Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh - Cửu Trọng Tuyết

Chương 91




Từ công quán số 9 trở về, Minh Yên tăng ca quay hai phát ngôn, một là quảng cáo gội đầu, một là quảng cáo chăm sóc da tuyến đầu, hai phát ngôn cộng lại, cơ bản đã đặt nền móng cho sự nổi tiếng của năm nay.

"Trường Tương Tư" đã phát sóng xong, làn sóng fan hâm mộ Minh Yên Và Tiêu Vũ một lần nữa bùng nổ. Có đoàn làm phim tìm kiếm câu chuyện tiên hiệp tương tự nhưng bị Minh Yên và Tiêu Vũ đồng thời từ chối.

Từ câu chuyện sản xuất, sẽ không tốt hơn "Trường Tương Tư", mà đồng nhất nghiêm trọng, nói tóm lại, khi còn nóng vừa đủ tiền.

Sự nghiệp điện ảnh và truyền hình của Tiêu Vũ có hạn, chỉ còn lại hai năm nữa là trở về kế thừa gia nghiệp. Nghe nói anh của anh ta đã thúc giục, nên anh ta đương nhiên muốn quay một số tác phẩm thực sự có sức ảnh hưởng. Minh Yên thì không muốn tiếp tục quay phim với Tiêu Vũ để tránh scandal, hơn nữa "Trường Tương Tư" phát sóng, "Nam Phong tri ta ý" cũng sắp quay xong, kỳ nghỉ hè sẽ phát sóng, sức nóng của phim truyền hình đã đủ rồi, chương trình tạp kĩ "Khách sạn mơ ước" mùa thứ hai sắp được ghi hình, tổ đạo diễn đã liên lạc mời khách mời, cho nên sức nóng của showbiz cũng đủ, bây giờ muốn làm phim quân đội.

Bộ phim điện ảnh vẫn so sánh với phim truyền hình, cũng có thể khảo nghiệm diễn xuất của diễn viên, Minh Yên nhận bộ phim "Xuân Hoa", tên rất tục tĩu, nhưng nội dung lại rất chính trực.

Đây là một bộ phim truy nã thực tế, kể về làng núi xa xôi dựa vào biên giới bị ảnh hưởng bởi tam giác vàng, cả thôn đều buôn bán ma túy. Cảnh sát nằm vùng trong thôn, diệt đi toàn bộ bọn tội phạm.

Minh Yên vào vai con gái của trưởng thôn, một người được giáo dục chính thống nhưng lại gặp khó khăn, không thể báo cáo người buôn bán ma túy với cảnh sát, vì vậy cô quyết định tự sát, xem như là nhân vật chính diện và bi thương trong phim.

Nhân vật này và cảnh sát nằm vùng còn có một thời gian yêu nhau, tóm lại nhân vật rất phức tạp và khó nắm bắt.

Đạo diễn "Xuân Hoa" là đạo diễn nổi tiếng trong giới điện ảnh Bao Tinh, cơ bản là đảm bảo phòng vé, lần này Bao Tinh mời Minh Yên diễn vai nữ chính vì anh ta đã xem được diễn xuất của cô trong "Trường Tương Tư". Trong "Xuân Hoa" nhân vật nữ chính tự sát cũng có một đoạn giống như vậy, hơn nữa nhan sắc của Minh Yên cũng đủ để làm nóng bộ phim, thù lao phim cũng không tính là quá đắt, vì thế Bao Tinh can đảm mời một người nửa mới như Minh Yên.

Minh Yên nhận được bộ phim này, lập tức từ chối tất cả các bộ phim khác, hiện nay thời đại đang thay đổi, loại đề tài điện ảnh chính nghĩa này sẽ được quan tâm, hơn nữa bởi vì đề tài quá thực tế cùng với sự đảo ngược của bộ phim, sẽ làm xung đột thị giác và tâm lý của người hâm mộ.

Nếu bộ phim diễn xuất tốt, nó sẽ đi lên một tầm cao mới.

Nghĩ thông suốt điều đó, nên trong khoảng thời gian này Minh Yên cơ bản đều là nghiên cứu kịch bản "Xuân Hoa", phỏng đoán đặc điểm của nhân vật.

