Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh - Cửu Trọng Tuyết

Chương 42




Sau khi Minh Yên nhận được rất nhanh đã chụp gửi cho Úc Hàn Chi một tấm ảnh.

"Anh nghĩ tôi là heo à? Tôi ăn nhiều đến thế này sao?”

Giờ này, Úc Hàn Chi đang đi trên đường đến tổng bộ tập đoàn, thấy cô gửi tin nhắn đến, anh rũ mắt, mắt phượng sâu hẹp dài hơi nheo lại.

Không gửi giọng nói à?

"Ăn không hết thì ném đi." Người đàn ông đánh một dòng chữ, đôi môi mỏng không tự giác mím lại.

Đêm qua Minh Yên không gọi video với anh, từ trong livestream thấy cô thích nghi rất tốt, chơi rất vui vẻ, nghĩ đến bên cạnh cô còn có một tên Tiêu thiếu, Úc Hàn Chi thế nào cũng không cao hứng nổi.

Giao thông trên đảo không thuận tiện, cùng một khách sạn, ngày đêm ở bên nhau, người đàn ông hít một hơi thật sâu, ngón tay thon dài nhéo nhéo thái dương, anh luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.

"Úc tổng, sáng nay anh có hai cuộc họp quốc tế, buổi chiều có một vụ án hợp tác phải bàn với Lam thị.” Lâm Bình ở một bên báo cáo lịch trình, thấy sắc mặt của Úc Hàn Chi đen xì, không tự giác nhỏ giọng đi.

"Vụ việc hợp tác để Úc Vân Đình đàm phán." Về phần hội nghị, anh cũng không muốn mở cuộc họp quốc tế nào, chỉ muốn xem livestream, xem Minh Yên đang làm cái gì.

Ban đầu nghĩ rằng sau khi cô rời đi, anh có thể chuyên tâm xử lý việc của Nam Thành, nhưng chỉ trong hai ngày, anh đã cảm thấy không tốt chút nào.

"Úc tổng, anh đang lo lắng cho cô Minh Yên sao? Bên kia đoàn làm phim tôi để Lâm Văn theo dõi, tối hôm qua đã vận chuyển bằng đường hàng không qua đảo, đội ngũ PR cũng đang theo dõi dư luận.” Lâm Bình nhẹ nhàng nói.

"Ừm." Úc Hàn Chi không nói gì nữa, mày nhíu từ đầu đến cuối không buông ra.

Không biết có phải anh ảo giác hay không, từ sau khi Minh Yên đi quay phim, thái độ đã có một chút biến hóa vi diệu, sau khi đi đến Hải Thành, cũng không dính lấy anh, cả ngày một tin nhắn cũng không có.

Nghĩ đến lúc trước cô theo đuổi Lam Hi bảy năm, kết quả nói từ bỏ liền từ bỏ, cả ngày dính ở bên cạnh anh nữa là làm nũng nửa là trêu chọc, thật sự làm xáo trộn tâm tư của anh, như sóng biển.

Bây giờ muốn thay đổi đối tượng, cũng đã muộn. Người đàn ông nhếch môi, mắt phượng nguy hiểm nheo lại, trầm giọng nói: "Gọi điện thoại đến đoàn làm phim hẹn phòng khách sạn ba ngày sau, đặt phòng một tháng.”

Lâm Bình dừng nửa giây mới phản ứng lại, Úc tổng nói là muốn tham gia chương trình tạp kỹ kia với cô Minh Yên, một, một tháng? Úc tổng không định đi làm sao? Trước khi trở về Nam Thành, Úc tổng tăng ca nửa năm đã xử lý xong tất cả các quyết sách trọng đại trong vòng một năm tới, hình như có thể hơi lười biếng một chút.

"Tôi sẽ thu xếp ngay." Lâm Bình rũ mắt, đáp từng cái từng cái.

