Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 117: Vô hạn cuối x văn (6)




Biên tập: Diệp Katori

Chỉnh sửa: An Hà Kiều

Tin tức minh tinh điện ảnh trứ danh sử dụng chất gây hoang tưởng sau khi trải qua thời gian giành trang nhất trên mặt báo dần dần mất hot.

Sau 10 ngày tạm giam, Vương Uyển Chi cũng được thả ra, tạ lỗi trước công chúng, tuyên bố ngừng hoạt động, cũng bị đưa vào trại cai nghiện ở nước ngoài tiến hành trị liệu.

Lý Việt Bạch không yên tâm, phái Lục Minh đi theo, cho Lục Minh giám thị Vương Uyển Chi, phòng ngừa gã lần nữa lạc lối.

Đây cũng là suy nghĩ cho Lục Minh, dù sao Lục Minh đi theo mình không an toàn, ra ngoài mới có thể tránh đượcLâm Nhiếp và thủ hạ.

Sau khi thu xếp ổn thỏa, Lý Việt Bạch nhìn ngôi nhà trống rỗng, thế nhưng ngoài ý muốn lại cảm thấy có chút tịch mịch.

Đương nhiên, trong lòng lại càng tăng thêm cảm giác áp bức quanh quẩn không chịu tan biến.

Cho tới bây giờ hắn coi như đầu xuôi đuôi lọt, chặn hết toàn bộ nước cờ của Lâm Nhiếp.

Nhưng chuyện tiếp theo liền không đơn giản như vậy.

Nếu điều kiện thông qua là "Thoát khỏiLâm Nhiếp", vậy đương nhiên hắn có một vạn phương pháp lông tóc vô thương mà thoái khỏi.

Nhưng điều kiện thông qua là "Khiến Lâm Nhiếp yêu mình", nếu nói là yêu, chung quy khó tránh khỏi phải phát sinh một số chuyện khó nói cùng Lâm Nhiếp.

Cái này càng làm cho Lý Việt Bạch khó có thể tiếp thu, cảm giác phần tôn nghiêm và tự do của mình cũng phải hi sinh.

Hắn chưa nói tới tiết tháo, ở lần xuyên thứ hai hắn quả thật rung động trước Diệp Thanh, lần xuyên thứ ba cũng có cảm tình với Ngọc Thiên Cơ, hơn nữa lại có quan hệ thân mật, sau đó hắn bắt đầu hoài nghi có phải mình có thể chất lưu luyến bụi hoa hay không, không có khả năng chung thủy với một người, có lẽ là gặp một người yêu một người.

Nhưng Lâm Nhiếp của thế giới này, hắn thật sự không thể yêu thương nổi.

Một bạo quân bị chiều hư, một kẻ phạm tội, một kẻ giam giữ người trái phép... Người như vậy, cho dù bên ngoài anh tuấn thế nào cũng khó mà tiến vào nội tâm của hắn.

Quyến rũ một người mình không yêu, lại phải lên giường với người đó, cái này khiến cho Lý Việt Bạch thật sự có chút lúng túng.

Nhưng đó lại là vận mệnh của mình, là nhiệm vụ của mình, không thể không làm nếu còn muốn thông qua lần xuyên này.

Dù sao so sánh với sự thống khổ tuyệt vọng của nguyên chủ, sự hi sinh nho nhỏ của mình tính là cái gì.

Mười mấy ngày nay Lâm Nhiếp vẫn không tìm Lý Việt Bạch gây phiền toái.

Lý Việt Bạch vốn đã chuẩn bị tốt phòng bị, kết quả lại không có người tiến công cũng là có chút thất vọng.

Sau khi nghe ngóng một ít tin tức, lại dò hỏi hệ thống mới biết được nguyên nhân.

Hóa ra tập đoàn Lâm thị gần đây nháo ra một màn cha con trở mặt.

Cha của Lâm Nhiếp Lâm Thiên Dụ gần đây tình trạng sức khỏe dần chuyển biến xấu, phải chuyển vào bệnh viện tư để theo dõi điều trị.

