*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Phong Nguyệt
Sau khi Hồng Ảnh biết tin Lục Ý dọn ra khỏi nhà Cố Diễn, mấy ngày nay tâm trạng ủ dột, liền lôi kéo cậu, bảo cậu ở lại đây.
Thật ra năng lực điều chỉnh của Lục Ý rất mạnh, chỉ cần hai ngày nữa là có thể hồi phục.
Hồng Tiêu thì không biết gì cả, chỉ biết nghịch ngợm.
Cậu nhóc mới vừa lên lớp 11, chơi đến quên trời quên đất, đến giờ vẫn chưa chán.
Buổi tối, cậu nhóc xách một bọc đồ ăn vặt tới, ngồi xuống tán gẫu với Lục Ý, thần thần bí bí nói: “Anh, em nói với anh chuyện này, em thích một bạn nữ trong lớp!”
Lục Ý đang nằm trên xích đu ngắm sao, tiện tay bỏ kẹo vào miệng, “ừm” một tiếng, lát sau, cậu nhíu mày “Sao không phải vị bạc hà?”
“Anh nói kẹo à?” Hồng Tiêu vò tóc, “Bán hết rồi, thói quen của anh thật kì quặc, vì sao nhất định phải là kẹo bạc hà? Sao lại chấp nhất như vậy?”
Lục Ý chưa từng nghĩ đến chuyện này, nghe thấy thế cũng ngạc nhiên.
Tại sao lại chấp nhất như vậy…Cái này là chấp nhất à?
Thật không?
“Chắc là quen rồi.” Lục Ý tiếp tục nằm xuống, “Giống như em thích ăn khô bò thôi.”
“Không giống mà.” Hồng Tiêu nhảy tới trước mặt cậu “Em không mua được khô bò thì sẽ mua khô mực, khô lợn, khô gà, rất nhiều món có thể thay thế, nhưng anh thì khác, em chỉ thấy anh ăn kẹo bạc hà, không ăn kẹo khác bao giờ, tại sao vậy?”
“Anh…” Lục Ý bị nó hỏi đến cứng họng, không biết trả lời thế nào.
Trong nháy mắt, cậu nhớ đến vô số hình ảnh Cố Diễn đưa kẹo cho cậu ăn.
Cậu không thích ăn kẹo, cũng không thích ăn ngọt, cấp ba mới bắt đầu thích, Cố Diễn thích vị bạc hà, cả người anh đều là vị bạc hà.
Mỗi lần Lục Ý ăn kẹo bạc hà đều sẽ nghĩ đến Cố Diễn.
Cố Diễn mỗi ngày đều mang theo kẹo trong người, để dành khi nào Lục Ý muốn ăn thì đưa.
Thói quen này vẫn kéo dài đến hôm nay.
Cậu đã quyết định rời xa Cố Diễn, tất cả đều kết thúc, tại sao thói quay này lại không đổi?
Lục Ý nhíu mày.
May là Hồng Tiêu không quá xoắn xuýt vấn đề này, cậu nhóc tràn đầy hăng hái nói: “Em nói với anh nè! Em thích một cô bé trong lớp! Cô ấy dễ thương lắm!”
“Vậy em định thế nào?” Lục Ý nhìn nó, cảm thấy mừng vì nó không tiếp tục truy hỏi nữa “Em muốn theo đuổi cô bé sao?”
“Hỏi thừa.” Hồng Tiêu cười híp mắt ăn kẹo, mặt mày nhu hòa, thẳng thắn đáp, “Người mình thích, sao lại không theo đuổi?”
Người mình thích, sao lại không theo đuổi…
“Vậy lỡ như” Lục Ý không tự chủ được hỏi, “Lỡ như thất bại thì sao?”
“Anh Lục, em không đồng ý câu này đâu nha.” Hồng Tiêu chậc lưỡi, “Nếu nói như anh, vậy chỉ có thể chứng minh anh chưa đủ yêu thích người ta. Hơn nữa, em không hiểu vì sao một chuyện đơn giản thế này phải phức tạp hóa lên, yêu thích một người có tội sao? Không! Thuận theo trái tim mình theo đuổi người ta vi phạm đạo đức sao? Không luôn, em làm như vậy vì em thấy vui, em tình nguyện. Còn có được chấp nhận hay không, đó là chuyện của cô ấy. Đương nhiên, nếu cô ấy cảm thấy khó chịu, em sẽ dừng lại, ngoài ra em không nghĩ ra vì sao mình không thể theo đuổi cô ấy.”
