Bạch Nguyệt Quang Đổi Tính Rồi

Chương 10: Lén xuất cung




(Tên chương mình sửa theo nội dung chương)

“Ninh Nguyệt.”

Tô Hà Y đóng hộp gỗ lại phát ra một tiếng "cạch", lạnh lùng nói: "Bổn cung muốn xuất cung!"

"Trừ khi được Thánh Thượng ban lễ viếng thăm, nếu không phi tần trong cung không thể ra ngoài được. Thánh Thượng không thích ồn ào, cho nên trước giờ cũng chưa từng có việc cho phép người nhà tiến cung thăm hỏi…”

Nhìn thấy dáng vẻ không chịu được của nàng, Ninh Nguyệt cũng trở nên lo lắng, quỳ trên mặt đất hung hăng tự đánh mình một bạt tai.

Nàng hối hận nói: "Đều do nô tỳ nhiều lời! Tin đồn thất thiệt mà lại đi nói cho nương nương nghe làm gì không biết."

Tô Hà Y nghe xong, yên lặng buông hộp gỗ trong tay xuống, từ đáy lòng đã có một mảng lạnh lẽo.

Khó trách các cung nữ đều mong xuất cung bàn chuyện hôn sự, hiếm có người muốn câu dẫn Độc Cô Đình để một bước lên trời.

Trước đây nàng cho rằng là bởi vì tính tình của Thánh Thượng quá kém, đến gần lại có nhiều nguy hiểm, thì ra.... thì ra là vì phi tần trong cung thì cũng giống như là con tin bị nhốt ở trong cung!

Lại nghĩ đến những phi tần có phẩm cấp trong cung, nào là Hà tiệp dư rồi lại Lý tần, một đám người đều là danh môn quý nữ¹, lại đang trong độ tuổi xuân sắc. Vậy mà lại hệt như cỏ lụi tro tàn, trừ chuyện hít thở ra còn lại đều không có cảm giác tồn tại.

Cả người Tô Hà Y toát mồ hôi lạnh, Độc Cô Đình làm việc quả nhiên đều là thủ đoạn tàn nhẫn, mỗi một người phụ nữ trong hậu cung, thật ra đều là công cụ để hắn khống chế cục diện.

"Vậy còn có cách nào có thể xuất cung không?"

Tô Hà Y nhíu mày nói: "Bổn cung thật sự muốn về nhà một chuyến, chỉ nửa ngày cũng được. Chỉ sợ tiểu đệ vẫn không biết tỷ tỷ đang ở nơi nào...."

Tiểu đệ của nàng là Tô Tuấn bây giờ đã được mười tuổi, nhưng bẩm sinh lại có chút ngốc nghếch, đầu óc như đứa trẻ. Tô Hà Y còn nhớ rõ lúc trước bị đưa vào cung làm nữ hầu thư, Tô Tuấn đã khóc đến thương tâm vô cùng, khóc đến nỗi thành một cái ao nước, bốn năm người ôm lại cũng đều không được.

Nghĩ lại chút chuyện cũ, trong lòng nàng có hơi chút chua xót.

Nàng đã từng ngoéo tay đóng dấu, đồng ý với đệ ấy, chỉ cần ăn bánh trung thu ba lần thì nhất định tỷ tỷ sẽ trở về. Bây giờ một lời giải thích cũng không có, làm sao có thể cứ để chuyện đó qua đi?

"Hay là....hỏi Cao công công thử xem sao?" Ninh Nguyệt nhỏ giọng đề nghị.

"Đó là đi tìm chết!"

Tô Hà Y lắc đầu nói: "Con người Cao Phúc giống như ngọn cỏ đầu tường², tham sống sợ chết, nhất định sẽ bẩm báo với Thánh Thượng."

Ninh Nguyệt thấy Cao công công bị mắng thì tặc lưỡi ngạc nhiên, "Nếu là nương nương, cho dù Thánh Thượng biết được thì cũng sẽ không...."

"Chỉ sợ cha mẹ sẽ gặp phải rắc rối."

Tô Hà Y xoa xoa thái dương, cười khổ, "Thánh Thượng là người cô độc, tự do phóng khoáng, không ai dám quản, nhưng đây cũng là chỗ làm ngài ấy không hiểu nhân tình. Nếu như ngài ấy thật sự vì bổn cung mà mở một tiền lệ³, như vậy khác gì thêm dầu vào lửa đây?"

Nàng ngây người ngồi một lúc lâu, tâm tình phức tạp rối loạn, cuối cùng dừng lại trên một bóng người khác.

"Đúng rồi.... vẫn còn Tiêu Vịnh."

Ánh mắt Tô Hà Y sáng ngời.

Nàng nhớ đến thống lĩnh ngự tiền thị vệ Tiêu Vịnh này, quản lý đóng mở của các cung ở tiền triều hậu cung và chuyện tuần tra của thị vệ.

Nếu như hắn chịu giúp đỡ một chút, bản thân nàng sẽ có thể xuất cung nửa ngày mà thần không biết quỷ không hay. Đợi đến buổi chiều lại yên lặng trở về Lan Y cung, dù cho Độc Cô Đình có đến thì cũng không thể phát hiện điều gì.