Lâm Nhiếp ngoài mặt hiếu thảo cung kính chăm sóc cha mình, trong lại lén lút khuếch trương thế lực của mình, ý đồ sớm ngày thâu tóm quyền lực của tập đoàn Lâm thị.

Mẹ Lâm Nhiếplà vợ cả của Lâm Thiên Dụ, cũng là vợ hợp pháp duy nhất của Lâm Thiên Dụ, tuy rằng có thời điểm từng ly hôn nhưng rất nhành liền quay lại, địa vị chính thê này chưa từng lung lay, bà đã qua đời chừng hai năm trước nhưng Lâm Thiên Dụ cũng không đi thêm bước nữa.

Là người thừa kế hợp pháp duy nhất của tập đoàn Lâm thị, vì sao Lâm Nhiếp lại thiếu kiên nhẫn như thế? Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

"Đó là bởi từ trong xương tủy Lâm Nhiếp không chịu tin tưởng cha mình." Hệ thống giải thích: "Thực tế cách làm người của Lâm Thiên Dụ khác với hình tượng trước công chúng của hắn, khi phu nhân vẫn còn tại thế, Lâm Thiên Dụ chưa từng chung thủy với bà ấy, sau khi phu nhân qua đời, tuy Lâm Thiên Dụ không đi thêm bước nữa nhưng cũng không ngừng ngoại tình, số lượng con riêng cũng rất nhiều, bởi vậy Lâm Nhiếp không dám mất cảnh giác."

"Nói như vậy, trên mặt tình cảm chưa chắc Lâm Nhiếp đã kính yêu cha mình." Lý Việt Bạch thở dài.

"Đúng vậy, cảm tình của y đối với Lâm Thiên Dụ cực kì phức tạp, hận ý càng nhiều hơn một chút." Hệ thống nói: "Lúc Lâm Nhiếp còn nhỏ, Lâm Thiên Dụ từng nhẫn tâm vứt bỏ mẹ con hai người họ, sau đó mẹ Lâm Nhiếp dùng một ít thủ đoạn mới có thể tái hôn, việc này ảnh hưởng rất lớn tới Lâm Nhiếp, khiến y từ nhỏ đã học được cách ẩn nhẫn chờ thời cơ."

"Khó trách." Lý Việt Bạch chăm chú nhìn tư liệu, tâm tình phức tạp.

Không lâu sau, Lâm Nhiếp kéo luật sư tư nhân bên người Lâm Thiên Dụ tới bên mình.

Luật sư tư nhân phản bội là một đả kích cực lớn đối với Lâm Thiên Dụ, bệnh tình của Lâm Thiên Dụ càng nặng thêm, thậm chí còn mắng con ruột bất hiếu ở phòng bệnh.

Xung đột giữa cha con hai người lần thứ hai thăng cấp, Lâm Thiên Dụ cũng lâm vào cảnh thiếu luật sư.

Vì thế Lâm Thiên Dụ tập trung ánh mắt lên người Vương Hàn Chi.

Không bao lâu, Lý Việt Bạch liền nhận được một hợp đồng làm luật sư tư nhân của Lâm Thiên Dụ.

Lý Việt Bạch nhận lời.

Quan hệ giữa hắn và Lâm Nhiếp trước sau là hai đầu chiến tuyến đối chọi gay gắt giống như nước với lửa, đây là lần thứ hai đứng đối nghịch với Lâm Nhiếp, lần thứ hai gia tăng mâu thuẫn, cũng là vận mệnh không thể tránh được.

Đầu tiên Lý Việt Bạch trả lời email của đối phương, sau đó đi bệnh viện thăm Lâm Thiên Dụ, ở bệnh viện ký hợp đồng với Lâm Thiên Dụ.

Dọc đường đi, Lâm Nhiếp chưa từng xuất hiện.

Ký xong hợp đồng, Lý Việt Bạch tính toán đi viếng mộ mẹ Lâm Nhiếpmột chút.

Căn cứ theo tư liệu, tình cảm giữa Lâm Nhiếp cùng mẹ mình rất sâu đậm, cừu hận đối với cha mình cũng có liên quan đến mẹ, nhưng vô luận là tư liệu của hệ tống cũng không có tin tức tỉ mỉ hoàn chỉnh, tựa hồ phần nội dung này đã bị Chủ Thần phong ấn.