Lục Ý sững sờ, tất cả động tác dừng lại, trái tim hơi chấn động.
“Chờ anh ly hôn.” Hồng Tiêu nhìn cậu cười, “Anh tìm đối tượng khác, nhất định phải theo tiếng lòng của mình. Anh tốt như vậy, chắc chắn người anh thích cũng thích anh, đời người ngắn ngủi, phải tranh thủ làm điều mình thích, ở cùng người mình thích, nếu không không phải lãng phí một đời sao?”
Lục Ý không nói gì, cậu đờ ra một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trên trời lác đác vài ngôi sao, tĩnh mịch mà xa xăm.
***
Lục Ý nhận vai Khương Thụ một cách thuận lợi, dù sao cũng là người Phí Khúc chọn, hơn nữa Lục Ý thể hiện rất tốt, tốt nhất trong những người đến thử.
Phí Giả Khôn đẩy hợp đồng tới, Văn Túc cầm giúp cậu, Lục Ý thấy không có vấn đề gì liền ký.
Hợp đồng có ba bản, Lục Ý và Phí Giả Khôn mỗi người một bản.
Phí Giả Khôn cầm hợp đồng, cảm thấy thú vị, bật cười: “Haha, không nghĩ tới cậu diễn vai Khương thụ.”
“Hả?” Văn Túc hiếu kì, “Sao thế?”
Phí Giả Khôn hơi nghiêng người, thừa nước đục thả câu: “Anh đoán xem ai đảm nhận vai nam chủ khác?”
Một nam chủ khác là Hứa Thời, tính cách hoàn toàn khác biệt với Khương Thụ.
Văn Túc tùy tiện đoán mấy người, tất cả đều bị phủ nhận.
Lục Ý ngẩng đầu nhìn về phía Phí Giả Khôn, có chút nghi hoặc.
Vừa nãy những người mà Văn Túc liệt kê đều là lưu lượng đang hot, cũng là mấy người có tính cách gần giống Hứa Thời nhất.
Đều không phải? Người diễn Hứa Thời là ai?
Thấy hai người bị mình xoay đủ rồi, Phí Giả Khôn cười haha, công bố đáp án: “Là Cố Diễn! Không nghĩ tới đúng không? Cậu ấy cũng mới ký hợp đồng nửa tiếng trước! Lúc lão Khúc nói với tôi tìm được Khương Thụ, tôi không để ý lắm, không ngờ tôi và lão Khúc lại chọn hai người, các người lại là vợ chồng, vậy dễ quá rồi, tôi có thể yên tâm quay rồi.”
Lục Ý trợn tròng, thiếu chút nữa thất thố: “Cố Diễn? Cố Diễn diễn Hứa Thời?!”
Văn Túc cũng khá kinh ngạc, hắn biết Lục Ý dọn ra khỏi nhà Cố Diễn, để tránh Lục Ý mất khống chế, hắn vội đè chặt tay Lục Ý, hòa hoãn: “Thì ra Cố Diễn à, người trong nhà nha, Tiểu Ý không nghĩ tới Cố Diễn nhận bộ này mà không hề nói trước với cậu ấy, thật là kinh hỷ.”
Hai nam chủ đã chọn xong rồi, viên đá trong lòng coi như đã rơi xuống, tâm trạng Phí Giả Khôn đang rất tốt, không nhìn ra có gì bất thường, ha hả nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, hai người hợp tác, có thể thuận lợi đối diễn, bớt không ít chuyện.”
“Đúng vậy” Văn Túc lau mồ hôi trán, “Đúng vậy.”
Sau khi ký hợp đồng xong, phải đi ghi hình <Diễn xuất hay nhất> kỳ 3.
Lục Ý từ lúc lên xe thì bắt đầu ngồi im không nhúc nhích, vẫn còn chưa tỉnh táo.
“Lục Ý” Văn Túc vỗ vai cậu, “Chúng ta nói chuyện đi.”
Lục Ý giật mình: “Nói chuyện gì?”
