Bạch Nguyệt Quang Bị Ghét Bỏ

Chương 74: "Xin chào, tôi là Đới Diệc Tân."




Sáu năm sau.

Buổi trưa, Hoắc Hữu Thanh có hẹn ăn cơm với đối tác. Y đi thang máy xuống lầu sớm hơn một chút. Chỉ mấy phút sau, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, tài xế lái xe dừng ở cửa chờ.

Những hạt mưa bay xiên xẹo, vài hạt dính trên mặt. Y đưa tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gạt đi, mạch suy nghĩ trôi đi xa.

Thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt đã sáu năm.

Lần cuối cùng đến thời không 27 tuổi là khi nào nhỉ? Hình như là mấy năm rồi. Y tham dự đám cưới của anh họ, sau đám cưới, việc xuyên thời không cũng dừng lại, y ở lại thời không 18 tuổi.

Sau khi tốt nghiệp đại học, y vào làm việc cho một công ty con của gia đình mình, đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc. Tuần trước, anh họ đi công tác, giờ vẫn ở đó. Cậu y đã chuyển hẳn trọng tâm kinh doanh về nước. Cả nhà sống yên ổn. Duy chỉ có một chuyện là không ổn, đó là y bị hối cưới.

Hoắc Hữu Thanh ngẩng đầu nhìn mưa bên ngoài, đột nhiên muốn hút thuốc. Sáu năm qua y có thói xấu là thuốc lá, không nghiện nặng, đôi khi không thể không hút thuốc khi nói chuyện công việc với người ta, đặc biệt là lúc buồn chán lại vô cùng muốn hút thuốc.

Vừa định tìm điếu thuốc trong bao, y chợt thoáng thấy có thứ gì đó chạy về phía mình. Vốn dĩ chỉ là một cái liếc nhìn vô thức, nhưng khi y nhìn rõ người đó, cơn mưa như ngừng rơi trong tích tắc.

Hết thảy những bóng người xung quanh đều trở nên mờ nhạt, hư ảo, chỉ có người chạy tới là sống động.

Người đã sáu năm không có tin tức đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình. Hoắc Hữu Thanh ngây ra phút chốc liền quay mặt đi chỗ khác. Dầu gì y cũng lăn lộn trong xã hội này lâu như vậy, che giấu cảm xúc là điều bắt buộc. Cứ coi người nọ như không khí, nhưng không khí lại không biết thức thời.

Lại gần.

Hoắc Hữu Thanh muốn dịch đi, quay đi có giống như quá để ý không nhỉ?

Giữa lúc do dự, y đứng yên tại chỗ.

Đột nhiên, y nhớ đến một chuyện cũ đã qua. Khi đó y chưa có ký ức của chín năm, bị Đới Diệc Tân lừa dối, cho rằng mình đã thực sự làm tổn thương đối phương nên đã đặc biệt giúp Đới Diệc Tân đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý. Lần đầu tiên gặp bác sĩ, Đới Diệc Tân cũng chạy đến trong mưa bụi như thế này.

Mưa làm ướt hàng mi dày, khiến đôi mắt màu hổ phách trở nên trong suốt lạ thường. Nhẹ chớp mắt, trông nó giống như ngọc lưu ly, cũng giống như một chùm đèn pha lê phát sáng.

Sau phút giây kinh ngạc, tâm trạng của Hoắc Hữu Thanh dần chùng xuống. Một người đã không gặp trong sáu năm đột nhiên xuất hiện, điều này thật kỳ lạ làm sao. Sáu năm qua, y rất ít nghe được thông tin về người nhà họ Đới. Lúc đầu Đới Nguyên còn gửi tin nhắn, sau đó thì không có nữa. Không biết là bởi vì không có chuyện gì xảy ra, hay là Đới Nguyên quá bận mà tin tức cũng dần dần đứt gãy.

Hoắc Hữu Thanh không thèm để ý, ngược lại cảm thấy thư thái. Đới Nguyên quan tâm đến y vốn là vì Đới Diệc Tân, nếu Đới Diệc Tân đã rời đi, Đới Nguyên sẽ dần dần mất đi suy nghĩ tranh giành.

Đới Diệc Tân lại xuất hiện.

Hoắc Hữu Thanh không biết nên chào hỏi hay không? Mà chào hỏi thì lấy tư cách gì đây? Y có hơi bực không hiểu nổi, bực bội vì cuộc hội ngộ đột ngột này.

Vì bực bội nên không mở lời được.

Dẫu sao cũng chưa từng là bạn bè.

Không ai mở lời làm không khí xung quanh càng yên lặng hơn.

Chỉ có tiếng mưa rơi không ngớt.

Không, còn có tiếng tim đập.

Sau khi Hoắc Hữu Thanh phát hiện không phải nhịp tim của mình, y không khỏi giật mình quay đầu lại. Vừa mới liếc mắt một cái, y đã trông thấy rõ người đàn ông bên cạnh.

