Bạch Nguyệt Quang Đột Nhiên Muốn Cùng Tôi Kết Hôn

Chương 73




Edit: Phong Nguyệt

Mãi đến tận giữa trưa hôm sau, Lục Ý mới biết được Cố Diễn gọi cho mình để làm gì.

Trong bữa tiệc ngày hôm qua, có một đạo diễn muốn quay một bộ phim hài đen* kén người xem, ông đã xem qua <Diễn xuất hay nhất>, liếc mắt một cái đã chọn trúng Lục Ý diễn vai A Minh, ông muốn thương lượng  Lục Ý từ lâu, hỏi xem cậu có hứng thú gì với bộ phim này không.

*Hài đen: là một thể loại hài sử dụng những vấn đề nhạy cảm như tôn giáo, tệ nạn,…để trào phúng, châm biếm.

Vị này họ Vương, coi như có chút danh tiếng trong giới đạo diễn, nổi danh chỉ “Vì thích mà quay”, khá là cố chấp, chỉ chú tâm vào đề tài mình thích, chỉ thích quay thứ mình thích, xưa nay đều khịt mũi coi thường phim thương mại, phim ông quay cũng rất ra trò, dù không ăn khách, nhưng lần nào cũng đoạt giải, có mấy người nhìn trúng điểm ấy, mà tình nguyện tham gia phim của ông.

Lần này ông muốn quay một bộ điện ảnh tên, kể về cố sự của một người câm và một người mù cùng nhau đi tìm người, mang theo chút sắc thái hồi hộp, dọc đường gây ra rất nhiều chuyện dở khóc dở cười, từ đầu đến cuối người mù không biết vì sao người câm phải tìm người kia, nhạc dạo cũng dẫn dắt người xem theo phương hướng trả thù, đến tận thời khắc cuối cùng mới sự thật mới được hé lộ —— Người câm muốn tìm người mười mấy năm trước đã cứu mạng hắn, bọn họ từng hẹn ước mười mấy năm sau, dù có thành tựu hay không, cũng phải đến Bắc Kinh ngắm mặt trời mọc, bởi vì mặt trời mọc ở thành phố lớn không giống những chỗ khác.

Trước ước hẹn một ngày, người câm tìm được người kia, nhưng cái người giản dị thiện lương ngày xưa đã trở thành thương nhân trầm mê trong cuộc sống xa xoa, đừng nói là ngắm mặt trời mọc, ngay cả người câm là ai gã cũng không nhớ rõ.

Cuối cùng, người câm một mình ngắm mặt trời mọc.

Cố Diễn nghe qua kịch bản này, cảm thấy khá tốt, hôm qua có người nhờ anh hỏi ý kiến Lục Ý, anh định trở về cẩn thận nói lại với Lục Ý, ai biết kế hoạch thay đổi đột ngột chứ.

Sau khi ăn no, anh mới nói với Lục Ý vấn đề này.

Lục Ý vừa nghe cũng cảm thấy rất hứng thú, lập tức liên lạc với Văn Túc.

Thời gian tiếp theo, Lục Ý gặp mặt Vương đạo diễn, tiến hành tìm hiểu và thảo luận, vì ý kiến thống nhất, hai người nhanh chóng ký hợp đồng, sau đó Lục Ý mới biết Vương đạo diễn cũng chấm trúng Nhan Bân, cũng muốn mời cậu ta tham gia.

Bộ phim này là song nam chủ, đất diễn của người câm nhiều hơn một chút, Vương đạo diễn muốn để Lục Ý diễn nhân vật này, bởi vì hình tượng và tính cách phù hợp, Nhan Bân diễn vai người mù.

Các khâu chuẩn bị của bộ phim đã hoàn tất, sau khi xác định diễn viên, ký hợp đồng xong là có thể khai máy.

Lục Ý ngay cả muốn bớt thời gian ở cạnh Cố Diễn cũng không được, cậu phải bận rộn xem kịch bản, học thoại, còn phải tham khảo rất nhiều tư liệu, nam chủ của bộ này là A Thổ, lớn lên ở nông thôn, chưa từng trải đời, mới sinh ra đã mất cha mất mẹ, dựa vào cơm trăm nhà mà sống.

Lục Ý là người thành thị hàng thật giá thật, trước năm mười tám tuổi là tiểu thiếu gia được nâng trong lòng bàn tay cưng chiều, đương nhiên không thể hiểu được A Thổ trưởng thành như thế nào, sinh hoạt ra sao, vậy nên Vương đạo diễn cho cậu đến nông thôn trải nghiệm.

Sau khi máy bay hạ xuống, Lục Ý gửi tin nhắn cho Cố Diễn, Cố Diễn không trả lời.