"Minh Yên, tôi đã điều tra nơi chúng ta đi, đều là núi non, tôi mang theo thuốc chống muỗi, hầu như đều là đồ dài tay. Cô còn muốn mang theo thứ gì nữa không?” Thải Nguyệt thu dọn vali xong, hỏi.

Minh Yên đọc lại kịch bản, ngước mắt lên nói: "Mua chút văn phòng phẩm và kẹo, nếu gặp được trẻ em miền núi, hãy cho bọn chúng chút văn phòng phẩm và kẹo.”

"Đúng rồi, tại sao tôi không nghĩ ra chứ. Vậy xế chiều tôi sẽ đi đến trung tâm mua sắm mua.” Thải Nguyệt cúi đầu nói.

"Được." Minh Yên mỉm cười, cô cũng xem trong một số ghi chép du lịch, nếu có cơ hội, cô sẽ quyên góp chút đồ cho trẻ em miền núi.

Buổi chiều Thải Nguyệt đi siêu thị mua đồ, Thời Cẩn thấy hai người vừa đi ít nhất một tháng, có chút rầu rĩ không vui, cô ấy chỉ còn lại một mình.

Bay từ Bắc Thành đến Điền Nam, rồi đến địa điểm lấy bối cảnh, mất cả ngày trời.

Biết được Minh Yên đi núi quay phim, sáng sớm Thời Gia đã đưa hai người ra sân bay, thuận tiện gọi điện thoại cho lãnh đạo bộ phận an ninh địa phương.

"Minh Yên, tôi đã hỏi chỗ cô sẽ quay phim, có chút bế tắc, hơn nữa cũng hơi bất tiện, nơi đó trước kia chính là khu vực tam giác vàng còn lại, địa phương có một ít thế lực xấu, cô ngàn vạn lần không nên đi một mình, nếu gặp phải chuyện gì, hãy gọi điện thoại cho tôi hoặc là cảnh sát địa phương." Thời Gia dặn dò.

Minh Yên ghi lại số điện thoại và cảm ơn anh ta một cách chân thành: "Cảm ơn anh, Thời Gia.”

"Không có gì đâu. Hãy trở về an toàn.” Thời Gia cười nói: "Quay xong bộ phim này, vừa lúc bên tôi có hai vé nhạc kịch, chờ cô trở về xem?”

Người đứng bên cạnh xe Bentley, mỉm cười ấm áp như ngọc, cả người đều giống như gió xuân trong tháng tư, ấm áp vạn người mê.

Minh Yên sửng sốt một chút, cong mắt cười nói: "Được.”

Thời Gia thấy cô đồng ý, khóe mắt hơi nhếch lên, cười nói: "Được, chú ý an toàn, tôi chờ cô trở về.”

Minh Yên vẫy tay với anh ta, sau đó đi theo Thải Nguyệt đến phòng chờ máy bay.

Hai người đi qua khu an ninh, Thải Nguyệt đều ở một bên cười, đợi đến khi vào bên trong, lúc này mới lặng lẽ nói: "Tôi cảm thấy Thời Gia rất tốt, tướng mạo gia thế tính tình đều được, hơn nữa còn là trụ cột tương lai, Minh Yên, cố lên.”

"Cùng nhau xem buổi hòa nhạc thôi, chị đừng nói vậy." Minh Yên cười nói: "Tôi chỉ coi anh ấy là bạn tốt.”

"Chỉ như vậy thôi sao? Bạn bè bình thường sao không thấy cô và Tiêu Vũ cùng nhau đi xem hòa nhạc, người ta giúp đỡ cô cũng không ít.” Thải Nguyệt hừ hừ nói, "Tôi còn không hiểu cô à, không phải người nào cô cũng đều nguyện ý đi xem hòa nhạc.”

Hơn nữa đã trải qua chuyện của Úc Hàn Chi, Minh Yên tự nhiên có tinh thần cảnh giác với người ngoài, Thời Gia cũng đã chăm sóc bọn họ được nửa năm, cộng thêm có Thời Cẩn ở đây, mới có thể đột phá phòng tuyến kia đi tới trước mặt Minh Yên.

