Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài

Chương 48: Buông tay




Ninh Vãn xuống máy bay, mở điện thoại di động ra xem thì thấy có 2 cuộc gọi nhỡ, trong lòng bỗng hồi hộp một chút, một loại dự cảm không ổn lên men trong lòng cậu. Ninh Vãn lập tức gọi lại, điện thoại vang lên hai tiếng, đầu bên kia nhấn gọi: “Thiếu gia.”

“Gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì sao?”

Bên kia dừng một chút, câu tiếp theo như cầm một xô nước lạnh giội từ đầu đến chân Ninh Vãn: “Thiếu gia, cậu nhờ người đến đón cậu Thẩm, cùng đi tham gia tiệc mừng thọ lão gia à?”

Ninh Vãn lớn tiếng quát: “Tôi nhờ ai hồi nào? Tôi bảo ai đi mà đi? Cậu nói rõ ràng nhanh lên! —— tôi không hề nhờ ai đưa anh ấy đi dự tiệc!”

Bên kia tựa hồ bị choáng một chút, sau đó kịp phản ứng: “Là cậu La, La Kiêu! Cậu ta nói là cậu bảo cậu ta đến đưa cậu Thẩm đi!”

“La Kiêu?!” Giọng Ninh Vãn trong chốc thoáng tăng cao “Cậu ta rốt cuộc dính líu gì đến? Cậu ta làm gì?”

“Thiếu gia, tôi cũng bởi vì thấy cậu La, mới cho phép…”

“Được, tôi biết rồi, ” Ninh Vãn gấp gáp đến độ sắp cắn nát môi “Cậu trước tiên chờ ở nơi đó, tôi sẽ gọi hỏi La Kiêu ngay bây giờ!”

Ninh Vãn cúp điện thoại, gọi cho La Kiêu, tiếng tút vang lên rất lâu bên kia mới nhận điện thoại, phát ra một âm tiết hơi mơ hồ “A lô?”

“La Kiêu! Thẩm Thư Vân có phải ở chỗ cậu không! Cậu muốn làm gì! Cậu đưa điện thoại cho anh ấy nhanh!”

Vấn đề to tát như pháo nổ khiến La Kiêu rất đau đầu, hắn cầm điện thoại tay nắm thật chặt, âm thanh cũng trầm hẳn: “Ninh Vãn, cậu trước tiên bình tĩnh một chút.”

“Cậu bảo tôi làm sao bình tĩnh được đây! Cậu đem anh giấu đi đâu vậy?” hai mắt Ninh Vãn đỏ lên, như con thú bị nhốt trong lồng chỉ biết gầm gừ, thu hút ánh mắt người đi đường dồn dập nơi sân bay “Tôi van cậu, cậu đem anh ấy trả lại cho tôi, tôi chỉ muốn anh ấy mà thôi, van cầu cậu…”

“Ninh Vãn! Cậu vẫn chưa rõ sao! Cậu nhốt anh ấy lại, làm như vậy chỉ càng đẩy anh ấy ra xa hơn! Cậu đừng cố chấp như vậy có được hay không? Cậu cũng phải học cách buông tay a, cũng phải biết cái gì gọi là lùi một bước để tiến hai bước, dục cầm cố túng a.”

La Kiêu có vẻ hơi đau đầu, giọng càng trầm trọng, “Hơn nữa, thử thay cái góc độ mà xem, cậu như vậy cũng không đúng, đây là giam cầm trái phép biết không! Chỉ cần nắm giữ chứng cứ, là có thể đưacậu vô nhà đá ngồi xổm chết người như chơi! Tiểu tử cậu có điên không đấy, muốn ăn cơm tù lắm rồi hả?”

La Kiêu càng nói càng gấp, văng hẳn mấy câu thô tục.

“Tôi không sợ, tôi chỉ sợ lúc ấy vẫn không gặp được anh ấy.”

