Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh - Cửu Trọng Tuyết

Chương 83




Minh Yên ngủ rất say, sau nửa đêm cô cảm thấy giường hơi lún xuống, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc nhàn nhạt bao vây cô, nhưng lúc tỉnh lại chỉ có một mình mình.

Cả đêm Úc Hàn Chi không trở về phòng ngủ, điều này có chút khác với dự đoán của cô. Ban đầu vì anh tràn đầy lửa giận, sẽ trăm phương ngà kế khiến cô nhục nhã, kết quả anh lại không có trở về.

Cô sống ở trên đời hai mươi hai năm, tiếp xúc đều là con cháu thế gia ăn chơi trác táng ở Nam Thành, đã quen với việc bọn họ vung tiền du ngoạn nhân gian, duy chỉ có một mình Lam Hi giữ mình trong sạch được cô coi là người đàn ông tốt duy nhất trên đời, nên đã theo đuổi tới bảy năm.

Về sau mới biết lòng người phức tạp, Lam Hi cũng sẽ có những ưu nhược điểm, đối với cô tỏ thái độ thờ ơ lạnh nhạt.

Cô tiếp xúc với Úc Hàn Chi sâu nhất cũng là người không hiểu nhất, càng là người chiều chuộng cô nhất, nhưng lại là người đàn ông bị cô làm tổn thương.

Ban đầu cũng chỉ là một giao dịch, đi thận không đi tâm, có điều sau khi rút lui, cô mới kinh ngạc phát hiện, bất luận cuộc sống ở Bắc Thành bận rộn cỡ nào, đêm khuyYên Yên tĩnh ảm đạm cô lại nhớ về những ngày tháng trước đây.

Cô nhập vai quá sâu, Úc Hàn Chi quá chiều chuộng cô, cho nên sau khi mọi chuyện bại lộ, cô vẫn chìm trong cảm giác đó.

Minh Yên đỡ trán, cúi đầu thở dài, từ đầu mình đã lừa gạt anh, ở trong lòng anh cô chính là một cô gái ác độc, hiện giờ còn thuận thế đưa ra yêu cầu, để cho anh bỏ lệnh phong sát, nhìn thế nào cũng là ác độc ích kỷ, cô gái chỉ nghĩ đến lợi ích.

Đêm qua anh không tra tấn cô, cũng có lẽ chỉ là tạm thời, cuối cùng hai người cũng không có khả năng.

Minh Yên đứng dậy rửa mặt chải đầu, lúc xuống lầu còn sớm, bên ngoài tuyết đã rơi, Úc Hàn Chi ngồi trong phòng khách uống cà phê, Lâm Bình ở một bên báo cáo chuyện hôm nay.

Nửa năm nay Úc tổng đều sẽ ở lại Bắc Thành, muốn thành lập chi nhánh công ty ở Bắc Thành, trong khoảng thời gian này, Lâm Bình bận rộn cơ bản đều là ở nơi này lo liệu mọi chuyện.

"Cô Minh Yên, chào buổi sớm." Lâm Bình mỉm cười, trong lòng anh ấy có chút cảm kích Minh Yên. Quả nhiên cô Minh Yên vừa tới, cả người Úc tổng đều đã thay đổi. Trước đó là mây đen dày đặc, băng tuyết đan xen, hiện tại là trời trong nắng ấm, ấm áp như mùa xuân.

"Chào buổi sớm." Minh Yên mỉm cười.

"Lúc trước xe cô ở Trẩm Trạch, Úc tổng đã bảo người vận chuyển đến Bắc Thành, đây là chìa khóa xe. Có điều thời tiết mưa tuyết nên đường trơn trượt, sau khi ăn sáng xong, Úc tổng sẽ bảo tài xế lái xe đưa cô đến đoàn làm phim.” Lâm Bình mỉm cười nói.

Minh Yên nhìn thấy chìa khóa xe của mình, lại nhìn thoáng qua Úc Hàn Chi từ đầu đến cuối mặt không chút thay đổi, nói: "Cảm ơn.”

Tai người đàn ông khẽ nhúc nhích, khóe môi không kìm được giơ lên một độ cong, cuối cùng cô cũng nói chuyện với anh.

