Lúc này Hoắc Hữu Thanh có thể nói là chạy trối chết ra khỏi căn hộ, y nhớ khi ấy Đới Nguyên chạy theo nhưng không gọi y, chỉ chạy tới cửa đã dừng lại.
Trước khi Hoắc Hữu Thanh bước vào thang máy có quay đầu lại một lần, có lẽ là do vị trí đứng, cả người Đới Nguyên ẩn trong bóng tối, dáng vẻ yếu ớt và đáng thương lúc trước biến mất hoàn toàn trong nháy mắt, giống một quái vật đang ngủ đông.
Cảm giác nếu có người chỉ hơi vô ý sẽ bị vòi của quái vật cuốn lấy, thêm chút nữa sẽ bị kéo vào trong hang động của quái vật.
Hoắc Hữu Thanh đè nén trực giác cổ quái trong lòng, bước nhanh vào thang máy.
Lúc đến y đã cố ý quan sát tiểu khu này. Tiểu khu này ở vùng ngoại thành, một thang máy dẫn đến một căn hộ, xanh hóa, phương tiện nội bộ, khoảng cách giữa các tầng rất tốt, rõ ràng là một tiểu khu xa hoa nhưng chưa có mấy người dọn vào ở, chỉ lác đác vài người trong tiểu khu.
—
Anh họ tan tầm về nhà, hiếm thấy mà phát hiện em họ mình đang ngồi trên thảm uống bia.
"Hữu Hữu?", anh họ bước nhanh qua đó, phát hiện Hoắc Hữu Thanh hình như đã uống say, làn da trắng như sữa giờ đây đã hồng lên. Y ghé vào bàn trà, đôi mắt phượng dưới mái tóc đen dày trông ươn ướt vì men, như một giọt nước trong suốt.
"Sao em lại uống nhiều thế này? Ngày mai dậy sẽ đau đầu đó, ông chủ kia ăn hiếp em hả?"
Anh họ định lấy rượu trong tay của Hoắc Hữu Thanh nhưng không thành công, con ma men siết chặt tay, còn trừng mắt nhìn anh: "Không cho!"
Siết chặt đến móp cả lon, bia trào ra chảy lên bàn tay trắng nõn của con ma men.
Anh họ thở dài một tiếng, đành phải vào nhà vệ sinh giặt sạch một cái khăn mặt trước, rồi quay lại ngồi kế bên Hoắc Hữu Thanh, dỗ dành để lau bia dính trên tay y.
Hoắc Hữu Thanh ngồi thừ người nhìn hành động của anh họ, hơn nửa ngày thì đột nhiên nói: "Anh họ, nếu như em làm một chuyện rất xấu thì phải làm sao?"
Anh họ đã giúp Hoắc Hữu Thanh lau tay xong, đang thu gom mấy lon bia rỗng trên bàn nên không để ý, vừa định đáp lại bỗng ý thức được cái gì đó: "Em... Lại trói Đới Nguyên nữa sao?"
Lại là Đới Nguyên.
Hoắc Hữu Thanh lắc đầu, chuyện hôm nay với y mà nói là một đòn quá mạnh, linh hồn sống mười tám năm của y cũng không biết mình của tương lai lại khủ.ng bố như vậy. Y thế mà có kế hoạch thuần dưỡng một người sống có nhân cách hoàn chỉnh thành con chó, hơn nữa còn thành công.
Đới Nguyên nói hắn bị thuần phục, có nghĩa là Đới Nguyên không rời khỏi y, cho dù đáy lòng có không muốn.
Thảo nào lúc ở đại sảnh nhạc kịch, Đới Nguyên nhìn thấy y lại sợ hãi như vậy.
"Không có", Hoắc Hữu Thanh có chút nghẹn lời, y do dự không biết có nên nói chuyện hôm nay với anh họ không, do dự rồi đến cùng vẫn quyết định không nói.
Tuy rằng là anh em sống nương tựa lẫn nhau, nhưng y vẫn không muốn phơi bày một mặt tối tăm như vậy ra ngoài.
Mấy lời nói đó của Đới Nguyên, Hoắc Hữu Thanh đã muốn tin hết bảy tám phần.
Linh hồn của y chỉ mới 18 tuổi, trước đây có thể nói là sống trong tháp ngà, bất ngờ không kịp đề phòng mà phải tiếp xúc với thế giới vừa bạo lực vừa áp lực. Nhân vật chính còn là bản thân mình, y nhất thời hận không thể giấu mình đi luôn cho rồi, hoặc là hi vọng mình chỉ đang nằm mơ.
Y chỉ mới 18 tuổi, ảnh chụp, video, hình xăm của Đới Nguyên và căn hộ kia đều nói cho y biết, những lời Đới Nguyên nói là thật.
Hoắc Hữu Thanh uống thêm một hớp bia, y không đợi anh họ trả lời vấn đề kia, tự mình đưa ra quyết định. Chuyện lúc trước là y có lỗi với Đới Nguyên, y hi vọng Đới Nguyên có thể trở lại bình thường.