Thải Nguyệt thật sự hy vọng hai người có thể có kết quả tốt, Thời Gia vừa nhìn đã biết là người dịu dàng quý phái, tính tình tốt như vậy, cho dù cãi nhau thì anh ta cũng nhất định sẽ nhường Minh Yên, làm sao giống Úc thiếu, hỉ nộ vô thường không nói, lúc trước còn quá đáng như vậy.

Hơn nữa với bối cảnh gia thế của Thời Gia ở chỗ này, Minh Yên ở cùng một chỗ với anh ta, cũng sẽ không sợ Úc Hàn Chi dây dưa.

Nhớ tới động tác âu yếm ôm Minh Yên lần trước của Úc Hàn Chi, Thải Nguyệt rùng mình một cái, cô ấy cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.

"Được rồi, sau khi nói chuyện lâu như vậy có khát không? Tôi đi mua nước cho chị nhé?” Minh Yên cười nói.

"Tôi sẽ đi." Thải Nguyệt bảo cô ngồi ở trên ghế, còn mình vội vàng chạy đi mua.

Minh Yên nhìn khung cảnh, rũ mắt trầm mặc, bây giờ kỳ thật cô không dám đụng vào chuyện này, lần trước ở công quán số 9 gặp phải Úc Hàn Chi, mới ý thức được có lẽ nên thử đi một đoạn kia.

Thời Gia rất tốt, chính là quá tốt, cô ngược lại hy vọng rằng hai người họ sẽ bắt đầu như bạn bè, nếu như không hợp nhau cũng sẽ không thương tổn lẫn nhau.

Minh Yên chờ một lát, chỉ thấy Thải Nguyệt mua hai tách cà phê chạy về, vui sướng khi người gặp họa nói: "Cô mau xem hot search, Hoa Tư dính scandal rồi.”

Minh Yên mở Weibo ra, sau đó nhìn thấy Hoa Tư trên trang tìm kiếm nóng của Weibo.

Nguyên nhân là khi Hoa Tư quay phim ở Paris, trong một cuộc phỏng vấn với giới truyền thông trong nước, để có được hình ảnh hoàn hảo, cô ta cho trợ lý quỳ gối trước mặt cầm micro, chuyện này bị phương Tây cho rằng không có nhân quyền và sau đó bắt đầu nổi lên, họ chỉ trích nghệ sĩ không có tố chất, thậm chí chế giễu các nghệ sĩ phương Đông vừa không chuyên nghiệp vừa không có tố chất.

Ngay sau khi chuyện này xảy ra, Weibo lập tức bùng nổ.

Nếu là xảy ra chuyện như vậy, cảm thấy nghệ sĩ có vấn đề, fan sẽ yên lặng mà không lên tiếng, qua một thời gian ngắn sẽ trôi qua, nhưng bị phương Tây cười nhạo, thuận tiện liên lụy đến tất cả nghệ sĩ, đây không phải là vấn đề nhỏ. Điều này mang tính chất vươn tầm quốc tế.

Bị người ta tát vào mặt, một cái tát đau điếng người, liệu người ta có thể nhịn được không?

Vì thế toàn bộ mạng xé Hoa Tư, nhưng lại trèo tường lên Twitter xé rách, ồn ào huyên náo.

Minh Yên nhìn thoáng qua nhóm WeChat, trong đoàn làm phim "Nam Phong tri ta ý" Hoa Tư đã rời khỏi nhóm, tất cả mọi người đều lên tiếng phê bình.

Chỉ một bộ phim, nhưng bởi vì Hoa Tư mà náo loạn ra hai lần scandal liên tiếp, còn chưa quay xong đã dính một nửa rồi.

Đoàn làm phim cũng rất tức giận, nghe nói các cảnh quay của Hoa Tư đã bị cắt bớt và mấy ngày nữa sẽ hoàn thành bộ phim.

"Thật không biết đầu óc đang suy nghĩ cái gì, để cho trợ lý quỳ xuống cầm micro, hơn nữa còn ở trước mặt truyền thông phương tây?” Thải Nguyệt vui sướng khi người gặp họa xong lại vô cùng tức giận.

