Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 123: Tinh tế (1)




"Ký chủ, hoan nghênh tới tinh cầu Amien."

Thanh âm hệ thống quen thuộc vang lên bên tai, Lý Việt Bạch cảm thấy cả người mình chậm rãi phiêu phù trong biển ý thức đang dần trở nên thanh tỉnh.

Tinh cầu... Amien?

Lúc này ngay cả địa cầu cũng không phải sao?

Lại nói, thanh âm hệ thống có chút quen thuộc.

"Vẫn là mày?" Lý Việt Bạch hỏi lại: "Hệ thống từ lần xuyên trước?"

"Vâng, vẫn là tôi." Hệ thống lễ phép trả lời.

"Tốt."

So sánh với mấy hệ thống lúc trước, cái hệ thống này càng giống người máy hơn, không có cảm tình, nói chuyện cực kỳ bình tĩnh, tuy rằng không phải vừa lòng trăm phần trăm, nhưng chung quy so với cái hệ thống lúc nào cũng đối nghịch mình tốt hơn rất nhiều.

Không có tin xấu chính là tin tốt nhất.

Nhưng mà tinh cầu Amien...

"Lần xuyên của chúng ta là..."

"Tinh tế." Hệ thống lễ phép trả lời: "Hoan nghênh tới biển sao vô tận vô cùng."

Nói là biển sao vô tận vô cùng, nhưng sau khi Lý Việt Bạch mở mắt, nhìn thấy chính là một tòa Thần điện màu trắng, bản thân đang đứng ở giữa Thần điện, vô luận nhìn theo hướng nào cũng thấy bên trong Thần điện.

Chất liệu tạo nên Thần điện thoạt nhìn rất giống đá cẩm thạch trắng như tuyết, lại tinh tế hơn đá cẩm thạch rất nhiều, hơn mười cây cột đá trắng bóng cao vút trong mây, chống đỡ khung đỉnh phía trên, trên khung đỉnh khắc đầy tinh đấu, trong thần điện không có bất luận tượng thần gì, chỉ là ở trung tâm lại có một thứ lơ lửng... Vòng sáng?

Cái vòng sáng kia thoạt nhìn rất giống vòng tay ánh trăng trên cổ tay mình, chỉ là được phóng đại trăm ngàn lần, giống như không có trọng lượng, tản ra ánh sáng nhu hòa, lơ lửng trong không trung, không chút nhúc nhích, giống như từ lúc thiên địa sơ khai đã ở chỗ này.

"Cái vòng sáng kia... là cái gì? Rất quan trọng sao?" Lý Việt Bạch hỏi hệ thống.

"Ký chủ, vấn đề này ngài không cần hỏi tôi." Hệ thống bất đắc dĩ nói: "Ngài hẳn nên hỏi chính mình thì hơn."

Cũng phải.

Lần đầu tiên Lý Việt Bạch mở mắt, ánh mắt đã bị Thần Điện cùng vòng sáng thật lớn hấp dẫn, thế nên còn chưa lo lắng nhìn bản thân.

Lúc này căn bản không cần gương.

Sàn nhà một mảnh đen nhánh, không biết là hắc diệu thạch hay là mã não đen, được mài giũa đến sáng ngời, giống như gương phản chiếu bóng người vô cùng rõ ràng.

Trang phục hướng theo phong cách anime Nhật, màu trắng, hình thức có chút giống trường bào của Giáo hoàng, trang trọng hoa lệ, ở mép áo được trang trí hoa văn phức tạp, ở cuối dây chuyền có một vòng tròn.

Ngay cả pháp trượng trong tay cũng có đỉnh là hình tròn.

Lý Việt Bạch giơ pháp trượng lên phía trước, quan sát một chút, đỉnh vòng tròn được chế thành từ kim loại, mài giũa đến nỗi phát sáng, mặt trên phản chiếu ra gương mặt của bản thân.

Đó là một khuôn mặt phi thường mỹ lệ, hơi dài, cằm nhọn, ánh mắt xám nhạt mang theo ý cười, biểu tình cực kỳ nhu hòa, xứng với mái tóc dài màu xám bạc, cả người như được phủ trong một tầng thánh quang.

Lại cộng thêm một phần thân thiết, cực kỳ thích hợp để thể hiện sự từ bi cùng tình thương của Thần.

Lý Việt Bạch mỉm cười một chút.

"Hệ thống, mày cảm thấy thế nào."