Tuy rằng Tiêu tướng quân dường như có điều hiểu lầm nàng, nhưng Tô Hà Y vì để có thể xuất cung về nhà, cũng không thể không tạm thời mặt dày giả vờ mất trí nhớ. Nàng sai người dọn dẹp hậu viện, đặc biệt sai người đi mời Tiêu Vịnh tới.

Tô Hà Y đứng ngồi không yên đợi ở hậu viên hồi lâu, lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân vội vàng truyền đến.

Nàng vừa quay người lại nhìn, phát hiện người đến không phải Tiêu Vinh mà chỉ có tiểu nha đầu Tiên Vân lúc này phái đi.

"Sao vậy, hắn không muốn giúp đỡ?"

Trong lòng Tô Hà Y rơi lộp bộp một cái, không yên lòng mím môi, thất vọng trong mắt tràn ra.

Tiên Vân lắc đầu, "Nô tỳ chưa kịp hỏi thì đã có thị vệ nói Tiêu thống lĩnh có việc nên đã đi đến nơi khác, ngày mai mới trở lại. Nô tỳ nói dối là Ninh Nguyệt tỷ tỷ ngã bệnh, muốn về nhà thăm cha mẹ, thì có một vị Vương phó thống lĩnh đưa thẻ bài cho, nói là dùng vào lúc khẩn cấp."

Nàng vừa nói vừa lấy ra một tấm thẻ bài thông hành bằng gỗ được khắc hai mặt, giơ tay dâng lên.

"Bổn cung biết mà! Đạo cao một thước ma cao một trượng⁴, trong cung có nhiều người như vậy đương nhiên sẽ có cách để xuất cung."

Tiêu Vịnh là một người cứng nhắc nhưng trong đám thị vệ này cũng sẽ có vài người ham danh hám lợi, có ai mà lại không thích có thêm chút tiền chứ?

Tô Hà Y mừng rỡ như điên, cầm lấy thẻ bài tỉ mỉ xem xét, lại hỏi Ninh Nguyệt: "Là cái này đúng không?"

Ninh Nguyệt gật đầu, "Thẻ bài này là thật, quả thật cũng có vài người đã từng dùng."

"Vào canh năm, cửa phụ thứ hai ở phía tây bắc sẽ mở, đến giữa trưa thì sẽ đóng lại."

Tiên Vân nói: "Hắn còn muốn năm mươi lượng bạc, chờ đến lúc trở về thì đưa cho hắn."

"Tuy giá hắn đưa ra có hơi cao nhưng cũng không khó."

Ninh Nguyệt nhẹ nhõm thở ra.

Bạc được thưởng của Lan Y cung nhiều như nước chảy, lại chẳng tiêu vào đâu. Bây giờ nhiều nhất chỉ sợ chính là bạc. Chút hối lộ nho nhỏ này, ngay cả bản thân nàng cũng có thể đưa được.

"Lấy cho bổn cung mượn một bộ y phục đi, Ninh Nguyệt." Tô Hà Y cười đặc biệt xán lạn.

Ninh Nguyệt lại khẩn trương nói, "Nương nương định làm cái gì?"

"Nếu đã mượn tên họ của ngươi thì liền phải cải trang thành ngươi mới được."

Tô Hà Y bĩu môi, "Phủ đệ Tô gia không xa, để Tiên Vân đi theo bổn cung là được rồi."

Ban đêm, Tô Hà Y cầm tấm thẻ bài kia sờ tới sờ lui, mong chờ cảnh tượng náo nhiệt lúc cùng người nhà, bằng hữu gặp mặt. Nàng nhẹ nhàng nhét thẻ bài vào trong túi, cẩn thận gói lại, còn lưu luyến không rời vỗ vỗ mấy cái.

Lúc Độc Cô Đình vừa mới vào cửa, nàng liền chu đáo cẩn thận đi ra đón, một chân đá cái túi vào trong gầm giường.

Độc Cô Đình hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì."

Tô Hà Y không hiểu vì sao có chút chột dạ, giống như đã làm chuyện không thể nhìn người, vậy mà lại không dám nhìn hắn.

Ở trước mặt nàng Độc Cô Đình khá tùy ý, bình thường đều cho cung nhân lui xuống hết, chỉ có hai người là nàng và hắn ở chung một chỗ. Hôm nay sau khi từ trên triều về, vậy mà lại cởi bỏ mão miện bằng vàng, thay một bộ thường phục sáng màu, càng trở nàng khoan khoái và anh tuấn. Dáng vẻ giống như một thiếu niên xuất thân thế gia trong kinh.

Sau đó nàng nghĩ lại, cùng lắm chỉ là muốn bí mật gặp mặt người thân bằng hữu, chuyện này có gì sai đâu?

Sắc mặt thay đổi mấy lần, gót chân xinh đẹp của Tô Hà Y khẽ bước, ánh mắt chuyển động, dựa vào bên người Độc Cô Đình.

"Thật ra hôm nay người đến trễ.... Thánh Thượng vất vả! Chi bằng để thần thiếp giúp người xoa vai bóp chân?"

