Bạch Nguyệt Quang Bị Ghét Bỏ

Chương 34




Hơn một năm sau.

Đã 11 giờ 30 đêm mà sân bay vẫn đông hành khách. Ánh sáng rực rỡ trái ngược với sự tối tăm bên ngoài cửa sổ kính. Một thanh niên mặc áo phông trắng và khoác chiếc áo ngoài màu xám trắng đang đi giữa đám đông.

Mặc dù đêm tối nhưng thanh niên không hề có dấu hiệu mệt mỏi, ngược lại, đôi mắt phượng ươn ướt và có thần.

"Anh họ." Thanh niên nhìn người đang đợi cách đó không xa. Y tăng tốc, đối phương đang chạy tới đã bị y ôm chặt.

"Cuối cùng cũng về rồi. Ngồi máy bay lâu chắc em đói lắm đúng không. Hàng quán bên ngoài đều đóng cửa cả, tối nay ăn tạm ở nhà, mai chúng ta ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn để đón gió tẩy trần cho em nhé."

Hoắc Hữu Thanh bùi ngùi đồng ý. Y mỉm cười cùng anh họ sóng vai đi ra ngoài. Lâu lắm rồi y không về nước, lần về nước gần đây nhất cũng đã vài tháng, nhưng y chỉ ở lại hai ngày rồi đi.

Lần này thì khác, y chuẩn bị về nước sinh sống.

Y không chỉ tốt nghiệp suôn sẻ mà còn hoàn thành chuyến du lịch tự lái đường dài đầu tiên của mình. Y đi qua ba quốc gia và gặp rất nhiều người thú vị.

Những bóng ma tạo thành do biến cố trong mấy năm qua, theo thời gian dường như đã bị thổi bay sạch, không có bệnh tâm lý, sức khỏe tốt, có thể giao lưu kết bạn bình thường, thậm chí y đã có một khoảng thời gian vui vẻ.

Vừa mới về nước, Hoắc Hữu Thanh đã nhận được một loạt lời mời. Y không thể tham gia được hết nên chỉ có thể chọn đi tụ họp.

Hôm nay, y gặp mặt với vài bạn học cùng trung học. Ai nấy đều rất tự nhiên nói về chuyện cũ khi còn học ở trường, còn có một số bạn học cấp ba cũ.

"Mà này Hữu Thanh. Cậu còn liên lạc với Cung Lang không? Nghe đâu nhà đó bây giờ ghê gớm lắm, đã mở rộng thị trường sang Nam Mỹ đấy."

Ngón tay Hoắc Hữu Thanh không khỏi vuốt khẽ ly nước trái cây. Y thành thật nói: "Từ khi ra nước ngoài tôi không còn liên lạc nhiều nữa."

Câu nói này khiến tất cả mọi người có mặt đều liếc mắt nhìn nhau. Họ đều biết rằng hồi cấp ba, Cung Lang dính Hoắc Hữu Thanh đến mức nào, nhưng nghĩ lại thì dù sao cũng đã trưởng thành, tình cảm của họ rồi sẽ thay đổi thôi.

Thế là, đột nhiên có người bước ra để làm dịu bầu không khí.

"Chúng tôi cũng không hay liên lạc với Cung Lang lắm. Lần họp lớp trước hình như Cung Lang cũng không đến. Hữu Thanh, kể cho chúng tôi nghe chuyện ở nước ngoài đi, mấy bức ảnh chụp núi lửa trong vòng bạn bè của cậu tuyệt thật đấy."

Bạn bè đã thay đổi chủ đề, Hoắc Hữu Thanh cũng phối hợp.

Thật tiếc khi mất đi một người bạn là Cung Lang, nhưng Cung Lang không phải là người không thể nhắc đến. Ít nhất, là một người trưởng thành thì y là người có thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình và không gây rắc rối cho người khác.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hoắc Hữu Thanh đã từ chối lòng tốt của các bạn học trung học muốn đưa mình về nhà. Y tự bắt taxi và nghĩ rằng đã đến lúc phải mua một chiếc xe rồi.

Nói mua là mua. Hôm sau, y ra ngoài từ rất sớm để xem xe. Y nghe người bán giới thiệu, trong lòng thầm so sánh những chiếc xe yêu thích. Trước khi đưa ra quyết định, y thấy có một vài người từ bên ngoài đi vào.

