Hoắc Hữu Thanh nghĩ một hồi mới nhớ ra tên của người phụ trách mới. Trước đây ở cùng với Đới Diệc Tân y đã từng gặp, trong ấn tượng thì năng lực của người này rất mạnh.
Vì biết điều đó nên Hoắc Hữu Thanh không nghĩ quá nhiều về nó. Kiểu thay thế nhân sự này có thể chỉ là mặt nổi, Đới Diệc Tân mới là người thực sự nắm giữ nhiều cổ phần nhất.
Nói tóm lại, Hoắc Hữu Thanh không tin Đới Diệc Tân sẽ từ bỏ thứ mà hắn vất vả mới có được. Nhưng một tuần sau, một luật sư và hai trợ lý của hắn đến nhà.
Sau khi đối phương lịch sự giới thiệu xong, một chồng tài liệu dày cộm được đặt lên bàn nhỏ: "Ngài Hoắc, đây là tài sản được chuyển nhượng."
Luật sư bắt đầu nói về tài sản được đề cập trong tài liệu bằng giọng điệu thong thả, nói ba phút cũng chưa xong. Hoắc Hữu Thanh đã trở nên mất kiên nhẫn, y đè tài liệu xuống: "Luật sư Nghiêm, xin lỗi vì đã cắt ngang. Tôi muốn hỏi một chút, rằng ngài đang làm gì vậy?"
Luật sư Nghiêm không hề tỏ ra khó chịu khi bị ngắt lời: "Đây là chi tiết tài sản mà ngài Đới tặng cho ngài."
Không xuất hiện thì đổi thành đập tiền.
Hoắc Hữu Thanh buông tay ra, thoáng cảm thấy vô vị, y chẳng thể hiện gì ra mặt nữa. Sau khi luật sư Nghiêm trình bày xong về chi tiết tài sản, y chỉ nói một câu: "Tôi sẽ không ký."
Luật sư Nghiêm gật đầu như thể đã đoán được phản ứng của y: "Vậy thì một tuần sau tôi sẽ quay lại. Hy vọng ngài Hoắc không cảm thấy tôi phiền phức."
Luật sư Nghiêm thật sự làm như lời mình đã nói, một tuần sau anh ta lại quay lại. Lần này anh ta không đọc chi tiết tài sản, mà nhấp một ngụm cà phê do Hoắc Hữu Thanh pha rồi cười nói: "Tay nghề pha cà phê của anh Hoắc tốt thật đấy."
Hoắc Hữu Thanh không đáp lại đối phương, sau khi uống xong ly cà phê, liền được tiễn ra ngoài. Tuần thứ ba, luật sư Nghiêm lại đến, nếu Hoắc Hữu Thanh không mở cửa, anh ta sẽ cùng hai trợ lý đứng ở cửa.
Lần thứ ba đến đây cũng coi như thành quen. Lần này luật sư Nghiêm không khen cà phê mà bắt đầu khen cây đàn piano trong phòng khách, sau đó còn nói mình cũng từng học, nhưng mấy năm không tập luyện gì nên giờ gần như đã quên.
Hoắc Hữu Thanh liếc luật sư Nghiêm, chuẩn bị sẽ "trường kỳ kháng chiến" với anh ta, y thấy còn nhọc lòng hơn cả Đới Diệc Tân. Y không cần, cũng không quan tâm đến tài sản mà Đới Diệc Tân cho mình, và Đới Diệc Tân cũng biết rằng y sẽ không nhận nó, cho nên mới cố tình để người khác ra mặt, còn mình thì tránh đi.
Quá tam ba bận, lần này Hoắc Hữu Thanh không khỏi hỏi: "Hắn đâu?"
Luật sư Nghiêm nói: "Anh hỏi ngài Đới à? Gần đây ngài ấy hơi bận."
Điều đó có nghĩa là Đới Diệc Tân sẽ không giáp mặt nói chuyện với y.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Hữu Thanh muốn gặp Đới Diệc Tân nhưng không gặp được: "Vậy, làm phiền luật sư Nghiêm xin hãy nói với hắn rằng, tôi không cần tiền của hắn. Hắn bận bao lâu tùy thích, tốt nhất là sau này đừng xuất hiện ở trước mặt tôi."
Nghe vậy, sắc mặt luật sư Nghiêm ảm đạm đi một lúc, mới gật đầu nói: "Tôi sẽ giúp ngài nói lại, nhưng tôi chỉ có thể nói là tôi phụ trách báo lại, còn lại tôi không thể đảm bảo."
