Edit: Phong Nguyệt
“Em thật sự không có hứng thú với cậu ấy” Như vẫn thấy chưa đủ thuyết phục, Du Định nói thêm, “E còn hỏi anh thấy Lục Ý thế nào nữa mà.”
Nói xong câu đó, Du Định cảm thấy mình đúng là thiểu năng, không ai đánh đã tự khai.
Giấu đầu lòi đuôi!
Giải thích là che giấu!
Cố Diễn nhịn không được, cười ra tiếng, từ tốn nói: “Vậy ý của cậu là, cậu thắc mắc về hai người kia đều là xuất phát từ một vấn đề?”
Đây là một câu hỏi chết người.
Nếu Du Định dám thừa nhận, Cố Diễn dám bẻ đầu hắn xuống làm bóng đá.
Vì sao lại hỏi Lục Ý?
Cố Diễn lúc này đã biết hắn có hứng thú với Nhan Bân, nếu xuất phát từ một vấn đề thì giống như hắn cũng cảm thấy hứng thú với Lục Ý…
Nếu như nói hắn chỉ đơn thuần thắc mắc về Nhan Bân và Lục Ý, thì cũng không thông cho lắm.
Du Định đè thái dương, mấp máy môi, nửa ngày, dường như buông xuôi cái gì đó: “…Không phải.”
“Nghe nói con người một khi yêu đương IQ tự động log out, đàn em cũng không ngoại lệ nha.” Cố Diễn vỗ vai Du Định, “Nhưng anh ủng hộ cậu theo đuổi cậu ấy.”
“…Em không muốn theo đuổi cậu ấy” Du Định vô thức phản bác, mà lúc quay đầu nhìn thấy sắc mặt Cố Diễn, hắn thở dài, “Anh nói gì thì là thế đó vậy.”
Một đám người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã tới khách sạn.
Tổ đạo diễn bao một phòng lớn, cũng sớm đã dặn dò, khi bọn họ tới nơi, đồ ăn cũng vừa vặn bưng lên.
“Đến đây” Đạo diễn giơ ly rượu lên, vô cùng phấn chấn nói, “Chúc mừng <Diễn xuất hay nhất> của chúng ta hoàn thành tốt đẹp, mọi người cực khổ rồi! Cạn ly!”
Mọi người giơ ly rượu lên, cụng nhau.
Sau đó, mọi người lục tục ngồi xuống, trong bầu không khí sôi động, họ bắt đầu uống rượu tán gẫu.
Lục Ý uống xong, quay đầu nói với Nhan Bân: “Vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi? À đúng, pha rượu, tôi nói với cậu, tôi từng ủ rượu hoa đào…”
Tư thế ngồi của Nhan Bân ngồi cứng ngắc, không nhúc nhích, nghe Lục Ý nói chuyện, vào tai trái ra tai phải, cực kỳ mất tập trung.
Không phải tại cậu ta, ai biểu cái người ngồi đối diện cậu ta là Du Định làm chi, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hắn.
Hơn nữa Du Định này, không ăn rơ với mọi người, trong hoàn cảnh náo nhiệt như thế này, so với những kẻ a dua nịnh hót, hắn lại giống như con tiên hạc kiêu ngạo, không giao lưu với phàm nhân.
Khiến người ta khó không ấn tượng.
Hai người thật ra đã một thời gian dài không gặp, chỉ gọi mấy cuộc điện thoại.
Nhan Bân vừa nhìn thấy hắn, tựa hồ theo bản năng nhớ lại cảm giác ngày đó.
… Quá tiêu hồn.
Để dời đi sự chú ý của mình, Nhan Bân cố gắng chăm chú nghe Lục Ý nói chuyện.
Ở đây, chỉ có Lục Ý biết cậu ta đã trải qua chuyện gì, an ủi cậu ta, thế nên chỉ có Lục Ý mới có thể cho cậu ta đầy đủ cảm giác an toàn.
Lục Ý nhìn ra Nhan Bân không thoải mái, đến gần nhỏ giọng hỏi: “Cậu ổn chứ?”
Nhan Bân: “Tôi không sao…Chỉ là không biết đối mặt với hắn thế nào.”
Rồi thở dài: “Qua hôm nay làm tốt rồi, sau này cũng không có cơ hội gặp nữa,.”
Quan hệ của họ đúng là…
Lục Ý cũng thở dài.
Trong phòng nóng quá, Lục Ý có uống chút rượu, cảm thấy không thoải mái, vì vậy muốn đi ra ngoài hóng gió một chút.
Cố Diễn ngồi ở bên cạnh cậu, đang cùng người khác trò chuyện một vài đề tài khó hiểu nào đó.
Lục Ý vốn muốn nói với anh mình muốn ra ngoài một lát, nhưng bởi vì đầu hơi choáng váng, lảo đà lảo đảo, vô tình đụng trúng mặt anh.
Người cùng Cố Diễn tán gẫu nhanh chóng quay đầu, bưng ly rượu giả vờ như mình đang uống rượu.