Ninh Vãn hỏng mất ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai mắt đỏ ngầu tơ máu quấn quanh, trong giọng nói không chê giấu nổi tiếng nức nở khe khẽ như tiếng khóc “Tôi cái gì cũng có thể cho cậu, chỉ cần cậu mang anh ấy về bên cạnh tôi! Kiêu Tử, tôi van cậu đó, cậu muốn như thế nào tôi đều nhận…”

La Kiêu biết rằng Ninh Vãn đang trên bờ vực sụp đổ, hắn cũng không ngờ việc mang Thẩm Thư Vân rời khỏi, sẽ để lại một cú đả kích lớn cho Ninh Vãn như thế, đành không thể làm gì khác hơn là trước tiên nhẹ nhàng động viên nói: “Cậu trước tiên tỉnh táo lại, đầu tiên, là Thẩm Thư Vân chính mình nói nhất định phải đi, không phải tớ cướp anh ta đi, cho nên việc có trở về hay không không phải tớ quyết định. Thêm vào đó, Ninh Vãn, cậu cũng không muốn sau đó trong cuộc đời còn lại đều phải làm bạn lữ quay mắt về phía một cái miễn cưỡng vui cười đúng không? Cậu nếu như yêu anh ấy, sẽ muốn cùng anh ấy hoan hoan hỉ hỉ thiên trường địa cửu, chứ không phải dằn vặt lẫn nhau.”

“Hai người trước tiên tách ra một quãng thời gian, để cho nhau một ít thời gian. Còn vấn đề lần trước cậu hỏi tớ, tớ đã suy nghĩ kỹ càng, tớ sẽ trả lời cậu ngay bây giờ.”

Giọng La Kiêu không lớn, ấy thế mà khi truyền qua micro lại rất rõ ràng: “Anh ấy nếu đã quyết đi, thì cậu cứ cố gắng theo đuổi, rồi sẽ tìm thấy người ấy thôi. Omega trông vậy mà dễ mềm lòng lắm, chỉ cần bọn họ tinh tường cảm giác được là cậu yêu bọn họ, cuối cùng đều sẽ tha thứ cho cậu thôi.”

Hắn sợ kích thích Ninh Vãn, không nói nửa câu sau ra —— chỉ là làm cách nào cho Omega nhận thức rõ ràng và tin vào tình yêu muộn màng, chuyện này vĩnh viễn là nan đề của bọn Alpha.

La Kiêu cầm điện thoại, tận tình khuyên nhủ hồi lâu. Tâm hắn nghĩ, thực sự là cả đời này của hắn chưa từng nấu cháo điện thoại lâu như thế! Thật lâu thật lâu sau khi khuyên bảo và phân tích, cuối cùng đã thành công vỗ về tâm hồn gợn sóng của Ninh Vãn, làm yên lòng con sư tử tạc mao này.

Trong lòng La Kiêu tức giận chửi má nó liên hồi, nghĩ thầm ra là chuyện này Tiểu Hàn không lừa hắn, mấy thằng Alpha phát điên còn khó chiều hơn mấy đứa lên cơn thần kinh nhiều.

Đầu óc Ninh Vãn dần dần tỉnh táo lại, cậu từ dưới đất đứng lên, hai chân vừa tê vừa mềm, suýt chút nữa quỳ rạp trở lại. Đỡ tường ổn định một hồi lâu,

Ninh Vãn lạnh nhạt trả lời với thằng bạn còn đang lải nhải không dứt như mẹ già đầu bên kia điện thoại: “Được, vậy cậu không được để người chạy mất. Trước để tôi đi đến nhà chính chờ cậu, ở tiệc mừng thọ tôi sẽ tính sổ cậu sau!”

La Kiêu vừa định mắng cậu không lương tâm, nghe thấy tiếng tút tút đầu bên kia, hắn tắt điện thoại di động, cầm lấy ly nước trên bàn đổ ào ào vào miệng, để bôi trơn cuống họng sắp bốc khói. Hắn rầm rầm uống xong một ly nước lớn, vừa nhấc mắt thì giật mình, cốc thủy tinh sắp bị hắn bóp nát luôn. Chỉ thấy một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình lướt qua, như dã quỷ đòi nợ! La Kiêu bình tĩnh nhìn lại, thì ra là vị Thẩm Thư Vân gầy trơ xương cô đơn, hết hồn lau mồ hôi lạnh trên trán.

Người của Ninh gia, không có kẻ khó đối phó nhất, chỉ có người khó đối phó hơn.

“La Kiêu, chuyện ngày hôm nay rất cám ơn anh” Giọng điệu Thẩm Thư Vân rất bình tĩnh, đáy mắt là một vũng nước tù không nổi một gợn sóng, dưới đáy nước nước bùn giấu đi nỗi tuyệt vọng dày vò như chẳng thấy nổi ánh mắt trời chói chang”Có thể cầu xin anh giúp tôi một chuyện cuối cùng hay không?”

