*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Phong Nguyệt
Đám thân thích này bắt đầu nhao nhao như cái chợ, mắng cậu không lễ phép, không tôn trọng trưởng bối, không gia giáo gì đó…
Nhưng ít ra họ còn duy trì thể diện, không mở miệng chửi đổng như đàn bà chanh chua ngoài kia.
Lục Ý chỉ nghe rồi cười cười, không phản ứng gì.
Lúc cãi nhau sợ nhất là gặp loại thái độ khó chơi này, dù mắng đối phương cái gì, hắn cũng để ngoài tai, đợi đến khi bạn nghỉ ngơi lấy sức, đối phương mới bưng ly trà tới, kêu bạn uống chậm một chút, uống xong lại nói tiếp.
Có thể nhẫn nỗi không!
Đương nhiên là không!
Đây là cái gì! Trắng trợn khiêu khích đó!
Người Cố gia tức đến xanh mặt, từ “Hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ Lục Ý.” đến “Tôi không thể chịu ấm ức này được.”
Ông nội Cố đang muốn mở miệng nói gì đó, cửa chính chợt bị đẩy ra, người còn chưa tiến vào, hương thơm đã bay tới, sau đó liền nhìn thấy ba người bước vào, Cố Trị đi phía sau, Cố Tô Tô chạy lên trước, ngọt ngào kêu: “Ông nội!”
Ông nội Cố không nói gì, nâng cốc trà, không nặng không nhẹ ừm một tiếng, coi như đáp lại.
Cố Trị và Cố phu nhân cũng tiến lên, luân phiên chúc Tết ông nội Cố.
Người trong phòng lần thứ hai lâm vào yên tĩnh, tầm mắt dồn dập rơi vào một nhà này, trên mặt ai nấy đều không kiềm chế nổi kích động.
Đến rồi đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi, tiết mục bọn họ đợi từ sáng sớm đã mở màn rồi!
Lục Ý ngồi ở một góc, theo lý thuyết hẳn là khó phát hiện ra, thế nhưng cậu đẹp trai như vậy, dù có ngồi trong góc cũng dễ dàng đoạt đi sự chú ý của người khác, bởi vậy, một nhà ba người Cố Trị vừa liếc mắt đã thấy cậu.
Như đã thương lượng với nhau, Cố gia không ai nói chuyện với ông ta, coi như không khí.
Tư thế ngồi của Lục Ý vẫn tùy ý, đến khi nhìn thấy Cố Trị, thì cậu ngồi ngay ngắn lại, nhìn chằm chằm ông ta.
—— Chính là người hôm qua muốn nhốt Cố Diễn, còn thuê người đánh Cố Diễn.
Cố Diễn còn bị thương.
Lục Ý không phải người thù dai, nhưng có vài món nợ, nhất định phải đòi.
Cố Tô Tô ngồi bên người ông nội Cố, dịu dàng mỉm cười, không ngừng trêu cho ông nội Cố vui vẻ, cùng ông xem ti vi, xếp bàn cờ, mè nheo bảo ông nội Cố dạy mình chơi.
Ông nội Cố từ đầu tới cuối đều không biểu hiện tâm tình gì, lúc Cố Tô Tô tới gần, ông lặng lẽ dịch người sang, có điều khi cô bảo ông dạy chơi cờ, ông vẫn dạy.
Lúc dạy, ngôn từ cũng cực kì nhạt nhẽo, chỉ gõ gõ một góc bàn cờ, nói sai rồi.
Người chung quanh nhìn đến chán ngán, tưởng đâu sẽ được xem một hồi gay cấn, ai ngờ đôi bên coi như không có gì, không thú vị chút nào.
Hơn nữa Cố Tô Tô lần nào cũng thích trình diễn tiết mục ông hiền cháu thảo, diễn xuất thì vụng về, không biết bày cho ai xem.
Mọi người không nhịn được thầm nói: “Lại tới nữa rồi, nhìn cô ta làm bộ làm tịch, tôi thấy mệt thay, lần nào cũng vậy…”
“Không biết có âm mưu gì!”
Sau khi bị nhắc nhở lần thứ ba, Cố Tô Tô ngọt ngào hỏi: “Vậy cháu phải đi bước nào ạ?”
Ông nội Cố không lên tiếng, ôm cốc trà, hờ hững như việc không liên quan tới mình, khá có cảm giác cao nhân thế ngoại.
Ông nhấp một ngụm trà, khẽ nói: “Nếu không biết thì đừng hạ.”
“Không biết mới học mà, cháu tương đối chậm chạp, mong ông nội đừng chê cười cháu” Cố Tô Tô mỉm cười, cúi đầu nhìn bàn cờ, ngừng một lát, chọn nhảy mã, “Vậy cháu đi bước này.”
