Chương 83: Trên đường đóng phim
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
Chờ đến đến khi hết phát sóng trực tiếp, hai người cứ thế trở thành cặp đôi trời sinh, trong thời gian ngắn mà vô số fanfic lẫn FMV nổi tiếng toàn internet. Nói đến rút thăm trúng thưởng, rất nhiều đại thần viết đam mỹ cũng bắt đầu lăn vào viết giới thiệu, ra tiểu thuyết.
Câu chuyện về hai người cứ như là trăm hoa đua nở mọc lên, chuyện này thành một cách khác khiến cả hai nổi tiếng thêm. Cả anti lẫn tư bản sau lưng sau khi biết gia thế của Kỷ Cảnh Hiên cũng yên lặng dừng tay.
Bất kể là bình luận mạng hay bài viết marketing cũng đều làm ba Kỷ suиɠ sướиɠ, thế nên chẳng hề ngăn cản chuyện Kỷ Cảnh Hiên và Quý Huyền Nguyệt tung hoành giới giải trí.
Quay khoảng chừng gần một tháng, sau khi được rất nhiều đàn anh chỉ dạy thì kỹ thuật diễn của Quý Huyền Nguyệt tiến bộ vượt bậc, cảnh quay sắp đến là cảnh người câm và tên côn đồ giằng co với nhau. Tuy không phải thuộc thoại nhưng lại mệt mỏi hơn Hà Vân Túy nhiều.
Tâm trạng của nhân vật lúc đó phải vô cùng tuyệt vọng, thù hằn khó chịu với cả thế giới, phải bộc lộ sự bất công thông qua hành động lẫn ánh mắt, đây là chuyện vô cùng khó nhằn với Quý Huyền Nguyệt.
Kỷ Cảnh Hiên trang điểm xong liền đến trước mặt Quý Huyền Nguyệt, thấy mi mắt anh nhíu chặt mới quan tâm: "Làm sao vậy?"
Quý Huyền Nguyệt bận rộn chải vuốt cảm xúc nhân vật, không muốn nói chuyện lắm. Anh ngước mắt nhìn Kỷ Cảnh Hiên mới thấy được làn da trên xương quai xanh của hắn lộ ra một vết đỏ tinh tế, Quý Huyền Nguyệt chớp chớp mắt, đôi mày khẽ nhăn lại, tuy biết đây là ý của Tần Thế nhưng vẫn không nhịn được ngó nghiêng trên đó.
"Xương quai xanh của Kỷ Cảnh Hiên đẹp quá đi." Một thợ trang điểm đột nhiên thốt lên.
"Suỵt suỵt suỵt, bà nói nhỏ xíu coi." Một chuyên viên trang điểm khác vội vàng cản cô ấy lại, liếc mắt nhìn Quý Huyền Nguyệt cách đó không xa: "Bà nói nhỏ lại đi, tự cảm thán trong lòng là được! Nói ra như thế là không muốn làm việc tiếp à?"
Quý Huyền Nguyệt rũ mi đọc kịch bản.
Qua một lúc lâu sau, anh mới quay đầu nắm lấy cổ áo Kỷ Cảnh Hiên, giúp hắn cài cúc áo lên, cài vô cùng nghiêm túc, làm xong thì ghét bỏ nói: "Còn chưa bắt đầu quay mà! Không sợ lạnh à."
Hắn hơi cúi người, khiến tầm mắt Quý Huyền Nguyệt không thể tập trung đặt lên kịch bản được nữa, hô hấp anh hỗn loạn, vành tai lại đỏ bừng.
"Anh đang ghen à?"
"Ừm." Quý Huyền Nguyệt vùi đầu trong áo khoác lông, động tác này khiến anh trông bé nhỏ yếu đuối dễ bắt nạt hơn hẳn, không hề còn tự tin như lúc cài nút áo cho Kỷ Cảnh Hiên.
"Nhớ kỹ cảm giác lúc nãy đi, dù sao sau này Quý ca ca cũng sẽ không cảm nhận được cảm giác đó nữa đâu." Kỷ Cảnh Hiên xoa xoa đầu tóc Quý Huyền Nguyệt, hắn vô cùng thích hành động này, tóc anh rất mềm mại, không hề khô cứng chút nào, giống như đang sờ một con mèo nhỏ ngoan ngoãn vậy.
Giống y như Quý Huyền Nguyệt.
Quý Huyền Nguyệt đỏ mặt gật đầu, từ lúc kết hôn với Kỷ Cảnh Hiên xong hắn càng ngày càng trưởng thành, còn bản thân anh thì cứ như sống lùi lại vậy.
Sau này sẽ không thể trải nghiệm cảm giác này nữa?
Ý của Kỷ Cảnh Hiên là sẽ không bao giờ để bản thân phải ghen nữa sao?
Quý Huyền Nguyệt miên man suy nghĩ, tim đập thật nhanh, cơ thể bắt đầu nóng lên, đặc biệt là nơi lồng ngực. Đến tận lúc bắt đầu quay vẫn còn choáng váng mặt mày mà bị Tần Thế kéo về trần gian.
"Quý Huyền Nguyệt à cảm xúc của cậu có thể giống một chút hình tượng được không? Đây là biểu cảm gì vậy? Bây giờ cậu không phải Quý Huyền Nguyệt mà là một người câm, bối cảnh bây giờ là gì hả? Đó là tên côn đồ nhân lúc cậu không có nhà mà chiếm hữu người cậu yêu, cậu đừng có bày ra vẻ mặt tôi xin chúc phúc hai người có được không vậy? Kiềm chế cảm xúc đi, năm phút, nhanh lên." Tần Thế nói không hề thương tiếc.