La Kiêu lau đi vệt nước bên môi, gật gật đầu: “Anh nói đi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Tôi muốn đi Singapore” Thẩm Thư Vân dừng lại một chút, tựa hồ đang sắp xếp câu cú “Sau khi cậu ta nhốt tôi vào căn biệt thự, điện thoại di động cùng bóp tiền trên người đều bị cậu ta lấy mất, mấy giấy tờ tùy thân đều ở trong bóp tiền đó, làm lại một lần nữa rất khó khăn. Anh có thể… bảo cậu ta đem trả lại bóp tiền cho tôi không?”

La Kiêu không cảm thấy đây là cái yêu cầu gì quá đáng, thế là một lời đáp ứng luôn: “Không thành vấn đề.”

Nói xong những câu nói này, chiếc “Áo sơ mi trắng” lại chìm vào im lặng, sau đó “Phiêu diêu” trở về phòng.

La Kiêu và Ninh Vãn thân thiết như vậy, một phần lớn nguyên nhân là mối quan hệ giữa trưởng bối hai nhà. Hai nhà trong lĩnh vực kinh doanh có hợp tác, có mối quan hệ mật thiết với nhau, bọn nhỏ cũng từ nhỏ đến lớn chơi cùng nhau, dưới nhánh chính còn có vô vàn nhánh nhỏ khác.

Bởi vậy tiệc thọ sáu mươi tuổi của nhà họ Ninh, La Kiêu đương nhiên vô luận nói cái gì thì vẫn phải có mặt. Bởi vì hắn mang Thẩm Thư Vân đi mất, trì hoãn không ít thời gian, phận làm tiểu bối, vốn phải đến càng sớm càng tốt, càng thể hiện sự tôn kính với bậc trên. La Kiêu cúi đầu nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đã là hai giờ rưỡi chiều, giờ khắc này đã không thể trì hoãn thêm nhiều hơn nữa, nhất định phải tức khắc ngồi máy bay tư nhân bay đến thành phố R, không thì sẽ không đuổi kịp giờ khai tiệc.

La Kiêu đi vào phòng để đồ chọn một bộ âu phục màu xám bạc, xịt keo, chải lại cái đầu rối, đeo lên chiếc kính mặt gọng vào trên mũi, lộ ra sự tinh anh hiếm thấy. Hắn ôm áo khoác xuống lầu, Thích Tri Hàn dựa vào bên cạnh bàn ăn, giương mắt nhìn thấy dáng vẻ ấy của La Kiêu, thế là nhìn chăm chú như bị hút hồn.

“Ha, sao nào, bị chồng em mê hoặc rồi ư?”

Hắn vừa mở miệng, tức khắc phá sạch sành sanh hình tượng tinh anh, Thích Tri Hàn khóe miệng **, nghĩ thầm La Kiêu thà đóng vai người câm thì tốt rồi —— lúc không nói chuyện thể nào cũng rất soái.

Hôm nay là thứ Tư, nhà trẻ của Miểu Miểu mỗi thứ tư sẽ tan học trước hai giờ, tiểu cô nương được bảo mẫu dắt đến cửa khỏi, mặc chiếc váy nhỏ màu hồng nhạt, vừa vào cửa, nắm bột liền nhào vào trong lồng ngực Thích Tri Hàn, giọng nói mang theo tiếng cười khanh khách, còn có hương vị sữa ngọt ngào: “Ba ba!”

Thích Tri Hàn bị con bé nhào vào đứng không vững, La Kiêu đúng lúc đứng phía sai đỡ một cái, trầm giọng khiển trách La Miểu Miểu: “Con cẩn thận một chút, đừng làm ngã ba ba! Cả ngày nhốn nhốn nháo nháo, có còn ra dáng con gái hay không!”

La Miểu Miểu còn chưa nói gì, Thích Tri Hàn đã che chở cho con bé trước: “Anh sao lại mắng bé con như vậy, cũng không phải chuyện lớn gì!”