“Cậu bình tĩnh đi.” Văn Túc ấn cậu lại, trầm giọng, “Chúng ta đã ký hợp đồng rồi, cậu biết nếu vi phạm hợp đồng phải bồi thường gấp mười lần chứ?”
Lục Ý là diễn viên tuyến mười tám, quay bộ này chỉ nhận được 30 vạn, nếu phải bồi thưởng phải cần tới 3 triệu, bán cậu đi cũng không đủ.
Lục Ý hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, cậu hít sâu mấy lần, siết chặt tay, cắn răng nói: “Nhưng mà…”
“Chuyện này có lẽ không đổi được, Cố Diễn không chừng cũng không biết cậu diễn vai Khương Thụ.” Văn Túc phân tích, “Lục Ý, lúc cậu còn ở khoa diễn xuất, thầy Hậu đã dạy cậu thế nào? Đừng bao giờ mang tình cảm cá nhân vào trong diễn xuất, đây là công việc của cậu.”
Cái này cậu biết.
Thì sao chứ?
Cậu mới vừa bỏ đi, quyết định tránh né Cố Diễn, bây giờ cậu và Cố Diễn lại cùng diễn chung một bộ phim?
Còn là loại phim vườn trường.
Có khác gì xé toạc vết sẹo rồi xát muối vào đâu.
Lục Ý làm sao có khả năng xem như không có chuyện gì được?
Chỉ cần nghĩ đến cảnh cậu và Cố Diễn một lần nữa diễn tái hiện lại quá khứ, liền thấy nghẹt thở.
Nếu chuyện cũ chỉ tồn tại trong kí ức của cậu, đối với cậu mà nói nó là ngọt ngào, nhưng nếu có thêm Cố Diễn thì nó lại biến thành lưỡi dao có độc, từng nhát từng nhát lăng trì cậu, làm cậu đau đớn đến muốn sống không được muốn chết chẳng xong.
Rõ ràng cậu đã chuẩn bị tâm lý để đóng phim này, thậm chí vô số lần tự khích lệ bản thân mình có thể làm được, lại không nghĩ tới chuyện Cố Diễn sẽ nhận vai nam chủ còn lại.
Tất cả cố gắng phía trước đều hóa thành tro bụi.
Lục Ý dùng sức xoa xoa ấn đường, cõi lòng phiền muộn không thôi.
***
Đến nơi ghi hình, Lục Ý mới cưỡng ép bản thân bình bình tĩnh lại.
<Diễn xuất hay nhất> chia làm bốn kỳ, nội dung kỳ 3 là nhập vai những người khuyết tật cần được chăm sóc trong xã hội, có thể là mù lòa, có thể là điếc, cũng có thể là câm.
Là kiểu khiếm khuyết một trong năm giác quan.
Diễn người như thế, đòi hỏi phải có sự tinh tế.
Bởi vì lần trước đạo diễn chơi hơi quá trớn, kêu lên núi bắt thỏ, dẫn đến có người bị thương, cho nên lần này vì lý do an toàn, không chơi kiểu đó nữa mà cho bọn họ giành nhân vật bằng bản lĩnh của mình.
Lần này họ mở ra một hội thao, phân ra khu khiếm thính, khu khiếm thị, khu câm điếc, để các học viên sớm thích ứng với nhân vật.
Nội dung bên trong khu khiếm thính là nhìn khẩu hình miệng của trọng tài đoán ý, khu khiếm thị đi theo lối dành cho người mù, khu câm điếc là chơi trò tam sao thất bản với đồng đội.
Trong lúc đó có thể xuất hiện chướng ngại vật.
Cuộc so tài chia làm ba giai đoạn, có thể tự do tổ đội, điểm sẽ được tính dựa trên trình độ hoàn thành, cuối cùng xếp hàng theo bảng xếp hạng để chọn nhân vật muốn diễn.
Lần này tới đây cũng chỉ còn lại hai mươi người.
Trác Tinh và Lục Ý cùng một đội.
Hai người quyết định đi tới khu khiếm thính trước, xếp hàng theo thứ tự.
Bởi vì người không nhiều, cho nên sân bãi không lớn, chỉ khoảng 200 mét.
Mỗi một sân bãi đều có trọng tài tương ứng.
