Cây cối xanh um tươi tốt ngoài cửa sổ xe khoác lên ánh sáng buổi tối, vùn vụt lùi lại phía sau.
Đường Ý Xuyên nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Ninh tổng, nếu ngài thật sự có việc, bữa cơm này thôi bỏ đi, ngài ở phía trước dừng xe, tôi tự mình lái xe trở về là được.”
Anh ta kỳ thật không quá hứng thú với quán ăn Hồ Nam như vậy, chỉ là Ninh Vãn vài lần mời, anh ta thật sự ngượng ngùng không nỡ cự tuyệt lời mời của lãnh đạo, đành phải đáp ứng hôm nay xử lý xong một chút vấn đề cuối cùng của hợp đồng, cùng đi ăn cơm chiều.
“Không có việc gì,” Ninh Vãn thở ra một hơi, có chút bực bội kéo kéo cổ áo, cởi hai nút, “Là người nhà tôi…… Tôi đã dặn rồi, buổi tối không quay về ăn.”
Khi đó, Ninh Vãn từng cho rằng cậu và Thẩm Thư Vân còn có rất nhiều lần làm sủi cảo rồi cùng nhau ăn —— bọn họ có thể khi đông về trong phòng bếp cùng nhau gói, Thẩm Thư Vân khẳng định sẽ cười cậu vụng, gói sủi cảo như gói thuốc nổ, cuối cùng anh lại phải làm lại mấy viên đó; rồi tới khi ăn tết, bọn họ có thể nghe tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ, nhìn xem là ai có thể ăn trúng đồng tiền duy nhất được bọc trong sủi cảo, cả năm tới may mắn, tựa như quá khứ mỗi năm đều như thế.
Ninh Vãn bỗng nhiên nhớ tới, qua ba năm đêm giao thừa, mỗi năm ăn trúng sủi cảo có nhét tiền xu đều là cậu chọn được, thật đúng là vừa khéo.
Đường Ý Xuyên ngồi ở ghế phụ bên cạnh, cúi đầu lục tìm trong túi mua hàng, lấy ra một hộp cà phê đặt ở trên xe, cười nói: “Cảm ơn Ninh tổng. Tôi ở nước Mỹ uống loại cà phê này ở quán, uống không quen loại khác…… Làm nghề của chúng tôi hành áp lực quá lớn, luôn thức đêm uống cà phê, cuối cùng chỉ có thẻ bài này mới có tác dụng nâng cao tinh thần với tôi, uống loại khác đều không được việc. Tôi cũng không quá quen thuộc với thành phố W, lại lười một người đi ra ngoài dạo, cho nên vẫn luôn không tìm được chỗ có thể mua loại cà phê này, thật là phiền toái ngài, còn dành thời gian riêng đưa tôi tìm nó.”
Ninh Vãn lắc lắc đầu: “Này không có gì.”
“Hãng cà phê thẻ bài này có một loại hương thơm tương đối nhu hòa, hương vị thực không tồi, ngửi vô cùng thơm, tôi vừa cầm thêm một cái nữa, ngài cầm về cho vợ ngài nếm thử.”
Ninh Vãn ngẩn ra, nhìn Đường Ý Xuyên, người có khuôn mặt luôn luôn kiêu căng lãnh đạm, lúc này mạc danh nhu hòa, không hề tỏ ra ác ý với vị Omega không hề quen biết (vợ Ninh Vãn). Ninh Vãn duỗi tay nhận lấy, tùy tay đặt trong xe: “Cảm ơn anh, em ấy hẳn sẽ thích. Mấy ngày nay vội kiện tụng anh cũng vất vả, anh vừa mới nhậm chức, luôn phải tăng ca, thật sự ông chủ như tôi quá hà khắc rồi.”
“Ai nha, nghiêm túc như vậy làm cái gì, không phải nói lén phải làm bằng hữu sao?” Đường Ý Xuyên cởi bỏ đai an toàn, lại nói, “Ngài mới vất vả a, mấy ngày này đều rất ít về nhà, trực tiếp ngủ ở văn phòng?”