Nội tâm anh ẩn ẩn run rẩy, cho nên tổn thương đêm đó sẽ có chuyển biến sao?

Bởi vì lấy được xe của mình, Úc Hàn Chi cũng không làm chuyện nhục nhã gì với cô, Minh Yên không tiện rời đi, mà ngồi xuống ăn sáng.

Bữa sáng vô cùng phong phú, đều là điểm tâm bên phía Nam Thành, khẩu vị cực tốt, Minh Yên đến Bắc Thành lâu như vậy, vẫn không quen đồ ăn địa phương, nên cô đã ăn sáng nhiều hơn một chút, sau đó ngồi xe của mình đến đoàn làm phim.

"Úc tổng, anh không nói chuyện nhiều với cô Minh Yên như vậy sao?” Lâm Bình thấy người đều đi rồi, hai người từ đầu đến cuối căn bản chưa từng trao đổi qua, nhất thời gấp gáp giống như kiến trên chảo nóng.

Tính cách này của Úc tổng, trong tình cảm thật sự là vết thương trí mạng, nhìn dáng vẻ chắc còn phải gọi nhị thiếu gia tới đây, có anh ta chen vào, bầu không khí cũng sẽ nhẹ nhàng tự tại hơn, về phần Ôn thiếu, thôi là quên đi.

Người đàn ông đứng trước cửa sổ, nhìn chiếc xe dần dần đi xa, khàn khàn nói: "Bởi vì có rất nhiều điều không thể vội vàng."

Lúc trước Minh Yên rời khỏi Trẩm Trạch, Kỳ Bạch Ngạn và Lam Hi đều chờ ở dưới nhà cô nhiều ngày như vậy, nhưng cô vẫn không có phản ứng, tính khí cô gái ngang ngược, hơn nữa còn rất cảnh giác, không thể dọa cô.

Sau sự việc đêm đó, anh cũng dùng mấy tháng thời gian mới từ từ bình tĩnh lại được, giãy giụa, phẫn nộ thậm chí có cả hận, về sau mới dần dần suy nghĩ rõ ràng, Minh Yên có thích anh hay không cũng không có quan hệ gì, chỉ cần anh biết tâm ý thực sự của mình là tốt rồi.

Cho dù cô nói dối, tâm tư ác độc, anh vẫn thích như trước, muốn gặp cô.

Chỉ là tất cả những chuyện này không thể để cho cô biết, nếu không sẽ bị cô khắc chết.

Tình trường như chiến trường.

"Ngày hôm qua cô Hoa Tư vẫn luôn tìm anh, muốn gặp anh một lần." Lâm Bình tiếp tục nói, ngày hôm qua cái loại chuyện này không nên nói, anh ấy đương nhiên sẽ không nhắc tới.

"Nói tôi không có thời gian, anh đi xử lý, Minh Yên ở đoàn làm phim theo dõi nhiều một chút, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Còn có, nếu người Thời gia và Tiêu gia tiếp xúc với cô ấy cũng báo cáo lên.” Mắt phượng của Úc Hàn Chi hơi tối, Minh Yên đến Bắc Thành tìm Tiêu Vũ, sau lại xuất hiện một tên Thời Gia, đều phải đề phòng.

"Vâng." Lâm Bình gật đầu.

Minh Yên ngồi xe của mình đến đoàn làm phim, sau khi tài xế đưa chìa khóa xe cho cô, tự mình trở về.

Cô cầm chìa khóa xe, thấy quầng thâm mắt của Hoa Tư rất rõ, đang chờ ở bên ngoài đoàn làm phim.

"Tối hôm qua người tới đón cô là Lâm Bình?" Hoa Tư mở miệng ngăn cản cô.

Tuy rằng không phải chiếc Bentley Úc Hàn Chi thường lái, mà là một chiếc Rolls-Royce biển số Bắc Thành, nhưng cô ta không hiểu sao mình lại có linh cảm đó là xe của Úc Hàn Chi.

Đêm qua cô ta gọi điện thoại cho Úc Hàn Chi cũng không liên lạc được, tìm Lâm Bình, thì Lâm Bình cũng hàm hồ nói Úc tổng không có thời gian.