Trong thời gian chờ đợi, Lục Ý để ý thấy trạng thái Trác Tinh không ổn lắm, vì vậy chủ động hỏi: “Cậu sao vậy?”
Trác Tinh trông có vẻ sắp khóc đến nơi: “Tôi không sao.”
Nào có giống như không sao?
Lục Ý không hề tin tưởng, nắm chặt vai hắn: “Chúng ta có phải bạn bè không?”
Trác Tinh không muốn đề cập, hắn cảm thấy chỉ tổ làm cả hai không vui thôi.
Mà có lẽ do Lục Ý thật lòng quan tâm, Trác Tinh nhịn không được mở miệng nói: “Lúc trước không phải tôi nói có một phim rất thích hợp với tôi sao…”
Lục Ý nhớ Trác Tinh có từng nhắc qua, lúc đó hắn rất vui vẻ, Lục Ý còn cổ vũ hắn, dù sao Trác Tinh chỉ thiếu một bộ phim là có thể hot rồi.
“Nhớ.” Lục Ý nghe, “Sau đó thì sao?”
“Vai diễn kia đã bị người khác cướp.” Viền mắt Trác Tinh bắt đầu ướt át, từ sáng cảm xúc của hắn vẫn luôn lên xuống, nghẹn tới bây giờ, “Tôi đã đi thử vai, nhưng sau đó mới biết, tôi chỉ là bình phong thôi, vai chính đã sớm định, nghe nói là hắn ta đã tiến hành giao dịch không đứng đắn với nhà đầu tư…”
Trác Tinh từ đầu đến đuôi chỉ là bình phong, hắn vì bộ phim này mà nỗ lực biết bao nhiêu, tất cả đều đổ sông đổ biển.
Bao nhiêu mong chờ cứ thế trôi theo dòng nước.
“Thôi.” Lục Ý nắm vai hắn, nhíu mày, muốn an ủi gì đó nhưng lại cảm thấy không biết nói gì.
Chuyện như vậy ở trong giới là bình thường sao?
Quá bình thường.
Có bất thường không?
Có.
“Ông trời không phụ những người có lòng.” Lục Ý nói, “Một ngày nào đó sẽ được, hôm nay không được thì ngày mai. Cậu phải cố gắng hơn để cho mọi người nhìn thấy cậu, để những người bỏ qua cậu cảm thấy hối hận…”
“Ừm.” Trác Tinh gật gật đầu, thực sự cũng không thể vì chuyện này mà khóc bù lu bù loa, quá mất mặt, hắn lảng sang chuyện khác, “Gần đây cậu đang quay phim gì vậy? Cậu cũng cố gắng lên, Lục Ý, sớm ngày nổi tiếng.”
“Tôi không có dã tâm lớn như vậy đâu, tùy duyên đi, chỉ cần không lo ăn không lo mặc là được rồi.” Lục Ý nghĩ tới bộ <Yêu anh như thế đó>, nói, “Tôi cũng vừa nhận một bộ phim vườn trường, tên là <Yêu anh như thế đó>, tôi…”
Cậu muốn nói sẽ xem có vai nào thích hợp để tiến cử Trác Tinh hay không, nhưng sợ sẽ làm Trác Tinh suy sụp hơn, với lại cậu có hoàn thành tốt vai diễn của mình không còn chưa biết, nếu phát huy thất thường, Trác Tinh tiến tổ sẽ lúng túng lắm.
Vì vậy Lục Ý lâm thời sửa lời: “Cậu đừng nản lòng, tôi cảm thấy cậu rất giỏi.”
Trác Tinh lại giật mình, con ngươi co rút, cả người cứng ngắc, máu nóng dồn lên não.
—— <Yêu anh như thế đó>.
Bộ phim này là phim hắn đi thử vai!
Lúc đó người khác nói với hắn, vai Khương Thụ bị một diễn viên tuyến mười tám dùng thủ đoạn giành lấy rồi, trong khoảng thời gian này luôn đi đi về về với phía đầu tư, kẻ đần cũng biết họ trao đổi cái gì.
Vậy nên Lục Ý dùng thủ đoạn giành vai của hắn, bây giờ giả vờ giả vịt an ủi hắn?
Chắc không đâu.
