Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh - Cửu Trọng Tuyết

Chương 124




Úc Hàn Chi bay đến Bắc Thành, cũng không nói trước với Minh Yên, thuận tiện còn mang theo Tiểu Hàn Hàn lên máy bay riêng.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Hàn Hàn ngồi máy bay, nó sợ tới mức nằm liệt ở trên ghế ngồi run rẩy, toàn thân lông đều dựng thẳng lên, "Gâu Gâu" kêu hai tiếng, thấy bộ dáng tâm địa sắt đá của ông chủ, đáng thương duỗi móng vuốt chó vươn ra lại rụt trở về.

Khi Úc Hàn Chi xách con vật nhỏ ra khỏi máy bay, Tiểu Hàn Hàn vẫn mệt mỏi, hai móng vuốt ôm đầu chó, chỉ cần nó không nhìn, nó sẽ không sợ hãi!

Ôn Yến tới đón, thấy Úc Hàn Chi nhã nhặn tuấn nhã ôm một con chó, nhất thời cả kinh đến cằm đều rớt xuống, cười ha ha ra tiếng.

"Lão Úc, từ khi nào cậu lại trở thành bảo mẫu cho chó vậy? Con chó này là do Minh Yên nhà cậu nuôi, phải không?” Ôn Yến cười nhạo, có chút đỏ mắt, ôi, khoảng thời gian trước Úc Hàn Chi hoàn toàn nổi tiếng, lại công khai tình yêu của anh và Minh Yên trong phòng phát sóng trực tiếp với hàng triệu người.

Hành vi công khai ân ái này nên bị xử lý nghiêm khắc.

Lão Úc ân ái còn chưa tính, bà cụ Lê gia kia cũng đi ra khoe cháu dâu là có ý gì? Gặp người sẽ nói Minh Yên là cháu dâu của bà cụ, lần này trong giới Bắc Thành ai dám trêu chọc hai vị này?

"Chó này là tôi tặng." Úc Hàn Chi đến Bắc Thành, nghĩ đến rất nhanh có thể nhìn thấy Minh Yên, tâm tình cũng cực kỳ tốt, đối mặt với chó độc thân châm chọc cũng không tức giận, anh đưa Tiểu Hàn Hàn cho Ôn Yến, nói: "Nó bị dọa rồi, cậu dỗ dành nó đi.”

"Sao cậu không dỗ dành?"

"Tôi chỉ dỗ Minh Yên nhà tôi thôi."

Ôn Yến phun ra một ngụm máu già, tốt.

Ôn Yến ôm Tiểu Hàn Hàn trong ngực, nhận mệnh đi theo phía sau, không có biện pháp, cuộc sống của chó độc thân quá nhàn rỗi, mỗi lần Úc Hàn Chi tới, anh ta đều vội vàng chạy qua tìm chút tình anh em.

"Đi công quán số 9 ăn cơm?"

"Không được, buổi tối Minh Yên có phỏng vấn, tôi đi đón cô ấy về nhà." Úc Hàn Chi lắc đầu.

"Vậy nhân tiện tôi đi ăn cơm, thuận tiện làm nhân chứng tình yêu của hai người." Ôn Yến cười nói.

Úc Hàn Chi nhướng mày, thấy anh ta ôm Tiểu Hàn Hàn thật sự đáng thương, đại phát thiện tâm không đấm người.

Buổi tối Minh Yên phải ghi hình phỏng vấn, lần này đài truyền hình mời năm diễn viên chính, chủ yếu là thừa dịp "Nam Phong tri ta ý" đang phát sóng, làm một phen tuyên truyền, thuận tiện tiết lộ một số nội dung kịch tính phía sau, tăng thêm độ hot cho phim truyền hình.

Do gần đây Minh Yên rất nổi tiếng và lộ chuyện tình cảm nên fan cp màn hình đứng ngồi không yên, có điều MC vì thỏa mãn sự tò mò của mọi người, vẫn hỏi rất nhiều đề tài ngoài phim.

Úc Hàn Chi ngồi xe đến đài truyền hình, anh cầm điện thoại di động xem ghi hình hiện trường, người dẫn chương trình vừa vặn phỏng vấn Minh Yên.

"Khi cô Minh Yên quay bộ phim này, có phải đang trong giai đoạn yêu đương không? Bạn trai cô có ghen khi cô quay với anh Thôi không?”

Minh Yên cười cười, nói: "À, khi đó chúng tôi chia tay, chắc là anh ấy sẽ không ghen chứ.”