Ninh Vãn cầm lấy hộp cà phê, sắc mặt một chút trầm xuống, nhấp môi, không biết nên nói cái gì.
Kỳ thật mấy ngày nay tài chính quay vòng công ty chỉ có một chút vấn đề nhỏ, không đến mức cậu suốt đêm ở lỳ trong công ty giải quyết, Ninh Vãn chỉ là không dám về nhà, cũng không biết nên đối mặt như thế nào với Thẩm Thư Vân. Trong lòng cậu giống như có một cây cân, Thẩm Thư Vân và Đường Ý Xuyên mỗi người chiếm một bên, bên nào cũng không dễ dàng đụng vào, sợ sẽ vĩnh viễn mất đi người kia.
Ninh Vãn lấy cớ làm bằng hữu hẹn Đường Ý Xuyên ra ngoài ăn cơm, ngẫu nhiên ra ngoài uống rượu, nhưng cũng giới hạn thế thôi, không tiến thêm một bước nào nữa, càng không mở miệng nói chuyện đã qua cùng Đường Ý Xuyên. Mà sau khi Đường Ý Xuyên từ phía đồng sự khác biết Ninh tổng đã kết hôn, càng xa cách hơn, duy trì khoảng cách. Ninh Vãn biết chính mình bây giờ giằng co hai bên, thật sự là ai cũng thực xin lỗi, khi cậu chưa hoàn toàn ổn thỏa tính toán, chỉ có thể làm một người nhu nhược, trốn tránh hiện thực.
Nguyên lai cậu cho rằng, chính mình là một kẻ thực may mắn, khổ tìm mười ba năm, cuối cùng “Được như ước nguyện”, tìm được Thẩm Thư Vân rôi, lúc sau thuận lý thành chương cùng Thẩm Thư Vân ở bên nhau, cảm tình mỹ mãn, hôn nhân hài hòa, thế cho nên trước nay không hề sâu sắc tự hỏi rốt cuộc vì sao lại có ớ sự này —— cậu nhìn trúng Thẩm Thư Vân từ ánh mắt đầu tiên, đã đem chấp niệm áp đặt lên người Thẩm Thư Vân.
Ninh Vãn từng cho rằng Thẩm Thư Vân chính là bạch nguyệt quang của lòng mình, tới cuối cùng, cậu phát hiện cậu vẫn luôn ôm một đóa bạch nguyệt quang dởm sống qua ngày.
Nếu có thể, cậu tình nguyện vĩnh viễn cũng không biết Thẩm Thư Vân không phải người mình luôn tâm niệm.
Chầu ăn món Hồ Nam thật sự hụt hẫng, Ninh Vãn tổng cộng không động đũa mấy, Đường Ý Xuyên tự nhiên nhìn ra Ninh Vãn thất thần, vì thế ăn một lát liền buông đũa, nói: “Tôi ăn no, chúng ta về thôi? Bữa này tôi mời.”
“Nào có chuyện để khách mời trả tiền chứ.” Ninh Vãn đứng dậy, nhìn trên bàn đồ ăn vẫn y xì không hết, quay đầu hỏi, “Là đồ ăn phẩm không hợp khẩu vị sao? Sao lại ăn ít như thế?”
Đường Ý Xuyên trong lòng cười thầm, Ninh Vãn ở trong mắt anh ta chính là đứa con nít, biểu tình nôn nóng muốn về nhà rành mạch viết trên mặt. Anh ta ho nhẹ một tiếng, thất thần nói: “Không phải, tôi gần đây giảm béo, ngài cũng nên ít hẹn tôi ra ăn cơm, nhưng mà hẹn uống rượu thì được.”
Ninh Vãn nhìn hắn, mấy lời quan tâm định tuôn ra bỗng phai nhạt, vì thế gật đầu, mang theo chút xin lỗi nói: “bữa cơm này vẫn là tôi mời anh, nhưng không thể đưa anh về nhà, xin lỗi.”