Cố Diễn ôm lấy Lục Ý, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Cánh mũi bị đập trúng, Lục Ý đưa tay sờ sờ, nhỏ giọng nói: “Em muốn ra ngoài, nói cho anh biết, em sợ lát anh không tìm được em.”
Cố Diễn chú ý tới động tác nhỏ này của cậu, giúp cậu xoa xoa mũi: “Bao lâu?”
Lục Ý nghĩ nghĩ: “Khoảng mười phút.”
“Được.” Cố Diễn nặn chóp mũi Lục Ý, buông ra, “Anh biết rồi, đến giờ phải ngoan ngoãn quay lại.”
Lục Ý nghiêm túc gật đầu.
Lục Ý vừa mới đứng dậy, Nhan Bân cũng đứng dậy theo: “Tôi cũng ra ngoài.”
Sau đó, cậu ta tức thì nhìn thấy Du Định cũng đứng dậy, cái mông mới nhấc lên, lập tức ngồi lại “Thôi, bỗng nhiên tôi không muốn đi nữa.”
Lục Ý nở nụ cười: “Cậu thật là.”
Cậu đi ra khỏi phòng.
Khách sạn hoàng gia không hổ là khách sạn hoàng gia, không chỉ tên ngầu mà trang trí bên trong cũng thuộc trình độ xịn xò.
Ngoài phòng có bồi bàn đứng chờ sẵn, thấy Lục Ý đi ra, ôn nhu hỏi: “Tiên sinh có cần gì không ạ?”
Sau khi ra cửa đổi gió, Lục Ý thấy tỉnh táo hơn rất nhiều: “Tôi muốn hóng gió, nghỉ ngơi một chút.”
“Vâng ạ” Bồi bàn nói, “Mời ngài đi phía này.”
Bồi bàn dẫn cậu tới một gian phòng nghỉ, mở cửa cho cậu, hai bên cửa đặt một chậu hoa lớn, hương hoa nhàn nhạt tỏa ra trong không khí, khắp nơi bày bố vài chiếc ghế salon vải, ghế tựa, xích đu… Rất rộng rãi thoáng mát.
Phía trước gian phòng là cửa sổ sát đất, sát bên đặt vài cái ghế xích đu, để khách ngắm sao.
Lục Ý đi vào.
Bồi bàn lại hỏi: “Tiên sinh còn có nhu cầu gì không?”
Lục Ý xoa xoa huyệt thái dương, đi đến ghế salon, ngồi xuống: “Không có, cảm ơn.”
Bồi bàn gật gật đầu, đóng cửa lại, quay người rời khỏi.
Tửu lượng Lục Ý rất tệ, mới uống một hớp đã choáng váng, có lẽ do bầu không khí quá tốt, cậu uống hai ly, càng thấy không thoải mái, ngất ngất ngây ngây, muốn tìm nơi nào nằm úp sấp ngủ một hồi.
Lục Ý cũng thật sự ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, đến khi cậu mở mắt ra, đã nhìn thấy bên ghế salon có một người, hai chân bắt chéo, tư thái nhàn nhã, cầm tạp chí đọc.
Lục Ý ngẩng đầu nhìn, cậu mới phản ứng lại đó là ai.
Du Định.
“Chào chị dâu.” Du Định khách khí chào Lục Ý, thu liễm gai nhọn, hoàn toàn không còn khí thế gương cung bạt kiếm của lần gặp mặt trước đó.
Lục Ý có chút ngơ ngác, mãi cũng chưa phản ứng kịp.
Cố Diễn là đàn anh của Du Định, cậu là bạn đời của Cố Diễn, Du Định gọi cậu là chị dâu…
Hình như không sai.
…. Mặc dù có hơi kì cục.
Lục Ý ngồi ngay ngắn lại: “Chào cậu.”
“Trước tiên xin lỗi anh” Du Định lễ phép nói, “Lần trước lúc quay chương trình, anh diễn A Minh rất tốt, em không hiểu diễn xuất, bình luận bậy bạ, đâm vào vết thương của anh, là em sai.”
Lục Ý không nghĩ tới Du Định sẽ nói xin lỗi với cậu.
Cục diện này làm cậu nhất thời không biết nói gì mới đúng.
Lúc đó cậu không tức giận, nhưng bị Du Định chọc vào sâu trong nội tâm là sự thật, có điều cậu biết Du Định là bạn Cố Diễn, hắn chỉ bất bình thay Cố Diễn, hắn không sai.
“Không cần trịnh trọng xin lỗi vậy đâu” Lục Ý thở dài, “Tôi hiểu mà.”
Du Định càng ngồi quy củ hơn: “Lúc đó em nói hơi nặng lời, chủ yếu vì em nhìn thấy đàn anh làm sao vượt qua mấy năm kia, đau lòng thay đàn anh thôi.”
Câu này…Là nói Cố Diễn những năm qua cũng rất khổ sổ?
Từ lúc gặp lại, Lục Ý chưa từng nghe Cố Diễn nói qua nửa chữ.
Lục Ý không tự chủ được nhìn về phía hắn, hầu kết khẽ chuyển động: “… Sáu năm nay anh ấy sống thế nào?”
