Edit: Phong Nguyệt
Sau khi trở về, Cố Diễn tiễn Lục Ý tới cửa phòng, rồi chúc cậu ngủ ngon, sau đó định quay về phòng mình.
Lục Ý nhìn bóng lưng Cố Diễn, nhạy bén nhận ra thái độ khác lạ của anh.
Anh không chủ động hôn cậu, cũng không chủ động ôm cậu.
Nếu là bình thường, Cố Diễn biết tâm trạng Lục Ý không ổn sẽ ở lại với cậu, nhưng bây giờ lại không nói gì, xoay người bỏ đi, không hề có ý muốn ở lại.
Sao lại như vậy chứ?
So với mấy hôm trước như hai người khác nhau.
Nếu là ngày thường cũng thôi đi, nhưng dạo này cậu hay gặp ác mộng, lại vừa cùng Cố Diễn trải qua đoạn thời gian lãng mạn như vậy, Lục Ý nảy sinh cảm giác ỷ lại vào Cố Diễn, đương nhiên không muốn tách rời.
Muốn anh bồi bên cạnh mình.
Lục Ý nhịn một lát, nhịn không được nữa, ý nghĩ muốn Cố Diễn lất át tất ả chần chừ kia, cậu mở miệng gọi anh lại: “Cố Diễn.”
Cố Diễn đang thầm đếm ngược đến giây cuối cùng, anh cố nén ý cười trong mắt, quay người nhìn Lục Ý, nhướng mày.
Trong hành lang cũng chỉ có hai người họ.
Lục Ý thả mười ngón tay đang xoắn xuýt ra, nghĩ rồi lại nghĩ, không nghĩ ra được từ nào tốt hơn, chỉ có thể dùng lý do sức sẹo: “Anh…anh không muốn vào uống tách trà à?”
Cố Diễn thản nhiên nói: “Uống trà? Đã trễ thế này, có phải không thích hợp lắm không?”
Có gì không thích hợp!
Ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, hôn thú cũng đã lĩnh rồi!
Uống một tách trà sao lại không thích hợp chứ!
“Không có gì không thích hợp!” Lục Ý nhìn anh, vắt hết óc nói, “Trời lạnh thế này…Uống tách trà rồi về.”
Cố Diễn trông có vẻ hơi do dự, chậm chạp đến gần cửa phòng Lục Ý.
Lục Ý nhìn mà sốt hết cả ruột, cậu đưa tay ra, vốn định kéo quần áo anh, lại dừng lại, đổi thành dắt tay Cố Diễn.
Cố Diễn nhìn cậu một chút, Lục Ý bình tĩnh dắt anh vào.
Cố Diễn cởi áo khoác vắt lên giá, Lục Ý sau khi đi vào thì khóa cửa lại.
“Lạch cạch” một tiếng, trong không gian tĩnh mịch, âm thanh đóng cửa vang lên đặc biệt rõ ràng.
Cố Diễn nghe thấy thế có chút muốn cười, nhưng kiềm chế lại.
Anh nghiêng đầu, khoanh tay, dáng vẻ tùy tiện, ống tay áo xắn đến khuỷu tay: “Không phải uống trà xong rồi đi à?”
“Ờ” Lục Ý cũng không nghĩ âm thanh đóng cửa lại vang dội nhường này, có chút tức giận, nói, “Anh chưa uống trà mà.”
“Ồ” Cố Diễn gật gật đầu, “Em pha đi.”
Lục Ý đi tới tủ bên cạnh, lục lạo một hồi, tìm thấy hai túi trà lài.
Về phần pha thế nào…
Phải ngâm trà thì thời gian mới lâu hơn được, như vậy Cố Diễn cũng có thể đợi thêm chút nữa!
Lục Ý quyết định, cầm túi trà ra: “Anh đợi một chút, chỗ này không có nước sôi, em phải đi nấu.”
“Là sao?” Cố Diễn nở nụ cười khó phát giác, anh ho khan một tiếng, tầm mắt rơi vào đằng sau Lục Ý, “Máy nước nóng lạnh trong phòng em để cho đẹp à?”
Lục Ý thuận theo tầm mắt của anh quay người lại, phát hiện phía sau là máy nước nóng lạnh, hơn nữa nước đã sôi, đèn vàng bên phía vòi nước nóng lặng lặng sáng, lạnh lùng lật tẩy lời nói dối cậu.
“Máy hư rồi.” Lục Ý đập đập nó, thản nhiên nói, “Mùi vị cũng kì quái.”
“Ồ” Cố Diễn không nhịn được cười, muốn ôm Lục Ý đáng yêu này vào lòng ngực xoa nắn ghê, song anh không làm như thế, điềm nhiên như không nói, “Ừm, vậy em đun đi.”
Vành tai Lục Ý đỏ bừng, cậu vội vã quay người đi vào nhà bếp, lấy ấm đun nước.
Đun nước không mất bao lâu.
