Thẩm Phá tìm lại được ký ức về lần xuyên thứ hai.

Hai người đứng dưới mưa một lúc lâu, không ai động đậy.

Lý Việt bạch từng nghĩ rất nhiều lần, nếu có thể gặp lại Diệp Thanh thì hắn sẽ nói gì, nhưng khi giờ khắc này thực sự đến, hắn lại không nói nên lời.

Sau vài giây sửng sốt, Lý Việt Bạch rốt cuộc vươn tay, kéo cổ Thẩm Phá, khiến y không thể không cúi đầu, sau đó, trực tiếp hôn lên.

Sáng ngày thứ hai, mưa tạnh, trời quang, ánh dương chiếu lên giọt sương trên ngọn cỏ, long lanh trong suốt.

Lý Việt bạch hưng trí bừng bừng kéo Thẩm Phá ra ngoài tản bộ.

Trời đẹp như vậy, không thể cô phụ.

Hiện tại nhiệm vụ của cả hai đều đã hoàn thành, có lẽ Chủ thần sẽ tùy lúc khiến mình cùng Thẩm Phá rời khỏi thế giới này, thời gian có thể ở bên nhau không nhiều, phải thật quý trọng.

"Nhiệm vụ của em cũng hoàn thành rồi sao?" Lý Việt Bạch dắt tay Thẩm Phá cười hì hì hỏi.

"Anh nói xem?" Thẩm Phá chỉ cảm thấy buồn cười.

Nhiệm vụ của Thẩm Phá trong lần xuyên này là "Tìm được tình yêu", tuy không có hệ thống hỗ trợ, nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ có cảm giác.

"Anh nói? Nhỡ nói không đúng thì sao?" Lý Việt Bạch xấu xa chọc ghẹo: "Người đẹp như hoa hiện lên sau sắc mây (*), ai biết người yêu chân chính của em ở nơi nào..."

Thẩm Phá nhíu mày, vươn tay ôm lấy hắn, nói: "Có muốn em chứng minh cho anh xem ngay bây giờ không?"

"Muốn!" Lý Việt Bạch đồng ý, cực kỳ không biết xấu hổ.

"..." Thẩm Phá ngược lại dở khóc dở cười: "Vì sao lão nhân gia ở lần xuyên này lại có tính cách như vậy..."

"Nhờ vào tính cách như vậy, anh mới có thể chọc ghẹo được em." Lý Việt Bạch cười hì hì nâng cằm Thẩm Phá.

Không biết tại sao, hôm nay trôi qua đặc biệt nhanh, nhanh bất thường, còn chưa kịp làm gì, hoàng hôn đã đến.

Vì thế, Lý Việt Bạch kéo Thẩm Phá ngồi trên ghế ở quảng trường, nhìn ráng chiều đỏ vàng ở đường chân trời.

"Chúng ta đều đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể rất nhanh sẽ tiến vào lần xuyên tiếp theo." Lý Việt Bạch ngọt ngào thở dài một tiếng, nói: "Ám hiệu."

"Hả?"

"Ám hiệu lần tới đó, nhanh nghĩ ra nào."

"42 được không?" Thẩm Phá cười cười.

"Ừm? Đáp án về sinh mệnh, về tận cùng vũ trụ tràn đầy hài hước kiểu Anh?" Lý Việt Bạch nhớ tới đáp án này, liền giận dễ sợ, nói: "Được, 42 thì 42."

Ước định xong ám hiệu, trong lòng hai người đều sinh ra cảm giác phiền muộn khôn kể, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nắng chiều nơi chân trời, không nói gì.

"Ký chủ." Hệ thống đột nhiên nhảy ra phá hỏng không khí: "Có nguy hiểm."

"Nguy hiểm?" Lý Việt Bạch giật mình một cái, gần như nhảy ra khỏi lòng Thẩm Phá, hắn nhìn bốn phía, không một bóng người, nguy hiểm ở đâu ra?

"Hệ thống cũng không rõ, nhưng là số liệu biểu hiện có nguy hiểm..." Hệ thống cũng hoang mang.

"..." Lý Việt Bạch chỉ cảm hấy một trận mê muội cùng khủng bố.

Ngay sau đó, hắn cảm giác được hình như Thẩm Phá đang run rẩy.

"Thẩm Phá?" Lý Việt Bạch cả kinh, vội vàng nhìn về phía người yêu, lại cảm giác thân thể bị người dùng sức ôm lấy.

Trên mặt Thẩm Phá hiện lên vẻ thống khổ, trong thống khổ lại mang theo kinh ngạc cùng sợ hãi, đây là vẻ mặt trước kia chưa từng gặp qua.

"Thẩm Phá? Tiểu Diệp? Rốt cuộc bị sao vậy?" Lý Việt Bạch nhất thời luống cuống tay chân đứng lên: "Không thoải mái sao? Anh gọi xe cứu thương..."

"Không..." Thẩm Phá cố gắng phát ra vài câu ngắt quãng từ trong cổ họng: "Vô dụng..."

Lý Việt Bạch không biết mình có thể làm gì, chỉ có thể dùng cánh tay run rẩy ôm lại Thẩm Phá, hắn có thể cảm giác được làn da Thẩm Phá chậm rãi trở nên lạnh lẽo, sinh mệnh dần vơi đi, nhưng cái gì cũng không làm được.

Không quá vài giây, hắn liền trơ mắt nhìn Thẩm Phá trong lòng mình nhắm mắt lại.

"Thẩm Phá?" Lý Việt Bạch vẫn không thể tin được: "Em tỉnh lại đi..."

Thống khổ tới rất đột nhiên rất kịch liệt, hắn vô luận thế nào cũng không thể chấp nhận được.

Có lẽ Thẩm Phá chỉ ngất đi thôi, có lẽ là đang ngủ, tóm lại... Y sẽ không có việc gì, y sẽ không có việc gì...

Lý Việt Bạch dốc hết toàn lực, Thẩm phá rốt cuộc cũng mở mắt.

Nhưng là, một khắc nhìn thấy ánh mắt này, Lý Việt Bạch lần nữa lại âm vào tuyệt vọng càng sâu.

Ánh mắt này cực kỳ xa lạ, vẻ mặt lại càng xa lạ -- ngoại trừ ngoại hình không thay đổi, linh hồn bên trong đã thay đổi, người đang ở đây, là Thẩm Phá chân chính.

Người yêu của mình, không biết đã bị Chủ thần đưa tới nơi nào.

- --------

(*) Người đẹp như hoa hiện lên sau sắc mây (美人如花隔云端 - mỹ nhân như hoa cách vân đoan) Được lấy từ bài "Trường tương tư kỳ 1" của Lý Bạch thì phải.

Người đua diều/The Kite Runner/ 追风筝的人 - Khaled Hosseini



The Knights of the Cross/ 十字军骑士 - Henryk Sienkiewicz



Tay súng/The gunslinger/ 枪侠 - Stephen King



Đường tới dải ngân hà/The Hitchhiker "s Guide to the Galaxy/ 银河系漫游指南 - Douglas Adams