Ông nội Cố nhìn cô hạ cờ, thầm thở dài.
Đây là một nước cờ phế, căn bản là không hề động não.
Chơi cờ với kẻ đần chẳng có ý nghĩa gì, y như chặt cải trắng, lãng phí thời gian, ông đặt cốc trà xuống: “Lại đi nhầm, thôi…”
Ông chưa nói xong nửa câu sau, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay, dời mã lại, nhích pháo xuống, dời sau mã.
Mã trước pháo sau! Phòng thủ gắt gao!
Ông nội Cố sáng mắt lên, men theo cánh tay trắng nõn nhìn sang, tức thì thấy một thanh niên có gương mặt đẹp trai.
“Nhìn hơi ngứa tay” Lục Ý cười với Ông nội Cố, “Không nhịn được hạ bậy, ông nội tiếp tục ạ, cháu thích nhìn ông chơi cờ lắm.”
Ông nội Cố bình tĩnh dựng trung pháo.
Cố Tô Tô cắn răng, trong bóng tối lườm Lục Ý một cái, thấy Ông nội Cố hạ cờ, lập tức luống cuống tay chân muốn hạ theo, nhưng không biết hạ cái gì trước, chưa nghĩ xong, Lục Ý nhanh hơn cô một bước, nhảy mã.
Trung pháo, mã chiếu.
Đây là đối sách cơ bản nhất.
Ông nội Cố nhanh chóng đi bước kế.
Lục Ý theo sát bên kia, nhanh đến mức không cần suy nghĩ, tựa như quen đường quen nẻo.
Cố Tô Tô đã hoàn toàn bị cho ra rìa, chẳng khác người dư thừa là bao, cô tức giận cắn răng, thấp giọng kêu: “Ông nội…!”
Đây là ông nội của cô, có quan hệ gì với họ Lục này!
Cô và ông nội đánh cờ với nhau rất vui vẻ, ông cũng chịu dạy cô, chơi với cô, tự dưng bị Lục Ý xen vào, ghét quá!
Ông nội Cố ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục cúi đầu nhìn bàn cờ.
Có người thấy Lục Ý lại đây chơi cờ, cũng dồn dập tiến tới, vây quanh, nhìn ván cờ trước mắt, tặc lưỡi.
Cờ trên bàn còn nhiều lắm, ông nội Cố lại không đi bước kế tiếp, ông ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm nhấp ngụm trà: “Tôi thua rồi.”
Đây vốn là tử cục, chỉ cần Lục đi thêm một bước, tướng của ông sẽ bị kiềm hãm gắt gao, không thể động đậy.
Lục Ý nở nụ cười, không lên tiếng.
“Sao ngài thua được chứ! Cờ của ngài vẫn còn nhiều thế mà!” Cố Tô Tô không phục nói, “Ngài sao lại nhường anh ta!”
“Không nhường” Ông nội Cố nhìn cô một cái, ánh mắt nhàn nhạt, lại vô cùng áp bức, “Không hiểu thì đừng nói bừa, líu ra líu ríu y như Tiểu Bát.”
Nghe lời này, có người không nhịn được phì cười.
Có người khe khẽ hỏi: “Tiểu Bát là ai?”
Một âm thanh khác trả lời: “Tiểu Bát là con vẹt ồn ào, vì quá ồn nên bị treo ngoài hành lang, lão gia tử ghét nhất là nó.”
Gương mặt Cố Tô Tô lúc xanh lúc trắng, có chút lúng túng, cắn môi.
“Cả đời tôi, sợ nhất chính là người ngu ngốc mà giả vờ thông minh” Ông nội Cố để cốc trà bên cạnh bàn cờ, làm chúng va chạm nhau, phát ra âm thanh lanh lảnh, “Ông trời cũng không cứu nổi.”
Không khí thoáng chốc yên tĩnh, không ai dám thở mạnh.
Cố lão gia tử ít khi giáo huấn người khác, tựa như tham thiền*, đối với ai cũng lãnh đạm, dường như mọi người là dòng nước chảy, ông thì ngồi ở giữa tĩnh tọa.
*Tham thiền là môn pháp tu hành của Phật giáo, nôm na là dùng để tĩnh tâm.
Dù sao cũng là một người tay trắng lập nghiệp, một đời lăn lộn thương trường, khi lạnh giọng, có không hề gợn sóng thì cũng đủ dọa người.
Sắc mặt Cố Tô Tô trắng bệch.
Lời này là cho cô nghe.
Cố Tô Tô nắm chặt bàn tay, nghiêng đầu, thoáng nhìn sang Cố Trị, đôi mắt cay cay, hai giọt nước mắt lơ lửng dưới hốc mắt, trông điềm đạm đáng yêu đến lạ.
