Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 105: Ôn luân tiên sơn (43)




"Nghe nói ngươi thả người không nên thả?" Ngọc Thiên Cơ thoải mái nằm trên đùi Lý Việt Bạch, ngáp hỏi.

"Ừm." Lý Việt Bạch mắt nhìn thẳng vào quyển sách đang cầm.

"Ai?? Chẳng lẽ mỹ nhân nhi trông mong nàng nhớ ân báo đáp?" Ngọc Thiên Cơ kinh ngạc.

"Ký chủ, hệ thống biết ngài đi lộ tuyến thánh mẫu." Hệ thống bất đắc dĩ: "Chính là lần này không khỏi quá thánh mẫu đi...? Phát triển theo khuôn sáo cũ như vậy Chủ Thần sẽ không vừa lòng."

"Khuôn sáo cũ sao? Thật ra bổn Tiên Chủ cảm thấy cực kỳ khiến người cảm động..." Ngọc Thiên Cơ chẳng hề để ý nói.

"Ngài thật sự không hận hành động của Cơ Dao trong cốt truyện nguyên bản?" Hệ thống nghi hoặc hỏi.

"Cốt truyện nguyên bản mắc mớ gì tới ta?" Ngọc Thiên Cơ cười nói.

"Chính là..."

"Hệ thống, vừa rồi mày nhắc tới Chủ Thần?" Lý Việt Bạch cười cười: "Chủ Thần kia muốn thấy phát triển như thế nào vậy?"

"Sở thích của Chủ Thần không cố định, nhưng nguyên tắc lớn nhất là phải thú vị, vượt ngoài tầm dự đoán của mọi người." Hệ thống đáp.

"Nói như thế chẳng lẽ một đời trước còn chưa đủ thỏa mãn y sao?" Lý Việt Bạch bất đắc dĩ.

"Có lẽ là vừa lòng nên mới cho ngài tiếp tục lữ trình." Hệ thống nói.

"Vậy xin lỗi." Lý Việt Bạch cười nói: "Tiếp theo chỉ sợ không thể làm Chủ Thần vừa lòng."

"Vì sao?"

"Tình tiết kế tiếp chỉ sợ sẽ bình đạm thật lâu." Lý Việt Bạch thu bút lại, cầm một tờ giấy lên, trên giấy vẽ binh trận đồ có hoa văn quái dị.

Ngọc Thiên Cơ sửng sốt một chút: "Đây là..."

"Trận pháp đồ mới." Lý Việt Bạch nói.

Ngọc Thiên Cơ làm bộ làm tịch lấy xem, nhìn nửa ngày, nhụt chí nói: "Xem không hiểu."

"Đừng giả ngu." Lý Việt Bạch trách cứ: "Rõ ràng là xem hiểu."

"A?" Ngọc Thiên Cơ cả kinh: "Lão nhân gia ngài sao lại biết bổn Tiên Chủ có thể xem hiểu?"

"Đánh nhiều trận như vậy rồi lại nói với ta là xem không hiểu." Lý Việt Bạch dở khóc dở cười: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy như vậy tương đối đáng yêu?"

"Đúng." Ngọc Thiên Cơ mắt cũng không thèm nháy: "Mỹ nhân nhi không cảm thấy bổn Tiên Chủ ngụy trang như vậy có một loại phong vị thiên chân vô tà sao?"

"Thiên chân vô tà cái gì, rõ ràng là ngu xuẩn vô tri." Lý Việt Bạch cười nói.

"Trận pháp này..." Ngọc Thiên Cơ cười cợt nửa ngày, mới tập trung ánh mắt lên bức vẽ, hơn nửa ngày mới nhíu mày nói: "Trận pháp này không khỏi quá nhẹ nhàng, quá mơ hồ, thật sự có thể đánh bại cường địch sao?"

"Trận này có tên là bộ điệp trận." Lý Việt Bạch nói: "Vốn là dùng cho việc nghỉ ngơi lấy lại sức."

"Nghỉ ngơi lấy lại sức?"