Lục Ý hối hận sao mình không mình không chuẩn bị nguyên liệu gì cả, nếu không cậu có thể kiếm cớ nấu đồ ăn khuya gì đó cho anh, càng kéo dài thời gian hơn.
Lục Ý pha trà xong xuôi thì bưng ra ngoài.
Cố Diễn ngồi dựa lưng trên ghế salon, dưới đầu lót một cái gối đệm, nhắm mắt dưỡng thần.
Lục Ý chậm rãi đi tới, mới vừa đi tới bên cạnh Cố Diễn, anh mở mắt ra.
Lục Ý đưa trà cho anh.
Cố Diễn trước giờ chưa từng bị ai “mời” uống trà nữa đêm như vầy, hơn nữa đối tượng đang nghĩ gì đều viết hết lên mặt, tự cho là che giấu giỏi lắm, anh vẫn luôn nhịn không cười ra tiếng.
Uống được hai ngụm, anh đặt ly trà xuống: “Ừm, ngon lắm.”
Lục Ý đang nghĩ làm cách nào để Cố Diễn ở lại, chuyện đã bắt đầu, không thể bỏ nửa chừng được, nghe thấy những lời này, ngước lên nhìn.
Cố Diễn đứng lên: “Uống xong rồi, anh về trước nhé, ngủ ngon.”
Lục Ý cũng bật dậy: “Chờ chút…”
Cố Diễn không dừng bước: “Trễ quá rồi, không tiện quấy rầy.”
Lục Ý vội bước tới, kéo cánh tay anh lại.
Cố Diễn dường như không ngờ tới hành động này của cậu, kinh ngạc nhíu mày, biết rõ còn hỏi: “Còn có chuyện gì à?”
“Ờm…” Lục Ý lần đầu tiên phát hiện mình nghèo ngôn từ đến mức này, cậu nắm chặt cánh tay Cố Diễn, nín nửa ngày mới nói, “Chúng ta xem phim đi.”
“Khuya lắc khuya lơ xem phim?” Cố Diễn khẽ mỉm cười, “Hay là thôi đi, ngày mai khai máy rồi.”
Anh vừa nói vừa duỗi tay ra, đặt lên ngón tay của Lục Ý, dường như muốn gạt chúng xuống.
Lục Ý cảm thấy mình đã chạy tới đường cùng rồi, không biết làm thế nào, Cố Diễn còn một lòng muốn đi về, lửa xém tới chân mày, cậu hơi gấp gáp.
Thế nhưng Cố Diễn làm lại như không thấy vẻ mặt cậu, ngón tay bắt đầu dùng sức, ôn hòa nói: “Ngủ ngon.”
Trong nháy mắt đó, Lục Ý bỗng nhiên làm ra quyết tâm, vòng tay ôm Cố Diễn từ phía sau.
Cố Diễn: “… Lục Ý?”
“Đêm nay anh có thể ở lại với em không?” Lục Ý tựa trán lên lưng anh, cắn răng nói, “Em muốn…”
Cố Diễn không lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, Cố Diễn mới nhẹ nhàng hỏi: “Em muốn cái gì?”
Lục Ý ôm anh, mấy chữ kia mắc kẹt ở bên mép, nóng bỏng không thôi, làm sao cũng không nói ra được.
“A Ý” Cố Diễn thong thả nói, “Nếu em không nói thì anh đi ngay lập tức đó.”
Câu nói này lập tức đâm vào dây thần kinh mẫn cảm nhất của Lục Ý, khiến cả người cậu run lên, Lục Ý ôm chặt hơn, nhắm hai mắt lại, giãy giụa hồi lâu, mới gằn từng chữ nói: “Em muốn anh.”
Muốn anh ở lại.
Muốn cảm giác chân thật hơn nữa.
Cố Diễn quay người, nâng mặt Lục Ý lên, nhìn vào mắt cậu.
Mắt đối mắt, khoảng cách cực kỳ thân mật.
Cố Diễn đến gần, nhẹ nhàng hạ một nụ hôn xuống cánh môi của cậu, sau đó thoáng lui lại, tràn đầy ý cười, nói “Được.”
***
Đợi đến khi hai người rửa mặt lên giường, đã sau nửa đêm.
Cố Diễn mới nằm xuống, Lục Ý liền nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Em có thể nắm tay anh không?”
Cố Diễn không lên tiếng, nhếch môi dưới.
Lục Ý im lặng ngẫm nghĩ một lát, lần mò, bắt được tay Cố Diễn, tự trả lời vấn đề của mình: “Có thể.”
Cố Diễn khẽ cười, ôm lấy Lục Ý, hôn trán cậu: “Em muốn làm gì với anh cũng được.”
Lục Ý cong cong mắt, đáy lòng tựa như được bôi một lớp mật, ngọt vô cùng.