“Ông trời không cứu được người tự cho mình là thông minh” Cố Trị đi tới bên cạnh Cố Tô Tô, vỗ vai cô, “Chỉ điểm hóa những kẻ khôn vặt, thừa nước đục thả câu, không biết khoe cho ai xem, giống như chỉ sợ người khác không biết mình có chút tài lẻ vậy.”
Một câu nói mang hàm nghĩa sâu xa.
Lục Ý nhấc mắt, khẽ mỉm cười: “Biết chơi cờ là khoe khoang? Ông nội dạy Cố Tô Tô đánh cờ không biết bao nhiêu lần, không có công lao cũng có khổ lao, ngài nói chuyện sao không biết tôn trọng người vậy?”
Những người khác sững sờ, chợt hiểu ra hàm ý của đoạn đối thoại này, thiếu chút nữa bật cười tại chỗ, ai cũng nhịn đến khổ sở.
Trộm gà không được còn mất nắm thóc, Cố Trị bị nghẹn họng, ánh mắt tối sầm, bực bội, trực tiếp nói trắng ra: “Tôi nói là cậu!”
“Ông thật vô lý” Lục Ý vô tội, “Sao lại phân biệt đối xử quá vậy, ông nội biết chơi cờ thì không coi là khoe khoang, còn tôi thì là khoe khoang? Vậy ai biết chơi cờ cũng có tội rồi?”
Lục Ý nói chuyện ba câu không rời khỏi Cố lão gia tử, lời Cố Trị bị Lục Ý lý giải như thế, nghe có vẻ không hợp lý, nhưng không thể phản bác được, tức đến mức chỉ muốn bịt miệng con thỏ chết bầm này lại!
“Đầu năm đầu tháng, ở chỗ tôi lộn xộn cái gì, vạch lá tìm sâu, mang con gái yêu đi đi, từ đâu thì về đó” Ông nội Cố không nhìn Cố Trị, thanh âm không lớn, lại vừa vặn có thể làm tất cả mọi người nghe thấy, không giận tự uy, “Tôi không hoan nghênh.”
Nữa phút im lặng.
Cố Trị chưa bao giờ bị vả mặt trước nhiều người như thế này, cả gương mặt gì nua không nén được giận, cứng người hồi lâu mới mơ hồ đáp một tiếng.
“Tiểu Ý” Ông nội Cố cúi đầu bày ván cờ một lần nữa, “Đánh hai trận nữa.”
Lục Ý từ nãy giờ không tỏ vẻ gì, nghe vậy, nói “Vâng”, rồi ngồi xuống đối diện ông nội Cố, bắt đầu chơi cờ với ông.
Cố lão gia tử hiếm khi mắng ai hai lần trong mười phút, tiếp đó quay đầu gọi Lục Ý đánh cờ, xưng hô thân mật, phải biết, dù là Cố Tô Tô, Cố lão gia tử từ nhỏ đến lớn đều gọi cả tên lẫn họ!
Thái độ này của ông còn có ai không hiểu chứ?
Tâm tình xem náo nhiệt của họ cũng phai nhạt dần, không dám lỗ mãng, lần lượt từng người mượn cớ ra ngoài tản bộ, vào bếp giúp đỡ, xem tivi,… tất cả giải tán hết.
Chớp mắt, trong phòng khách chỉ còn lại hai người đang đánh cờ.
Sau mấy lần hạ cờ, Cố lão gia tử nhìn lần thứ hai nhìn bàn cờ rơi vào tử cục, trầm mặc.
Lục Ý đoán không ra tâm tư của ông lão, vì vậy chỉ có thể cùng trầm mặt với ông.
Thêm hai ván nữa, Ông nội Cố thua rối tinh rối mù.
Thời gian cũng dài theo sự trầm mặc của ông.
Lục Ý cũng không nói, im lặng nhìn bàn cờ.
Sau một lát, Ông nội Cố cầm viên kẹo từ trong túi ra, chậm rãi đẩy qua.
Lục Ý nhìn viên kẹo sữa thỏ trắng*, chần chừ một lúc.
Kẹo sữa thỏ trắng
Viên dừng trước mặt Lục Ý.
Lục Ý lúc này mới phản ứng được đây là cho mình, lập tức cảm ơn: “Cảm ơn ông nội ạ!”
“Ừm, ăn kẹo đi.” Ông nội Cố rũ mắt, “Thanh niên đừng có đánh cờ nhiệt huyết như vậy.”
Lục Ý: “…”
Lục Ý vừa mới xé gọi kẹo, nghe vậy dừng động tác, chậm chạp lý giải lời của ông, thoáng chốc buồn cười.
… Không phải chứ?
Chơi cờ thua, cho nên… Giả vờ hối lộ, để cậu thả một nước sao?
Ông nội Cố đáng yêu quá vậy?