Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 118: Vô hạn cuối x văn (7)




Biên tập: Diệp Katori

Chỉnh sửa: An Hà Kiều

"Hết ba ngày rồi." Lý Việt Bạch giãy giụa mở miệng.

Giọng hắn đã sớm khản đặc, khi nói ra những lời này lại mang theo gợi cảm khác thường.

"..." Lâm Nhiếp tựa hồ không thể tiếp thu sự thật này, lần thứ hai ác ý gặm cắn môi Lý Việt Bạch, đồng thời tay hung hăng tóm lấy xiềng xích lạnh như băng kia.

"Thời gian tôi mất tích càng lâu, phía Lâm Thiên Dụ sẽ càng đẩy nhanh kế hoạch, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến thế cục." Lý Việt Bạch lạnh nhạt nói: "Hiện tại thả tôi, cậu mới có cơ hội thắng."

"Câm miệng." Lâm Nhiếp cắn đầu lưỡi của hắn, đồng thời dùng sức bóp lấy eo hắn.

Lý Việt Bạch thở dài, dùng tay trái không bị trói sờ sờ tóc Lâm Nhiếp.

Hiện tại Lâm Nhiếp thoạt nhìn thực sự có chút đáng thương.

Từ trước đến nay đều là thái tử gia hô mưa gọi gió nói một không ai dám nói hai của tập đoàn Lâm thị, vô luận làm chuyện gì đều chuẩn bị chu đáo chặt chẽ, chỉ cần ra tay đều thành công, cuối cùng bản thân lại gặp phải Waterloo (Phiên âm: Trận Oa-téc-lô, là trận đấu kết thúc chiến dịch Waterloo và cũng là trận đánh cuối cùng của Napoléon, đặt dấu chấm hết cho ngôi vị hoàng đế Pháp và kết thúc vương triều một trăm ngày của ông. Câu trên mang ý kiểu LT lúc trước luôn thành công, nhưng cuối cùng lại gặp phải Waterloo ở lúc cuối cùng (thất bại).)

Thời gian ba ngày như nước chảy mây trôi, Lý Việt Bạch thế nhưng thấy được tuyệt vọng trong mắt Lâm Nhiếp.

Một cái xoa đầu của hắn khiến thân thể Lâm Nhiếp không khỏi run lên một chút.

"Vương Hàn Chi..." Lâm Nhiếp buông bờ môi hắn ra, một đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn hắn chằm chằm: " Có khi tôi thật muốn cùng anh đồng quy vu tận..."

"Cho tôi biết nguyên nhân đi."

"Nguyên nhân?" Lâm Nhiếp cười lạnh một tiếng, đột nhiên rời khỏi người hắn.

Áp lực ba ngày dồn nén rốt cuộc bị những lời này kích nổ, trở thành giọt nước tràn ly.

Lâm Nhiếp đập nát đồ vật bài trí trong tầng hầm, điên cuồng phát tiết mặc kệ hậu quả, thẳng đến khi phát tiết xong mới lần nữa đi tới bên Lý Việt Bạch, nâng cằm hắn lên: "Nhìn tôi, anh thật sự một chút cũng không biết sao?"

"Biết cái gì?" Lý Việt Bạch trầm giọng nói: "Tôi không biết cậu hận tôi cái gì."

Lâm Nhiếp nhướng chân mày, giống như nghe được chuyện nực cười nhất thế gian này.

"Người như Vương đại luật sư đương nhiên sẽ không nhớ rõ." Lâm Nhiếp ghé sát vào lỗ tai Lý Việt Bạch, gằn từng chữ một: "Tôi đây liền hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói cho anh, anh ngoan ngoãn nghe cho rõ."

Ký ức cùng bí mật bị Chủ Thần phong ấn bị mở ra trong nháy mắt.

Thời điểm Lâm Nhiếp 8 tuổi, việc làm ăn của Lâm Thiên Dụ mới bắt đầu khởi sắc, vào thời điểm đang phát triển, lúc này, bản tính háo sắc của hắn đã lộ rõ, rất nhanh liền có tư tình với người phụ nữ khác, dứt khoát lưu loát vứt bỏ mẹ Lâm Nhiếp, ngay cả con trai trưởng là Lâm Nhiếp cũng định vứt bỏ nốt.