Qua Tết, lịch công tác của Cố Diễn tăng theo cấp số nhân, vì có thể ăn Tết cùng Lục Ý, anh đã từ chối rất nhiều công tác, bây giờ phải bù lại.

Lục Ý và Nhan Bân cùng nhau lên xe, chiếc xe lái về hướng nông thôn.

Nhiệt độ ở C thị lạnh hơn A thị nhiều, sau Tết nhiệt độ ở A thị đã ổn định, C thị thì vẫn lạnh như trước, vừa xuống máy bay đã hứng gió tuyết, gió Bắc quét qua, tuyết bay đầy trời, trên đường phố tất cả đều là băng tuyết, dường như xuyên tới thế giới băng tuyết vậy.

Trước khi đi Cố Diễn giúp Lục Ý sửa soạn hành lý, nhét cho cậu rất nhiều áo lông, Lục Ý lúc đó còn cảm thấy không cần thiết, chỉ tổ nặng thêm, nhưng khi vừa xuống máy bay đã muốn đông thành đá, thế là ngoan ngoãn lấy quần áo ra mặc vào.

Đến khi lên xe, bên trong có thiết bị sưởi ấm, mười mấy phút đầu vẫn cảm thấy lạnh, cậu không thể khống chế mà rùng mình.

Nhan Bân đã cóng đến co thành một cục, cả âm thanh cũng phát run.

Hai người nhỏ giọng trò chuyện, chưa nói được mấy câu, Lục Ý đã ngủ mất.

Lục Ý nằm mơ thấy mình bị nhét vào trong một tảng băng, cậu muốn ra ngoài, có điều tay chân đã cóng đến tê dại, không còn sức lực nào, mà bên ngoài có hai người đang đứng.

Một người gõ gõ khối băng, quay đầu nói với người kia: “Chưa bị đông chết, còn thở.”

Người kia nói: “Cứ tiếp tục đông, chừng nào chết rét thì lấy ra.”

Lục Ý ở trong khối băng: “…”

Lục Ý ngồi đợi một lát, không biết có phải ảo giác không, cậu cảm thấy nhiệt độ cao dần lên, băng tựa hồ bị hòa tan, nhưng tay chân của cậu vẫn suy nhược như cũ.

Lát sau có ai đó đẩy cậu một cái, giấc mộng mới kết thúc, Lục Ý bừng tỉnh.

Nhan Bân nâng một ly nước nóng, nháy mắt với Lục Ý: “Điện thoại anh rung nãy giờ kìa”

Lục Ý xoa mắt, vứt hết thảy giấc mộng lung ta lung tung ra sau đầu, cậu lấy điện thoại ra xem, thấy Cố Diễn gọi cho cậu, có lẽ vì không gọi mãi không thấy cậu nghe, nên gửi tin nhắn đến.

Lục Ý gọi lại cho Cố Diễn, đợi một hồi bên kia mới nhấc máy.

Cố Diễn: “Xuống máy bay rồi?”

Lục Ý ừ một tiếng, nhìn tuyết rơi liên miên ngoài cửa sổ.

Cố Diễn ước đoán cậu vừa xuống máy bay không lâu, kiên nhẫn hỏi: “Có ăn gì chưa?”

“Chưa” Lục Ý thở dài, “Không muốn ăn gì hết.”

Có lẽ do không quen khí hậu nơi đây, cậu không muốn ăn gì cả, chỉ muốn tìm một chỗ ngủ thôi.

“Không thể không ăn.” Giọng điệu của Cố Diễn không khác gì đang dỗ trẻ con, “Anh có bỏ mấy món ăn vặt trong túi em, thỏi socola gì gì đó, em lấy ra ăn một chút, lót bụng trước.”

Lục Ý sờ soạng túi mình, quả nhiên tìm thấy một vài thứ, chắc do mặc quá nhiều, nãy giờ cậu không nhận ra.

Cố Diễn ở bên kia đợi mấy giây, không nghe thấy động tĩnh gì: “Sao chưa ăn?”

Lục Ý nở nụ cười: “Em còn phải nhai cho anh nghe anh mới yên tâm hả.”

Bên kia có người gọi tên Cố Diễn, Cố Diễn quay đầu lại đáp một tiếng, sau đó nói với Lục Ý: “Ăn một chút, A Ý ngoan. Bên chỗ em trời lạnh, calo tiêu hao nhanh, không ăn làm sao hấp thu được?”

Lỗ tai Lục Ý mềm nhũn, nghe lời lấy đồ ăn ra, xé vỏ socola, cắn một miếng.

Cố Diễn nghe thấy âm thanh mới yên lòng: “Được, vậy anh đi quay phim, em nhớ anh thì gửi tin cho anh.”