Du Định im lặng một hồi.
Sau đó hắn như rơi vào hồi ức, từ từ mở miệng nói: “Lúc bắt đầu em cũng không biết anh, sau đó thấy đàn anh nhiều lần ngẩn người, nhất là khi nhìn một tấm ảnh nào đó, em liền biết trong lòng anh ấy có người.”
Du Định học Bel canto, thanh âm rất êm, nghe hắn chậm rãi nói chuyện, giống như nghe người ta kể chuyện xưa vậy.
Lục Ý lẳng lặng nghe.
“Nhưng anh ấy không nói cho bọn em biết người đó là ai, có một ngày, khiến em khắc sâu ấn tượng, đó là ngày chọn chuyên ngành” Du Định dừng lại, nhẹ nhàng nói, “Đàn anh vẫn do dự không quyết, em hỏi anh ấy sao thế, anh ấy nói không có gì. Tối đó, anh ấy uống rất nhiều, bọn em tổ chức tiệc trên sân thượng, cùng nhau ca hát, khiêu vũ, đàn anh lại ngồi một mình trong góc, ngắm sao, nhìn về nơi nào đó sầu não.”
“Bên cạnh anh ấy toàn là chai rỗng, uống say như chết, nghe thấy lời của em, anh ấy nói, anh ấy nghĩ xong rồi, muốn làm minh tinh, em hỏi vì sao, anh ấy nói… Có một người ngang ngược nói muốn trong mắt anh ấy chỉ có mỗi cậu ta, đàn anh đã làm theo, nhưng người kia lại biến mất.”
Du Định ngẩng đầu lên, thầm thở dài: “Anh ấy nói muốn làm minh tinh, muốn đứng nơi cao nhất, muốn người kia dù đi đến đâu cũng đều thấy anh ấy, cả đời này không thể quên mình được. Anh ấy còn nói, nếu người kia chưa quên, chắc chắn sẽ quay về tìm mình.”
Theo lời hắn lời, Lục Ý dường như có thể mường tượng ra những hình cảnh ấy, tất cả đều là Cố Diễn.
Tựa hồ có thể xuyên quan thời gian không gia, nhìn thấy giọng điệu và vẻ mặt của Cố Diễn.
Nó lượn lờ trên không trung, nóng như lửa, dội vào đáy lòng Lục Ý, không ngừng khuấy động, làm cậu xốn xang.
Mi mắt Lục Ý khẽ run, như bị ai đâm một nhát, đau đến không thở nổi.
“Xưa nay em chưa từng nhìn thấy đàn anh chật vật như vậy bao giờ.” Du Định khàn giọng, “Dù anh ấy đang cười, lại trông có vẻ khổ sở vô cùng. Sau đó anh ấy cố gắng học hành, môn nào cũng đứng nhất, cực kì xuất sắc, bốn năm trôi qua, càng ngày càng nhiều người biết anh ấy, anh ấy càng ngày càng nổi tiếng, có một ngày em hỏi anh ấy…”
“Em hỏi anh ấy, bây giờ anh nổi tiếng như thế, vậy người anh chờ kia có tìm tới chưa? Anh ấy nói, chưa, chắc chắn là do anh ấy đứng chưa đủ cao. Rồi anh ấy càng thêm cố gắng, thiếu chút nữa mệt đến đột quỵ, xuất đạo năm năm, trở thành ảnh đế, thật sự như lấy mạng mà đổi.”
Đôi mắt Lục Ý đchua xót, cậu dùng sức mà siết chặt tay, trái tim đau đến mức không nói ra lời, sợ mình vừa mở miệng sẽ nghẹn ngào.
“Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, từng khắc từng khắc trôi qua, người kia vẫn không xuất hiện, ngay cả em là người ngoài cuộc nhìn thấy đàn anh như vậy cũng đau lòng thay, nhưng không ai dám hỏi.” Du Định tầm mắt rơi trên người Lục Ý, “Mãi đến trước khi về nước, anh ấy nhìn tấm ảnh người kia cả đêm, trắng đêm không ngủ. Em hỏi anh ấy, đàn anh, có phải được về nước vui vẻ lắm không, sắp nhìn thấy người kia một lần nữa rồi. Anh ấy im lặng rất lâu mới nói, anh ấy không đợi nữa, lần này về nước, xem duyên phận đi.”
Lục Ý không chớp mắt nhìn về nơi khác.
Thì ra sáu năm nay Cố Diễn trải qua như thế sao…
Rõ ràng cậu muốn nghe cuộc sống sáu năm nay của Cố Diễn, nhưng giờ cậu mới phát hiện thế nào là khó chịu.
Mỗi nơi trên cơ thể dường như bị từng câu nói kia xé rách, máu me đầm đìa, gió vừa thổi, cõi lòng rát buốt.
Rồi cậu chợt cảm thấy may mắn.
May mắn trời cao quan tâm bọn họ.
…May mắn bọn họ còn duyên phận.
May mắn cậu còn yêu anh, anh cũng còn yêu cậu.
May mắn thời gian sau đó, họ không phụ nhau.