"Phốc." Ôn Yến không nhịn được, anh ta ôm Tiểu Hàn Hàn trong ngực, vỗ đùi cười nói: "Lão Úc, Minh Yên nhà cậu rất biết cách đâm đao vào ngực người khác.”

Khi đó Lão úc hầu như ngày nào cũng canh giữ ở cửa đoàn làm phim, có thể không ghen sao?

Úc Hàn Chi đen mặt, thấy nụ cười rạng rỡ trước ống kính của cô, có chút bất đắc dĩ nhếch môi, ôi, cô vui vẻ là tốt rồi.

Minh Yên nói thẳng như thế này, tất cả mọi người trên sân khấu đều có chút kinh ngạc.

"Nghe nói bạn trai của cô đã trực tiếp đến địa điểm ghi hình chương trình phỏng vấn, cô có tiện tiết lộ anh ấy đã gây ấn tượng với cô như thế nào không?" Người dẫn chương trình tận dụng mọi thời cơ hỏi.

Minh Yên rũ mắt suy tư mấy giây, nói: "Anh ấy khá kiên trì, đi theo đoàn làm phim hơn nửa năm, tôi đi đâu quay phim anh ấy đều đi theo, sau đó cũng không nói cho tôi biết, lần phỏng vấn đó anh ấy được chọn trúng lên sân khấu hỏi, trước đó tôi cũng không biết, sau đó mỗi ngày đều đưa tôi về nhà, mỗi buổi tối gọi tôi ra ngoài chạy đêm, tặng tôi chó chăn cừu, giúp tôi xử lý mọi chuyện trong nhà, chăm sóc từng li từng tí trong cuộc sống, dần dần tôi phát hiện, anh ấy không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, tự nhiên ở cùng một chỗ.”

"Minh Yên, cô dễ theo đuổi như vậy sao?" Thôi Tuấn ở một bên cười nói.

Hai nam diễn viên khác hâm mộ, sớm biết Minh Yên là cô gái dễ theo đuổi như vậy, bọn họ có thể xếp hàng lấy biển số.

Minh Yên cười nhưng không nói.

Mọi người cũng ha ha mở đề tài, tuy rằng Minh Yên nói rất đơn giản, nhưng đã từng chứng kiến tướng mạo cùng giá trị của vị kia, trong lòng mọi người cũng hiểu được, đổi lại bọn họ, thật không được.

Những lời này của Minh Yên xem như lời thú nhận thật lòng, tuy rằng không có nói từ thích cùng yêu, nhưng ba chữ "không thể thiếu" vẫn làm cho cả người Úc Hàn Chi đều sung sướng lên. Yên Yên nói anh không thể thiếu, điều này khiến anh hạnh phúc hơn là nói rằng cô thích anh.

Thích không nhất thiết phải lâu dài, nhưng không thể thiếu là không thể thay thế.

Ôn Yến thấy mắt phượng anh đều nhu tình, răng suýt rơi ra ngoài.

"Minh Yên, tôi là fan cp Hàn Yên, điều kiện tiên quyết không thể thiếu là vì yêu phải không?" Nữ diễn viên cùng đoàn làm phim cười hỏi: "Trong siêu thoại Hàn Yên, không ít fan CP tò mò hai người có phải là thanh mai trúc mã hay không, làm sao ở cùng một chỗ vậy.”

Minh Yên bị hỏi, tình yêu của cô và Úc Hàn Chi bắt đầu bằng sự lừa dối và kết thúc bằng tình yêu, bởi vì hai bên xúc động, mới dẫn đến chia tay.

"Lão Úc, người phụ nữ này là do cậu sắp xếp. Đúng không? Hỏi những câu mà cậu muốn hỏi nhất.” Ôn Yến ở một bên duỗi đầu xem video, chậc chậc nói.

Úc Hàn Chi không nói gì, khuôn mặt tư văn tuấn nhã có chút ngưng trọng.

Minh Yên nhanh chóng trả lời: "Không phải thanh mai trúc mã, lần đầu tiên gặp mặt khi còn nhỏ, tôi đã thích anh ấy, nhưng anh ấy không thích tôi, sau đó chúng tôi đánh mất đối phương, hơn mười năm sau ma xui quỷ khiến mới đến được với nhau.”