"Phải." Lý Việt Bạch nói: "Các tu sĩ Côn Luân mấy ngày nay khổ luyện trận pháp, sớm đã mệt mỏi bất kham, hơn nữa trận pháp bỉ nhân bố trí lúc trước phần lớn là trận sát phạt khốc liệt, hiệu quả giết địch lộ rõ, nhưng cực kỳ hao phí thể lực, diễn luyện thực sự rất mệt."

"Nếu ngươi đau lòng các tu sĩ, dứt khoát đình chỉ việc luyện binh đi." Ngọc Thiên Cơ nói giỡn.

"Trăm triệu lần không thể, nếu không thể ngày ngày diễn luyện trận pháp, nhân tâm Côn Luân liền khó có thể tề tựu, rất dễ biến thành năm bè bảy mảng." Lý Việt Bạch nói: "Trận pháp vẫn cần diễn luyện hàng ngày."

"Đã hiểu, bộ điệp trận này, chính là có thể luyện không ngượng tay, lại không quá hao phí tâm lực thể lực." Ngọc Thiên Cơ cười nói: "Chỉ sợ các tu sĩ luyện quen cái này lại quên mất trận pháp sát phạt khốc liệt trước kia."

"Hai loại trận pháp một trời một vực, sẽ không lẫn lộn." Lý Việt Bạch nói: "Không cần lo lắng."

Trận pháp mới rất nhanh được bố trí.

Các tu sĩ Côn Luân tất nhiên là tiếp nhận trận pháp mới này, ngày ngày diễn luyện --- mọi người đều biết nhân mã bên người Ngọc Thiên Lưu cực ít, không chuẩn bị công phu mấy năm là không có khả năng đánh lại, không cần lo lắng quá mức, hiện tại nghỉ ngơi nhiều hơn một chút cũng không trở ngại gì.

Cùng lúc đó, bất an trong lòng Lý Việt Bạch cũng càng ngày càng tăng.

Đêm khuya, đèn ở nơi kín đáo nhất trong Cát Tường điện phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Ánh đèn ôn nhuận nhu hòa, làm người nhìn tâm sinh vui sướng, hơi nữa có một loại cảm giác nhớ lại kỳ dị, phảng phất như ánh đèn này chính là hồi ức được thực thể hóa.

"Gần đây bỉ nhân thường nghĩ đến, nếu lần này thất bại thì phải làm thế nào..." Ly Việt Bạch ngồi trước án trác, chọc chọc bấc đèn, nói.

"Người muốn thắng nhất không phải là ngươi sao?" Ngọc Thiên Cơ kỳ quái ngẩng đầu từ đùi hắn nhìn lên: "Thất bại? Tuyệt đối không có khả năng, ngươi sao có thể thất bại được?"

"Hỏi ngươi cũng vô dụng." Lý Việt Bạch cười khổ.

Đứa nhỏ Ngọc Thiên Cơ này chính là một tên thích thổi phồng Lý Việt Bạch đến nỗi hết thuốc chữa, mặc kệ Lý Việt Bạch làm gì, y đều chỉ biết một mặt tán dương thổi phồng, còn muốn lệnh thuộc hạ cùng tán dương thổi phồng.

Hành vi như vậy khác một trời một vực với cộng sự Diệp Thanh ở lần xuyên trước.

Chính là, ngoài mặt Ngọc Thiên Cơ không đáng tin cậy như thế nào, cũng vĩnh viễn là đồng đội thần ở thời khắc mấu chốt.

Điểm này giống Diệp Thanh y như đúc.

Nương theo ánh sáng ngọn đèn, Lý Việt Bạch nhịn không được cúi đầu nhìn mặt Ngọc Thiên Cơ.

Hoàn toàn không giống Diệp Thanh, nhưng không biết tại sao lại có cảm giác đã từng nhìn qua ở nơi nào rồi, rất kỳ dị.

Nói đi nói lại, đứa nhỏ này thật sự không phải Diệp Thanh sao?

Từ cuối cùng mà Diệp Thanh ở một lần xuyên trước để lại chính là "Hẹn gặp lại", chẳng lẽ lại không bao giờ gặp lại nữa?