"Nếu tôi là con người, tôi sẽ nguyện ý quỳ trước mặt ngài, khẩn cầu ngài vuốt me mái tóc tôi, khẩn cầu ngài cầu chúc cho tôi." Hệ thống nghiêm túc tự hỏi một chút, trả lời.

"Nhất định là nguyên chủ rất am hiểu làm như vậy." Lý Việt Bạch quay đầu lại nhìn vòng sáng thật lớn kia.

Ký ức trong đầu nguyên chủ đã nhập xong, tất cả định nghĩa trong Thần điện được bày ra rành mạch trong đầu.

Tinh cầu Amien, là thủ đô của giáo hội Tinh Hoàn.

Giáo hội Tinh Hoàn có diện tích quốc thổ rất nhỏ --- chỉ là một tinh hệ nhỏ mà thôi, cùng thế vô tranh, lấy giáo lập quốc (lấy tôn giáo lập nước).

Vòng sáng được tế bái trong Thần điện là biểu tượng của thần trong Tinh Hoàn giáo --- đa số dân cư của tinh cầu Amien đều là tín đồ thành kính của Tinh Hoàn giáo, mà Tinh Hoàn giáo đương nhiên không chỉ có những tín đồ này, tín đồ của nó trải rộng ra toàn bộ vũ trụ, ở vô số tinh cầu.

Khá giống với Vatican trong thế giới hiện thực... Lý Việt Bạch âm thầm lý giải.

Thân phận của nguyên chủ là đại tư tế của giáo hội Tinh Hoàn, được các tín đồ kính yêu sâu sắc, mặc dù là người không theo tín ngưỡng Tinh Hoàn giáo cũng sẽ nhịn không được mà mê luyến sự mỹ lệ cùng nhân từ của hắn.

"Cho nên lúc này quả thật là thánh mẫu Maria?"

"Có lẽ là Chủ Thần cố tình sắp xếp cho ngài đi..." Hệ thống suy đoán: "Ký chủ, tôi vẫn nhớ rõ câu ngài nói ở lần xuyên trước."

"Tao nói rất nhiều, câu nào cơ?" Lý Việt Bạch không chút để ý nói.

"Ngài nói ngài chính là có bệnh thánh mẫu... Còn hỏi lại là --- thánh mẫu là sai sao?"

Đúng là có chuyện như vậy.

Mấy năm gần đây, mấy tác phẩm văn học thường có rất nhiều nhân vật bị người đọc phê phán --- quá thánh mẫu.

Ý của từ này là chỉ những nhân vật chẳng những thiện lương, mà còn thiện lương quá mức, khuyết thiếu tâm cảnh giác nên có, khuyết thiếu quyết đoán sát phạt nên có, tạo thành kết quả không tốt.

Nhưng vô luận nói thế nào, Lý Việt Bạch vẫn cảm thấy là một người thiện lương vẫn tốt hơn.

"Cho nên, sự sắp xếp của Chủ Thần lúc này có thể là cho ngài thử nghiệm một chút xem thánh mẫu sẽ có bao nhiêu xui xẻo." Hệ thống nói.

"A? Một lần xuyên này tao xui xẻo như thế nào?" Lý Việt Bạch đi dạo vài bước trên mặt đất đen nhánh như gương, nếu không phải vì bảo trì hình tượng nhân vật, quả thực hắn rất muốn cười lạnh: "Chủ Thần đúng là không có điểm mới mẻ."

"Có điểm mới." Hệ thống nói: "Nhân vật lần này của ngài gặp một loại tra tấn tinh thần."

"Loại nào?" Lý Việt Bạch cẩn thận nhớ lại mấy lần xuyên trước, cảm thấy tra tấn tinh thần gì mình cũng đã gặp qua.

"Những người như ngài..." Hệ thống chậm rãi nói: "Khi gặp thương tổn đương nhiên sẽ thống khổ, nhưng đây cũng không phải chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là ngài tự tay tổn thương người mình thích."

"Tao chưa bao giờ làm người mình thích bị tổn thương." Lý Việt Bạch quả quyết.

Định nghĩa thích rất rộng, trong mắt Lý Việt Bạch nó không liên quan đến tình yêu, bạn bè thậm chí là học sinh cũng có thể tính.

"Ký chủ, ngài trả lời quá mức quyết đoán, có hiềm nghi tự thôi miên bản thân." Hệ thống lãnh khốc nói: "Căn cứ theo tư liệu, ngài đã từng làm chuyện khiến người tổn thương."