Không có thời gian để trả lời điện thoại sao?

"Phiền cô nhường đường." Minh Yên mỉm cười, nụ cười lãnh đạm.

"Minh Yên, làm người không cần quá vô sỉ, chuyện cô cướp thân phận của tôi tôi còn chưa tìm cô thanh toán đâu." Hoa Tư nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ lại muốn chơi trò cũ?”

"Cô nhớ rất rõ chuyện năm bảy tuổi sao?" Minh Yên híp mắt, mỉm cười nói: "Khối ngọc chương kia ở trên tay tôi nhiều năm như vậy, cũng không thấy cô muốn, nếu lần đầu tiên cô liếc mắt đã nhận ra Úc Hàn Chi thì sớm vạch trần tôi rồi, tôi tính kế cô, cô cũng tính kế tôi, mọi chuyện coi như hòa. Huống hồ, khi nhỏ cô nhát gan như chuột, thật sự cứu Úc Hàn Chi? Không phải chỉ là cho người ta ăn hai cái bánh bao sao.”

Sắc mặt Hoa Tư đột nhiên biến đổi, mơ hồ trắng bệch, cô lại nhớ rõ chuyện năm bảy tuổi, làm sao có thể.

"Mặc kệ như thế nào, chủ nhân ngọc chương là tôi, nếu cô còn có chút liêm sỉ, thì không nên xuất hiện trước mặt Úc Hàn Chi." Hoa Tư hạ thấp giọng nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng tôi mới thực sự là một đôi.”

“Chúc giấc mơ của cô sớm trở thành sự thật." Minh Yên hừ lạnh nói, thấy trợ lý nhỏ nhà mình tới, cô vội vàng vẫy tay với Thải Nguyệt.

"Hoa Tư, cô chặn đường làm gì." Vẻ mặt Thải Nguyệt phòng bị chạy tới, túm lấy Minh Yên vòng qua cô ta đi vào đoàn làm phim.

"Minh Yên, có phải cô ta nói cái gì khó nghe không? Cô có chịu ủy khuất không?”

"Không, cô ta không kích thích được tôi." Minh Yên đưa chìa khóa xe cho cô ấy, rồi nói: "Có xe chạy rồi.”

"Xe của cô sao?" Ánh mắt Thải Nguyệt sáng ngời, điều này thật tốt quá, sau này cô ấy và Minh Yên sẽ không cần lái xe của Tiêu Vũ nữa.

“Úc thiếu có làm gì cô không?”

"Không có." Minh Yên thành thật trả lời.

"Có phải Úc thiếu thích cô không?"

"Không có khả năng, tôi đã lừa dối anh ta. Đầu óc anh ta hẳn là không có vấn đề gì.”

"Vậy cũng không thể nói chính xác nha."

"Quay phim rồi, bớt dong dài."

Mấy ngày tiếp theo, Minh Yên không cần đến chỗ Úc Hàn Chi, mỗi ngày đều quay phim đến đi sớm về khuya, mà "Trường Tương Tư" cũng đã ấn định ngày hai mươi hai tháng một sẽ bắt đầu làm các loại tuyên truyền, mỗi ngày đoàn làm phim đều tung trailer và hậu trường.

Trong đó, tuyến CP của Minh Yên và Tiêu Vũ cũng được cắt ra một đoạn phim riêng, gọi là "Táng Ái", cư dân mạng nhìn thấy cái tên Táng Ái này, trong nháy mắt bắt đầu chửi bới, nhưng vừa nhìn nội dung phim, ừm, thật thơm, lại muốn dập đầu.

Minh Yên hóa trang thành Cửu Vĩ Hồ có thể nói là kinh diễm, linh khí mười phần, ngũ quan tinh xảo thanh thuần, mang theo một tia kiều mị, cùng Tiêu Vũ thanh lãnh không dính khói lửa phàm tục, đơn giản vẫn là tổ hợp thần tiên, vì thế các loại nền tảng video nhất thời hiện ra một nhóm fan CP, chỉ có mấy miếng hoa hữu hạn bắt đầu cắt tỉa tình yêu của hai người, đều mang theo băng ghế nhỏ ngóng trông ngày phát sóng.