Không thể nào!
“Lục Ý.” Trác Tinh kéo ống tay áo của Lục Ý, run rẩy hỏi, “Cậu lấy vai gì?”
Hắn dùng từ “lấy”, mà không phải “diễn thử” hay là “tranh”.
Lục Ý không nhận ra, hồn nhiên nói: “Khương Thụ.”
Hai chữ này tựa như ngòi nổ, nổ tung dây thần kinh mẫn cảm của Trác Tinh, khiến đầu óc hắn chao đảo.
Khương Thụ… Khương Thụ!
Bọn họ tranh cùng một vai! Lục Ý lại sử dụng thủ đoạn đê tiện! Sao cậu ta lại làm vậy?
Cậu ta biết rõ ràng hắn chỉ cần một bộ phim để nổi tiếng thôi!
Không phải cậu ta đã kết hôn với Cố Diễn rồi sao? Cậu ta đã có Cố Diễn làm chỗ dựa…
Cậu ta có nhiều như vậy!
Sao còn muốn cướp của hắn?!
Dựa vào cái gì?!
Một cơn lửa giận nhen nhóm trong ngực, không ngừng lớn dần, cuối cùng đốt sạch tất cả lý trí của hắn.
Trác Tinh nhìn bóng lưng của Lục Ý, đỏ mắt, mang theo sự phẫn nộ trắng trợn.
Đúng lúc này, đến phiên bọn họ.
Ở khu khiếm thính, bọn họ sẽ mang tai nghe có âm lượng cực lớn, sau đó chờ trọng tài mời họ ra.
Các cố vấn ở đứng ở ngoài xem, thỉnh thoảng sẽ đưa nhiệm vụ đột phát.
Lục Ý luôn khống chế để mình đừng nhìn bên đó.
Cừu Ngọc có việc gấp, thay đổi một cố vấn khác đến, tên là Du Định, Du Định là học Bel canto, chung đại học với Cố Diễn, coi như là quan hệ học trưởng- đàn em.
*Bel canto là thuật ngữ chỉ phong cách hát ở Ý. Nó bắt đầu xuất hiện vào thế kỷ 17, phát triển mạnh mẽ nhất vào thế kỷ 19.
Lúc đi ngang qua khu khiếm thính, Quảng Thiệu nhận được nhiệm vụ tùy cơ, đến cản trở bọn họ.
Nói là cản trở, kỳ thực chính là trong lúc đó trọng tài gợi ý thì sẽ đặt câu hỏi, phân tán lực chú ý của bọn họ.
Bởi vì nghe không thấy, nên mọi câu hỏi đều dùng bảng, câu hỏi là ngẫu nhiên.
Lục Ý dường như sắp bị âm thanh làm cho ong ong, cậu khó khăn nhìn trọng tài, tiến hành di chuyển, mới vừa đi sang bên phải ba bước, một bảng câu hỏi màu trắng bất ngờ xuất hiện, mặt trên viết một hàng chữ: Ai là diễn viên cậu kính trọng nhất đến bây giờ?”
Lục Ý không chút do dự mà báo ra tên thần tượng của mình: “ Thầy Cung Bành Việt.”
Bảng câu hỏi nhanh chóng biến mất, Lục Ý nhìn trọng tài ra hiệu.
Ừm, đi về trước mười bước.
Lại đi sang trái, muốn cậu đi thành hình chữ nhật?
Lục Ý hoàn toàn đúng bước và phương hướng.
Trọng tài làm một động tác, hét lớn: “Cố lên! Cậu còn vài bước nữa là xong rồi!”
Đáng tiếc Lục Ý không nghe thấy gì cả, lỗ tai cậu đã bị âm nhạc lấp đầy.
“Bóng dáng em mỉm cười hằn sâu vào trái tim anh…”
Dường như là tình ca.
Đang lúc cậu nhìn chỉ thị, bảng trắng lại xuất hiện, phía trên viết: “Lần động tâm gần nhất của cậu là khi nào?”
Giọng hát trong tai nghe vẫn tiếp tục cất lên: “Trên thế giới này thứ không thể che giấu được chính là tình yêu của anh đối với em.”