Lục Ý ngoan ngoãn đáp vâng.

Một giây sau khi cúp điện thoại, câu nói cuối cùng của Cố Diễn vang vọng trong đầu của Lục Ý, cậu cảm thấy bắt đầu nhớ Cố Diễn rồi.

Còn chưa nhớ được bao lâu, bọn họ tới đích, đây là một thôn nằm dưới chân núi, giáp ranh C thị.

Khắp nơi trắng như tuyết, như thể được phủ một lớp áo trắng dày cộm, trên núi lại không giống thế, nó mơ hồ lộ ra vết tích màu đen được tuyết điểm tô, nhìn từ xa, sương mù bao xung quanh như một tấm lụa mỏng, dưới lớp lụa là đường nét phập phồng của sườn núi.

“Mặc dù rất lạnh” Nhan Bân nhìn cảnh sắc trước mắt, sững sờ một chút, quay đầu nói với Lục Ý, “Nhưng rất đẹp.”

***

Từ khi Lục Ý và Nhan Bân bắt đầu tiến vào đoàn phim, đã không còn là bản thân mình, Vương đạo diễn đã nói mọi người phải xem nhau như là nhân vật trong phim, Lục Ý là A Thổ, Nhan Bân là Trần Đại Sơn, hai người mỗi ngày trời chưa sáng phải dậy, nấu nước, nấu ăn, sau đó làm nông, lên núi hái quả dại, xuống nước bắt cá, cả ngày không có thời gian rảnh rỗi.

Người trong thôn cũng xem họ là A Thổ và Trần Đại Sơn, tựa như hai người này thật sự tồn tại, bởi vì tính cách trong phim là thích làm việc thiện, thích giúp đỡ người khác, cho nên người trong thôn có chuyện gì cũng tìm bọn họ, muốn họ nhổ giúp rau dại trên núi, dạy học cho con họ, thậm chí có người còn hỏi họ giết lợn được không…

Tuần đầu tiên, Lục Ý và Nhan Bân cả người phờ phạc, cảm thấy mình như con quay, bận đến choáng váng.

Sau khi quen rồi thì không sao nữa.

Sơn thôn nhỏ là một địa phương cực kỳ yên tĩnh, bởi vì xa xôi, cơ hồ không có gì người ngoài, các thôn dân cũng rất thuần phác, đạo diễn bảo cho hai người hỗ trợ người dân, họ cũng không nhờ vả không, mà sẽ tặng một vài món ăn, hoặc đưa một vài thứ thú vị tới.

Chờ triệt để quen rồi, các thôn dân không coi hai người là người ngoài nữa, buổi tối còn tìm hai người bọn họ nói chuyện phiếm.

“Tôi thấy đoàn phim của các cậu, cũng biết tìm chỗ ghê “ Ông Vương đem đồ ăn để lên bàn, vô cùng quen thuộc ngồi xuống, “Thôn của chúng tôi là thôn đẹp nhất C thị.”

Lục Ý đang tước khoai tây chuẩn bị làm món khoai tây nghiền, thấy ông Vương tới, liền dời cái ghế đẩu nhỏ ngồi ở cửa phòng bếp nghe ông nói chuyện Vương, nghe vậy cũng gật gật đầu: “Cháu cũng cảm giác chỗ này rất đẹp.”

“Không chỉ thế đâu, ở đây có nhiều thứ mà trong thành phố các cậu không có.” Ông Vương tràn đầy tự hào cười, nếp nhăn trên mặt hiện ra đặc biệt thân thiết, “Đạo diễn của các cậu còn đang lấy tư liệu, mỗi ngày lên núi nghiên cứu địa hình, chính là muốn biết bí mật trên núi chúng tôi.”

“Bí mật?” Nhan Bân cắn hạt dưa, có chút ngạc nhiên, “Bí mật gì ạ?”

“Cái này không thể nói, không thể nói.” Ông Vương cười ha ha, “Đây là bí mật trong thôn chúng tôi, nhiều khách vãn lai tới cũng vì muốn lên núi tầm bảo, nói ra mất linh.”

Nhan Bân là một cậu nhóc có tính hiếu kỳ rất cao, càng không muốn cho cậu ta biết, cậu ta càng muốn biết,nghe vậy, xách ghế ngồi cạnh ông Vương, mè nheo hỏi cho bằng được.

So ra, Lục Ý an phận hơn nhiều lắm, nếu ông Vương không muốn nói, thì cậu đành thành thật gọt khoai tây.

Sắc trời bên ngoài đã dần ngả màu, có chút u ám, đèn trong nhà là dạng đèn tròn, tia sáng lờ mờ.

Lục Ý liếc nhìn phía ngoài cửa sổ, không chú ý, xém nữa gọt trúng tay mình.