“Có cái gì phải xin lỗi, ngài mau đi đi!”
Đường Ý Xuyên cắn đũa, mắt thấy Ninh Vãn đi tính tiền sau rời tiệm cơm, lúc này mới thả lỏng, chống đũa lên mạnh mẽ càn quét một bàn đồ ăn.
Có trời mới biết anh ta nào phải giảm béo, qua loa lấy lệ Ninh Vãn cũng quá khó khăn! Tuy rằng Ninh Vãn nói muốn cùng anh ta làm bằng hữu, nhưng rốt cuộc vẫn là ông chủ của chính mình, anh không phải loại tay mơ gà đời, tự nhiên biết nào có chuyện cấp trên tâm sự nặng nề, ngồi một bên không động đũa, cấp dưới là anh ta ngồi ở nơi này ăn uống thỏa thích a!
Anh ta vừa đem đồ ăn đều nhét vào trong bụng, vừa vẫy tay kêu: “Phục vụ, thêm một đĩa ớt gà!”
Ninh Vãn lái xe, dẫm chân ga, một đường nhanh về nhà.
Trong biệt thự cửa sổ sát đất phát ra chút ánh sáng nhẹ nhàng ấm áp, Ninh Vãn đứng ở đình viện, nhìn chằm chằm ánh đèn cam, nhìn thật lâu.
Cậu muốn gặp Thẩm Thư Vân, lại không dám thấy Thẩm Thư Vân.
Nhưng đã tới nơi này rồi, lại quay đầu rời đi không khỏi cũng quá khiếp đảm, Ninh Vãn cắn chặt răng, đem ngón tay ấn nhận vân tay, vào nhà của mình và Thẩm Thư Vân.
Trong phòng im ắng, vẫn còn hương đồ ăn lưu lại ấm áp, huyền quan vẫn bật đèn nhỏ, tựa hồ là sợ người về nhà vấp té, hai tầng bậc thang trải thảm mềm, bao hết mấy nơi góc nhọn.
Ninh Vãn cởi giày đi vào, tiếng gọi Thư Vân đè ở cổ họng, không gọi thành tiếng, liền thấy một người cuộn tròn trên sô pha.
Trong phòng đèn chưa mở, Thẩm Thư Vân cuộn tròn ở một góc sô pha, chăn chưa đắp đã ngủ rồi. Ninh Vãn đến gần chút, thấy Thẩm Thư Vân nhăn chặt mày, trên mặt còn mang vài vết bột mì dính lung tung, vì thế nhẹ nhàng đẩy đẩy Thẩm Thư Vân, nhẹ giọng nói: “Thư Vân, sao lại ngủ ở đây? Về phòng ngủ thôi, đừng để cảm lạnh.”
Thẩm Thư Vân ngủ rất tỉnh, mơ mơ màng màng ngồi dậy, thấy mặt Ninh Vãn, trong đầu còn chưa tỉnh, theo bản năng duỗi tay ôm eo Ninh Vãn, lời nói cũng vô thức tuôn ra: “Ninh Vãn, anh đi đâu vậy, em tìm không thấy anh……”
Lời này nói ra làm tâm Ninh Vãn bắt đầu thắt lại, đem tập công văn trong tay đặt trên bàn trà, nhẹ nhàng vòng tay sau tấm lưng mảnh khảnh Thẩm Thư Vân, tinh tường cảm nhận được Thẩm Thư Vân như gầy đi, xương bả vai có chút cộm tay.
Thẩm Thư Vân nhu thuận ôm eo Ninh Vãn cọ cọ, Ninh Vãn cúi đầu, từ trong lòng ngực lấy ra một cái khăn sạch sẽ, trên mặt Thẩm Thư Vân nhẹ nhàng chà lau, lau khô bột mì đều, lại nhẹ nhàng hỏi: “Anh ôm em đi lên ngủ, được không?”