"..." Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy huyệt thái dương đột nhiên đau nhức.

"Lúc ngài làm giáo viên trong thế giới hiện thực đã từng trách sai một học trò, sau đó phát hiện là hiểu lầm, đã không thể sửa chữa..." Hệ thống nói ra.

Toàn thân Lý Việt Bạch đều căng thẳng.

Trái tim giống như bị đao đâm trúng, đau đến nỗi mỗi dây thần kinh đều phát run.

Hắn nhớ rõ cảm giác này, cái loại hối hận cùng áy náy này, nhưng cụ thể chuyện như thế nào... Có lẽ là bởi quá áy náy, ký ức giống như bị tẩy đi

"Hệ thống không phải muốn lôi chuyện cũ của ngài ra, chỉ là muốn nhắc nhở ngài cảm giác này có bao nhiêu thống khổ." Hệ thống nói: "Hiện tại nhân vật của ngài cũng phải đối mặt với khốn cảnh như thế —— dưới sự lừa gạt của kẻ địch, hắn tự tay tổn thương người mình thích, hơn nữa mắc thêm lỗi lầm không thể đền bù, thẳng đến khi tinh cầu này bị hủy diệt, cũng không thể thoát khỏi vận mệnh như vậy."

"Tinh cầu này sẽ bị hủy diệt sao?" Lý Việt Bạch nỗ lực bình phục hô hấp, xoa xoa lồng ngực ẩn ẩn đau, nhìn ra ngoài Thần điện.

Tinh cầu Amien quả nhiên là cực kỳ mỹ lệ.

Thần điện được xây dựng trên núi, địa thế cực cao, thu hết thảy cảnh sắc vào trong đáy mắt, bên ngoài đang đúng dịp xuân phân, mấy tinh cầu thật lớn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ở dưới bầu trời hoa hồng đỏ là biển cả một màu xanh biếc, trên mặt biển có thể thấy rõ hai con thuyền màu trắng đang tới tới lui lui. Cây cối xanh đậm sinh trưởng tươi tốt, giữa rừng cây điểm xuyết những căn nhà màu đỏ, hiện tại là ban ngày, ánh mặt trời rất đẹp, cho dù cung cấp ánh sáng không phải là mặt trời của hệ mặt trời, mà là một hành tinh khác, song Lý Việt Bạch vẫn theo thói quen gọi nó là ánh mặt trời.

"Đúng vậy, sẽ bị hủy diệt, đây hết thảy bởi nhân vật của ngài phạm phải bệnh thánh mẫu... Nhân vật của ngài chính là tội nhân của tinh cầu Amien." Hệ thống nói.

"Hiện tại là lúc nào? Còn kịp sửa chữa không?" Lý Việt Bạch nhìn xuống tinh cầu thoạt nhìn không tệ lắm này, chỉ cảm thấy một mảnh an bình, không giống như đã xảy ra chuyện không tốt gì.

"Là thế này, ký chủ, hiện tại ngài đang ở đoạn thời gian trước, vào lúc này còn chưa xảy ra tai nạn." Hệ thống giải thích: "Vì để ngài có thể lý giải cốt truyện thật tốt, hệ thống cho ngài một cơ hội tự thử nghiệm, nhưng trước mắt ngài chỉ có thể tự thử nghiệm sự phát triển của cốt truyện, không thể thay đổi quyết định sai lầm của nguyên chủ."

"Khi nào tao mới có thể thao túng hoàn toàn thân thể nguyên chủ?"

"Chờ đến sau khi nguyên chủ phạm phải sai lầm thứ nhất." Hệ thống nói.

"Khi đó sai lầm đã phạm phải, còn có thể vãn hồi sao?" Lý Việt Bạch cả giận.

"Xin lỗi, ký chủ." Thanh âm hệ thống có điểm ưu thương.

Khi Chủ Thần muốn dày vò một người liền có vô số phương pháp có thể thực hiện, hệ thống không thể cãi lại mệnh lệnh của Chủ Thần.

"Tao cự tuyệt." Lý Việt Bạch lạnh lùng nói: "Khiến tao chỉ có thể trơ mắt nhìn cố truyện xảy ra, lại không thể thay đổi cái gì, như vậy còn gọi là người xuyên qua sao?"

