Edit: Phong Nguyệt
Tối hôm đó, Lục Ý mơ thấy chuyện cũ xảy ra hồi cấp ba.
Trong mơ Lục Ý đang chơi game ở quán cafe, có một cái phó bản đánh mãi không qua, gấp đến độ giơ chân, ý nghĩ muốn đập máy cũng có, thoáng nhìn sang Cố Diễn ngồi cạnh tốc độ tay nhanh nhẹn, thủ pháp lưu loát gọn gàng, một chiêu tiếp một chiêu, thuận lợi qua ải, cậu trông ngóng sáp tới, gọi: “Cố Diễn…”
Cố Diễn ừm một tiếng, thuận tay mở ly nước, uống một hớp, bờ môi hồng nhuận bị thấm ướt.
Lục Ý kéo kéo tay áo anh, nhỏ giọng: “Đánh một trận giúp tớ được không?”
Cố Diễn nghiêng đầu nhìn cậu.
Ngay lúc này, mấy thằng bạn chơi thân với Cố Diễn đứng lên, dồn dập muốn đi ra ngoài, cũng gọi Cố Diễn: “Cố Diễn, đi chung không?”
“Cùng đi đi, chúng ta không phải đã hẹn với hoa khôi Nhị Trung kế bên đi trượt tuyết à?”
“Này, rõ ràng người ta không hẹn chúng ta, rõ ràng muốn Cố Diễn mà.”
“Nói chính xác là nếu Cố Diễn không đi, chúng ta đừng hòng hưởng phúc.”
Mấy người đồng thời cười haha.
Lục Ý vừa nghe thấy bọn họ còn có cuộc hẹn, vốn định từ bỏ, thế nhưng vừa nghe thấy mấy chữ hoa khôi Nhị Trung, còn nghe thấy đối phương đặc biệt hẹn Cố Diễn, không biết tại sao tâm tình không tốt lắm.
Đó là khoảng thời gian Lục Ý và Cố Diễn mới quen nhau, Lục Ý có một hồi thích dính lấy Cố Diễn, ở trong mắt cậu, Cố Diễn là người tốt nhất, chỉ cậu làm bài cũng không ghét bỏ, lúc luyện chạy còn tiện tay kéo Lục Ý, vì để hồi báo Cố Diễn, Lục Ý mỗi ngày mang bữa sáng và sữa bò cho Cố Diễn, Cố Diễn không thích phiền hà nhưng nói mấy lần Lục Ý vẫn làm theo ý mình, cũng thỏa hiệp.
Lục Ý liền chưa từng thấy người bạn nào tốt như Cố Diễn.
Chiếu lý mà nói, dựa theo quan hệ của bọn họ, Lục Ý không nên có loại tâm lý không muốn Cố Diễn hẹn hò với con gái..
Anh em tốt có người theo đuổi, làm bạn, không phải nên cảm thấy vui mừng sao?
Song Lục Ý cố gắng mấy lần, đều không thể khiến bản thân rộng lượng hơn, cậu cũng từ từ quên luôn dị dạng trong lòng.
Cánh tay nắm lấy Cố Diễn ngày càng dùng sức, cậu rũ mắt: “Đánh trận này giúp tớ đi.”
“Giúp cậu đánh một trận…” Cố Diễn híp mắt, nở nụ cười, dáng vẻ lười biếng, “Cậu trả công cho tớ thế nào?”
Lục Ý không chút suy nghĩ: “Tớ mời cậu đi trượt băng!”
Cố Diễn vừa nghe lời này liền nở nụ cười, phảng phất câu trả lời của Lục Ý nằm trong dự liệu của anh.
Lục Ý cho là anh không vui, cuống lên: “Tớ tớ tớ mời cậu uống trà sữa! Ăn cơm! Xem phim!”
“Ồ” Cố Diễn cong mắt, dường như có ánh sao đang lóe lên trong đôi mắt ấy, biếng nhác nói, “Bạn học Lục, cậu là đang cảm ơn tớ hay đang theo đuổi tớ đấy?”
Lục Ý nhất thời bị nghẹn, hai tai đỏ hết cả lên.
Cố Diễn ý cười lan sang khóe mắt đuôi mày, anh đứng dậy, bước tới chỗ những người kia, nhẹ giọng nói gì đó với họ sau đó quay trở lại, mấy người kia cũng nhanh chóng rời đi.
Cố Diễn quay lại giúp Lục Ý đánh phó bản.
Một lần là xong, thuận lợi qua cửa.
Nhìn trên màn hình lóe chữ WIN chói lọi, Lục Ý vui đến nhảy cẫng lên, cười không ngừng, hận không thể ôm hôn Cố Diễn.
Thế nhưng cậu không làm như thế.
Cố Diễn cầm áo khoác đứng lên, Lục Ý tưởng anh sắp đi, xoay người lại nhìn anh, Cố Diễn lại chống tay lên ghế dựa của cậu, nói: “Bạn nhỏ, cậu còn chưa trả công tớ đấy.”