Sau khi quyết định, Hoắc Hữu Thanh không còn gánh nặng tâm lý mà ngủ thiếp đi. Đến ngày hôm sau thì nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ.
"Chủ nhân có ổn không?"
Vừa thấy nội dung tin nhắn, Hoắc Hữu Thanh đã biết là ai gửi.
Y liền trả lời: "Cậu không nên liên lạc với tôi."
Qua một hồi lâu, bên kia mới gửi tin nhắn lại: "Xin lỗi, tôi không kìm được. Thật ra tôi đã lén chặn số cậu, cũng đã đổi số điện thoại mới, nhưng từ hôm qua đến giờ lại luôn một mực nhớ cậu, chủ nhân giận tôi sao? Muốn phạt tôi sao?"
Chữ "phạt" kia làm cho ngón tay Hoắc Hữu Thanh khẽ run lên.
Y lưu số điện thoại của Đới Nguyên, dứt khoát xóa tin nhắn của đối phương gửi tới, bấm gọi.
Thoáng cái điện thoại đã được nối máy, Hoắc Hữu Thanh nghe được tiếng hít thở nặng nề ở đầu dây bên kia, nhưng rất nhanh lại trở nên nhẹ nhàng.
"Chủ nhân", Đới Nguyên gọi y.
Hoắc Hữu Thanh không nhớ rõ là lần thứ mấy mình sửa lại cách nói chuyện này của hắn, nhưng đương nhiên là Đới Nguyên không nghe, y đành phải làm như không nghe thấy, bỏ qua xưng hô và đi thẳng vào vấn đề: "Tôi giúp cậu hẹn trước bác sĩ tâm lý rồi, tôi sẽ gửi địa chỉ và thời gian qua sau, cậu nhớ đi khám."
Đầu dây bên kia trầm mặc, Hoắc Hữu Thanh thấp giọng nói: "Đới Nguyên?"
Đới Nguyên như là mất mát, yếu ớt lên tiếng hỏi y: "Đến cùng thì chủ nhân vẫn không cần tôi nữa sao?"
"Đới Nguyên", giọng điệu của Hoắc Hữu Thanh nghiêm nghị hơn: "Cậu là người, không phải..... Tóm lại, tôi đã quên chuyện trước kia, tôi hy vọng cậu cũng có thể quên đi, tôi bằng lòng bồi thường cho cậu, cũng cam đoan về sau tôi sẽ không làm ra những chuyện kia nữa."
Dường như Đới Nguyên cũng không hề vui vẻ, Hoắc Hữu Thanh không học tâm lý học nhưng y đã từng nghe một số thuật ngữ như hội chứng Stockholm*, dù sao thì cũng là y mắc nợ người ta nên mềm giọng nói: "Đi khám bác sĩ được không?"
"Chủ nhân muốn bồi thường cho tôi thế nào?", trong điện thoại truyền đến thanh âm ngoài dự đoán của Hoắc Hữu Thanh, y run sợ một hồi, hỏi lại Đới Nguyên: "Cậu muốn bồi thường cái gì?"
Tiền sao?
Hiện giờ hình như y cũng không có nhiều tiền.
Ngữ khí của Đới Nguyên có chút vui sướng: "Chủ nhân có thể đi cùng tôi đến gặp bác sĩ không?"
Hả?
Phản ứng đầu tiên của Hoắc Hữu Thanh là từ chối, y không muốn tiếp xúc quá nhiều với Đới Nguyên, nếu có thể cũng không muốn gọi cuộc điện thoại này. Nhưng chuyện hôm qua nói cho y, Đới Nguyên sinh ra loại cảm giác không muốn rời xa biến th.ái này do mình gây ra, y là thủ phạm.
Thôi vậy, cùng Đới Nguyên đi gặp bác sĩ tâm lý một lần.
Có lẽ bác sĩ tâm lý sẽ đề nghị Đới Nguyên trị liệu một mình, hoặc là một người bạn khác của hắn đi cùng, đến lúc đó y sẽ được giải thoát.
"Tôi sẽ đi cùng cậu lần đầu", Hoắc Hữu Thanh nói rõ ràng với Đới Nguyên, suýt nữa thì lạc giọng, y chợt nghe tiếng cười của Đới Nguyên ở đầu kia, rõ ràng là người trưởng thành nhưng tiếng cười lại ngây thơ như một đứa con nít: "Tốt quá, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Hoắc Hữu Thanh bỗng nhiên nhìn xuống cánh tay mình, hôm nay y không đi làm nên đang mặc quần áo ở nhà, không biết một tầng da gà nổi lên trên cánh tay từ khi nào. Y nhíu mày, không có tâm tình nói chuyện phiếm với Đới Nguyên, tùy tiện nói qua loa vài câu rồi cúp máy.
Mà bên này, Đới Nguyên nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, bật lại ghi âm cuộc điện thoại vừa rồi, không biết qua bao lâu, hắn liế.m lên ngón tay mình một cái.