Lần động lòng gần nhất…
Lục Ý muốn ép cho mình ngừng suy nghĩ, đầu óc lại không nghe sai bảo của cậu, còn cố tình làm trái, ngoan cố nhớ lại hai nụ hôn với Cố Diễn trong bóng tối kia.
Môi Lục Ý mấp máy, nhưng mãi không thể thốt ra, Quảng Thiệu nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Câu hỏi hóc búa lắm à?”
Hắn nhìn câu hỏi.
Hết giờ, tất cả mọi người đều hoàn thành, chỉ có Lục Ý còn đứng cách vạch đích vài bước.
Ván này Lục Ý không có điểm.
Nhan Bân đi tới, giễu: “Lục Ý anh sao vậy! Sao lại đứng như trời trồng thế kia?”
Lục Ý xoa mi tâm, không nói gì, cậu muốn quay đầu tìm Trác Tinh nhưng không thấy người đâu.
“Lục Ý, tôi đang nói chuyện với anh, anh đừng giả vờ.” Nhan Bân đặt tay lên vai cậu, “Tôi lại đây là đặc biệt nhắc nhở anh cẩn thận tình địch của mình.”
Lục Ý không hiểu cậu ta muốn nói gì, ngơ ngác hỏi: “… Hả?”
“Thì cố vấn Du Định mới tới hôm nay đó, là đàn em của thầy Cố.” Nhan Bân hạ thấp giọng, lấy mic xuống, “Tôi nói anh nghe, lúc trước tôi có hóng tin vỉa hè của thầy Cố, nghe nói anh ấy từng được đàn em viết thư tỏ tình.”
Lục Ý sững sờ, vô thức nhìn sang phía Cố Diễn.
Cố Diễn và Du Định đứng rất gần, không biết bọn họ nói chuyện gì, trông có vẻ rất vui, bầu không khí hòa hợp vô cùng.
“Bọn họ đều du học nước ngoài, tuổi tác xấp xỉ, cùng là người Hoa, lại thường ở cạnh nhau, quan hệ rất tốt.” Nhan Bân tiếp tục phun tào, “Sau đó Du Định thầm mến thầy Cố, chuyện này làm dư luận xôn xao trong một thời gian, thầy Cố từ chối hắn ta, nhưng người này một chút chừng mực cũng không có.”
Quen Lục Ý lâu rồi, Nhan Bân đã triệt để xem Lục Ý cùng phe với mình.
Cậu ta cực kỳ khó chịu mà nhìn họ, bất bình giùm Lục Ý: “Chiều nay tôi nhìn thấy Du Định ba lần mang nước cho thầy Cố, đến gần anh ấy bảy lần, chọc cười hai lần. Hắn ta định làm gì vậy, bộ không biết thầy Cố có gia đình rồi sao?”
Bọn họ kết hôn rồi, nhưng mà…
Lục Ý một lần nữa bỏ đi.
Lục Ý biết mình không nên suy nghĩ nhiều, nếu đã quyết định làm như vậy, phải tự gánh hậu quả.
Cậu cũng không phải kích động nhất thời, cậu không phải là đứa trẻ.
Song nghe Nhan Bân nói vậy, cậu không thể không cảm thấy khó chịu, lại chỉ có thể đè xuống.
“Ai nói từ chối không thể làm bạn?” Lục Ý khẽ nói, “Nói không chừng chỉ là bạn bè bình thường.”
“Bạn bè bình thường…” Nhan Bân thiếu chút nữa bật cười, “Ừa, thầm mến, tỏ tình, vẫn có thể làm bạn bè bình thường, có quỷ nó tin!”
Cậu ta bực bội, thúc cùi chỏ oán giận Lục Ý: “Anh chả có chút nghĩa khí gì cả! Mệt tôi chạy đến đây nhắc nhở anh! Anh bị sao vậy! Một chút dấm chua tượng trưng cũng không có! Anh là chính cung mà! Anh có biết anh làm thế tổn thương fan cp bao nhiêu không hả?!”
Lục Ý: “…”
Lục Ý hoài nghi mình bị lãng tai, thẫn thờ quay đầu nhìn cậu ta: “… Cậu nói cp cái gì?”