Hoắc Hữu Thanh dừng một chút, nói xin lỗi.
Cứ tưởng tuần thứ tư luật sư Nghiêm sẽ không đến, nhưng anh ta lại đến. Lần này, Hoắc Hữu Thanh kiên nhẫn nói chuyện với luật sư Nghiêm. Anh ta rất giỏi nói chuyện, anh ta kể về những ngày mình đi du học rất hài hước.
Anh ta đã kết hôn, vợ anh ta sinh cho anh ta hai cô con gái. Nhắc đến chuyện này, anh ta không giấu được niềm vui trong mắt.
Hoắc Hữu Thanh cũng hùa theo giết thời gian, không hiểu sao lại bị lời nói của đối phương hấp dẫn. Nghe nói luật sư Nghiêm đã có một phiên tòa cực kỳ mỹ mãn, anh ta liền quy tất cả công cán cho vợ mình.
Luật sư Nghiêm rất yêu vợ.
Trời đã tối, luật sư Nghiêm đặt ly nước trong tay xuống: "Xin lỗi, hôm nay tôi nói nhiều quá, chắc là anh Hoắc nghe mệt rồi nhỉ."
"Không đâu, tôi nghĩ nó rất thú vị." Đây là lời nói thật lòng của Hoắc Hữu Thanh.
Khi tiễn luật sư Nghiêm ra cửa, Hoắc Hữu Thanh chân thành nói: "Luật sư Nghiêm, lần sau đừng đến nữa. Tôi thật sự không ký tên đâu. Tôi biết sẽ rất khó cho anh, nhưng tôi sẽ không nhượng bộ trong chuyện này."
Luật sư Nghiêm im lặng một lúc: "Cảm ơn anh Hoắc đã sẵn lòng nói với tôi điều này, nhưng tiền lương của tôi cho đến nay đều là ngài Đới trả, vì vậy tôi vẫn cần phải giúp hắn làm việc."
Cho đến nay?
"Anh muốn nghỉ việc à?"
"Không." Luật sư Nghiêm không nói quá sâu, Hoắc Hữu Thanh cũng khéo léo không hỏi, nhưng y lại cảm thấy là lạ. Theo sự biến mất của Đới Diệc Tân, sự kỳ lạ trong lòng y dần tăng lên.
Đảo mắt thôi mà Đới Diệc Tân đã ba tháng không xuất hiện trước mặt Hoắc Hữu Thanh rồi. Trong khoảng thời gian này, luật sư Nghiêm mưa gió không ngừng, mỗi tuần anh ta đều đến đây một lần. Lần gần đây nhất, luật sư Nghiêm thậm chí còn mang theo con gái của mình.
Hoắc Hữu Thanh hiếm khi tiếp xúc với trẻ em, nhưng y không ngờ mình lại thu hút được sự yêu thích của mấy nhóc con đến vậy. Luật sư Nghiêm chẳng biết làm sao với cô con gái nằm nhoài trong vòng tay của chàng trai trẻ. Hoắc Hữu Thanh cũng tỏ ra chẳng có chuyện gì, cùng nghe cô bé kể chuyện cổ tích, thỉnh thoảng còn hỏi y vài câu hỏi, y cũng nhỏ nhẹ trả lời không chút nóng nảy.
Luật sư Nghiêm nhìn thấy tất thảy, thật sự cũng có chút ngưỡng mộ vì bản tính đa diện của y. Lần gặp đầu tiên, khi Hoắc Hữu Thanh vừa nghe nói anh ta là luật sư của Đới Diệc Tân, gai góc khắp người dựng đứng, trong từng lời nói và việc làm đều không được chào đón, biểu cảm trên mặt càng không muốn che giấu sự nóng nảy và tức giận.
Nhưng bây giờ khi đối mặt với con gái mình, người thanh niên này gần như kiên nhẫn hơn so với bảo mẫu mà anh ta thuê với mức lương cao, và sự dịu dàng trong mắt y dường như không hề giả tạo chút nào.
Con gái của luật sư Nghiêm đã buồn ngủ, cô bé ngủ say sưa trong vòng tay của ba mình, trước khi ngủ, cô bé còn lẩm bẩm rằng lần sau sẽ đến chơi. Mục đích chuyến đi này của luật sư Nghiêm vẫn như cũ, anh ta hy vọng rằng Hoắc Hữu Thanh có thể ký tên, nhưng anh ta cũng chẳng hy vọng gì.
Ấy thế mà Hoắc Hữu Thanh gọi anh ta lại: "Luật sư Nghiêm, khoảng thời gian này vất cả cho anh quá, xin mời đưa tài liệu cho tôi."