"Nếu ngài cự tuyệt, hệ thống có thể điều chỉnh thời gian cho ngài." Hệ thống nói: "Có thể trực tiếp truyền tống ngài đến thời điểm có thể thao túng thân thể nguyên chủ, cũng là lúc sau khi nguyên chủ phạm phải sai lầm thứ nhất..."

Lý Việt Bạch cân nhắc một chút, quyết định vẫn bảo trì hình thức hiện tại.

Ít nhất có thể nhìn thấy cốt truyện một cách rõ ràng, miễn cho lúc đấy phải đọc đi đọc lại phần giới thiệu.

"Ký chủ, có người tới." Hệ thống nhắc nhở.

Lý Việt Bạch đứng bên cạnh cốt đá trong thánh điện, nhìn xuống bậc thang trắng như tuyết từ chân núi một đường đi lên kia.

Kỳ thật nếu hệ thống không nói, hắn cũng chú ý tới, có người đang đi từ dưới bậc thang lên.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi mặc chế phục màu đen, càng đến gần càng có thể nhìn rõ bề ngoài của y --- dáng người rất cao, vai rộng chân dài, quân phục màu đen được cắt may tinh xảo ưu nhã khéo léo, hoàn mỹ phác hoạ ra đường cong của dáng người, tóc đen mắt đen, ngũ quan sắc bén mà anh tuấn, trong ánh mắt ẩn chứa quang mang tựa hồ có thể đâm thủng mây mù, y không mang bất luận người hầu nào, trên người lại toát ra khí chất ưu nhã của người trường kỳ ở địa vị cao một cách tự nhiên.

"Ký chủ." Hệ thống nghiêm túc hỏi: "Người này, ngài thích không?"

"..." Lý Việt Bạch phát hiện bản thân khó có thể trả lời là không thích.

"Thích." Do dự vài giây, hắn thản nhiên trả lời.

"À." Hệ thống nghiêm túc mà à một tiếng.

Lý Việt Bạch cảm giác như mình đang đối mặt với đồng bạn bát quái, càng đáng sợ hơn là đồng bạn này lại dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy mà bát quái.

"Không phải, hệ thống mày đừng lầm, ý tao là." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ nói: "Mày nhìn kỹ người kia đi. Sau đó suy nghĩ một chút... Sẽ có người không thích y sao?"

"Vâng, ngài nói rất có lý." Hệ thống nghiêm túc tán thành.

Lý Việt Bạch phát hiện mình khó có thể dời mắt khỏi người đàn ông này, một bên nhìn, một bên nghe hệ thống lải nhải giới thiệu thân phận người tới.

"Tên y là Lôi Ares, là thượng tướng trẻ tuổi nhất của quốc gia giáo hội Tinh Hoàn, xuất thân quý tộc, các phương diện đều hoàn mỹ không thể bắt bẻ, chỉ là tính cách có vài phần táo bạo, là thiên tài kiên quyết xông pha vào quân sự... Cũng là người bạn tốt nhất của ngài."

"Người bạn tốt nhất?" Lý Việt Bạch tìm tòi trong trí nhớ nguyên chủ một chút, phát hiện quả thật là thế.

Nguyên chủ quen biết Lôi từ thời niên thiếu, quan niệm cùng phương lược của hai người có khác biệt rất lớn, lại thưởng thức lẫn nhau, thành lập nên tình cảm không gì phá nổi.

"Ánh mắt nguyên chủ thật không tồi." Lý Việt Bạch nói.

"Đúng vậy, trong kho ký ức của nguyên chủ đương nhiên sẽ không có chuyện xảy ra trong tương lai, nhưng thân làm hệ thống, tôi cần phải nhắc nhở ngài." Hệ thống nói gằn từng chữ một: "Người này, tương lai sẽ bị ngài hại chết."

"Cái gì?" Tim Lý Việt Bạch trầm xuống.

"Dựa theo cốt truyện sớm định ra, ngài đem hết toàn lực trợ giúp y, cứu vớt y, nhưng chính hành vi như vậy lại hoàn toàn khiến y chết đi." Hệ thống nói.

"..." Lý Việt Bạch trầm mặc thật lâu, trong lòng lại mắng Chủ Thần một trận.

"Mà ngài cũng bị hối hận tra tấn trong thời gian dài... Thẳng đến khi kết thúc." Hệ thống bổ sung.

"Mặc kệ nguyên tác thế nào." Lý Việt Bạch mắng Chủ Thần xong, phục hồi tinh thần: "Nếu tao đã tới, người này sẽ không phải chết."