Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 14: Nhạc sư kinh đô (14)




"Sau khi tiếng đàn của ta đánh thức thái tử điện hạ, nghi ngờ của thái tử điện hạ biến mất, tâm tình chuyển biến tốt đẹp, máu bầm dần dần tan, tự nhiên khỏi bệnh." Lý Việt Bạch cẩn thận lựa chọn từ ngữ, không biết mình có nói đúng hay không, trên thực tế, thái tử điện hạ không hẳn là tâm tình trở nên tốt lên, là do muốn lên trời chơi một chuyến thôi sao? 

"Vậy vì sao nhóm thái giám thử dược đều không có phản ứng?" Hứa chiêu dung vẫn không hiểu. 

"Bởi vì thân phận... Nên lộc tiên thảo đối với bọn họ giống như nước lã, hoàn toàn không có tác dụng." Lý Việt Bạch một bên xấu hổ giải thích, một bên duy trì vẻ mặt vân đạm phong khinh, một bên âm thầm than thở xã hội phong kiến ác độc. (cắt tờ rym =]]]) 

"Thì ra là thế." 

"Phương thuốc mà hoàng hậu viết đương nhiên không có lộc tiên thảo, là lúc sắc thuốc Đinh Hiền đã cho lẫn vào với thảo dược khác." 

"Vân nhạc sư, ta không hiểu tại sao lại là Đinh Hiền? Vì sao không phải người khác? Ai cũng có cơ hội hạ độc." Đại tổng quán dược phòng cau mày, Đinh Hiền cần mẫn hiểu chuyện, luôn khiến hắn vui lòng, vì thế hắn không tin Đinh Hiền là người hạ độc, hơn nữa án này vừa ra, cũng liên lụy đến chính hắn, hắn không thể không hỏi rõ ràng. 

"Vân nhạc sư, nô tài oan uổng!" Đinh Hiền đánh bạo kêu oan: "Lại nói, ngài có chứng cứ gì?" 

"Chứng cứ ngày ấy đã bị ngươi trộm đi." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ buông tay, ra vẻ đầu hàng. 

"Ngày nào?" Đại tổng quản dược phòng nhíu mày. 

"Lần tại hạ vô ý rơi vào hồ băng." Lý Việt Bạch tự giễu cười nói. 

"À..." Nhắc tới lần đó, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ. 

Chuyện Vân nhạc sư rơi vào hồ băng khiến trong cung ồn ào huyên náo, ai lại không biết, không hiểu? 

Đúng rồi, đại tổng quản dược phòng nghĩ lại, ngày ấy bộ dạng Đinh Hiền khá khả nghi, còn báo cáo việc dược tra bị người ăn trộm, xong việc hắn liền phái người đi xem, dược tra bị đánh cắp có hai phần, trong đó có một phần là dược tra ngày thái tử điện hạ sinh bệnh! 

"Vân nhạc sư, nếu không có chứng cứ, vậy tất cả những điều ngươi vừa nói đều không được coi là thật." An công công bất đắc dĩ nói: "Nếu không có dược tra, chẳng những không thể chứng minh việc Đinh Hiền đã làm, mà còn không thể chứng minh có lộc tiên thảo trong thuốc!" 

"Đúng vậy!" Trong lòng Đinh Hiền mừng như điên. 

Ngày ấy, Đinh Hiền đã làm hai việc, lập hai cái công lớn. 

Thứ nhất chính là trộm thành công bã thuốc trong dược tra phòng, hủy đi chứng cớ chứng minh lộc tiên thảo trong thuốc. 

Thứ hai chính là nhân cơ hội đẩy Vân nhạc sư rơi vào trong hồ băng, khiến thái tử điện hạ tự mình nhảy xuống cứu, tạo cớ cho người khác. 

Hiện tại lại có thể toàn thân trở ra, sao hắn có thể không mừng như điên? 

Dược tra bị trộm đã rơi ra lúc mình cùng Vân nhạc sư rớt xuống hồ băng, kể cả bây giờ có vớt lên thì bã thuốc bên trong đã sớm bị nước cuốn đi, chỉ còn mỗi cái hộp! 