Mẹ Lâm Nhiếp luân hãm thật sâu trong thống khổ, bà không cam lòng cứ như vậy mất đi địa vị, kiên quyết không chịu ly hôn.

Nhưng mà Lâm Thiên Dụ lợi dụng các mối quan hệ xã hội, làm đủ loại chuyện, nếu tình thế cứ tiếp tục phát triển như vậy, ly hôn là chuyện không sớm thì muộn.

Mẹ Lâm không có tiền, cũng không có quan hệ, bà chỉ có thể đi bái phỏng từng nhà những người có tiếng tăm trong xã hội, thỉnh cầu người hác ra tay cứu trợ.

Tuy Lâm Nhiếp chỉ là một đứa trẻ, lại biết lo lắng cho mẹ mình, khăng khăng muốn đi cùng.

Nhưng mà vô luận họ tìm ai giúp đỡ cũng chỉ nhận được ánh mắt lạnh như băng cùng những lời từ chối.

Lâm Nhiếp đối với những người đó tràn ngập chán ghét cùng khinh bỉ, nếu có đủ thực lực, y sẽ không do dự giết chết toàn bộ những người đó.

Giữa lúc đó, bọn họ gặp Vương Hàn Chi.

Khi đó Vương Hàn Chi chỉ có 24 tuổi, cũng đã có chút tiếng tăm trong giới pháp luật, mẹ Lâm tràn đầy hy vọng dẫn con mình tới phòng làm việc của Vương Hàn Chi, hy vọng luật sư trẻ tuổi này có thể giúp mình thắng kiện.

Lâm Nhiếp nhớ rõ, đó là một đêm đông rét lạnh, lần đầu tiên y gặp được người phi thường tài ba trong truyền thuyết, người kia lớn lên đẹp vô cùng, khiến người khác không dám tới gần, ngay cả sờ góc áo hắn cũng không dám, phòng làm việc cũng vô cùng sạch sẽ, phòng hai màu đen trắng, trên mặt đất một hạt bụi cũng không có, trên bàn sạch sẽ, người kia ngồi trên ghế dựa đối diện bàn, ánh mắt lạnh lùng sắc bén qua mặt kính đâm tới khiến người lạnh run.

Nhưng mà sau khi Vương Hàn Chi nghe xong lời thỉnh cầu của mẹ Lâm lại lạnh lùng cự tuyệt.

Mẹ Lâm lúc ấy bật khóc, bà tuyệt vọng gục đầu xuống bàn thỉnh cầu đối phương nhân từ một chút, thiện lương một chút, giúp đỡ cô nhi quả phụ một chút, lại chỉ nhận được một câu trả lời: Không.

Một giây trước, Lâm Nhiếp còn xuất thần nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Vương Hàn Chi, giây tiếp theo, Vương Hàn Chi liền hóa thành ác ma trong mắt y.

Vương Hàn Chi cao cao tại thượng như thế, lạnh lùng vô tình như thế, lại... xem thường mình như thế.

Bộ dáng lạnh như băng kia khiến người nhìn muốn hung hăng xé nát.

Lý Việt bạch vẫn luôn nhìn đôi mắt Lâm Nhiếp, quan sát vẻ mặt của y.

Rất rõ ràng có thể nhìn thấy, lúc nhớ loại quãng thời gian này, ánh mắt Lâm Nhiếp là ôn nhu mà ấu trĩ, trong nháy mắt y lại biến trở lại thành đứa trẻ vô dụng ỷ lại người thân, ở cái tuổi còn quá nhỏ kia lại phải chứng kiến thế giới lãnh khốc của người lớn.

Lý Việt Bạch thở dài, nâng tay lên chạm vào mặt Lâm Nhiếp.

Trong nháy mắt ngón tay hắn chạm vào Lâm Nhiếp, Lâm Nhiếp cảnh giác trốn tránh một chút.

"Không cần khẩn trương, giúp cậu lau nước mắt mà thôi." Lý Việt Bạch nhàn nhạt nói.