Chung quy Lý Việt Bạch vẫn không yên lòng, vô luận thế nào cũng muốn biết rõ ràng, đơn giản hướng tay lên án trác, lấy ra lá bùa cũ trong chiếc hộp gỗ.

Lá bùa này, trước kia hắn đã từng cho Ngọc Thiên Cơ xem qua.

Trên lá bùa viết hai từ đơn tiếng Anh: Joker Vila, đây là ám hiệu ước định của hắn ở lần xuyên trước với Diệp Thanh, Diệp Thanh xuyên qua một lần nữa có khả năng sẽ mất phần lớn ký ức về lần xuyên trước, nhưng nhất định sẽ nhớ kỹ hai từ đơn này.

"Cái gì cái gì?" Khóe mắt Ngọc Thiên Cơ nhíu lại, lần thứ hai đoạt lá bùa kia lại: "Chậc, lá bùa này không phải lúc trước mỹ nhân nhi cho bổn Tiên Chủ xem qua rồi sao? Có gì đặc biệt?"

"..." Lý Việt Bạch nghẹn nửa ngày, rốt cuộc quyết định nói rõ hơn một ít.

Lần trước hắn cho Ngọc Thiên Cơ nhìn lá bùa, lại không cẩn thận chỉ ra từ đó.

"Là thế này, trên lá bùa này có viết hai chữ, hai chữ nước ngoài." Lý Việt Bạch cẩn thận mở miệng, ngón tay chỉ lên hai từ kia, cẩn thận viết: "Một cái gọi là... Joker, còn cái này gọi là... Vila."

Ngọc Thiên Cơ nheo mắt nhìn chằm chằm ngón tay hắn, cơ hồ xem đến ngây ngốc.

Ngón tay thân thể này nhỏ dài, khi viết hai từ kia động tác có chút phiêu, quả thật rất đẹp.

Chính là Ngọc Thiên Cơ vẫn không có nửa điểm nhớ tới dấu hiệu, Lý Việt Bạch viết xong một nét cuối cùng, ngón tay có chút run rẩy.

"Thật là thú vị..." Ngọc Thiên Cơ chỉ tấm tắc khen lạ: "Không ngờ trong vòng bốn biển tám chốn lại có văn tự quái dị bậc này..."

"Thật sự một chút cũng không nhớ ra sao?" Lý Việt Bạch thở dài một hơi, vỗ lên trán y một cái.

"Ai da, đau quá." Ngọc Thiên Cơ làm bộ làm tịch kêu đau: "Mỹ nhân nhi, vì sao năm lần bảy lượt hỏi ta cái này? Chẳng lẽ ta hẳn nên biết sao? Nhưng đừng bắt nạt kẻ đăng đồ tử ngu dốt không chịu đọc sách ta đây chứ..."

"Hai chữ này không chỉ đơn giản là chữ, đó là tín vật ta với bạn thân ở lần xuyên trước." Lý Việt Bạch thở dài: "Ước định của ta cùng bạn thân là, mặc kệ lưu lạc đến đời nào vẫn có thể nhận ra nhau bằng hai chữ này."

Ngọc Thiên Cơ nghe câu này, đột nhiên trở mình, ngồi dậy, ngơ ngác nhìn thẳng Lý Việt Bạch.

"Bỉ nhân vẫn luôn cho rằng ngươi là y, không ngờ..."

"Y là ai?" Ngọc Thiên Cơ ngắt lời nói: "Ai?"

Lý Việt Bạch lắp bắp kinh hãi.

Hắn chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Ngọc Thiên Cơ.

Từ trước đến nay Ngọc Thiên Cơ đều là bộ dáng lười biếng phong lưu phóng đãng, thân mình giống như không có xương cốt, trên mặt trước nay đều mang theo tươi cười, chưa bao giờ giống như bây giờ... Đầy mặt lãnh lệ.

"Là một người bạn của ta..." Lý Việt Bạch nói.