Áo sơ mi trắng sạch sẽ phối với quần tây, nhìn không ra là bị bệnh. Cúc áo sơ mi đầu tiên không cài, vì thế mà yết hầu càng lộ rõ. Khi Hoắc Hữu Thanh quay đầu lại, liền nhìn thấy yết hầu đó lăn một vòng, một giọt nước mưa dọc theo làn da nhẵn nhụi của hắn chui vào trong cổ áo. Dừng một chút, ánh mắt y dời đi, sau đó vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng.

Xe đã đến.

Hoắc Hữu Thanh đi vào trong xe dưới tán ô của tài xế, bước lên xe với vẻ mặt bình thường.

Tài xế cũng chú ý tới người đứng rất gần với tổng giám đốc nhà mình kia, nhưng anh ta đang đi làm nên chỉ đánh giá sương sương một chút.

1

Là một người đàn ông rất đẹp.

"Tổng giám đốc Hoắc, ngài quen người kia à?" Tài xế hỏi.

Hoắc Hữu Thanh đang nhắm mắt, nghe được lời này lại mở ra, một lúc sau lại nhắm lại. Sau đó thở dài, y trả lời một cách kỳ lạ: "Không quen lắm."

Tài xế hơi bối rối, nhưng biết ông chủ không muốn nói nhiều nên cũng thôi nói. Hoắc Hữu Thanh ngồi tại chỗ khó tránh khỏi bắt đầu thất thần, lúc này hẳn là y nên tranh thủ thời gian ở trên xe để xem lại dự án hợp tác, nhưng trời mưa thế này khiến y bị phân tâm.

Tại sao người đó lại đột nhiên xuất hiện?

Đã khỏi bệnh chưa?

***

Một tuần sau, anh họ vẫn còn ở nơi công tác. Hoắc Hữu Thanh ngồi nghe trợ lý riêng nói về lịch trình của ngày hôm nay. Nghe nói hôm nay sẽ có người từ công ty đối tác tới, y mở hồ sơ ra, ngón tay thon dài lướt qua một cột nào đó.

"Công ty này vẫn luôn ở nước ngoài, sao đột nhiên lại muốn hợp tác?"

Trợ lý riêng nói: "Công ty này bắt đầu tìm kiếm đối tác trong nước từ hai năm trước. Một năm trước, khi tôi cùng Tổng giám đốc Kha tham gia một bữa tiệc, tôi đã gặp Phó chủ tịch của công ty này. Rất nhiều công ty trong nước đang tranh giành hợp tác. Tuy nhiên, đường lối của công ty kia trông tương đối bảo thủ, bọn họ luôn xác định rõ đối tác. Mấy tháng trước Tổng giám đốc Kha và Phó chủ tịch công ty này mới chỉ thảo luận về ý định hợp tác, ba ngày trước Tổng giám đốc Kha đã ký hợp đồng rồi. "

Tổng giám đốc Kha đang được nhắc đến là anh họ y.

1

Hoắc Hữu Thanh trầm tư chốc lát, ngón tay chuyển sang một cột khác: "Người tới đây hôm nay là Phó chủ tịch công ty đó à?"

Trợ lý riêng gật đầu và lấy ra một phần tài liệu đưa cho Hoắc Hữu Thanh. Đó là thông tin cá nhân của Phó chủ tịch, từ học vấn, kinh nghiệm đến sở thích cá nhân đều rất chi tiết.

Là người nước ngoài.

Hoắc Hữu Thanh dành chút thời gian đọc hết tài liệu. Có điện thoại gọi đến, nói rằng người của công ty đối tác đã đến.

Bởi vì chủ đầu tư này có lai lịch rất khủng nên Hoắc Hữu Thanh rất nể mặt ra ngoài đón tiếp, nhưng khi nhìn thấy một đoàn người do trợ lý của mình dẫn đến thì khựng lại một chút.

Đột nhiên, y nhìn lướt qua trợ lý riêng bên cạnh.

Trợ lý riêng nhìn người dẫn đầu, anh ta hiếm khi lộ ra vẻ bối rối. Trợ lý riêng của Hoắc Hữu Thanh là một sinh viên tốt nghiệp trường top 10. Anh ta chưa từng mắc sai lầm kể từ khi làm việc với Hoắc Hữu Thanh, và hôm nay anh ta đã mắc một sai lầm cấp thấp.

Người được công ty đối tác cử đến không phải là Phó chủ tịch.

Tồi tệ hơn là không biết rõ thân phận của đối phương.

Ngay lúc trợ lý riêng đang hoảng hốt vì lỗi lầm cấp thấp này, liền thấy sếp của mình bước tới chìa tay ra: "Xin chào, Tổng giám đốc Đới."

Hả?

Sếp mình biết người ta?

Hoắc Hữu Thanh vừa mới uống cà phê, lòng bàn tay bởi hơi ấm của cốc cà phê mà hơi ửng đỏ, loáng thoáng giống như có một con bướm in ở trên tay. Một đôi mắt màu hổ phách đảo qua, sau đó hai tay tái nhợt lạnh lẽo nắm lấy con bướm.

Thanh niên họ Đới trẻ tuổi, đẹp trai kia nói: "Xin chào, tôi là Đới Diệc Tân."