Minh Yên tạm thời gửi ảnh cho Úc Hàn Chi qua loa, tỏ vẻ nhận được tin nhắn sẽ không có phản hồi với Úc Hàn Chi nữa.

Dù sao hai người cách xa, dù dùng cách nào cũng không thể ngủ cùng được anh, về phần xoát hảo cảm? Không tồn tại, cô lấy tim chứ không lấy thận đi.

Loại người như Úc Hàn Chi, cô thật lòng chơi không lại được, vẫn là thong dong một chút.

Thư Ca là một người rất năng nổ và từ tốn, buổi sáng dẫn mọi người ngồi phà đi ra ngoài mua một ít đồ dùng, sau đó trở về lại thảo luận về việc hợp tác cùng một nhà hàng có tiếng trên đảo, mỗi ngày bọn họ đều xuất ra nguyên liệu nấu ăn, nhường bữa trưa và bữa tối cho nhà hàng nấu và trả tiền cho họ.

Điều này rẻ hơn ít nhất một nửa so với đặt đồ ăn trong nhà ăn.

Vấn đề cơm nước đã được giải quyết, đến nỗi vấn đề vệ sinh cũng đã được Minh Yên giải quyết.

Úc Hàn Chi đưa bốn thùng đồ ăn đến, có một người máy thông minh quét đất lau nhà, rất tốt cho việc dọn dẹp.

Bây giờ còn lại là vấn đề nguồn khách du lịch, làm thế nào để thúc đẩy khách sạn, tuyên truyền du lịch trên đảo.

Đám người Minh Yên vừa từ phòng ăn trở về, chỉ thấy Tưởng Nghị cùng Tống Điềm hưng phấn kêu lên: "Chị Thư Ca, anh Ngạn, có khách vừa mới đặt hai phòng sang trọng nhìn ra biển. Một là nhận phòng vào ngày mai, hai là hai ngày sau đó.”

"Rất tốt, nhưng không phải chúng ta còn chưa xác định được giá cả sao?" Thư Ca giơ ngón tay cái lên, cười nói.

Tống Điềm: "Đúng vậy, cho nên nhóm chúng ta vội vàng định giá phòng đi, hai vị khách này đặt một tháng!!! Giá tôi vẫn chưa báo cáo!”

"Một tháng?" Mọi người kinh hãi một chút. Ngay cả một đêm 2000, ở một tháng cũng phải 60.000! Người bình thường làm sao có thể giàu như vậy?

Minh Yên đen nhánh mắt to nhìn về phía Tiêu Vũ, cúi đầu hỏi: "Bạn của anh sao?”

"Không thể nào." Tiêu Vũ lắc đầu, tất cả bạn bè của anh ta đều ở Bắc Thành, ai có thời gian rảnh rỗi đến thăm anh ta chứ?

"Không phải là fan bạn gái của anh chứ?" Minh Yên bưng một quả dừa, vui vẻ uống nước dừa nói: "Người bình thường ai sẽ ở trên đảo nhỏ một tháng, tiền nhiều đốt đến hoảng hốt?”

"Điểm này tôi cũng không hỏi, không phải fan, đoàn làm phim cũng đã sàng lọc, đúng rồi đối phương là người thành công, nghỉ phép hàng năm, vừa vặn cảm thấy hòn đảo nhỏ của chúng ta yên tĩnh, cảnh quanh lại đẹp, cho nên đến đây sống một tháng.” Tưởng Nghị cười nói: "Quản lí, lần này chúng ta đã sớm hoàn thành một nửa chỉ số.”

"Mọi người đã đồng ý với khách rồi?" Thư Ca nhíu mày hỏi.

"Trả lời rồi! Có chuyện gì sao?” Tống Điềm kinh ngạc hỏi.

"Chúng ta làm chương trình này, mở khách sạn không chỉ vì lợi nhuận, mà còn phải để quảng bá hòn đảo này, bây giờ mọi người đã đồng ý với hai vị khách này, vậy thì trước tiên cứ làm như vậy, sau đó nếu nhận được điện thoại đặt trước, khách đặt trước phòng không thể dài hơn ba ngày.