"Bạn gì." Ngọc Thiên Cơ lạnh như băng lấn người tiến lên, một đôi tay đặt trên vai Lý Việt Bạch, ngón tay lạnh lẽo, gắt gao bóp chặt xương vai: "Vì sao lúc ngươi kể về y, ánh mắt lại như thế..."

Ánh nhìn trong chớp mắt kia của Lý Việt Bạch tựa như ánh nến trong điện, ấm áp nhu hòa.

"..." Lý Việt Bạch sửng sốt, cũng không biết nên trả lời như thế nào.

"Ta đây nói rõ ràng cho ngươi biết." Thanh âm Ngọc Thiên Cơ càng ngày càng lạnh: "Hai chữ nước khác kia, ta chưa bao giờ nhìn thấy, người bạn trong lời ngươi không phải ta."

Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy đầu vai bị véo đến đau đớn khó nhịn, ngay sau đó là một trận choáng váng cùng ầm vang, hắn bị Ngọc Thiên Cơ cường nghạnh đẩy ngã, gáy đụng vào chiếu ngọc thạch, một trận lạnh băng.

"Ngọc Thiên Cơ..." Lý Việt Bạch muốn tách ra, lại phát hiện mình bị chặn lại chặt chẽ, nhất thời khó có thể tránh thoát.

Ngày thường Ngọc Thiên Cơ sẽ không có sức lực lớn như thế, cũng không có khả năng nhẫn tâm làm vậy.

Một trận khủng hoảng nảy lên trong lòng ---- Ngọc Thiên Cơ không giống bình thường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hắc đã sớm đoán được Ngọc Thiên Cơ không có khả năng yếu kém như biểu lộ bên ngoài, nhưng hiện tại cái dạng này cũng không khỏi quá đáng sợ.

"Ngươi mở mắt ra nhìn ta xem." Ngọc Thiên Cơ ghé lại gần, cúi đầu nở nụ cười, ngay sau đó là xuất ra một bàn tay bóp lấy cổ Lý Việt Bạch: "Người bồi ngươi một đời này chính là ta, vì cái gì luôn nghĩ đến người khác?"

Hắc... Hắc hóa? Hắc hóa tiêu chuẩn?

Đầu Lý Việt Bạch ong một tiếng, nổ.

Thường ngày Ngọc Thiên Cơ thích đùa giỡn mình không sai, nhưng là... Đó không phải là đùa giỡn bình thường thôi sao? Chuyng quy không đến mức thật sự có suy nghĩ không an phận với mình...

"Biết ta không phải y thực thất vọng?" Ánh mắt Ngọc Thiên Cơ hiện tại so với sương còn lạnh hơn: " Mục tiên sư, rốt cuộc ta là cái gì trong mắt ngươi? Đạo cụ? Vật thay thế?"

Lý Việt Bạch muốn mở miệng phủ nhận, yết hầu lại bị chặn không nói nên lời.

Quả thật, mình sẽ thường nhớ tới Diệp Thanh không sai, nhưng nếu nói không có cảm tình với Ngọc Thiên Cơ cũng không có khả năng.

Nhưng chẳng lẽ có thể trả lời rằng: Hai người các ngươi đều rất quan trọng sao?

"Bạn thân cái gì." Ngọc Thiên Cơ đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, thanh âm quanh quẩn ở Cát Tường điện trống rỗng có chút đáng sợ: "Rốt cuộc là ngươi ngốc, hay là y ngốc?"

Lý Việt Bạch mở to hai mắt, chỉ thấy tầm nhìn trước mắt đều bị mái tóc dài của Ngọc Thiên Cơ che khuất, hắc ám giăng khắp nơi càng thêm áp lực.

"May mà, còn có ta thanh tỉnh." Tiếng cười của Ngọc Thiên Cơ trở nên dễ nghe hơn: "Nếu người kia không làm chuyện nên làm, ngược lại ta đây có thể giành trước một bước, làm một ít chuyện không nên làm."

Ngón tay y nhẹ nhàng quệt, vải dệt theo đó mà đứt.

- -------

Note: Hông có H đâu các cô =))