Tháng Giêng trôi qua quá nhanh, mới đó mà đã cuối năm. Đoàn làm phim quay đến ngày 20 tháng Chạp thì kết thúc công việc không quay nữa.

Thải Nguyệt chuẩn bị trở về Nam Thành ăn tết, Thời Cẩn cũng trở về Thời gia, Minh Yên một mình ở lại Bắc Thành.

Tối ngày 20 tháng Chạp, "Trường Tương Tư" phát sóng, đêm đó rating phá vỡ đứng top 1, trở thành bộ phim bùng nổ trong năm nay. Minh Yên mang theo một cái ghế nhỏ, ngồi trước TV xem phim.

Bởi vì sáu tháng cuối năm cơ bản thuộc về loại trạng thái bị phong sát, cô cũng không nhận được lời mời của những bộ phim khác, các ngôi sao lớn trong giới đều vội vàng diễn tập, tham gia các loại tiệc tối, còn cô thì chỉ ở khách sạn xem phim, một số chương trình năm mới, và sau đó nghỉ ngơi tốt.

Hôm đó, Lâm Bình liên hệ cô đi đến biệt thự của Úc Hàn Chi.

Ngày hôm đó Minh Yên lại đi đến biệt thự một lần nữa, giống như lần trước, hai người cơ bản không có trao đổi gì, chính là ăn cơm, cô xem kịch bản lướt Weibo, người đàn ông vẫn bận rộn với công việc của anh như trước, đối với cô vẫn lạnh lùng không nói mấy lời.

Ban đêm cô ngủ một mình, Úc Hàn Chi chạm cũng chưa chạm vào cô.

Minh Yên cảm thấy mình chính là công cụ làm ấm phòng?

Có điều sau khi trải qua hai lần kia, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hai người ở cùng một chỗ lạnh lùng một chút cũng tốt, ít nhất vẫn bình an vô sự.

Thời gian đến biệt thự cơ bản đều là Úc Hàn Chi chỉ định, anh không nói lời nào, Minh Yên sẽ không đi, tính ra, tháng một cô chỉ đi hai lần, sau còn phải đi thêm hai lần.

Chiều hôm đó, Lâm Bình lái xe qua đón cô.

Minh Yên lên xe mới phát hiện Úc Hàn Chi lại cũng ở trên xe.

Người đàn ông mặc áo khoác màu đen, áo len cổ cao màu đen, ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt trắng nõn, đẹp trai đến mức không nói nên lời.

Úc Hàn Chi đang gọi điện thoại video với Ôn Yến.

"Qùa tết trong nhà thật sự là chất đống rất nhiều, lát nữa khi trở về đến nhà tôi một chuyến, mang chút đồ tết về." Vẻ mặt Ôn Yến đau đầu nói, nhìn thấy Minh Yên lên xe, nhất thời nhướng mày cười nói: "Lão Úc, tết cậu có trở về Nam Thành không?”

"Không trở về." Giọng nói Úc Hàn Chi trầm thấp, anh trở về làm cái gì, trở về thì Minh Yên chỉ có một mình ở Bắc Thành.

"Vậy đến nhà tôi ăn tết, bằng không bữa cơm tất niên lại là hiện trường bức hôn quy mô lớn, cậu đến giúp tôi chia sẻ một chút."

"Không đi." Người đàn ông lạnh lùng từ chối, thấy Minh Yên ngồi ở ghế sau, mặt mày dịu dàng đi vài phần.

"Ba tôi còn định giới thiệu con gái của cậu tôi cho cậu, vẫn luôn hỏi cậu có đối tượng chưa." Ôn Yến xấu xa cười nói.

"Không cần." Úc Hàn Chi trực tiếp cúp điện thoại.

Minh Yên đang dựng thẳng tai nghe, thấy anh cúp điện thoại, vội vàng rũ mắt nhìn điện thoại di động của mình.

"Chúng ta đi nơi này trước, đợi lát nữa mới về nhà." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp.

Minh Yên dừng lại ba giây mới phản ứng lại, anh là đang nói chuyện với mình, giương mắt liền đụng vào ánh mắt sâu thẳm như mực của đối phương. Hai người bốn mắt giao nhau, đều chấn động.