Quý Huyền Nguyệt gật gật đầu, im lặng không lên tiếng sang một bên đọc kịch bản.
Hà Vân Túy đưa cho anh ly nước ấm, an ủi: "Không sao đâu, chuyện thường ở huyện mà, đừng lo lắng."
"Ừm." Quý Huyền Nguyệt lắc đầu: "Không sao, tôi tự mình nghĩ một lúc đã, chắc là đang hơi vui mừng."
Anh rũ mi, trông thấy mấy cúc áo đã mở toang lúc Kỷ Cảnh Hiên đóng phim, bên cạnh lại có mấy em gái vây quanh, ánh mắt như có như không ngó nghiêng trên xương quai xanh của hắn.
Một sự giận dữ không tên dâng lên trong lòng.
"Đạo diễn Tần, tôi có cảm giác rồi, nhanh lên."
Tần Thế: "... Được rồi, cảnh ba trăm lần thử hai, bắt đầu."
Cuối cùng hôm nay người câm cũng được phát lương, đối với công ty của tên côn đồ 3000 tệ này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chuyện đó thì sao chứ? Dù sao bệnh tự kỷ vẫn thích ăn đồ ăn anh làm nhất.
Anh mua đủ món ở chợ rồi, đang chuẩn bị về nhà thì nghe thấy mấy bà bán hàng xì xào.
"Nghe nói nhóc câm nhà tên câm kia ngủ với người ta rồi!"
"Hôm nay hắn lang thang ở chợ, tôi thấy dấu vết trên cổ hắn rồi, ai ui, không biết xấu hổ."
Người câm dừng tay đang chọn đồ một lúc, bỏ cái túi trên tay rồi lảo đảo chạy về nhà.
Vừa vào cửa, anh đã thấy bệnh tự kỷ ngồi yên ở đó, dấu hôn chi chít trên cổ, khóa quần cũng chưa kéo lên hoàn toàn, ánh mắt người bệnh mê mang không tiêu cự, không biết hắn đang nhìn gì, cũng chẳng biết hắn đang nghĩ gì.
Yết hầu người câm như bị chặn lại, khóe mắt như muốn nứt ra, anh bước đến phạm vi tầm mắt của bệnh tự kỷ mới khiến ánh mắt hắn tập trung hơn, trên môi còn có chỗ sưng lên.
Dường như người câm không thể tin được, anh cũng không dám vươn tay chạm vào thân thể bệnh tự kỷ, cứ như thể nơi thiêng liêng nhất lòng người câm bị vấy bẩn, cảm xúc của anh như chịu một tác động mạnh, thế giới của anh vỡ thành từng mảnh rồi tan vào hư không.
Trong phút chốc, tất cả mọi thứ người câm đạt được đều trở thành một vũng nước đọng, một đống đổ nát đen ngòm.
Lần đầu tiên cảm thấy bối rối thế, người câm vươn tay vuốt tóc, sau đó cầm con dao gọt hoa quả sắc bén từ bếp ra, dùng vải đen bọc nó lại, thong dong ngồi xe buýt, đến công ty tên côn đồ mở, vào lễ tân đăng ký rồi lên lầu.
Gặp được tên côn đồ mặc tây trang giày da trên tầng cao nhất.
Tên côn đồ nhìn thấy anh đến cũng không kinh ngạc: "Mày xem, tao đã bảo trước là sẽ ngủ được với nó mà, cái gì cũng không hiểu, cứ thế mà bị tao dắt lên giường, hahahaha."
Người câm không nói lời nào, run rẩy móc con dao gọt hoa quả từ miếng vải đen ra, vừa vung là nhắm thẳng người tên côn đồ. Gã nhanh chóng né tránh, tài liệu trên bàn làm việc vung vãi đầy đất, mấy người trong văn phòng nghe thấy tiếng vang lập tức vọt đến, ngăn cản người câm điên cuồng.
Người câm không nói được, nhưng yết hầu của anh cố gắng phát ra tiếng không ngừng, âm thanh phát ra khô khốc bén nhọn, thậm chí có thể nói là khó nghe, thế nhưng lại khiến tất cả mọi người ở đây cảm nhận được thống khổ lẫn tuyệt vọng.
"Cắt... Kết thúc, duyệt." Tần Thế một phát quyết định.
Một tháng ngắn ngủi dưới sự chỉ đạo của Tần Thế, Quý Huyền Nguyệt đã có tố chất cơ bản của một diễn viên chuyên nghiệp.
Nhóm diễn viên quần chúng vội vàng buông Quý Huyền Nguyệt ra, Hà Vân Túy cũng đến dìu anh, nhưng vì Quý Huyền Nguyệt còn nhập diễn nên vẫn gửi tặng Hà Vân Túy một ánh mắt không hề thân thiện.
Hà Vân Túy xấu hổ sờ sờ chóp mũi: "..."
Kỷ Cảnh Hiên đến gần, cổ áo hắn đã cài lại toàn bộ, cài kín mít. Hắn đưa cho Quý Huyền Nguyệt một viên kẹo sữa hồng phấn như mọi khi: "Làm tốt lắm Quý ca ca ơi, thưởng anh một viên kẹo."