*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Phong Nguyệt
Hai chữ Trác Tinh tựa như bị xóa khỏi từ điển của Lục Ý, không tìm thấy bất kì vết tích nào.
Chuyện huyên náo lớn như vậy, giờ đây ai ai cũng biết Trác Tinh là người bạn đâm sau lưng Lục Ý.
Đoàn phim <Yêu anh như thế đó> cũng biết chuyện này, vì thế ngậm miệng không nhắc đến Trác Tinh trước mặt Lục Ý.
Thời gian chớp mắt trôi qua, <Diễn xuất hay nhất> lên sóng trên mạng ngày 20 tháng 1.
Tống nghệ này cũng đủ chiêu trò, không cần tốn tiền mua hot search, bởi vì nhiệt độ cp Cố Diễn và Lục Ý vẫn luôn rất cao.
Tổ chương trình biết mọi người thích xem cái gì, thế nên trong kỳ 1, Lục Ý và Cố Diễn chiếm sóng rất nhiều, sau khi công chiếu, đoạn video kiểm tra mức độ rung động của hai người bay lên hot search, được vô số blogger, vòng bạn bè, Qzone đăng lại.
Cư dân mạng bị ngọt đến gào thét.
——Nước sông ba ngàn, chỉ động tâm với mình em, a a a khóa cứng a a a a a
—— Khi thấy nhóc Ý cười với Diễn ca, nhịp tim Diễn ca bắt đầu đập gia tốc, tôi chợt nhớ tới một câu nói, nửa mùa xuân mà anh đang kiếm tìm chính là nụ cười của em.
—— Nhóc Ý diễn không tồi nha, ánh mắt, động tác, ngữ khí, thần thái, đều khiến tôi cảm thấy như đang yêu nhau! Mặc dù họ yêu nhau thật haha…
—— Mọi người đều chăm chú nhìn diễn xuất của nhóc Ý à, chỉ có tôi cảm thấy kịch bản này sai sai hả? Tôi nhìn sao cũng thấy kịch bản của mọi người toàn là thoải mái, vui vẻ, chỉ có nhóc Ý…
——Chị gái lầu trên không chỉ một mình!
—— Tinh mắt lắm chị gái, chị đã phát hiện trọng điểm rồi đọ! Để tui trả lời cho! Tui đã xem hậu trường rồi, chỉ có kịch bản của Đinh Vân Mộng là thầy Cố đưa! Ha ha ha ha ha ha những người còn lại đều là ngọt sủng, chỉ có họ là ngược luyến tình thâm, cuối cùng chia tay ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
—— Dưới mí mặt của tôi, ai cũng đừng mơ HE với người của tôi! Hộ thê dấm chua cuồng ma công! Ngọt chết tui aaaaaaaaaaaa
“Ngọt chết tôi rồi!” Sau khi chương trình phát sóng, Nhan Bân vô cùng kích động, nói “Lần này các chị em trong nhóm không sợ không có tư liệu sống dùng nữa!”
Lục Ý không xem chương trình, gần đây cậu phải học bổ túc một khóa vẽ vời, không có thời gian.
“Cực khổ rồi” Lục Ý nói, “Khi nào có gửi cho tôi nha?”
Nhan Bân cười ha ha: “Đương nhiên! Mỗi ngày nhìn thấy anh và thầy Cố, tôi đều hận không thể vác camera theo! Họ chỉ có thể dựa vào chương trình và phim phát đường để ăn thật sự quá thảm, mới có chút xíu như thế đã thỏa mãn, các cô ấy không biết thực tế hai người còn ngọt hơn gấp bao nhiêu lần!”
Lục Ý chỉ cười không lên tiếng.
“Ngày mai đóng máy rồi” Nhan Bân bá vai cậu, “Cũng sắp tới Tết, Lục Ý, năm nay ăn Tết anh tìm tôi chơi được không?”
“Đến nhà cậu?” Lục Ý có chút do dự, “Thích hợp không?”
Gần đây không nghe Nhan Bân nhắc lại chuyện của hai anh trai, nhưng năm nay nhà họ nháo lớn như vậy, có lẽ cũng không thể tâm bình khí hòa ăn Tết được.
“Không sao, mọi chuyện đều tạm gác lại” Nhan Bân biết cậu đang băn khoăn cái gì, “Cuối năm nào tôi cũng chán muốn chết, người nhà không cho tôi ra ngoài, nếu anh tới tìm tôi, tôi sẽ có cơ hội chạy ra ngoài chơi với anh.”
“Rõ rồi “ Lục Ý cười cười, “Lúc đó cậu gọi cho tôi, tôi đến giải cứu cậu.”
***
Cảnh phim cuối cùng là lễ tốt nghiệp.
Lễ tốt nghiệp cử hành ở thao trường, Khương Thụ và Hứa Thời không tham gia, mà đến sân thượng.