Lúc Thích Tri Hàn đang học đại học năm ba đã cùng La Kiêu pha trộn ra La Miểu Miểu, thời điểm ngồi xổm ở nhà vệ sinh coi thử thai thất thanh kêu lên một cái vừa hoảng vừa sợ —— hoảng sợ chính là đứa nhỏ này đến chẳng kịp báo trước gì cả, Thích Tri Hàn khi đó cũng mới chừng hai mươi, vẫn còn không biết phải làm sao yêu đương thế nào, bỗng đốt cháy giai đoạn lên làm ba ba, thật sự là sợ quá chừng; sợ nhất chính là Thích Tri Hàn cảm thấy được Alpha kia vốn dĩ không muốn đứa con, cái tính La Kiêu phong lưu thành thói như vậy, ghét nhất là nghe hai chữ trách nhiệm, sợ La Kiêu lạnh như băng bảo mình đem bỏ cái thai này đi.

Cuối cùng Thích Tri Hàn quyết định cắn răng, ôm tâm tình không thèm đến xỉa bất kỳ ai, thu thập đồ vật chạy, có thể nói là vì đứa bé này cái gì cũng không cần. Trải qua một hồi dằn vặt, tạm nghỉ học rời nhà, bỏ đi tha hương, chịu không ít khổ đau, ngay cả khi sinh nở quăng mất nửa cái mạng… Miểu Miểu không chỉ là hòn ngọc quý trên tay Thích Tri Hàn, còn là sự dũng cảm đánh cược đập nồi chìm thuyền cuối cùng của Thích Tri Hàn.

Cơn ngạo mạn của La Kiêu lập tức bị lão bà tưới tắt hơn một nửa, hắn vẻ mặt đau khổ nói: “Tiểu Hàn, em đừng có chiều con thành thói như thế, tính nết mạnh bạo này của nó đều do thói quen mà ra! Còn tiếp tục như thế anh xem con bé sớm muộn gì cũng sẽ đem hủy hết, sau đó nào còn có người nào dám lấy nó nữa!”

“Hủy đi liền hủy đi!” Thích Tri Hàn ánh mắt sắc bén, đôi mắt phượng đẹp đẽ trừng hắn, miệng lưỡi bén nhọn đáp trả, “Nhà chúng ta nhiều phòng ở như vậy, còn chưa đủ để con nó hủy đi sao!”

La Kiêu ôi một tiếng, ôm áo khoác âu phục màu xám bạc đi ra cửa, vừa đi, một bên nhỏ giọng thầm thì nói: ” coi trời bằng vung, chuyện này quả thật là coi trời bằng vung…”

“Về sớm một chút, ” Thích Tri Hàn mạn bất kinh tâm đùa La Miểu Miểu, từng chữ đều mang ý cảnh cáo,”Đừng để tôi biết tiệc rượu tối nay, anh léng phéng với vị thiên kim nào đấy, phải cẩn thận móng vuốt của anh khỏi nàng ta đấy!”

La Kiêu biết đây là việc xấu của mình vẫn chưa hoàn toàn rửa sạch, đành hùa cười theo nói: “Nào dám nào dám, anh mà còn dám đi lung tung làm loạn lên nữa, liền phạt để mèo hoang nhỏ trong nhà cào chết anh, có được hay không?”

Thích Tri Hàn đương nhiên biết mèo hoang nhỏ nói tới ai, mặt đỏ tới mang tai gắt một cái, mắng: “Không biết xấu hổ.”

Không tới hai giờ, La Kiêu đã đáp máy bay xuống bãi đậu của Ninh gia nơi thành phố R, ăn mặc chỉnh tề, mặc bộ đồ âu phục thoải mái càng tôn lên vẻ đẹp trai, khác một trời một vực với bộ dạng lúc ở nhà. Hắn cài nút tay áo, đặt một chiếc khăn mùi soa được gấp gọn trước ngực, áo mũ chỉnh tề bước chân dài xuống máy bay, tới đón hắn là Ninh gia quản gia, hai bên thân mật ôm nhau: “Bác Trương, cháu rất nhớ bác.”

Người đàn ông trung niên được gọi là Bác Trương cười cười: “Cậu La, thiếu gia một mực chờ đợi cậu, cậu ấy bảo tôi tới nơi này đón cậu.”

Người quản gia này vẫn luôn quản lý Ninh gia chủ trạch, từ chừng hai mươi tuổi đã làm việc trong nhà, bây giờ đã hơn năm mươi tuổi, rất được Ninh gia tin cậy, cũng coi như là nhìn Ninh Vãn và La Kiêu từ nhỏ đến lớn. Ông ấy tuy rằng người đã trung niên, mà thần thái vẫn sáng láng, trên đầu mới chỉ bạc mấy cọng tóc, chỉ là thời điểm hòa ái cười rộ lên, vết châm chim nơi khóe mắt xác thực sâu hơn so với mấy năm trước sâu một chút.