Nhận ra Cố Diễn phía sau, Lục Ý động cũng không dám động, ngoan ngoãn như thỏ con, nghe vậy, cũng không dám tự mình quyết định, lắp bắp: “Vậy cậu… Vậy cậu muốn…”
“Hay là…” Cố Diễn trầm ngâm một lát, từ từ nghiêng người, khom lưng, tay đặt trên ghế dựa từ từ trượt đi, cơ hồ trượt tới bả vai Lục Ý, Cố Diễn kề bên tai Lục Ý, hơi thở phả vào bên trong tai cậu, thấp giọng nói, “Gọi tiếng ca nghe thử?”
Lục Ý chỉ cảm thấy linh hồn của mình như bay mất, xung quanh đều là mùi hương bạc hà trên người Cố Diễn, anh ghé vào lỗ tai cậu, từng chữ từng câu như được khuếch đại, chấn động đến đáy lòng cậu, dội ngược trở lại, cậu hệt như hóa thành con rối, ngơ ngác gọi: “Diễn ca…”
“Ừm, ngoan.” Cố Diễn mỉm cười, đứng lên, tiện tay vò vò tóc cậu, sau đó thả một viên kẹo trên bàn Lục Ý, “Tớ đi đây.”
Cố Diễn đi một lúc sau, Lục Ý mới hoàn hồn lại, cậu từ từ dời tầm mắt về phía viên kẹo.
Giấy gói kẹo màu xanh lục tươi mát, bên trong là viên kẹo trong suốt.
…
—— Đó là một viên kẹo bạc hà.
Từ đó về sau, Lục Ý vẫn luôn gọi Cố Diễn là Diễn ca.
…
Lục Ý từ trên giường mở mắt ra, ngơ ngác một lúc mới mò tìm đồng hồ bên giường, phát hiện mới có bốn giờ rưỡi.
Ngủ không được nữa, Lục Ý dứt khoát rời giường, chuẩn bị rửa mặt, đi ra khỏi phòng.
Nhưng mới vừa xuống tới dưới lầu, Lục Ý đã nhìn thấy Cố Diễn nằm trên ghế salon, có lẽ cả đêm không trở về phòng, anh vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, cả người cuộn tròn, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt.
Lục Ý đi tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống.
Cố Diễn nhăn mày, hơi thở có chút lộn xộn.
Lục Ý phủ tay lên trán Cố Diễn, Cố Diễn không phát hiện.
Trán của anh khá nóng, không giống nhiệt độ bình thường.
Lục Ý suy nghĩ một chút, đang do dự nên đánh thức rồi chăm sóc hay nên gọi dì giúp việc tới, lúc này, khóe mắt cậu lơ đãng liếc đến bàn tay đang nắm chặt của Cố Diễn.
Giữa ngón tay lộ ra cái gì đó màu xanh lục, trông rất quen mắt.
Lục Ý không tự chủ được duỗi tay tới, mở lòng bàn tay Cố Diễn ra, sau đó liền nhìn thấy trong lòng bàn tay của anh…có một viên kẹo bạc hà màu xanh lục.
Lục Ý trong nháy mắt nghĩ lại tới hôm qua, cậu vẫn mang theo viên kẹo như thường ngày, một ngày ăn một hai viên, ngày hôm qua bị Cố Diễn đè xuống ghế salon, không chú ý có mất không, hôm nay lúc thay quần áo, cậu mơ hồ nhận ra không thấy viên kẹo, nhưng không để ý lắm.
Thì ra là ở đây… Chắc hôm qua không cẩn thận làm rơi trên ghế salon.
Cố Diễn cầm như vậy suốt đêm?
Không biết có phải do tối qua mơ thấy chuyện hồi xưa không, Lục Ý lúc này cảm thấy có một cọng lông chim nhẹ nhàng quét qua tim mình.
Có chút mềm có chút ngứa.
“Diễn…” Lục Ý gọi một nửa, sửa miệng, “Cố tiên sinh.”
Cậu lay lay thân thể anh.
Cố Diễn cả người khó chịu, ngủ không sâu, bị cậu lắc như thế, không lâu sau liền tỉnh lại.
“Hình như cậu sốt rồi” Lục Ý ngồi xổm ở bên cạnh, nhìn anh, “Trong nhà có nhiệt kế và thuốc hạ sốt không?”
Cố Diễn từ từ nghiêng đầu nhìn về phía cậu, trong mắt tràn đầy tơ máu, mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc.
Anh không đáp lại, Lục Ý có chút sốt ruột, lay lay hai cái: “Cố tiên sinh?”
Cố Diễn chậm rãi mở mắt, đau đầu sắp nứt mà từ trên ghế sa lông đứng dậy, trong nháy mắt đó, anh hình như còn nghe tiếng xương mình kêu rắc rắc.