Đới Diệc Tân khăng khăng muốn y ký, vậy thì y ký. Dù sao thì y cũng không đụng đến những thứ này, vì vậy không cần thiết phải làm khổ luật sư Nghiêm.
Hoắc Hữu Thanh không nhìn hợp đồng, lật tới trang cuối cùng ký tên, ký ba bản, đóng dấu vân tay.
Sau khi sắp xếp tài liệu cẩn thận, luật sư Nghiêm lấy từ trong cặp ra một hộp quà, đúng vậy, một hộp quà giống như một chiếc nhẫn.
"Cái này ngài Đới bảo tôi sau khi anh ký tên xong thì tặng anh."
Hoắc Hữu Thanh nhận lấy hộp quà: "Nhẫn?"
Luật sư Nghiêm trả lời: "Tôi không rõ lắm. Tôi không đủ tư cách để mở nó ra xem."
Hoắc Hữu Thanh im lặng một lát, lấy điện thoại di động ra gọi điện. Y thật sự không nhịn được muốn hỏi Đới Diệc Tân, vừa tặng tài sản vừa tặng nhẫn, muốn cầu hôn à?
Nếu thật sự là cầu hôn, đây là lần đầu tiên y thấy cầu hôn mà không cần ra mặt đấy.
Điện thoại của đối phương tắt máy.
Hoắc Hữu Thanh sửng sốt một chút, lúc này luật sư Nghiêm đã đứng dậy tạm biệt. Anh ta nói muốn đưa con gái về, hợp đồng phải nhanh đi công chứng càng sớm càng tốt, cũng không nói dông dài nữa.
Hoắc Hữu Thanh hơi bối rối tiễn anh ta đằng sau, sau đó y mới phát hiện ra mình không bảo luật sư Nghiêm cầm hộp quà đi. Y không mở hộp quà và cứ để nó trong phòng khách, cuối cùng, anh họ đến nhà và cũng là người mở hộp quà.
Trông bề ngoài thì là một chiếc nhẫn, nhưng hình dáng rất đặc biệt, không giống những chiếc nhẫn cưới thông thường. Anh họ cầm chiếc nhẫn soi kỹ: "Cái tên họ Đới đấy lắm tiền vậy mà, anh còn tưởng cậu ta sẽ tặng loại nhẫn đính kim cương to khủng bố cơ."
Hoắc Hữu Thanh chẳng có hứng thú với chiếc nhẫn này, không hiểu sao lại cảm thấy thích thú với lời nói của anh họ nên đã nhận lấy chiếc nhẫn. Ngay khi cầm nó lên, y giật mình.
Đây là chiếc nhẫn nút Hercules.
Hercules là một vị thần Hy Lạp cổ đại và cũng là anh hùng vĩ đại nhất. Tương truyền rằng ngài có sức mạnh vô hạn, không có gì có thể sánh được với ngài. Vì vậy mà nút thắt mang tên ngài còn được gọi là nút thắt tình yêu đích thực, bởi vì không ai có thể tháo nút thắt mà Hercules đã thắt.
Kim loại xoắn bện vào nhau như hai con rắn quấn lấy nhau.
Sự ràng buộc không có cách nào tháo gỡ thì có nghĩa là tình yêu đích thực.
Chiếc nhẫn này không xấu xí như anh họ ghét bỏ, ngược lại nó đẹp đến kinh ngạc, ít nhất Hoắc Hữu Thanh đã bị chiếc nhẫn này mê hoặc ngay lập tức. Nhưng y không đeo mà vội vàng nhét chiếc nhẫn vào hộp quà rồi đậy nắp lại.
Anh họ đọc bài viết của Hoắc Hữu Thanh, ngầm thay đổi chủ đề: "Tối nay ăn gì thế?"
Chuyện chiếc nhẫn cứ thế được cho qua.
Sau bữa tối, anh họ vừa xem phim với Hoắc Hữu Thanh, vừa trả lời tin nhắn của bạn gái anh ấy. Hoắc Hữu Thanh liếc mắt một cái đã thấy, thuận miệng hỏi: "Anh họ, khi nào thì anh và chị dâu kết hôn?"
Một câu nói khiến khuôn mặt anh họ đỏ bừng, đồng thời cũng không giấu được nụ cười trên môi, giống như khi luật sư Nghiêm nhắc đến vợ mình. Anh cất điện thoại di động và nói: "Bộ phim này cũng thú vị đấy chứ."