Minh Yên cũng nhíu mày, thật không ngờ bộ phim này lại có nhiều tai họa như vậy, bởi vì làn sóng xôn xao này của Hoa Tư, không biết có ảnh hưởng đến rating của bộ phim hay không.

Cô lướt xem bình luận, quả nhiên phía dưới có một số cư dân mạng đều tẩy chay Hoa Tư, tẩy chay "Nam Phong tri ta ý”.

Đoàn làm phim và diễn viên chính đều tức giận không nhẹ, ai mà không muốn mình diễn xong sẽ nổi tiếng chứ? Bây giờ bộ phim còn chưa phát sóng đã bị toàn bộ netizen tẩy chay, rating rất đáng lo ngại.

"Đừng lo lắng, việc cấp bách của chúng ta vẫn là hoàn thành bộ phim này thật tốt, cố gắng tuyên truyền hình ảnh tích cực, để lấy lại danh tiếng cho bộ phim." Đạo diễn trấn an các diễn viên chính trong nhóm, biết nghỉ hè Minh Yên sẽ quay "Khách sạn mơ ước" mùa thứ hai, còn đặc biệt dặn Minh Yên, hy vọng đến lúc đó cô sẽ tuyên truyền nhiều hơn.

Ai có thể nghĩ đến độ nổi tiếng của toàn đoàn làm phim lại là nữ số hai tạm thời tìm tới, không, bây giờ là diễn viên chính rồi, để giảm bớt ảnh hưởng, phân cảnh của Hoa Tư nhất định phải cắt bớt.

Bây giờ tất cả mọi người đều chông chờ vào Minh Yên, hy vọng rằng sự nổi tiếng của cô có thể cứu rating của bộ phim.

"Tôi biết rồi, đạo diễn, đến lúc đó tôi sẽ tuyên truyền nhiều hơn." Minh Yên trả lời đơn giản, mặc dù nói như vậy, nhưng cô cũng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ hy vọng khi "Nam Phong tri ta ý" phát sóng, vừa vặn đụng phải chương trình tạp kỹ, như vậy rating cũng có thể kéo dài một chút.

Ngoại trừ chuyện này, Hoa Tư biến mất, Minh Yên tạm thời cũng không giúp được gì, cô lên máy bay cùng Thải Nguyệt, bay tới địa điểm quay phim "Xuân Hoa".

*

"Úc tổng, điện thoại của cô Hoa Tư. Có vẻ như đang gặp rắc rối.” Trong một khách sạn năm sao duy nhất ở biên giới, Lâm Bình đưa điện thoại cho Úc Hàn Chi.

Úc Hàn Chi đến thành phố hôm trước, hôm nay anh đã đi một vòng, kinh tế ở đây đang còn gặp nhiều khó khăn, có lẽ là dựa vào tam giác vàng, nơi này gió thổi mạnh, anh lái xe đến thôn nơi đoàn làm phim lấy cảnh, nhìn thoáng qua thì hoàn cảnh tương đối gian khổ.

Hơn nữa cách thành phố còn một đoạn đường rất dài, bình thường, đoàn làm phim đều lựa chọn ở tại địa điểm quay phim, để giảm bớt chi phí, người đàn ông nhíu mày, để Lâm Bình liên lạc với Bao Tinh, bảo anh ta không cần lo lắng chi phí, anh sẽ tài trợ toàn bộ, để cho diễn viên chính trở về nội thành ăn uống.

Kết quả vừa trở lại khách sạn, đã nghe nói chuyện của Hoa Tư.

Lông mày của người đàn ông nhíu lại, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?”

Thấy anh không muốn nghe điện thoại, Lâm Bình vội vàng buông điện thoại xuống, thấp giọng báo cáo: "Cô Hoa Tư bị phóng viên chỉ trích khi trả lời phỏng vấn, bây giờ bị toàn bộ mạng xé, muốn bảo anh giúp đỡ đè dư luận xuống.”

"Chỉ trích gì?"