"..." Lâm Nhiếp nhìn ngón tay thon dài hơi ướt của hắn, nhíu mày, đáy lòng nổi lên một trận quái dị.

Chính mình thế nhưng lại rơi lệ trước mặt người này, không khỏi quá yếu đuối.

Nghĩ đến đây, y không khỏi lần thứ hai khôi phục khí tràng vốn có.

"Tôi sẽ thả anh đi." Lâm Nhiếp không chút để ý vuốt ve vệt đỏ trên làn da Lý Việt Bạch: "Nhưng mà, một ngày nào đó, tôi muốn nhìn thấy bộ dáng bị xé nát của anh..."

Lần này, điều giáo ba ngày ba đêm không thể nghi ngờ đã thất bại.

Nhưng tương lai vẫn còn dài.

"Đời này cậu không thể bỏ qua tôi sao?" Lý Việt Bạch cười khổ.

"Đó là đương nhiên." Khóe miệng Lâm Nhiếp gợi lên vẻ tươi cười: "Thịnh yến đã bày ra trước mắt, có ai lại không muốn hưởng dụng?"

Lâm Nhiếp phát hiện, mình đã không thể ngừng mê luyến thân thể Vương Hàn Chi.

Làn da xúc cảm nhẵn mịn, xương quai xanh có đường cong rõ ràng, đường cong nơi mắt cá chân khi căng thẳng, ngón tay thon dài... Mỗi bộ vị giống như có ma chú vậy.

"Tốt thôi." Lý Việt Bạch không chút để ý gật đầu: "Lần sau rồi nói."

"..." Lâm Nhiếp có một loại xúc động muốn lấy tua vít vặn mở Vương Hàn Chi.

Có lẽ người này căn bản không phải là người, có lẽ chỉ là một cỗ máy có sinh mệnh.

Bởi vì áp lực bên phía Lâm Thiên Dụ, cuối cùng Lâm Nhiếp cũng thả Lý Việt Bạch.

Lý Việt Bạch về nhà, chỉ cảm thấy ba ngày ba đêm kia giống như một giấc mộng.

Đầu tiên hắn vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, nỗ lực cọ rửa dưới dòng nước cho bản thân thanh tỉnh một chút.

Không biết từ khi nào, mình vì có thể thông qua mà trở nên càng ngày càng không từ thủ đoạn.

Có lẽ là bởi trong thế giới trước đã nhìn thấy quá nhiều chuyện sống chết, khiến phương diện tiết tháo có chút chết lặng.

Không thể không thừa nhận, ba ngày ba đêm ở bên Lâm Nhiếp hắn thật sự không cảm nhận được chút thống khổ hay sợ hãi nào.

Có lẽ là năng lực thừa nhận của mình đã mạnh hơn, việc này đối với những lần xuyên trong tương lai không thể nghi ngờ là chuyện tốt.

"Ký chủ, chúc mừng ngài lấy được tin tức." Hệ thống nhảy ra.

"Chê cười." Lý Việt Bạch thở dài, ngượng ngùng nhìn vết bầm tím cùng vệt đỏ trên cánh tay mình, những thứ này không thể biến mất trong chốc lát được.

"Chuyện mà Lâm Nhiếp nói có chênh lệnh với ký ức của ngài không?" Hệ thống hỏi.

"Không giống lắm." Lý Việt Bạch tẩy rửa toàn thân xong, quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Sau khi Lâm Nhiếp kể lại chuyện xưa, hồi ức của thân thể này cũng được giải phóng.

"Không quá giống nhau?" Hệ thống nói: "Chẳng lẽ khi còn nhỏ ký ức Lâm Nhiếp xuất hiện sai lệch?"

"Y không nhớ lầm, nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy." Lý Việt Bạch nói.

Cơ bản những điều Lâm Nhiếp nói là thật, nhưng chi tiết chân chính có nhiều thứ chỉ mình mới biết được, chỉ tiếc hiện tại mẹ Lâm Nhiếp đã qua đời, chết không đối chứng.