Một ván này là mình thắng! Cho dù Đan phi nương nương bại cục đã định, mình cũng có thể toàn thân trở ra! 

Nhưng mà... 

"Chứng cứ? Chứng cứ à? Tại hạ có." Lý Việt Bạch hơi mỉm cười, tay phải lấy ra hai hộp dược trong tay áo: "Là vật này." 

"Cái gì?" Đinh Hiền kinh ngạc muốn ngất. 

"Vân nhạc sư, không phải dược tra bị Đinh Hiền trộm đi rồi sao? Sao bây giờ lại ở trong tay ngươi?" 

"Có thể là vì tại hạ may mắn được trời cao phù hộ." Lý Việt Bạch dõng dạc nói. 

Lúc bị Đinh Hiền đẩy ngã xuống hồ băng, Lý Việt Bạch nhạy bén nhận ra chỗ không đúng. 

Thần sắc Đinh Hiền hoảng loạn, trong ngực hình như cất giấu thứ gì, nhất định là có quỷ. 

Vì thế lúc rơi xuống hắn đã cố kéo Đinh Hiền xuống cùng. 

Khi rơi vào nước, lạnh lẽo thấu xương, toàn thân cứng đờ, nhưng thầy Bạch có một ưu điểm, vào thời khắc nguy cấp đầu óc hắn nhanh nhạy hơn so với người khác. 

Hắn giả vờ giãy giụa, thực tế là liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng lấy hai hộp nhỏ trên người Đinh Hiền xuống. 

Trên hộp có dán giấy niêm phong, may mắn là không có hư tổn gì, tuy rằng bị nước làm mơ hồ không rõ nhưng vẫn có thể phân biệt. Bóc giấy niêm phong ra, bên trong là một khối dược tra màu đen. 

Sau khi thái y kiểm chứng, dược tra kia quả nhiên có chứa lộc tiên thảo. 

"Chứng cứ của lộc tiên thảo ở đây. Hơn nữa, tại hạ đã lấy hai hộp dược tra này trên người Đinh Hiền." Lý Việt Bạch nói: "Khi rơi xuống nước, tại hạ may mắn được thái tử điện hạ cứu giúp, sau khi được cứu liền lập tức đem hai hộp dược tra này cho thái tử điện hạ xem qua, vì vậy thái tử điện hạ có thể làm chứng." 

"Người tới, mang Đinh Hiền đi thẩm vấn!" Hoàng đế lạnh giọng hạ lệnh. 

"Vì sao cả hai hộp dược tra đều có lộc tiên thảo?" Thái y kinh ngạc: "Hộp thứ nhất là của ngày thái tử điện hạ bị bệnh, hộp thứ hai là của sau ngày thái tử điện hạ được Vân nhạc sư đánh thức!" 

"Bởi vì Đinh Hiền vô luận thế nào cũng không nghĩ tới, thái tử cư nhiên tỉnh lại, vì thế hắn lên kế hoạch hạ độc lần hai." Lý Việt Bạch nói: "Cũng giống lần trước, đích thân bưng tới." 

"Sau đó thái tử điện hạ không uống?" Mọi người một trận hoảng sợ. 

"Đúng vậy, dược không may bị tại hạ uống phải." Mặt Lý Việt Bạch đỏ lên, hắn vô cùng đau đớn, vừa nhớ tới ngày đó bị thằng nhóc Mộ Dung Nam này trêu chọc mình liền giận sôi máu. 

"Chẳng lẽ thái tử điện hạ đã biết dược có vấn đề nên không chịu uống?" 

"Không phải." Mộ Dung Nam nhíu mày: "Về sau Vân ca ca mới nói cho ta nguyên nhân, chẳng qua lúc ấy ta sợ đắng." 

"Trên thực tế, cho dù thái tử điện hạ uống thì cũng không mắc bệnh." Lý Việt Bạch nói: "Đơn giản là vì huyết nhọt đã từng có một lần như thế, uống thêm nhiều ít lộc tiên thảo đều không sao." 

Không đúng, có thể sẽ có việc! 

Lý Việt Bạch tự hỏi một chút, cảm thấy ót toát ra mồ hôi lạnh. 