Một lúc sau, anh lại chủ động nói: "Anh chưa nghĩ đến nữa. Anh nghĩ mình phải có điều kiện tốt hơn một chút trước rồi mới cầu hôn cô ấy."
"Người ta bằng lòng không?" Hoắc Hữu Thanh biết bạn gái của anh họ là do Đới Diệc Tân cài cắm nên không thể không hỏi.
Anh họ cười toe toét: "Anh cũng không biết."
Nhưng rất thích.
Hoắc Hữu Thanh vươn tay vỗ vai anh họ: "Nào, cố gắng lên, cầu hôn thành công càng sớm càng tốt."
Lại trò chuyện thêm vài câu, anh họ cũng không nhịn được nữa nói: "Tên Đới Diệc Tân kia... gần đây chịu nằm im rồi à? Sao anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ?"
Hoắc Hữu Thanh cũng cảm thấy có gì đó không ổn, mấy tháng nay hết thảy đều rất tốt, y cũng chưa từng trở lại thời không mười tám tuổi. Nếu không có luật sư Nghiêm, thế giới của y đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Loại tĩnh lặng này không mang lại cho y sự bình yên, thậm chí y còn cảm thấy hốt hoảng hơn, luôn cảm thấy phía sau đang che giấu một âm mưu lớn gì đó.
Xét cho cùng, y không tin Đới Diệc Tân.
Nhưng Đới Diệc Tân thời không hai mươi bảy tuổi, dường như đã thực sự biến mất.
Một tháng sau, Hoắc Hữu Thanh lại gọi điện, điện thoại vẫn tắt. Khi được mời đi ăn tối với luật sư Nghiêm, y chủ động nhắc tới Đới Diệc Tân với luật sư Nghiêm.
"Hắn xong việc chưa? Nếu hắn hết bận thì nhờ anh nói với hắn hãy gọi lại cho tôi, tôi muốn trả đồ cho hắn."
Nhẫn và tài sản được tặng.
Luật sư Nghiêm không trả lời, im lặng vài giây, anh ta nói với vẻ áy náy: "Xin lỗi anh Hoắc, tôi không thể giúp được gì cho anh."
"Không sao, do tôi nhanh miệng." Hoắc Hữu Thanh muốn xoay người, lại bị gọi lại.
"Không. Không phải tôi không muốn giúp anh, là do gần đây tôi không liên lạc được với ngài Đới. Thật ra trước đây tôi vẫn luôn liên lạc với trợ lý của ngài Đới." Luật sư Nghiêm thẳng thắn nói: "Ngài Đới đã không xuất hiện từ rất lâu rồi. Bất kể là nơi công khai hay riêng tư."
Hoắc Hữu Thanh nghiêng đầu nhìn, trong đầu xuất hiện một suy đoán vô lý. Y có thể bác bỏ phỏng đoán này, nhưng phỏng đoán này lại có vẻ rất thực tế.
Nhà họ Đới đều là người điên.
Y biết điều đó.
"Hắn ở đâu?" Hoắc Hữu Thanh nghe thấy mình đang hỏi luật sư Nghiêm.
Thật ra thì không nên hỏi.
Hỏi xong y mới hối hận.
Theo đến bệnh viện lại càng hối hận nhiều hơn.
Y nghe đôi môi bên cạnh mấp máy, bắt được vài từ - phẫu thuật thùy não*.
"Sao cơ." Hoắc Hữu Thanh nói.
___________________________
[*] Phẫu thuật thùy não (tiếng Anh: Lobotomy) là một kiểu phẫu thuật thần kinh, một liệu pháp chữa trị bệnh tâm thần bằng cách can thiệp vào khu vực vỏ não trước trán.
Lobotomy là một trong những phương pháp y khoa đáng sợ nhất trong lịch sử nhân loại. Phương pháp này khá phổ biến vào cuối thập niên 1930 và vẫn được sử dụng thường xuyên cho đến khoảng giữa thập niên 1950. Đây được xem là cách điều trị bệnh tâm thần.
Trong phẫu thuật Lobotomy, các bác sĩ sẽ khoan một lỗ nhỏ ngoài hộp sọ của người bệnh, tạo vết rạch vào thùy não và sau đó cắt đứt dây thần kinh não kết nối khu vực điều khiển suy nghĩ đến các vùng khác của não.
Dù phương pháp này cũng tạo hiệu quả giúp bệnh nhân thoát khỏi căn bệnh tâm thần nhưng đôi khi sự cố xảy ra và họ còn điên rồ hơn trước đây.