"Đây là nguyên nhân khiến Lâm Nhiếp hận Vương Hàn Chi." Hệ thống nói: "Nếu có hiểu lầm, ngài cần phải giải thích hiểu lầm rõ ràng."

Nguyên tác, Lâm Nhiếp giấu bí mật này xuống đáy lòng, cũng không nói ra, bởi vậy Vương Hàn Chi cũng không biết mình đã từng vô ý làm tổn thương Lâm Nhiếp.

Cho dù đã biết, hắn cũng không thể giải thích rõ ràng.

"Tao giải thích chưa chắc y đã tin." Lý Việt Bạch nói: "Cần phải có chứng cứ."

"Vậy lấy chứng cứ ra!"

"Chuyện đã qua mười năm, chứng cứ đã biến mất." Lý Việt Bạch nhíu mày: "Tuy nhiên..."

"Tuy nhiên cái gì?"

"Chúng ta có thể làm giả chứng cứ."

"..." Hệ thống sửng sốt: "Ký chủ, làm hệ thống, tôi cần pải nghe theo mệnh lệnh của ngài, mặc dù nó hoàn toàn không hợp với đạo đức xã hội."

"Chứng cứ mười năm trước..." Lý Việt Vạch ngồi trước bàn làm việc, trầm tư một chút: "Hệ thống, mày có năng lực xuyên tới mười năm trước không?"

"Cái này không được, không ở trong phạm vi Chủ Thần cho phép." Hệ thống nói.

"Vậy mày có thể làm gì?" Lý Việt Bạch nhíu mày.

Ngay từ lúc hắn xuyên qua, chuyện hệ thống có thể làm không nhiều lắm, cũng không cho hắn quá nhiều bàn tay vàng.

Hơn nữa điều khiến hắn nghi hoặc là, qua mỗi lần xuyên, trên cổ tay sẽ nhiều thêm một cái vòng sáng trong suốt.

Vòng sáng chỉ hiện hình ở phòng nghỉ, xuyên đến thế giới khác liền ẩn hình, nhưng Lý Việt Bạch có thể cảm giác được những vòng sáng này vẫn ở trên cổ tay mình.

Những vòng sáng này rốt cuộc có ích lợi gì?

"Cái này gọi là vòng tay ánh trăng." Hệ thống trả lời: "Có thể triệu hoán đồng đội từ những thế giới bất đồng tới đây."

"Có thể khiến người ở thế giới khác đến cạnh mình..." Lý Việt Bạch khó có thể tin.

Nếu thật là như vậy, cái ngoại quải này quá lớn!

"Đúg vậy, hơn nữa hệ thống sẽ phụ trách tiễn người nguyên dạng trở về, không tạo thành bất cứ nhiễu loạn gì." Hệ thống nói.

"Vì cái gì không nói sớm?" Lý Việt Bạch cơ hồ muốn rống lên: "Gọi Diệp Thanh cho tao!"

Kỳ thật hắn cũng không nghĩ đến chuyện Diệp Thanh tới đây sẽ có ích lợi gì, chỉ là theo bản năng muốn tìm y mà thôi.

"Diệp Thanh không được, Ngọc Thiên Cơ cũng không được." Hệ thống nói: "Cộng sự ở mỗi một lần xuyên của ngài đều là người xuyên qua, không thể triệu hoán người xuyên qua."

"..." Lý Việt Bạch từ mừng như điên thành mất mát trong nháy mắt.

Thôi, làm gì có chuyện tốt như vậy, cũng không phải không biết tính tình của Chủ Thần.

"Mỗi vòng tay ánh trăng chỉ có thể triệu hoán được một người, triệu hoán xong liền biến mất." Hệ thống kiên nhẫn giải thích: "Hiện tại ngài có ba cái vòng tay ánh trăng, xin sử dụng tiết kiệm."

"Giúp tao tìm chuyên gia khôi phục văn vật từ lần xuyên thứ hai tới đây." Lý Việt Bạch suy nghĩ mãi, hạ quyết tâm: "Dù sao trọng điểm kế tiếp là giả tạo chứng cứ, chỉ có chuyên gia khôi phục văn vật mới làm được."