Tư thế ngủ không chính xác, giấc ngủ này còn tệ hơn không ngủ.
“Không có thuốc,” Cố Diễn nằm xuống, trên mặt không có biểu tình, “Không chết được, không cần lo lắng.”
Lục Ý chỉ cho là anh mê sảng, cậu đứng lên, đặt tay lên trán đo nhiệt độ Cố Diễn, Cố Diễn né một chút nhưng lại bị Lục Ý đè xuống.
Thật sự nóng.
“Cậu sốt rồi,” Lục Ý nói, “Tôi không rõ có nghiêm trọng hay không, trong nhà cũng không nhiệt kế có đúng không?”
Cố Diễn lạnh mặt không lên tiếng.
Lục Ý nhìn bộ dạng của anh, cũng hiểu ra cái gì đó, cậu gật gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Nói xong câu đó, Lục Ý xoay người rời đi.
Cố Diễn nhìn theo bóng lưng cậu.
Lục Ý đi lên lầu, Cố Diễn vẫn nhìn như vậy, mãi đến tận khi Lục Ý xuống lầu, Cố Diễn mới quay đầu đi.
Mà Lục Ý tựa như không nhìn thấy anh, lướt qua, đi tới hành lang, sau đó cứ thế… Ra khỏi nhà.
Cố Diễn mặt không đổi sắc nhìn về phía cửa lớn, nghe thấy âm thanh đóng cửa, không nói một lời.
Đợi hơn hai mươi phút, Cố Diễn cảm thấy mình sốt đến ngu người nên mới luôn ngồi trên ghế salon, tựa như nếu bản thân cứ ngồi như vậy, Lục Ý sẽ trở về.
… Cho dù chỉ rót cho anh một ly nước ấm.
Thế nhưng không có gì cả.
Cố Diễn cười lạnh, cảm thấy mình thật ngu ngốc, đứng dậy đi lên lầu, sau đó tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Cố Diễn nghe thấy động tĩnh dưới lầu, anh ra ngoài nhìn thử, phát hiện dì giúp việc tới.
Trời còn sớm, bình thường bà không tới giờ này.
Dì giúp việc vừa nhìn thấy Cố Diễn, lập tức nói: “Cố tiên sinh, cậu có khá hơn chút nào không?”
Cố Diễn chậm rãi bước xuống lầu: “Ai gọi dì tới đây vậy?”
“Là Lục tiên sinh nhờ tôi ghé thăm cậu một chút,” Dì giúp việc lấy đồ vật từ trong túi xách ra, thuốc hạ sốt, nhiệt kế, còn có các thuốc cảm cúm, bà đưa nhiệt kế cho Cố Diễn, xoay người rót nước nóng cho anh, “Cậu đo nhiệt độ trước đi.”
Cố Diễn nhìn nhiệt kế, biết rõ rằng không nên hỏi, lại vẫn là không nhịn được hỏi: “… Cậu ấy có nói gì không?”
Bước chân bà dừng một chút, nhớ tới những lời nửa tiếng trước Lục Ý gọi điện nói với bà.
Lục Ý bình thường kiệm lời, nhưng hôm nay nói nhiều hiếm thấy.
“Cố Diễn hình như ngã bệnh rồi, phiền dì tới xem một chút…”
“Đúng rồi, cậu ấy bị bệnh phản nghịch nghiêm trọng, khó hầu, nếu như cậu ấy không chịu uống thuốc, phiền dì khuyên vài câu…”
“Làm sao khuyên? Cháu nghĩ… Thôi, cháu cũng không biết khuyên…”
…
“Xin dì đừng nói lại lời của cháu với cậu ấy.”
Dì giúp việc cầm ly nước, bình tĩnh mà quay lại, làm theo lời dặn của Lục Ý, cười nói: “Cậu ấy không hề nói gì hết.”
Cố Diễn im lặng, lúc sau, anh ừm một tiếng.
Đo nhiệt độ xong xuôi, 38.5 độ, dì giúp việc bóc thuốc cho anh, một bên bóc thuốc một bên chuẩn bị một đống từ ngữ cằn nhằn, chỉ cần Cố Diễn chống cự, bà sẽ lập tức nói ra.
Khiến bà bất ngờ là Cố Diễn không có ý tứ chống cự.
Anh nhận lấy nước và thuốc, nói cảm ơn, rồi uống.
Động tác gọn gàng dứt khoát.
Nghiễm nhiên cùng hai câu Lục Ý đề cập tới “Phản nghịch tâm lý nghiêm trọng, khó hầu” thật sự khác nhau một trời một vực.
Bà há miệng, bất mãn mà nghĩ —— Đứa bé Lục Ý nhìn qua thành thật, không ngờ lại thích nói dối, hại bà phí nhiều công sức chuẩn bị như vậy.