Sân thượng rất rộng rãi, bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây.
Khương Thụ dựa trên tường, tay cầm lon bia, Hứa Thời đứng ở một bên, khoanh tay nhìn bầu trời.
Hai người lẳng lặng đứng như vậy một lát, Hứa Thời lấy kèn Harmonica* ra, đặt bên mép, bắt đầu thổi.
Harmonica
Ca khúc này tên là Tống Biệt.
Ngoài trường đình, ven đường cũ, cỏ xanh tận chân trời. Gió đêm lay, tiếng sáo tàn, mặt trời khuất sau ngọn núi*
*Câu gốc là: Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo bích liên thiên. Vãn phong phù liễu địch thanh tàn tịch dương sơn ngoại sơn
Lễ tốt nghiệp vừa vặn tới phân đoạn hiệu trưởng, âm thanh vang dội khắp toàn trường.
Hiệu trưởng nở nụ cười với học sinh, sau đó cầm micro nói: “Chúng tôi đã tiễn đưa rất nhiều khóa tốt nghiệp, cấp ba giống như một chuyến xe lửa, chỉ chở các em vài năm, bây giờ các em phải xuống xe, đến một địa điểm mới, mở ra cuộc sống mới. Các em còn rất trẻ, cuộc đời các em vừa mới bắt đầu, tôi muốn nói với các em, yên tâm mà bay lượn đi, khả năng con người là vô hạn!”
Câu nói như thế này dĩ vãng ông đã nói qua rất nhiều lần, nhưng chả có mấy ai nghe lọt tai, hiện tại, ai nấy đều im lặng nghe ông nói chuyện, không có âm thanh ồn ào, cũng không có ai châu đầu ghé tai.
Đây là ngày cuối cùng bọn họ ngồi trong khuôn viên nhà trường.
Ai cũng hi vọng đoạn nói chuyện này có thể dài hơn một chút, dài hơn một chút nữa.
“Đời người như viên kẹo trăm vị, có khổ, có vui, có gặp nhau, có ly biệt.” Âm thanh hiệu trưởng tràn đầy tang thương, “Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, có duyên ắt có ngày gặp lại, lúc đó tôi hi vọng các em ai cũng có tiền đồ, ai cũng phát huy hết khả năng của mình!”
Hứa Thời tiếp tục thổi Harmonica, tiếng kèn du dương, phiêu tán trong gió.
Trời đất bao la, tri giao còn mấy ai. Một bình rượu đục kết thúc cuộc vui, đêm nay ai thấu nỗi cô đơn.
*Câu gốc là: Thiên chi nhai địa chi giác, tri giao bán linh lạc. Nhất hộc trọc tửu tận dư hoan, kim tiêu biệt mộng hàn.
Khương Thụ ngửa đầu uống một hớp bia lớn, dưới ánh mặt trời chói chang, cậu ngước nhìn Hứa Thời: “Chúng ta thật sự tốt nghiệp rồi đúng không?”
Hứa Thời chậm rãi buông kèn Harmonica, quan sát phía dưới, tầm mắt đảo qua lớp học, nhà ăn, sân luyện tập, bục kéo cờ.
“Đúng” Hứa Thời nói, “Tốt nghiệp rồi.”
Khương Thụ giơ lon bia lên, quơ quơ: “Chúc mừng tốt nghiệp.”
Hứa Thời phóng tầm mắt, nhìn bầu trời xa xăm, nhẹ giọng nói: “Chúc mừng tốt nghiệp.”
Khương Thụ uống bia xong, lau khóe miệng, chợt đứng dậy, dang hai tay, nở nụ cười với Hứa Thời: “Ôm một chút đi, nhạc sĩ.”
Hứa Thời đi tới, ôm lấy cậu.
“Hứa Thời, hiệu trưởng nói khả năng con người là vô hạn” Khương Thụ ghé vào lỗ tai cậu nói, “Khả năng của anh là gì?”
“Mười tám tuổi không có thứ gì là chắc chắn” Hứa Thời nói, “Nhưng có một chuyện có thể chắc chắc, là trong khả năng của anh, có em.”
Ánh mặt trời chiếu lên hai con người đang ôm nhau, như dát lên một lớp vàng.
Sáng lấp lánh.
Hai người nghiêng đầu nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Gió ùa lên, xông về phía những đám mây xa xôi.
“Qua!” Phí Giả Khôn từ sau máy quay đứng lên, vỗ tay, “Phim <Yêu anh như thế đó>, chính thức đóng máy! Mọi người cực khổ rồi!”
Cố Diễn ôm Lục Ý không buông.
“Diễn ca” Lục Ý khẽ mỉm cười với anh, “Hơ khô thẻ tre vui vẻ.”
“Lục ba tuổi” Cố Diễn hôn môi cậu, “Hơ khô thẻ tre vui vẻ.”