“Ừ” Thẩm Thư Vân nhéo góc áo Ninh Vãn, nắm chặt chẽ, “Anh không được nửa đêm trộm trốn đi.”
Ninh Vãn khom lưng đem người bế lên, bước đi vững vàng lên phòng ngủ chính phía trên lầu, Thẩm Thư Vân trong lòng ngực an an tĩnh tĩnh, thật sự nhẹ như mây.
Một đêm này, Thẩm Thư Vân khó được một lần mộng đẹp.
Anh mơ thấy nơi đảo nhỏ nhiệt đới vẫn luôn muốn đi lần nữa, Ninh Vãn đứng trước mặt trời to lớn tỏa ánh nắng vàng rực rỡ, vẫy tay cười với anh, ánh mặt trời phác họa đường cong cơ bắp đẹp vô ngần, chiếu lên nụ cười của cậu vô cùng ấm áp. Gió len qua rừng dừa, sóng đánh lên đá ngầm, trên bờ cát cách đó không xa có ba chú hải âu dạo bước kiếm ăn, hết thảy đều thích ý thoải mái, Thẩm Thư Vân dù ở trong mộng cũng tự nhiên mỉm cười.
Trên đời này nào có mộng nào chả đến lúc tỉnh —— cho dù là khó được mộng đẹp.
Thẩm Thư Vân mở mắt ra, bờ cát, biển xanh, trời xanh, hết thảy đều không thấy tung tích, người bên cạnh cũng đã biến mất.
Nhưng lúc này đây chỗ chăn gối bên cạnh không phải bằng phẳng như những ngày trước, Thẩm Thư Vân đem bàn tay hướng bên cạnh, nơi đó chăn gối còn lưu lại xíu hơi ấm chưa tán đi, tựa hồ nói cho anh biết, Ninh Vãn đêm qua xác thật có về nhà.
Thẩm Thư Vân chậm rãi dựa qua, vùi mặt vào gối đầu Ninh Vãn, tham luyến ngửi vị tin tức tố rượu Gin lưu trên gối.
Anh đột nhiên nhớ tới, thật lâu thật lâu trước kia, Ninh Vãn hỏi anh, hình tượng Alpha lý tưởng của anh là gì, khi đó anh trả lời như thế nào?
Anh nói, anh thích Alpha thành thục ổn trọng, thoạt nhìn đáng tin cậy.
Kỳ thật Ninh Vãn không phải hình mẫu Alpha như thế, Ninh Vãn so với anh nhỏ hơn năm tuổi, cẩu thả, lại thích náo nhiệt, rất nhiều chuyện sẽ không suy xét chu toàn, bởi vì từ nhỏ chính là con nhà giàu, không phải kiểu người biết săn sóc, khác xa hình mẫu lý tưởng của mình…… Nhưng mà đời cứ trớ trêu để anh đâm đầu vào, cứ để anh thích Ninh Vãn đâu?
Có lẽ là do trên người Ninh Vãn có tinh thần phấn chấn bồng bột của tuổi trẻ, hơi thở nồng nhiệt như lửa, hay là do khi cậu gọi tên anh làm nũng, ánh mắt ngập nước ấy khiến anh điêu đứng.
Rất nhiều thời điểm chính là như vậy, vốn bản thân đã dựng lên cái gọi là tiêu chuẩn kén vợ kén chồng, nhưng trời xui đất khiến, cuối cùng vẫn lựa chọn người phải đi cả đời với mình, chẳng hề xứng một xíu nào với hình mẫu lý tưởng.
Hình mẫu hóa ra chỉ là một loại tâm lý mộng mơ, chẳng có ai sẽ bởi vì hình mẫu ấy mà trả giá tình cảm chân thành, trên đời này có thể làm người chân chính trả giá tình cảm chân thành, chỉ khi hai người cùng yêu thương lẫn nhau.
Thẩm Thư Vân nhắm mắt lại, anh ngỡ, có lẽ Ninh Vãn, cũng từng đã yêu mình chăng.
Hết chương 24