Phòng của chúng ta có hạn, chỉ có thể sử dụng phương pháp này để tiếp nhận càng nhiều khách càng tốt.” Thư Ca giải thích đơn giản một chút.

Minh Yên gật đầu như gà mổ thóc, Thư Ca buồn cười, cô vừa xinh đẹp còn đặc biệt thông minh, sau này tiền đồ vô lượng.

Ngày hôm đó mọi người họp để đặt giá phòng, hai phòng siêu sang hướng ra biển có giá 2800 một đêm, một phòng gia đình 3300 một đêm, hai phòng giường lớn 1800 một đêm. Trước mắt hai dãy phòng siêu hào hoa hướng ra biển, còn lại ba phòng cũng đỡ áp lực hơn.

Buổi chiều có một đôi vợ chồng nhỏ đi hưởng tuần trăng mật ở lại, đã đặt một phòng, thấy đám người Thư Ca thét chói tai liên tục.

Buổi tối lại một nhà ba người đặt phòng, phòng gia đình cũng đầy.

Thói quen của Minh Yên chính là hóng gió biển, ngắm cảnh biển, ăn uống, sau đó dọn dẹp, công việc nặng nhọc đều có Tiêu Vũ và Tưởng Nghị làm, cuộc sống đẹp như tranh vẽ, hoàn toàn không có thời gian phản ứng với đám con cháu thế gia Nam Thành, ngay cả Úc Hàn Chi cũng bị cô ném qua một bên.

Tống Điềm và cô vẫn không nói chuyện, có điều vì chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp, cho nên hai người rất ăn ý, nước sông không phạm nước giếng, không can thiệp vào nhau.

Chiều hôm sau, vị khách đặt phòng sang trọng hướng ra biển một tháng trời đã đến.

"Minh Yên, cô cùng Tiêu Vũ đi đón khách một chút, đối phương nói rằng đã một thời gian dài anh ta không đến biển, không biết làm thế nào để vượt qua phà."

"Được rồi, chị."

"Chờ một chút, tôi đi cùng mọi người, thuận tiện đi mua thêm ít đồ dùng." Ngạn Bác cười nói.

Ba người ra cửa đi mua đồ dùng thuận tiện đón khách.

Minh Yên sợ rám nắng, mang theo kính râm, đội mũ còn bật dù che nắng, đảo nhỏ Hải Thành bây giờ là mùa thấp điểm, không nhiều người, Tiêu Vũ cũng vậy hiếm khi ra cửa mà không cần đội mũ, đeo khẩu trang, cực kỳ nhẹ nhàng tự tại.

Ngạn Bác đi siêu thị bổ sung đồ dùng, ba người đến chỗ phà đã thấy phía trước vây quanh rất nhiều người.

"Kỳ thiếu, chỗ này sao ngay cả một chiếc du thuyền cũng không có? Thật sự không xứng để anh ở chỗ này.”

"Kỳ ca, chúng ta hẳn là đi trực thăng qua, trực tiếp lên đảo. Anh nói xem Minh Yên bị sao vậy, nhất định phải đến chỗ gà không đẻ trứng chim không thèm ỉa này chịu tội.”

"Mấy người làm gì vậy, chặn đường lại, còn không cho người khác lên thuyền?"

"Ồn ào cái gì, không thấy Kỳ thiếu tôi đang chờ người sao?"

Siêu xe sang trọng xếp thành hàng dài, chặn chặt nơi du khách lên phà, mấy người ăn chơi trác táng hung dữ trừng mắt muốn lên phà cùng khách du lịch và người dân địa phương.

Minh Yên cùng Tiêu Vũ hai mặt nhìn nhau, tình huống gì vậy?