Sau khi đóng máy thì có rất nhiều chuyện cần làm.
Ăn tiệc đóng máy xong, Hồng Ảnh gọi điện hỏi Lục Ý khi nào thì về nhà ăn Tết, hồi trước Lục Ý tương đối rãnh, mấy ngày Tết hầu như không có lịch trình, cho nên rất sớm quay về ăn Tết, nhưng năm nay không giống vậy nữa, Lục Ý nổi tiếng rồi, đã có nhiệt độ, cậu dựa vào <Diễn xuất hay nhất> thu hút một lượng fan nhan sắc và fan diễn xuất, không biết bao nhiêu hoạt động dạ hội mời cậu tham gia.
Lục Ý cảm thấy sau khi sát thanh, cậu không sao gặp được Cố Diễn, lịch trình khác nhau, có khi mấy ngày không nói được câu nào.
Đợi đến khi có thể thở ra một hơi, Hồng Ảnh liền thúc giục Lục Ý về nhà ăn tết.
Lục Ý muốn tìm Cố Diễn thương lượng, nhưng mãi mà không có thời gian.
Đến khi không thể kéo dài nữa, Lục Ý mới thu dọn hành lý, dự định ngày mai quay về phố nhỏ.
Lúc này Cố Diễn trở về, vừa nhìn thấy cậu thu dọn đồ đạc, nhướng mày: “Em định đi đâu?”
“Em muốn về chỗ Hồng tỷ” Lục Ý quay đầu nhìn anh, “Hồng tỷ bên kia cuối năm đều bận rộn, em đi qua giúp đỡ.”
“Vậy anh thì sao?” Cố Diễn lập tức hỏi, “Em cứ như vậy mà quăng chồng con sang một bên, đến nhà người khác ăn Tết?”
Lục Ý nhìn chằm chằm anh: “Con ở đâu mang ra đây xem, anh nói như bị em bội bạc anh vậy! Không phải em đang bàn bạc với anh à, anh bận đến nỗi muốn thấy mặt cũng khó.”
Cố Diễn quả thật cũng mệt không ít, anh tới salon ngồi xuống, vỗ vỗ bên cạnh: “A Ý, tới đây ngồi để anh ôm một lát, bù đắp mấy hôm nay.”
Lục Ý do dự một chút, để vali xuống, đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, Cố Diễn ôm cậu, chôn cằm lên bả vai của cậu, y hệt như nhóc con to xác.
Không biết có phải ảo giác của Lục Ý không, cậu luôn cảm thấy cảm xúc của Cố Diễn có chút không đúng.
Tuy dạo này họ đều rất bận, cơ hội gặp mặt không nhiều.
Nhưng hai người hiểu rất rõ lẫn nhau, một khi đối phương có chỗ nào không đúng, đều có thể nhận ra ngay.
Lục Ý nhận thấy cảm xúc Cố Diễn không đúng không phải do công tác dày đặc.
“Sao vậy?” Lục Ý cũng nắn lòng bàn tay Cố Diễn, “Mệt quá hả? Ngày mai em nấu canh cho anh nhé? Chỗ Hồng tỷ cũng có rất nhiều món ngon, em đã nói với chị ấy rồi, năm nay để anh ở cùng em, chị ấy… Rất vui vẻ.”
Cố Diễn nhắm mắt lại, thoáng chốc không lên tiếng.
“A Ý” Cố Diễn mở mắt ra nhìn cậu, “Anh muốn nói với em một chuyện, Tết năm nay anh phải về Cố gia.”
Anh nói là Cố gia chứ không phải nhà anh.
Lục Ý sững sờ.
“Anh không muốn em lo lắng” Cố Diễn ngồi ngay ngắn lại, “Anh phải về nhà giải quyết một chuyện, có lẽ sẽ có chút vướng víu, nên có thể không thể gặp em được.”
Cố gia là một sự tồn tại thần kì, Lục Ý không hề cảm ứng được bất kì nhân vật nào của Cố gia, có chăng chỉ là một lần duy nhất hồi cấp ba, ba Cố từ trên trời giáng xuống, bảo cậu đừng cản đường Cố Diễn thôi.
Lúc họ kết hôn, Cố gia không xuất hiện, kết hôn lâu như vậy, Cố gia cũng không xuất hiện lần nào.
Lục Ý bỗng nhiên có loại dự cảm bất thường, cậu bật thốt: “Có liên quan tới em?”
“Không phải” Cố Diễn như đã chuẩn bị sẵn đáp án, vò tóc cậu, nói, “Không liên quan gì đến em.”
Lục Ý niết cằm anh: “Vậy anh nhìn em, nói lại một lần nữa.”
Cố Diễn nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn về phía Lục Ý.
“Bảo bối, thật sự em nghĩ nhiều quá rồi.” Cố Diễn bật cười, “Không liên quan gì đến em.”