Nếu lúc ấy thằng nhóc Mộ Dung Nam này uống bát thuốc đó... 

Thì hiện tại mình có thể dõng dạc nói "Chúng ta không có quan hệ thế xác" sao? 

Nguy hiểm thật nguy hiểm thật. 

"Ai, nô tài Đinh Hiền này, sao có thể phạm phải tội lớn ngập trời như thế!" Đại tổng quản dược phòng thở dài: "Lá gan hắn đâu lớn như vậy!" 

"Sau lưng hắn có người sai sử." Lý Việt Bạch lấy lại bình tĩnh, nói: "Người sai hắn chính là thái sư đương triều, Triệu Nột." 

"Ngươi không cần ngậm máu phun người!" Đan Huệ vốn đã ngã xuống đất từ lâu không có phản ứng, đột nhiên ngẩng mặt lên, trừng mắt nghiến răng ra tiếng nói: "Là tỷ muội chúng ta sai sử Đinh Hiền, Triệu thái sư không liên quan!" 

Hiện tại người duy nhất có thể cứu các nàng chỉ có Triệu Nột, nếu Triệu Nột cũng bị kéo xuống nước, vậy là hoàn toàn thất bại. 

"Được, vậy chúng ta liền chờ lời khai của Đinh Hiền." Lý Việt Bạch không hề cảm thấy hồi hộp: "Đinh Hiền đương nhiên sẽ thú nhận là Triệu Nột sai sử hắn." 

"Lời khai của kẻ đó chẳng qua là chó cắn bậy mà thôi! Bệ hạ! Bệ hạ người phải tin tưởng Triệu thái sư!" Đan Huệ miễn cưỡng bò đến trước mặt hoàng đế, ôm chân mà cầu xin: "Triệu Thái Sư không hề biết chuyện này!"

CHƯƠNG 15 

"Ngươi là nói cho dù Đinh Hiền khai ra bất cứ thứ gì, ngươi cũng không tin sao?" Lý Việt Bạch bất đắc dĩ. 

Trong lịch sử, người nắm quyền thường chỉ cần một lời khai giả liền có thể giết chết cả một nhà vô tội. 

Đáng tiếc hiện tại, Triệu Thái Sư rất giỏi về nịnh nọt, lại được hoàng đế tín nhiệm, một lời khai không thể lật đổ hắn. 

"Đương nhiên không chỉ có lời khai, tại hạ còn tìm được chứng cứ." Lý Việt Bạch thở dài, dựng thẳng lên một ngón tay: "Thứ nhất, kiểm tra xem lộc tiên thảo trên tay Đinh Hiền kiếm được ở đâu, chỉ cần tra theo manh mối này, nhất định sẽ tra đến trên đầu Triệu thái sư!" 

Lộc tiên thảo là dược liệu phi thường trân quý hiếm thấy, toàn kinh đô không có tiệm thuốc bình thường bán, chỉ cần phái ra người đi tra, không lo tra không đến Triệu thái sư. 

"Thứ hai." Lý Việt Bạch trầm giọng nói: "Tại hạ cả gan kiến nghị, tra xem sổ mạch được tặng cho những ai! Lúc nãy đã nói qua, sau khi thần y dân gian bắt mạch cho thái tử điện hạ, liền viết chuyện ngực hắn có nhọt vào trong sổ, giao cho thái y viện, thái y viện đem sổ này chuyển tặng ra ngoài, chỉ cần tra xem sổ mạch được tặng đi nơi nào, lại có thể tra ra được Triệu thái sư!" 

"Hiện tại nói những thứ này còn quá sớm!" Đan Huệ đầu tóc bù xù, giống như kẻ điên rống lên như chọc kim vào tai người khác: "Lời khai của Đinh Hiền còn chưa có ra! Cái thứ lộc tiên thảo trời đánh kia chắc chắn không tra ra được! Cả cái sổ mạch kia cũng cần chậm rãi tra xét! Vân nhạc sư, hiện tại ngươi ăn nói bậy bạ, vu cáo Triệu thái sư, phải chịu tội gì!" 