"Tôi đi hỏi nhân viên làm việc chuyến phà tiếp theo, các người liên hệ với khách một chút." Ngạn Bác nói rồi tiến lên tìm nhân viên công tác thương lượng, kết quả phát hiện nhân viên công ty phà đều không có ở đây.

Hiện tại đã trải qua một ca thời gian đi phà, người không lên được thuyền nhất thời nóng nảy, thấy đối phương giàu có, muốn lý luận lại không dám.

"Ồn ào cái gì? Hôm nay anh đây sẽ bao phà này, lúc nào lên thuyền anh đây sẽ định đoạt.” Tên công tử bột lái siêu xe tức giận lên tiếng.

Minh Yên thấy mấy người này có chút quen mắt, lại nhớ không ra đã từng thấy ở đâu.

Ngạn Bác cùng Tiêu Vũ đều liếc nhau, mấy tên thiếu gia này kiêu ngạo như vậy? Hai người đều sợ xảy ra chuyện, thấy thế muốn tiến lên.

"Mấy anh, xem biển số xe của các anh không phải là người địa phương đúng không?" Ngạn Bác tiến lên, thương lượng nói.

"Anh là ai?" Tên ăn chơi trác táng thấy anh ấy thành thục nho nhã, có chút không dễ chọc vào, từ trên xuống dưới liếc anh ấy vài lần, sau đó nhìn thấy Minh Yên đuổi theo, hai mắt phát sáng, hướng về phía sau vui vẻ hét lên: "Anh Kỳ, Minh Yên, là Minh Yên.”

Minh Yên nhìn một loạt biển số xe siêu xe này, cùng với việc đối phương hô là Kỳ thiếu, nhất thời sắc mặt đột nhiên thay đổi, biển số Nam Thành, Kỳ Bạch Ngạn? Không phải anh ta ở nước ngoài sao? Sao trở về sớm như vậy?

Trong xe, người đàn ông nghe thấy âm thanh, nhấc mí mắt lên, lười biếng nói: "Cậu hét cái gì, anh đây lại không điếc.”

Người đàn ông gạt điếu thuốc trong tay, mở cửa xe, xuống xe, híp mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch của Minh Yên sợ tới mức đứng yên tại chỗ, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tà tà cười: "Như thế nào, có phải rất vui khi gặp được tôi không?”

Trong nội tâm Minh Yên có một vạn con ngựa đang chạy qua bùn cỏ, thấy khuôn mặt tà khí xấu xa của anh ta, ác mộng gặp phải mấy tháng trước ập tới, cơ thể rét run, sao Kỳ Bạch Ngạn lại xuất hiện ở đây?

Ngạn Bác và Tiêu Vũ đều hai mặt nhìn nhau, đám ăn chơi trác táng này là tìm Minh Yên?

"Minh Yên, vì muốn gặp cô, Kỳ thiếu đã ngồi máy bay 48 tiếng để trở về."

"So sánh cái gì vậy, từ Nam Cực bay trở về, mất 48 tiếng đồng hồ?"

"Ha ha, tôi đây không phải là vì muốn Minh Yên để ý tới anh Kỳ sao?"

"Các người đi đi, đừng chướng mắt tôi." Kỳ Bạch Ngạn không kiên nhẫn khoát tay áo, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn Minh Yên, bước chân dài đi qua.

Minh Yên theo bản năng trốn sau lưng Tiêu Vũ, khuôn mặt lạnh như băng, thấp giọng nói: "Chúng ta đi nhanh đi, cái tên ngốc đó có lai lịch không đơn giản, không thể trêu vào.”

Tiêu Vũ đứng về phía trước, chặn trước mặt Minh Yên, thấp giọng nói: "Đừng sợ.”

Kỳ Bạch Ngạn thấy thế, khuôn mặt tuấn lãng tà khí đột nhiên trầm xuống, nói: "Trốn cái gì, qua đây cho tôi ôm một cái.”