Hiện trường phát ra một trận âm thanh ăn dưa, tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn mặt Minh Yên, khi còn bé cô hẳn cũng là tiểu công chúa xinh đẹp, thế mà có người không thích cô bé đáng yêu tinh xảo như vậy, cho nên sau này Úc Hàn Chi khổ sở đi theo đoàn làm phim hơn nửa năm mới ôm được mỹ nhân trở về?

Câu trả lời của Minh Yên thỏa mãn sự tò mò của mọi người, người dẫn chương trình cũng không tiện tiếp tục hỏi mình Minh Yên nữa, bắt đầu hỏi các khách mời khác, bầu không khí thoải mái mà vui vẻ.

"Úc tổng, đến đài truyền hình rồi."

Úc Hàn Chi nhìn hoàng hôn bên ngoài, mắt phượng đen kịt như mực, ưu nhã gật gật đầu.

Minh Yên ghi hình cả buổi chiều, đến 7 giờ tối mới ghi hình xong, cô theo đám người Thôi Tuấn ra khỏi trung tâm ghi hình.

"Minh Yên, có cần tôi lái xe trở cô và trợ lí nhỏ của cô về không?"

"Không cần, chúng tôi lái xe tới đây, Thải Nguyệt đi lấy xe rồi." Minh Yên cười nói, cô lơ đãng nhìn về phía quảng trường bên ngoài, chỉ thấy người đàn ông dáng người cao lớn mang theo Tiểu Hàn Hàn lông xù bên chân đứng dưới ánh hoàng hôn, cả người bao phủ trong ánh hoàng hôn nhàn nhạt, thực sự rất đẹp trai.

"Minh Yên, có phải bạn trai cô tới đón cô không?" Nữ diễn viên cùng đoàn làm phim nhìn gương mặt tuấn tú của Úc Hàn Chi, khí chất tao nhã, cùng với chiếc xe sang phía sau, nói không chua là gạt người. Các cô dốc sức trong giới giải trí nhiều năm, ai mà không muốn thừa dịp tuổi trẻ xinh đẹp gả vào hào môn chứ?

Bao nhiêu ảnh hậu gả cho chồng ngoại hình không nổi, Minh Yên thật sự là may mắn mà, gặp được tình yêu, đối phương còn là hào môn.

"Ừm, vậy tôi đi qua trước, bye bye mọi người." Minh Yên cười khanh khách nói, tâm tình sung sướng đi về phía Úc Hàn Chi.

Tiểu Hàn Hàn nhìn thấy Minh Yên, vui vẻ chạy tới, vòng quanh cô.

Minh Yên ôm lấy con chó nhỏ, hung hăng xoa xoa đầu chó con, cười nói: "Tiểu Hàn Hàn, nhớ mẹ sao?”

Tiểu Hàn Hàn hưng phấn "Gâu" hai tiếng, nó nằm bất động trong lòng Minh Yên.

Úc Hàn Chi đen mặt đi đến, anh xách Tiểu Hàn Hàn ra, tự nhiên nắm tay Minh Yên, trầm thấp cười nói: "Mệt không, trong xe có nước trái cây em thích uống.”

Minh Yên ghi hình cả buổi chiều, đã sớm mệt mỏi, thấy anh không nói một tiếng liền chạy tới, cô hơi ngạc nhiên, dịu dàng nói: "Sao anh lại tới đây?”

"Chó con nhớ em, mỗi ngày ở nhà đều không ăn cơm, anh mang nó tới đây." Người đàn ông thản nhiên nói.

"Phốc, là chó nhớ cô ấy, hay là người nhớ cô ấy đây." Ôn Yến uể oải cười nói, thấy mắt phượng Úc Hàn Chi đảo tới, anh ta vội vàng đầu hàng: "Được được được, tôi qua xe của trợ lý nhỏ ngồi, không quấy rầy thế giới của hai người nữa.”

Ôn Yến qua xe của Minh Yên ngồi, còn Minh Yên thì lên xe Úc Hàn Chi.

Người đàn ông vừa lên xe, đã ghét bỏ xách con chó nhỏ sang một bên, sau đó lấy khăn mặt khử trùng từ trong tủ lạnh ra, lau tay khử trùng cho Minh Yên.

Minh Yên thấy anh lau rất nghiêm túc, hận không thể lau sạch một lớp da trên cả mười ngón tay, cô bật cười ra tiếng nói: "Chỉ là ôm chó con, hơn nữa chó con cũng không rụng lông nha.”

Úc Hàn Chi nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, cổ họng gợi cảm khẽ động, mắt phượng sâu thẳm như mực: "Vậy có phải em cũng nên ôm anh không?”