"Vân nhạc sư, vừa rồi ngươi nói những câu cuồng vọng, nhưng đều là nói có sách mách có chứng, có thể tha cho tội bất kính. Nhưng mấy câu ngươi vừa nói thật to gan! Còn chưa bắt đầu truy tra (truy hỏi + tra xét), lại một mực chắc chắn có thể tra ra Triệu thái sư, trước mặt bệ hạ cũng dám làm trò này ư?" An công công nhìn sắc mặt hoàng đế, vung phất trần, giả vờ trách cứ Lý Việt Bạch. 

"Đúng vậy, Vân Duy Tri chỉ là một nhạc sư dân gian, thân phận hèn mọn, sao có thể gọi thẳng tên Triệu thái sư?" 

"Chưa có chứng cứ đã bôi nhọ Triệu thái sư, đây chính là tội vu cáo phỉ báng người khác!" 

"Triệu thái sư là trọng thần của đất nước, sao có thể làm ra những chuyện phạm thượng này? Nhất định là có người sai khiến Vân nhạc sư đem hết thảy mọi chuyện đẩy đến đầu Triệu thái sư!" 

Mọi người thấy thế cũng sôi nổi nghi ngờ. 

Hơn nữa tất cả nghi ngờ đều rất có đạo lý. 

"Bệ hạ, lão thần tới muộn, thỉnh bệ hạ thứ tội." Một âm thanh già nua mà bình tĩnh vang lên, là Triệu thái sư. 

Dưới sự dẫn dắt của người hầu, Triệu thái sư chậm rãi đi vào Hồi Tâm viện, vừa bước đến đã quỳ gối xuống trước mặt hoàng đế. 

Mặt hoàng đế âm trầm, vẫy tay bảo hắn bình thân, lại ban tọa. (cho ngồi) 

"Xin hỏi Vân nhạc sư lão hủ có tội gì?" Triệu thái sư không chút ránh né, hỏi thẳng. 

Hắn vốn chỉ tầm độ tuổi trung niên, sắc mặt lại xanh mét, khuôn mặt gầy trơ xương, đôi mắt càng thêm hung ác khiến người khác khiếp sợ, tăng thêm vài phần già nua. Một chuỗi phật châu* nằm trên tay hắn, chậm rãi chuyển động. 

Triệu Nột vốn cho rằng lúc này Vân Duy Tri đã sớm chết, không nghĩ tới hắn chẳng những còn sống, còn thành công chặn lại công kích của mình, lại vô cùng thần kỳ mà đào ra chân tướng vụ hạ độc. 

Một ẩn sĩ dân gian nho nhỏ có thể đi tới bước này cũng là thông minh hơn người. 

"Triệu thái sư, thảo dân không biết lễ nghĩa, nếu có đắc tội mong ngài hãy độ lượng mà tha thứ." Lý Việt Bạch nói: "Nhưng mấy cái tội danh này, Triệu thái sư thật sự không chịu thừa nhận sao?" 

"Mấy việc giả dối đó, nếu lão hủ nhận là mình làm thì thật buồn cười." Thần sắc Triệu Nột thả lỏng, càng không để Lý Việt Bạch vào trong mắt. 

"Thảo dân khẩn cầu bệ hạ phái người tra rõ." Lý Việt Bạch cúi đầu: "Kết quả sẽ giống như lời thảo dân." 

Kỳ thật hắn đã thấy được lúc mình nói ra mấy cái phương hướng điều tra manh mối, hoàng liền hướng người của Kim Ngô Vệ gật gật đầu, một đội Kim Ngô Vệ lập tức rời đi điều tra. 

"Vân nhạc sư, Kim Ngô Vệ đã tự mình đi điều tra mấy cái manh mối ngươi vừa nói, tra được hay không cùng thường dân như ngươi không quan hệ." Giọng nói của An công công càng thêm cao vút: "Thỉnh Vân nhạc sư không cần ồn ào." 

"Triệu ái khanh, ngươi có cái gì muốn nói không?" Hoàng đế tuy tín nhiệm Triệu Nột, trên mặt vẫn khó tránh khỏi lộ ra một tia hồ nghi. 

"Lão thần quang minh lỗi lạc, không có lời nào để nói." Triệu Nột chính trực đáp: "Kim Ngô Vệ hành sự công bằng, chắn chắn có thể chứng minh lão thần trong sạch." 