"Để trợ lý quỳ gối cầm micro, truyền thông phương Tây mượn cơ hội này chỉ trích các nghệ sĩ không tôn trọng nhân quyền, bây giờ người hâm mộ và nghệ sĩ đều đang chửi." Lâm Bình nói: "Trước mắt quần chúng rất kích động, không tiện đè ép dư luận, đối mặt với những phương tiện truyền thông nước ngoài và sự kỳ thị, cư dân mạng đều chung sức, đồng lòng đấu tranh đến cùng.”

Úc Hàn Chi lạnh lùng nói: "Cứ để kệ đi. Quay phim cũng không quay được. Anh gọi lại bảo cô ta tự lo cho mình.”

Lâm Bình gật đầu rồi đi ra ngoài gọi lại cho Hoa Tư, anh ấy nói một cách đơn giản cho đối phương biết, việc này chỉ có thể chờ dư luận qua đi, bọn họ cũng bất lực.

Hoa Tư trong điện thoại liền sụp đổ.

Lâm Bình cúp điện thoại, từ khi cô Hoa Tư nhận lại ngọc chương cho tới nay, đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện, đều là Úc tổng đi dọn dẹp, hiện giờ kim bài miễn tử ân nhân cứu mạng cũng vô dụng, thật sự là một tấm thẻ tốt mà không biết dùng.

Úc tổng luôn là người dễ nắm bắt như vậy sao? Hơn nữa còn là nguyên nhân dẫn đến chuyện Úc tổng và cô Minh Yên tan vỡ, bọn họ đã đau khổ nửa năm rồi, Úc tổng cũng đã vì cô ta mà làm hết sức mình, hy vọng cô ta có thể tự làm tốt, không nên chọc giận Úc tổng.

"Chuyến bay của Minh Yên đến lúc mấy giờ?"

"Buổi chiều đã đến, trước mắt đoàn làm phim sắp xếp cho diễn viên chính ở khách sạn này, anh chỉ cần tránh thời gian làm việc của đoàn làm phim là được, cô Minh Yên sẽ không phát hiện ra chúng ta đâu."

Úc Hàn Chi gật đầu, anh cũng nghĩ như vậy, anh sẽ ở đây cùng cô cho đến khi bộ phim hoàn thành, thời gian dư dả rồi gặp mặt, để tránh ảnh hưởng đến việc quay phim của cô.

Nhìn thấy diện mạo của thành phố biên giới này, người ta sẽ biết cô gái đã rất cố gắng trong diễn xuất. Minh Yên quay "Trường Tương Tư", mỗi cảnh anh đều không bỏ sót, quả thật cô vừa có nhan sắc lại có kỹ năng diễn xuất.

Nghĩ đến khoảng thời gian đó, mỗi tối Minh Yên đều đến gõ cửa phòng anh, tìm anh diễn thử, không hiểu sao vừa có chút ngọt ngào lại có chút ưu thương.

Minh Yên xuống máy bay lại chuyển qua xe buýt, khi đến địa phương đã là năm giờ chiều, tất cả diễn viên chính đều ở một khách sạn năm sao của địa phương.

Khi Minh Yên đến nơi mới biết mình đến khá sớm, chuyến bay của nhiều người là buổi chiều, mãi đến tối mới có thể đến nơi.

Đến khách sạn, có người trong đoàn làm phim sắp xếp chỗ ở, Minh Yên cùng Thải Nguyệt ở chung một phòng, nhưng buổi tối ở nhà hàng của khách sạn ăn cơm, thuận tiện quen biết nhau.

"Thật không ngờ đoàn làm phim lại rất xa hoa, tôi vừa tìm nhân viên hỏi, nơi này cách nơi chúng ta quay phim còn rất xa, hoàn cảnh bên kia quá kém, cho nên đoàn làm phim sắp xếp cho các diễn viên chính ở khách sạn, chỉ là buổi sáng phải thức dậy sớm." Thải Nguyệt đi bên ngoài một vòng về, cô ấy mua một đống trái cây và đồ ăn địa phương, sau đó vội vàng nói: "Khách sạn này là một khách sạn tốt trong thành phố. Nơi này an ninh không tốt lắm, có rất nhiều người biên giới, vừa rồi tôi còn thấy bộ đội quân khu đi ngang qua, không khí rất quái lạ.”