Hoắc Hữu Thanh tinh ý nhận ra người bán hàng bên cạnh mình mắt sáng rực lên. Hình như anh ta muốn tiếp những vị khách vừa mới đến, nhưng ngại y còn ở đó nên chỉ có thể miễn cưỡng ở lại.

"Tôi muốn tự đi xem một lát, nếu không thì chốc nữa anh lại giới thiệu cho tôi tiếp?" Y chủ động nói.

Người bán hàng liếc nhìn về phía cửa, vẻ mặt có chút ngượng ngùng nói: "Vậy thì tôi sẽ đổi cho ngài một cốc nước." Thay vì đi ra cửa, anh ta thật sự đi rót nước cho Hoắc Hữu Thanh.

Hoắc Hữu Thanh ở tại chỗ, đương nhiên y không có hứng thú gì với vị khách ở cửa. Y chuyển tầm mắt lên mấy chiếc xe.

"Hữu Hữu?"

Một tiếng gọi làm gián đoạn động tác của Hoắc Hữu Thanh. Y nương theo âm thanh nhìn lại thì thấy một người đàn ông mặc vest đang đi về phía mình. Y khẽ chớp mắt, sau đó y nhận ra Cung Lang đang đi về phía mình.

Mấy năm không gặp, Cung Lang đã thay đổi rất nhiều. Cậu cao hơn, mặt mày tuấn tú mà không mất đi sự chững chạc. Phía sau cậu có vài người, có thể là trợ lý hoặc đại loại là thế.

Cung Lang dừng ở trước mặt Hoắc Hữu Thanh. Cậu hé môi muốn nói gì đó nhưng lại nhìn thấy một bàn tay vươn ra trước.

"Lâu rồi không gặp, Cung Lang." Lông mày của Hoắc Hữu Thanh hơi cong lên, những ngón tay trắng nõn, thon dài và cân đối như được tạc từ tuyết ra vậy.

Sau chuyến du lịch tự túc vài tháng, y che chắn được nửa tháng thì cũng trắng hẳn ra.

Mấy giây sau, Cung Lang mới nắm lại bàn tay kia: "Đã lâu không gặp."

Cậu nắm tầm ba giây thì buông ra.

Cung Lang nhìn xe bên cạnh Hoắc Hữu Thanh: "Muốn xem xe?"

Hoắc Hữu Thanh ừ một tiếng. Y nhìn những người phía sau Cung Lang và chào hỏi: "Xin chào, tôi là Hoắc Hữu Thanh."

Vốn dĩ y còn muốn giới thiệu mối quan hệ của mình và Cung Lang, nhưng ngẫm lại thì vẫn không nói ra.

Có thể thấy Cung Lang không định giới thiệu với mọi người, cậu cảm thấy không cần thiết nên tiếp tục chủ đề mua xe. Cậu nói: "Tôi tới đây để lấy xe. Nếu đã gặp nhau rồi... Vậy thì cậu thích cái nào, tôi sẽ tặng nó cho cậu."

"Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng không cần phải thế đâu." Hoắc Hữu Thanh nghĩ thầm, xem ra bây giờ y không thể mua xe được rồi: "Tôi vẫn chưa chọn được."

Nghe vậy, Cung Lang nhìn người đi sau mình nửa bước: "Cái mà tôi đang xem còn không?"

"Còn, nhưng chưa thể nhận xe sớm được. Tổng giám đốc Cung, chiếc mà ngài nói phải đợi một tháng nữa."

Cung Lang nhíu mày.

Hoắc Hữu Thanh như nhận ra điều gì đó. Y nói: "Thật sự không cần, Cung Lang." Giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp, âm thanh réo rắt không hiểu sao làm người ta nghe xong mà động lòng. Không chỉ Cung Lang sững sờ, mà những người khác cũng sững sờ.

Thế nhưng, Hoắc Hữu Thanh lại không ý thức được điều này. Trong thời gian sống ở nước ngoài, y từng làm gia sư. Bởi vì đối tượng là mấy đứa nhỏ mới được vài tuổi, nên giọng nói của y cũng vô tình càng lúc càng nhẹ nhàng và hoà nhã. Tất nhiên, nó cũng liên quan đến cả "tính cách" của y.