Bác Trương bá dẫn La Kiêu đến cửa phòng Ninh Vãn, ông khẽ gật đầu, ra hiệu chuyện mình được giao đã làm xong, sau đó liền quay người lui xuống.

La Kiêu xưa nay không có thói quen gõ cửa, hắn trực tiếp vặn tay cầm, nghênh ngang đi vào trong, mới vừa bước vào căn phòng một bước, bị một mùi nồng nặc ập vào hắt xì một cái. Ninh Vãn nghe thấy tiếng vang, chậm chạm ngẩng đầu nơi khói mù mịt, cách lớp khói xám xịt âm thầm nhìn chằm chằm La Kiêu.

“Cậu đã hút bao nhiêu điếu thuốc?” La Kiêu bị cậu nhìn chằm chằm sau gáy lạnh cả người, nhưng vẫn là đón lấy ánh mắt giết người của Ninh Vãn đi vào, mở cửa sổ ra, để cho gió lùa vào thổi bớt mùi trong căn phòng này “Ôi trời, sao lại đến nỗi này chứ!”

“Hai gói.”

La Kiêu sững sờ, phản ứng lại Ninh Vãn đang trả lời vấn đề thứ nhất của hắn. Trước hắn bị sặc khó chịu, nên không nhìn rõ tàn thuốc ngổn ngang bên chân Ninh Vãn, lần này nhìn kỹ, không khỏi bị số lượng điếu thuốc sợ hết hồn, có chút nói lắp hỏi: “Cậu, cậu làm sao hút nhiều như vậy?”

Lần này Ninh Vãn không để ý tới vấn đề của hắn, cậu dựa vào lưng ghế, sắc mặt tái nhợt và xanh xao, khắp toàn thân tỏa ra hơi thở của người chết.

Ninh Vãn suy nghĩ rất lâu, lẽ nào Thẩm Thư Vân những ngày qua dịu dàng lưu luyến không thôi, cùng ngủ chung gối, đều là giả tình giả ý? Chẳng lẽ hóa ra chỉ là vì để cậu lơ là, để cậu thả lỏng cảnh giác sao? Những lời Thẩm Thư Vân đã nói với cậu mấy ngày qua, đến cùng câu nào là thật, câu nào là giả… Hay thật ra, chẳng hề có một câu nào là thật lòng?

Thực ra khả năng này cũng có, nhưng cũng quá tàn nhẫn rồi.

“Anh ấy muốn cái gì?”

La Kiêu bỗng hơi ngơ ngẩn: “Hả?”

Thế mà Ninh Vãn kiên nhẫn nhắc lại lần nữa: “Thẩm Thư Vân bảo cậu mang về cho anh ấy cái gì?”

“Bóp tiền, anh ấy chỉ cần nó thôi.”

Thẩm Thư Vân biết rõ Ninh Vãn, thì ngược lại Ninh Vãn làm sao lại không hiểu rõ tâm tư của Thẩm Thư Vân chứ, cậu hiểu rõ thứ Thẩm Thư Vân muốn chính là những giấy tờ tùy thân của mình.

Ninh Vãn đột nhiên đứng lên, tro tàn trên quần ào ào rơi xuống đất khi cậu đứng dậy,

La Kiêu nhìn thấy trên quần tây sang quý đắt tiền, mới xuất hiện hai lỗ tròn nhỏ, còn chưa kịp hỏi cái gì, thì bị Ninh Vãn đoạt câu chuyện: “Anh ấy thì ra vẫn muốn đi khỏi nơi đây có đúng không?”

La Kiêu sợ cậu lại phát rồ, thế là bám đuôi theo sau, muốn nói chút gì đó để khuyên nhủ cậu.

Lại nghe chất giọng thật trầm của Ninh Vãn vang lên, hơi thở mong manh nói:

“Thôi… Bóp tiền tôi đặt trong tòa biệt thự giam giữ anh ấy, sau khi tiệc mừng kết thúc tôi với cậu đi máy bay cùng nhau về chỗ ấy lấy, tôi đưa cho cậu.”

Giọng nói ấy cô độc như chú chim đang dần từ bỏ giãy dụa vì đã quá mệt mỏi, nằm trong vũng máu của chính mình, cố rướn cổ nhỉn lên khoảng trời bao la, kêu lên một tiếng thở than lần cuối cùng.

Hết chương 48