Chỉ có tự mình đi xem mới có được manh mối tiếp theo.

Nơi hạ táng mẹ Lâm là nghĩa trang trứ danh ở ngoại thành, xung quanh nghĩa trang phong cảnh u tĩnh, dân cư thưa thớt, bởi vậy giá cả đất mai táng cũng hết sức sang quý.

Lý Việt Bạch mặc áo khoác màu đen túc mục (nghiêm túc và trang trọng), bước vào nghĩa trang.

Hôm nay thời tiết âm lãnh, trời đổ mưa phùn, Lý Việt Bạch sớm có chuẩn bị cầm một chiếc ô màu đen che mưa, giày da màu đen đạp lên mặt đất ướt đẫm, đi theo đường nhỏ lát đá xanh chỉnh chỉnh tề tề, đi qua vô số bia mộ cũ kĩ, cuối dùng dừng lại.

Bia mộ phong cách cổ xưa, không có trang trí dư thừa, cũng không có ảnh chụp, chỉ viết ngày sinh ngày mất của mẹ Lâm, cùng một đoạn ca ngợi người đã khuất đơn giản.

Lý Việt Bạch đứng sững trước mộ một lúc lâu, thẳng đến khi nghe được tiếng bước chân ở phía sau.

Lâm Nhiếp cũng tới.

Lâm Nhiếp đồng dạng mặc một bộ quần áo màu đen, không mở dù, mặc cho mưa bụi đổ xuống, mái tóc ướt đẫm của y rũ xuống phía trước như một kẻ cắp vặt, gương mặt anh tuấn tái nhợt như một pho tượng.

Lâm Nhiếp đi lên phía trước, đặt bó hồng trắng trong tay lên trước mộ, lúc này mới cười lạnh một tiếng: "Vương Hàn Chi, cảm giác trở thành con chó liếm chân ông già tôi như thế nào?"

Lời này của y lạnh băng chói tai, còn mang theo cảm giác khiêu khích như có như không, khiến người nghe được run sợ trong lòng.

"Chỉ là làm luật sư ủy thác mà thôi." Thanh âm Lý Việt Bạch không có bất luận cảm tình gì.

"Luật sư?" Lâm Nhiếp đứng lên, trong ánh mắt tất cả đều là khinh thường, y nghiêng người về phía trước, ghé vào tai Lý Việt Bạch, đồng thời một tay hung tợn bóp lấy cổ hắn: "Luật sư cái gì, anh chính là một tên..."

"Buông ra." Lý Việt Bạch không giãy giụa, thanh âm càng thêm lạnh.

"Anh ra lệnh cho tôi?" Thanh âm Lâm Nhiếp khàn khàn, cơ hồ cười ra tiếng.

Y chỉ hơi dùng sức liền ôm được cả người Lý Việt Bạch lên.

"Câm miệng lại, đừng giãy giụa." Lâm Nhiếp thấp giọng cảnh cáo: "Nếu dám phản kháng, tôi liền lột sạch anh ở chỗ này."

Nghĩa trang yên tĩnh không người, ngay cả người quản lý cũng không dám tiến lên quấy rầy.

Lâm Nhiếp cứ như vậy không hề cố kỵ đưa Lý Việt Bạch tới xe mình.

"... Giam giữ trái phép." Lý Việt Bạch gian nan mở miệng.

"Giam giữ trái phép thì như thế nào?" Lâm Nhiếp cười lạnh: "Có ai sẽ đến cứu anh?"

"Cậu sẽ không kiên trì được lâu đâu." Lý Việt Bạch nói: "Sau ba ngày, dưới áp lực của Lâm Thiên Dụ, cậu không thể không thả người."

"Ba ngày?" Lâm Nhiếp cười: "Vậy là đủ rồi."

Lâm Nhiếp đưa Lý Việt Bạch tới tầng hầm ngầm của biệt thự riêng.

Gian tầng hầm ngầm này, Lý Việt Bạch đã từng đọc đi đọc lại đoạn miêu tả trong nguyên tác, nhưng khi chân chính đi vào nơi này vẫn có chút kinh hãi.