Cố Diễn giống như viên thuốc an thần được đặc chế riêng cho cậu, được anh ôm ngủ, Lục Ý có thể yên lòng nhắm mắt lại, cảm giác chân thật chưa từng có, tất cả ác mộng đều bay biến.
“A Ý” Cố Diễn vỗ vỗ lưng cậu, ôn hòa hỏi, “Dạo này tâm trạng không tốt là do hay gặp ác mộng sao?”
Động tác Cố Diễn quá dịu dàng, khiến người ta không thể chống lại, lát sau, cơn buồn ngủ cũng dần dâng lên, Lục Ý tìm vị trí thoải mái trong lòng Cố Diễn mà ngủ, vô thức thở ra một hơi thỏa mãn.
Cố Diễn lặng im hồi lâu, nói: “Có thể kể cho anh nghe không?”
Lục Ý mở mắt ra.
Không khoảng thời gian ngắn không ai mở miệng.
Xem ra còn cần thêm thời gian.
Cố Diễn vừa nghĩ thế, định mở miệng, Lục Ý lại lên tiếng, âm thanh có chút căng thẳng, khàn khàn: “Em…mơ thấy ba mình.”
Cố Diễn bình tĩnh hỏi: “Hả?”
“Ông ấy…” Lục Ý nhắm hai mắt lại, quấn chặt ngón tay Cố Diễn, cuộn lên, cậu kề sát người Cố Diễn, vùi sâu vào lồng ngực anh, dường như thế này mới khiến cậu có dũng khí, hồi lâu sau mới chậm rãi tiếp tục nói, “Ông ấy không thích em, từ nhỏ đã không thích, có mấy lần còn muốn vứt em đi.”
Cố Diễn không nói gì, tiếp tục nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, lẳng lặng nghe.
“Ông ấy nói ông ấy không thích trẻ con, nhưng mẹ em thích, thế nên sinh ra em, nhưng cũng vì thế mà sức khỏe của bà kém đi, hơn nữa sau đó, lực chú ý của bà dời lên người em, ít quan tâm ông, nên ông ấy nói em là vướng víu, dư thừa.” Lục Ý càng lúc càng nhỏ giọng, “Mẹ em giấu em cãi nhau với ông nhiều lần, sau đó…Sau đó bọn họ không ầm ĩ nữa, cũng đã quen rồi.”
Trước đó cậu và Tống VIện cũng không biết chuyện gì, sau này mới hay.
Lục Bạch ham mê cờ bạc, lực chú ý đã dời đi.
Tống Viện cho Lục Ý hai phần yêu, Lục Ý từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cảm thấy mình thiếu cái gì, đối với Lục Bạch, cũng từ từ biến thành thái độ lãnh đạm.
—— Như thế cũng không thể chứng minh rằng cậu không để ý.
Lại như đến ngày hôm nay, trong mười cái ác mộng, có ít nhất tám cái có mặt Lục Bạch.
Cái chết của ông ta đều do ông ta chuốc lấy, nhưng nó lại mang đến kích thích quá lớn cho Lục Ý.
Thậm chí ngay cả người yêu Lục Ý nhất trên thế giới này, cũng vì người đàn ông này mà trở nên sống dở chết dở.
Lục Ý đã không hận nữa, thời gian mài mòn quá nhiều góc cạnh của cậu, biến cậu thành tảng đá trầm tĩnh hôm nay.
Bây giờ nhắc đến Lục Bạch, cậu không rõ tâm trạng mình thế nào.
Chán ghét, chai lì, hờ hững…Có lẽ đều có.
Nhưng vẫn ảnh hưởng đến cậu như cũ.
Đây là chuyện bất lực khiến cậu chán ghét nhất.
Cố Diễn sờ tóc cậu: “A Ý.”
Lục Ý: “Hả?”
“Đừng nghe ông ấy nói bậy nói bạ.” Cố Diễn nói, “Em không phải dư thừa.”
Lục Ý hít một hơi: “Em biết.”
Trong phòng im ắng lại, ánh trăng len lỏi cửa sổ, trải một vệt thật dài trên đất.
Tựa sát Cố Diễn, cơn buồn ngủ ập đến, Lục Ý nhắm mắt lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ say.
Ngay lúc này, cậu cảm thấy môi mình man mát, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên.
Tiếp đó, cậu nghe Cố Diễn ôn nhu nói: “Em là bảo bối mà đời trước anh xài hết vận may mới cầu tới tay.”
Lục Ý cảm thấy cõi lòng ấm áp, tựa như có một hạt giống gieo mầm dưới cõi lòng đầy khô cằn của cậu nảy nở, đón gió, sinh trưởng với tốc độ ánh sáng, nở ra một nụ hoa.
Tựa như trái tim được ánh mắt trời ấm áp nhất soi rọi.
Mây mù tản đi, ánh trăng trở lại.
Cậu cũng có nơi dành riêng cho mình trên thế giới này.
Cũng có có thể chăm sóc yêu thương.
Ở trong mộng, Lục Ý vô thức mỉm cười.