“Fan cp! Tôi nói là fan cp! Từ lúc anh khoác áo của anh ấy tôi đã trở thành thành viên của Cô Lỗ cp rồi!” Nhan Bân cực kỳ lớn tiếng, ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nghiễm nhiên quên mất bản thân không lâu trước đây thề sống thề chết không làm fan cp, “Lục Ý, anh làm tôi thất vọng quá, anh làm tổn thương trái tim tôi sâu sắc!”
Lục Ý: “…”
Nhan Bân tức giận chạy đi, một bộ Lục Ý nếu là không đi chia rẽ Du Định và Cố Diễn, cậu ta sẽ không để ý Lục Ý nữa.
Lục Ý nhíu nhíu mày, vừa định nhìn sang Cố Diễn lần nữa, ánh mắt mới di chuyển một nửa, đã vội vàng thu về.
Vòng chơi thứ hai nhanh chóng bắt đầu, lần này đến khu khiếm thị, phải bịt mắt bằng vải đen.
Tổ đạo diễn lại tới làm việc.
Bọn họ thông báo nội dung của phần này là đi tới đích bằng đường dành cho người khiếm thị để gặp người bí ẩn, đồng thời đối đáp mật mã với họ coi như thông qua.
Đường dành cho người mù
Mật mã ở trên người bí ẩn, các học viên cần dụ ra hoặc tự tìm.
Càng ít tốn thời gian càng tốt.
Lục Ý vốn cùng Trác Tinh một đội, thành viên bên trong đội có thể cùng chung một người bí ẩn.
Có điều Lục Ý tìm Trác Tinh nửa ngày không thấy đâu, sau mới phát hiện hắn đứng ở góc trái bên kia, Lục Ý lại đứng bên góc phải, cách nhau mười vạn tám ngàn dặm.
Lục Ý vừa định đi tới, trọng tài đã thổi còi, bọn họ phải bịt mắt lại, vì thế nên thôi.
Lục Ý đứng cạnh Nhan Bân.
Dọc đường, Nhan Bân đều lảm nhảm: “Nam thần nhà tôi đáng thương ghê, đúng là mệnh khổ mà, đã như vậy rồi mà anh cũng không ăn giấm, cuộc sống thật không dễ dàng, sao anh ấy lại khổ như vậy chứ, anh ấy chỉ là một con mèo nhỏ bé yếu ớt vô tội thôi, sao anh lại không ăn dấm, tại sao anh lại để một người đàn ông thô kệch gần gũi với anh ấy như vậy…”
Cứ lặp đi lặp lại như hòa thượng tụng kinh.
Lục Ý bị cậu ta tụng đến choáng váng, cậu sớm cảm giác phương hướng không ổn cho lắm, nghe cậu ta lải nhải như thế, nháy mắt không biết đâu là đông đâu là tây luôn.
Làn đường dành cho người mù của mỗi người không giống nhau, hơn nữa còn đứt quãng, bọn họ phải dựa vào gậy dò đường.
Lục Ý càng đi càng thấy không đúng: “Ê? Sao tôi cảm thấy lệch lệch vậy? Nhan Bân? Nhan Bân cậu ở đâu? Đường của cậu có bị lệch không?”
Nhan Bân sợ mình thua, lén lút kéo bịt mắt xuống nhìn, ừm, không sai, đúng đường rồi.
Chợt cậu ta liếc nhìn phía Lục Ý…
Không nhìn thì thôi, đã nhìn thì thiếu chút nữa bật cười rồi.
Lục Ý cách đường dành cho người mù một góc vuông 90 độ, cậu cũng không hề hay biết, cứ như vậy mà đi về phía trước.
Nhan Bân muốn lên tiếng nhắc nhở cậu quay lại, thế nhưng nhìn theo phương hướng của Lục Ý…Phía trước là vị trí của Cố Diễn!
Cố Diễn đưa lưng về phía này, Du Định đang nói chuyện với anh.
Hai người cũng không chú ý đến tình huống ở khu thi đấu.
Cố Diễn không phải người bí ẩn, người bí ẩn đều đứng cuối con đường, theo hướng đi của Lục Ý, có lẽ tới tối cũng không tới nơi.
Tất cả oán niệm nãy giờ của cậu ta đột nhiên bộc phát vào lúc này, Nhan Bân nảy lên ý xấu, vội bịt mắt lại, nghiêm túc hô: “Đúng, anh không có sai, mọi người đều như vậy! Nghe tôi đi, anh đi thêm mười bước nữa, sẽ tìm thấy người bí ẩn!”