Dây thừng ngựa gỗ roi da... Cùng với các loại thuốc kích thích và dược vật khả nghi chỗ nào cũng có.

"Cậu... Rốt cuộc có mục đích gì?" Lý Việt Bạch kiên cường chống đỡ, không lộ ra bất luận biểu tình gì.

"Không có mục đích gì cả." Lâm Nhiếp cắn lên cổ Lý Việt bạch một ngụm, sau đó đặt hắn lên trên giường lớn màu đen khá phô trương, tiện tay lấy một cái xích chân inox, khóa lên mắt cá chân hắn, không nhanh không chậm nói: "... Chỉ là muốn anh thống khổ thôi."

Y lấy ra một cái kim tiêm từ trong hộp, rót vào một thứ chất lỏng, vén quần áo Lý Việt Bạch lên, véo trên làn da nhẵn nhụi một phen, sau đó đâm vào eo – bộ vị mẫn cảm nhất.

Ba ngày ba đêm rất nhanh liền trôi qua.

Trong thời gian này, Lý Việt Bạch không biết đã chứng kiến biết bao phương thức ngược đãi đáng sợ.

Thương tổn bên ngoài cũng không lớn, chẳng qua sẽ lưu lại ít vết roi cùng vệt đỏ mà thôi, cùng với lỗ kim, nói trên mặt pháp luật thì những vết thương nhỏ này không tính là gì.

Nhưng loại khống chế tinh thần cường đại này, vũ nhục nhân cách, cưỡng bức, vừa đấm vừa xoa cùng lúc sử dụng nhiều loại phương pháp tra tấn... lại cực kỳ đáng sợ, có thể khiến người mất đi tôn nghiêm trong nháy mắt, sa đọa dưới chân kẻ bạo hành.

May là Lý Việt Bạch là người xuyên qua.

Vì vượt qua lần xuyên này, đương nhiên hắn không sợ lấy thân mạo hiểm.

Nhưng là ngược đãi như vậy khác với những kiểu hy sinh khác... Cho nên, hắn vẫn lợi dụng công năng tự mang của hệ thống, mở ra chế độ che chắn cảm giác.

Dù là đau đớn hay khoái cảm, đều bị che chắn đến 60%, tác dụng của dược vật hoàn toàn bị che chắn.

Nguyên nhân chính là vì có bàn tay vàng này, hắn mới có thể chống đỡ được rất nhiều thủ đoạn tra tấn của Lâm Nhiếp, cũng bảo trì được bình tĩnh.

Hắn không chút phản kháng, tùy ý để Lâm Nhiếp dùng đủ phương thức đa dạng trên người mình, chưa bao giờ mở miệng cầu xin, trước sau đều dùng ánh mắt bình tĩnh mang theo thương hại mà nhìn Lâm Nhiếp.

Lâm Nhiếp rất nhanh bị sự bình tĩnh của hắn bức điên.

Cho dù từ đầu đến cuối đều đứng ở vị trí chủ đạo, là người thực hiện tra tấn, Lâm Nhiếp lại cảm thấy mình biến thành kẻ bị khống chế, biến thành kẻ yếu thế.

Vương Hàn Chi này... Rốt cuộc là người như thế nào?

Tại sao lại có thể bình tĩnh như vậy?

Dưới ánh đèn mờ nhạt nơi tầng hầm, Lâm Nhiếp thật cẩn thận quan sát Vương Hàn Chi.

Ngũ quan hoàn mỹ, thân thể thon dài, biểu tình lạnh nhạt ngạo mạn, trên tấm đệm màu đen là làn da trắn nõn với những vết dây thừng đỏ tươi, có vẻ càng thêm lóa mắt... Vào lúc mình xuống tay ngoan độc một chút, hắn chỉ nhíu mày, biểu tình đó lại càng làm hắn đẹp đẽ sinh động hơn, chính là phần lạnh băng kia lại khiến người không khỏi sợ hãi.

Cho dù chiếm hữu thân thể hắn nhiều lần, cũng không có khả năng hạ gục linh hồn hắn.