Vì sự cố ở sân bay nên tính cách của y gần như trở nên cực kỳ ôn hoà và khiêm tốn chỉ sau một đêm.

Ánh mắt Cung Lang hơi thay đổi, sau đó cậu nghiêng đầu nói gì đó với người phía sau. Một lát sau, cậu mới lấy một tấm thiệp mời tinh xảo từ người nọ rồi đưa cho Hoắc Hữu Thanh. Cậu nói: "Mấy ngày nữa là sinh nhật của tôi, tới tham gia nhé. Chúng ta đã không gặp nhau rất lâu rồi, cũng nên ôn lại chút chuyện cũ chứ nhỉ."

Hoắc Hữu Thanh không từ chối mà nhận lấy thiệp mời: "Tôi sẽ đến. Cảm ơn cậu đã mời."

Nghe vậy, Cung Lang nhìn Hoắc Hữu Thanh thật lâu mới rời đi dưới sự thúc giục người phía sau. Chưa đi quá hai bước, cậu quay đầu lại: "Cậu sẽ đến phải không?"

"Sẽ."

Sau khi có được lời khẳng định, Cung Lang cong môi, giọng điệu đột nhiên có phần mơ hồ không rõ ý tứ: "Vậy thì tôi sẽ đợi cậu."

Sau khi mọi người rời đi, người bán hàng đã trở lại từ lâu thở dài một hơi: "Ngài Hoắc, nước của ngài."

Hoắc Hữu Thanh nói lời cảm ơn, y cúi nhìn thiệp mời. Y chắc chắn sẽ đến tiệc rượu của Cung Lang. Tuy có thể lúng túng, nhưng mấy năm Cung Lang trốn tiệc sinh nhật của mình ra nước ngoài tìm y, ít nhiều gì y cũng mắc nợ đối phương.

Sinh nhật của Cung Lang, Hoắc Hữu Thanh dành không ít tâm tư để chọn một chiếc đồng hồ. Đồng hồ của thương hiệu mà Cung Lang yêu thích trước đây và kiểu dáng cũng là loại tốt nhất. Nói đến đây, y rất tiếc vì đã không để ý đến thương hiệu đồng hồ của Cung Lang.

Nhưng không sao, với mối quan hệ hiện tại giữa y và Cung Lang, món quà này chỉ là hình thức, có lẽ đối phương cũng chẳng mở quà.

Dù có mở, cũng không phải do Cung Lang tự mở.

*

Tiệc sinh nhật của Cung Lang là vào thứ Sáu.

Hoắc Hữu Thanh lái chiếc xe mình mua tới bữa tiệc. Đến bãi đỗ xe của khách sạn, trong những chiếc xe sang trọng quả nhiên có một chiếc thật sự thu hút sự chú ý.

Sở thích của đàn ông ít nhiều đều giống nhau, xe là một trong những lựa chọn phổ biến, Hoắc Hữu Thanh cũng không ngoại lệ. Nhìn chiếc xe sang trọng đỗ cách đó không xa, chiếc xe này là bản giới hạn trên thế giới, có giàu cũng chưa chắc đã mua được.

Hoắc Hữu Thanh mang theo món quà và bước vào thang máy. Phòng tiệc ở tầng 5. Một lúc sau, "ting" cửa thang máy mở ra.

Cũng không còn sớm, trong sảnh tiệc đã có rất nhiều người. Hoắc Hữu Thanh đưa thiệp mời cho người phục vụ ở cửa rồi hoà mình một nơi hào nhoáng. Lâu lắm rồi y mới tham gia những bữa tiệc kiểu này, không phải là không có ai mời, chỉ là càng lớn tuổi, y bỗng nhiên cũng không còn hứng thú nữa.

Trước đây, với những kiểu tiệc rượu này, y đều là trốn tránh hết mức có thể.

Nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Cung Lang, Hoắc Hữu Thanh cầm ly rượu, chuẩn bị làm người tàng hình một hồi nhưng vẫn có người nhận ra y.

Cậu ta là bạn cùng lớp cấp ba với Cung Lang, bạn học cấp ba này có mối quan hệ cũng khá tốt với Cung Lang. Mấy năm gần đây cả hai thường nhắn tin chúc nhau vào những dịp lễ Tết. Nói một cách chính xác thì đối phương và Cung Lang có quan hệ rất tốt.