Nhan Bân đứng nhất ở khu khiếm thính, năng lực phản ứng nhạy bén, không có bất kỳ cản trở nào, cơ hồ suôn sẻ.
Lục Ý hoàn toàn tin tưởng cậu ta, không nghi ngờ đi tiếp, thình lình đụng phải một ngưởi.
Quả nhiên đúng như Nhan Bân nói! Nhan Bân không lừa cậu! Nhan Bân thật là người tốt!
Người này chắc chắn là người bí ẩn.
Lục Ý bắt được người kia, không xác định nói: “… Chào bạn?”
Đối phương cũng không đáp lại cậu, tựa hồ rất bất ngờ, thậm chí còn muốn tránh thoát.
Đạo diễn nói, có thể dụ đối phương nhả ra mật mã bằng bản lĩnh của mình hoặc có thể tìm trên người đối phương.
Lục Ý bị che mắt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, cậu chỉ có thể nắm chặt người kia “Bạn đừng chạy, chờ tôi tìm ám hiệu cái đã.”
Cố Diễn không lên tiếng, mặt không đổi sắc, tiếp tục giãy ra.
Du Định nhìn tình cảnh trước mắt, mặt mày giãn ra, cười cười, tự giác quay đầu rời đi, lại chợt nhớ đến vừa nãy nghe thấy vấn đề Quảng Thiệu đưa ra nhưng Lục Ý không trả lời được, dừng bước, quay đầu nói: “Anh muốn biết mật mã đúng không?”
Âm thanh này trước nay Lục Ý chưa hề nghe qua, rất êm tai.
Lục Ý không hiểu sao người bí ẩn này lại muốn chạy, ầm ĩ gì chứ?
Hai tay cậu ôm lấy người nọ, không cho anh nhúc nhích, sau đó mới trả lời: “Đúng, là cái gì?”
“Mật mã à~” Du Định cười nói, “Mật mã là lần trước cậu động lòng là lúc nào?”
Lúc Quảng Thiệu hỏi Lục Ý vấn đề không trả lời được này, hắn nhận ra Cố Diễn có chút thất thần, vậy không bằng để hắn làm người tốt một lần, xem đáp án rốt cuộc là cái gì.
Cố Diễn vốn muốn bỏ đi ngay, bỗng nhiên dừng lại.
Vấn đề này hôm nay đã bị hỏi hai lần, lúc đối mặt với Quảng Thiệu, Lục Ý cần thời gian suy nghĩ, lo nghĩ đến thân phận cố vấn của Quảng Thiệu.
Hiện tại lại không giống vậy, đối diện là một người xa lạ, hơn nữa Lục Ý hiện tại gấp gáp chiến thắng, nên không cần nghĩ quá lâu, đáp: “Mười ngày trước.”
Ai cũng không biết cậu đang nói Cố Diễn, ai cũng không biết mười ngày trước đã xảy ra chuyện gì.
Lục Ý tự thuyết phục bản thân.
Nghe thấy đáp án này, Cố Diễn ánh mắt hơi đổi.
“Mười ngày trước.” Du Định gật gật đầu, cười càng lợi hại hơn, “Haha, được rồi, cậu có thể tháo bịt mắt.”
Rốt cục nghe thấy được câu nói này, Lục Ý thở phào nhẹ nhõm, cậu kéo bịt mắt xuống, thuận miệng nói: “Vậy tôi coi như hoàn thành…”
Mới nói được nửa câu, cậu đã nhìn thấy người mình ôm là ai, vẻ mặt đang thả lỏng thoáng chốc biến sắc.
Cố Diễn nhìn cậu giống như người xa lạ, giọng điệu lãnh đạm, tràn đầy xa cách nói: “Ôm thoải mái không?”
Tác giả có lời muốn nói: Xin mọi người hãy cho Lục Ý thêm thời gian để cậu ấy hiểu rõ lòng mình, sau hai chương nữa sẽ hết ngược.
Lục Ý quyết định sẽ lùi bước trốn tránh nhưng cậu cũng sẽ vì yêu mà dũng cảm tiến lên