Hắn tung hoành quan trường đã nhiều năm, cho dù có gặp phải tình huống nghìn cân treo sợi tóc vẫn có thể nói nói cười cười. 

Trên thực tế, nếu Kim Ngô Vệ cẩn thận điều tra, chắc chắn có thể tra mọi thứ đến trên đầu hắn. 

Từng câu từng chữ Vân nhạc sư nói đều không sai, hắn có nhận được sổ mạch, sau đó phái Đinh Hiền lén cho lộc tiên thảo vào thuốc của thái tử điện hạ. 

Nhưng hắn làm việc bí mật, tự cho là không lưu lại chứng cứ, chỉ cần một mực chắc chắn là Đinh Hiền vu bừa cho mình, dựa vào tín nhiệm hoàng đế là có khả năng qua được một cửa này. 

Huống chi Vân nhạc sư này có thể là nhất thời thuận lợi, đắc ý vênh váo, đem mọi chuyện phóng đại lên! 

Vốn dĩ thế cục đối với Vân nhạc sư cực kỳ có lợi —— Vân nhạc sư liên tiếp nói đúng rất nhiều chuyện, gần như nhận được sự tin tưởng hoàn toàn từ phía hoàng đế và mọi người, nhưng hắn cố tình tự hủy đi những thứ đó! 

Quả nhiên chỉ là một tiện dân tầm phàm mà thôi, không khó đối phó. 

Triệu Nột nghiền ngẫm một chút tâm tư của hoàng đế —— chính hoàng đế mắt thấy tai nghe được Vân nhạc sư hạ phạm thượng (người dưới xúc phạm người trên) cuồng vọng vô độ mà vu cáo chính mình, có lẽ đã có vài phần chán ghét với Vân nhạc sư, đối với mình lại nhiều vài phần tín nhiệm. 

Thôi, giải quyết hắn nhanh một chút vậy. 

"Vân nhạc sư, nếu ngươi có thể tận tay lấy ra chứng cứ phạm tội của lão hủ, lão hủ không còn lời nào để nói." Triệu Nột nói: "Nhưng hiện nay ngươi không có bất kỳ chứng cứ nào lại vu cáo ta, khiến lão hủ hoài nghi có người sai khiến ngươi châm ngòi ly gián." 

Triệu Nột quay sang hoàng đế, cung kính nói: "Bệ hạ, thần cho rằng trước tiên nên lấy tội danh vu oan cho người khác tạm giam trong Nhập Thiên lao, miễn cho hắn lại sinh sự... Đợi Kim Ngô Vệ điều tra xong, ai đúng ai sai lúc đó liền rõ." 

Triệu Nột suy nghĩ thật rõ ràng, chỉ cần Vân nhạc sư không ở đây thì không ai có thể nhìn thấu thủ đoạn của mình, đến lúc đó cho dù Kim Ngô Vệ có tra ra cái gì cũng có thể che giấu. 

Thật buồn cười, Vân nhạc sư này bại trận thật nhanh, rõ ràng thế cục đối hắn có lợi, rõ ràng chỉ cần hắn không cuồng vọng như vậy, chỉ cần nói "Xin bệ hạ phái người tra rõ chân tướng của lộc tiên thảo cùng sổ mạch", đó chính là kiến nghị một cách hợp lý, chẳng những hoàng đế sẽ vui vẻ tiếp thu, còn có thể nhìn trúng trí kế của hắn, nghe theo lời hắn phái người đi điều tra, như vậy có lẽ chỉ cần tốn mấy ngày thu thập chứng cớ liền có thể lật đổ mình. 

Tới bước này liền bắt đầu khó giải quyết, mình vốn có địa vị cao, đương nhiên không có khả năng ngồi chờ chết, có lẽ sẽ trực tiếp phái sát thủ đi xử lý Vân nhạc sư, dù sao quá trình điều tra cũng không diễn ra ở trong cung, cơ bản vẫn tìm được cơ hội. 

Triệu Nột âm thần suy tính, kết luận là —— vô luận như thế nào, mình vẫn là người giành phần thắng.