Nói xong liền chủ động cầm lấy dầu bạc hà, không nói hai lời, giúp hắn xoa bóp.

Cảnh tượng Tô Hà Y chủ động dính người làm nũng như vậy, trước giờ thật sự cực kì hiếm thấy.

Độc Cô Đình nhìn người đang vui vẻ chuẩn bị đưa tay giúp hắn cởi áo, gỡ thắt lưng. Đôi mắt hẹp dài thâm sâu khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu nàng.

Đầu tóc của Tô Hà Y vẫn chưa bôi tinh dầu, không quá trơn bóng, vừa nhìn còn thấy được tóc con.

Hắn không nhịn được đưa tay xoa xoa.

Nhưng lần này Tô Hà Y chẳng những không né tránh mà ngược lại còn nghiêng đầu cúi sát vào tay hắn.

Chó mèo thường vào lúc xin ăn hoặc là phạm phải sai lầm thì mới có thể có dáng vẻ như vậy.

Độc Cô Đình ngấm ngầm nhận định, trong lòng nàng nhất định có chuyện giấu hắn!

- -------

Vĩnh Xương cung.

“Đều đã sắp xếp xong rồi? Ngày mai nàng ta thật sự muốn xuất cung?”

Dáng người uyển chuyển của Hạ Yên Nhiên đung đưa sau tấm màn lụa, cực kì vui sướng nhìn về phía thị vệ đang quỳ trước mặt.

Nàng dày công sắp đặt, Tô Hà Y thật sự đã mắc bẫy!

Ngày đó gặp mặt, Hạ Yên Nhiên thật sự đã nhìn ra được trong ánh mắt của Độc Cô Đình có một sự kinh diễm khó kiềm nén, đáy lòng hơi ổn định lại, tự tin cũng khôi phục một chút. Nhưng đến tối muốn dùng lại trò cũ để mời Độc Cô Đình tới thì đột nhiên lại không thành.

Nguyên nhân đều là do tiện nhân Tô Hà Y kia giữ Thánh Thượng ở lại, nên người mà có thể đối xử với nàng thờ ơ như vậy!

Nàng tức giận đến thở không thông, sớm đã tính toán xem phải trừ bỏ chướng ngại lớn nhất là Tô Hà Y này như thế nào. Ngặt nỗi Lan Y cung canh phòng nghiêm mật, giống hệt như cái thùng sắt không thể động tay được, vì thế nàng mới bắt đầu mua chuộc thị vệ trong cung, suy tính tìm một lối tắt.

Trước đó người ở trước mặt Ninh Nguyệt cố tình để lộ tin tức của Tô gia cũng là tính toán của nàng.

Quả nhiên, Tô Hà Y không phải không có nhược điểm, nhược điểm lớn nhất của nàng ta chính là gia tộc ở kinh thành.

"Được, làm tốt lắm."

Hạ Yên Nhiên vỗ nhẹ tay vịn, bên môi lộ ra một nụ cười nhạt, đẹp đến lóa mắt.

Theo động tác của nàng, Vương phó thống lĩnh chỉ ngửi thấy một mùi hương quế hoa thơm ngọt thổi đến, trong lòng dao động, cúi đầu, cười gian xảo.

"Xin nương nương yên tâm, ti chức biết trong lòng nương nương chịu ấm ức. Hiện tại cùng với cao thủ ngoài cung phối hợp, nhất định sẽ xử lý sạch sẽ Tô thị, không để người khác tra ra chuyện gì!"

"Đến lúc đó một mồi lửa lớn, khà khà....đến hình dáng cũng không nhận ra!"

Hạ Yên Nhiên vừa lòng ngồi xuống lần nữa, ra hiệu cho Cầm Tâm vén rèm lên.

Cầm Tâm lấy ra một túi bạc lớn, 'doong' một tiếng ném xuống trước mặt hắn.

Cầm Tâm nói: "Đây là hai trăm lượng, sau khi xong chuyện, nương nương sẽ cho ngươi thêm 500 lượng vàng cùng một căn nhà lớn ở Ứng Thiên phủ, giúp ngươi rời khỏi kinh thành làm một người giàu có."

Vương phó thống lĩnh vô cùng vui mừng, vội nhào lên lấy túi bạc kia đi, liên tục nói: "Đa tạ, đa tạ nương nương ban thưởng!"

Cầm Tâm liếc mắt nhìn hắn làm trò, từ khóe mắt toát ra tia khinh thường.

Cao chạy xa bay.... mơ cũng thật đẹp, đồ ngu như ngươi cũng xứng sao?

Chờ đến lúc Tô Hà Y chết, người tiếp theo chính là ngươi!

Chú giải:

1. Danh môn quý nữ là con gái (con vợ lớn) của các gia đình danh giá.

2. Ngọn cỏ đầu tường: ý nói kiểu người gió chiều nào theo chiều ấy.

3. Tiền lệ: một việc đã xảy ra trước đó được dùng để đối chiếu với sau này. Trong câu này có nghĩa là làm ra một việc chưa từng có.

4. trong câu này ý chỉ là dù việc khó đến đâu cũng có cách thực hiện.