"Nếu là biên giới, vậy chúng ta cẩn thận một chút." Minh Yên dặn dò.

Hai người nghỉ ngơi một chút, sau đó đi xuống tụ tập ăn uống, đoàn làm phim đã mời những diễn viên gạo cội trong giới điện ảnh và truyền hình, ngoại trừ Đoạn Triệu đóng vai chính, vai phụ cũng đều là diễn viên lớn tuổi và có thực lực, Minh Yên gần như đã xem hết phim của họ, giờ phút này nhìn thấy người thật, không hiểu sao có chút kích động, khiêm tốn tiến lên chào hỏi từng người một.

Những diễn viên lớn tuổi này ngược lại không biết Minh Yên, chỉ là thấy cô gái xinh đẹp, lại khiêm tốn, hai mắt đen láy trong suốt, trong lòng cảm thấy có chút choáng ngợp nên mỉm cười gật đầu.

Trong đám người này, Đoàn Triệu được xem như là trẻ tuổi, anh ta đã ba mươi nhưng thoạt nhìn cũng mới hai mươi lăm sáu, đẹp trai sáng sủa, trước khi Minh Yên nhìn thấy anh ta đã đi lên ký tên chụp ảnh, rồi cười nói: "Minh Yên, cháu trai tôi là fan trung thành của cô, có thể ký tên cho tôi không? Nếu không buổi tối sẽ không dẫn tôi chơi game.”

Đoạn Triệu là một fan hâm mộ trò chơi, ngoại trừ quay phim còn lại tất cả thời gian đều cống hiến cho trò chơi, mỗi lần nghỉ giải lao không phải quay phim anh ta đều chơi một ván game, hết lần này tới lần khác kỹ thuật chơi game của anh ta vẫn kém, cháu trai của anh ta có thể hoàn toàn ngược đãi anh ta.

"Được." Minh Yên cười khanh khách, cô ký tên mình vào áo thun màu hồng và quyển sổ, trên sổ còn viết thư.

Đọan Triệu cảm ơn cô bằng mọi cách có thể, sau đó anh ta gọi video và nhờ cháu trai giúp anh ta chơi game để cải thiện điểm số.

Minh Yên thấy mỗi người trong đoàn làm phim đều có một cá tính khác nhau, tương đối hài hòa, không thấy diễn viên nào cá biệt, cô buông lỏng một chút, xem ra cuộc sống quay phim trong tháng tới hẳn là sẽ rất thoải mái, cũng không quá khổ sở.

Bữa tiệc gặp mặt sẽ ăn các món ăn địa phương tại nhà hàng của khách sạn, bởi vì ở gần vùng núi, nấm địa phương rất nổi tiếng, súp cũng rất tươi, Minh Yên và Thải Nguyệt đều uống một chén, ăn rất ghiền.

Thải Nguyệt còn muốn mua đặc sản địa phương để khi trở về Bắc Thành tự nấu canh uống.

Cơm nước xong đoàn làm phim nói với mọi người một số điều cần lưu ý khi quay phim, cùng với việc dùng xe, thời gian di chuyển,...vân vân, lại cố ý gọi Minh Yên qua, hỏi có nhu cầu đặc biệt gì không.

Bao Tinh và Minh Yên cũng là lần đầu tiên gặp mặt, lúc trước đều nói chuyện qua điện thoại, dù sao cũng đã xem qua chương trình truyền hình thực tế, anh ta rất thích tính cách của cô, giờ phút này thấy Minh Yên ngoài đời thật còn đẹp hơn so với trong TV, lúc không cười lãnh diễm, cười rộ lên ngọt ngào, thái độ lại khiêm tốn.

Đây chính là bảo bối của đoàn làm phim, cần phải nâng niu gìn giữ.

"Không có nhu cầu gì, mọi việc đều tùy theo sự sắp xếp của đoàn làm phim." Minh Yên cười nói.

"Được, nếu có nhu cầu gì, cô cứ trực tiếp tìm tôi hoặc tìm phó đạo diễn." Bao Tinh cười nói, anh ta âm thầm khen ngợi, cô gái trẻ tuổi còn rất khiêm tốn, tương lai chắc chắn sẽ rất thành công.