"Tôi mới biết cậu về nước luôn đó. Sao cậu về mà không nói cho tôi biết một tiếng?" Bạn học cấp ba giả vờ giận dỗi.

Hoắc Hữu Thanh nhấp một ngụm rượu: "Tôi nói ở trong vòng bạn bè rồi đấy thôi."

Vẻ mặt của bạn học cấp ba thay đổi ngay lập tức. Cậu ta nói: "Gần đây tôi cũng bận quá, không có thời gian lướt vòng bạn bè luôn." Nửa sau câu hạ giọng xuống: "Cậu với Cung Lang đã làm hoà rồi à?"

Câu hỏi này không dễ trả lời, Hoắc Hữu Thanh nói: "Hôm trước gặp mặt ở cửa hàng 4s, cậu ấy mời tôi đến dự tiệc."

Bạn học cấp ba nói: "Quan hệ giữa hai người vốn tốt vậy mà... Nếu không phải vì lý do ra nước ngoài, sợ là..." Cậu ta không dừng lại.

Hoắc Hữu Thanh cúi đầu cười. Y nâng mắt lên, trong mắt phượng không có chút dao động nào: "Rượu rất ngon."

Một lúc sau, nhân vật chính của bữa tiệc thong dong đến muộn. Cung Lang mặc một bộ âu phục màu đen, đầu tóc vuốt keo để giữ kiểu. Ngay khi cậu vừa xuất hiện đã bị mọi người vây quanh. Hoắc Hữu Thanh thấy vậy thì quyết định để lúc nữa hãy đến chúc mừng đối phương.

Y vừa về nước nên chẳng quen biết nhiều khách trong trong sảnh tiệc này, bởi vậy mà y có thể thư giãn và tận hưởng không khí trên sân thượng.

Mãi đến khi cảm thấy đã đến lúc, y mới quay lại sảnh tiệc và cầm quà của mình đi về phía Cung Lang. Xung quanh Cung Lang lúc này có vài người, nhưng không nhiều lắm.

"Cung Lang." Y gọi.

Cung Lang đang nói chuyện với người bên cạnh thì nhìn sang, ánh mắt đầu tiên là dừng ở trên mặt Hoắc Hữu Thanh, sau đó nhìn xuống món quà mà Hoắc Hữu Thanh cầm theo.

Hoắc Hữu Thanh đưa quà: "Sinh nhật vui vẻ."

Cung Lang không nhận ngay. Sau khoảng mười giây, cậu mới ra hiệu cho trợ lý bên cạnh nhận lấy: "Sao còn tặng quà nữa? Khách sáo quá."

Nói đoạn, Cung Lang đột nhiên nhìn chằm chằm phía sau lưng Hoắc Hữu Thanh, ánh mắt xa cách như pháo hoa được đốt lên, chợt sáng bừng cả căn phòng. Cậu lướt qua Hoắc Hữu Thanh và sải bước về hướng đó: "Tiểu Nguyên."

Giọng điệu này rất giống với giọng cậu gọi Hoắc Hữu Thanh mấy năm trước.

Tiểu Nguyên?

Hoắc Hữu Thanh sửng sốt, sau đó vô thức quay người lại.

Chiếc đèn chùm bằng pha lê nạm ngọc trên đỉnh đầu, thứ ánh sáng cam vàng chiếu rọi lên người những vị khách, y nhìn xuyên qua biển người, nhìn người mà Cung Lang đang đi về phía trước.

Vóc người của người đó rất cao, bộ âu phục trắng tinh ôm lấy cơ thể với bờ vai rộng và đôi chân dài. Dưới ánh đèn nhân tạo, làn da tái nhợt quá đáng kia càng giống như thứ mà không phải con người nên có, những mạch máu xanh nổi lên dưới da thịt giống như những mạng nhện khổng lồ.

So với Cung Lang đang kinh ngạc chào đón thì thái độ của hắn rõ ràng là kiềm chế hơn rất nhiều. Hắn đưa món quà đã chuẩn bị cho nhân vật chính của bữa tiệc.

Sau đó, họ chạm mắt với nhau.

Đôi mắt màu hổ phách giống như mắt thú khẽ chớp, khóe môi chậm rãi mỉm cười.

Tìm được em rồi.

- Hết chương 34-