"Đồ ăn của chủ nhân đã bị tôi ăn mất rồi...", hắn khẽ nói: "Không sao, chẳng bao lâu nữa chủ nhân cũng sẽ được ăn thôi. Tôi sẽ không để chủ nhân đói, chó nhỏ ngoan sẽ lấp đầy bụng của chủ nhân."
—
Bác sĩ mà Hoắc Hữu Thanh hẹn cho Đới Nguyên là một người rất có tên tuổi, lịch hẹn vào lúc ba giờ chiều thứ tư. Y ra cửa trước, thời tiết hôm nay không tốt, là một ngày mưa dầm. Hoắc Hữu Thanh ngồi trên xe taxi, gửi tin nhắn cho Đới Nguyên: "Cậu ra khỏi nhà chưa?"
Đợi một hồi lâu mà chưa thấy tin nhắn trả lời.
Hoắc Hữu Thanh sợ Đới Nguyên bận nghỉ trưa, hoặc là bị vướng việc khác không tới kịp, nghĩ nghĩ một chút vẫn nên gọi điện thoại qua.
Không ai bắt máy.
Hoắc Hữu Thanh đành mong là đối phương chỉ có việc một lúc. Đến phòng khám của bác sĩ tâm lý là hai giờ rưỡi, nhưng Đới Nguyên vẫn chưa tới, y ngồi trên sô pha trống một hồi thì đứng dậy ra cửa đợi.
Mưa bụi bay bay, cả tòa nhà cao tầng bị đám mây đen thật lớn bao phủ, vô hình tạo cho người ta một loại áp lực. Hoắc Hữu Thanh hoạt động đôi chân hơi tê dại của mình, nhìn chằm chằm vào vũng nước cách đó không xa, vũng nước bẩn nọ phản chiếu bóng cây.
"Chủ nhân!"
Tiếng gọi kéo Hoắc Hữu Thanh đang trong trạng thái xuất thần trở về hiện thực, y quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh thì nhìn thấy thanh niên mặc áo đen, đội mũ đang ngược làn nước chạy về phía mình.
Y đã nhìn thấy làn da trắng bệch của Đới Nguyên từ lâu, nhưng hôm nay càng hơn thế nữa.
Làn da nhợt nhạt bên ngoài không một chút liên quan với quang cảnh xung quanh. Tóc mái của Đới Nguyên bị dính mưa ướt nhẹp, xuống dưới là khuôn mặt tái nhợt ẩm ướt. Hắn nhanh chân chạy tới trước mặt Hoắc Hữu Thanh, mở to đôi mắt hổ phách tràn ngập sự sợ hãi: "Chủ nhân chờ tôi lâu chưa? Xin lỗi, tôi tới muộn."
"Không sao, tôi chờ cũng không lâu", Hoắc Hữu Thanh nhịn không được mà sửa lại xưng hô của Đới Nguyên: "Đừng gọi tôi là chủ nhân, tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi."
Khóe mắt Đới Nguyên cụp xuống, hắn cuống lên nói: "Vậy tôi nên gọi thế nào?"
"Không phải lúc ở công ty cậu gọi tôi là Hoắc Hữu Thanh sao? Gọi Hoắc Hữu Thanh là được rồi", Hoắc Hữu Thanh không cho Đới Nguyên có cơ hội mở miệng, lập tức đi về phía cửa kính tự động: "Đi thôi, cũng sắp đến giờ hẹn rồi."
Đới Nguyên muốn Hoắc Hữu Thanh đi gặp bác sĩ cùng mình nhưng y từ chối, y ở bên ngoài phòng khám bệnh, nhàm chán xem tạp chí. Đợi tầm một tiếng thì Đới Nguyên mang theo đôi mắt hồng hồng đi ra từ bên trong. Hoắc Hữu Thanh chưa kịp nói lời nào đã bị Đới Nguyên ôm lấy thật chặt.
Đới Nguyên như đứa trẻ ôm lấy đồ chơi, sống chết không chịu buông tay, Hoắc Hữu Thanh đẩy mấy lần nhưng không được, y miễn cưỡng nhíu mày, hỏi Đới Nguyên: "Cậu làm sao vậy?"
Cuối cùng Đới Nguyên cũng buông tay, hắn cao hơn Hoắc Hữu Thanh nên lúc ôm y vào lòng như ôm một con búp bê, hoàn toàn bất đồng với gương mặt đáng thương, vô tội của hắn.
"Tôi vừa hỏi bác sĩ, anh ta nói sau khi bệnh của tôi được chữa khỏi thì sẽ không phải ỷ lại vào cậu như vậy nữa", Hoắc Hữu Thanh vừa định nói đây là chuyện tốt, Đới Nguyên siết chặt tay, nói tiếp: "Tôi nghĩ lần sau tôi ôm cậu, có phải tâm trạng sẽ không còn giống như bây giờ nữa không."
Hoắc Hữu Thanh dừng lại: "Hiện tại tâm trạng của cậu thế nào?"
Đới Nguyên như thất thần, đôi mắt hổ phách của hắn chớp chớp, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ. Hoắc Hữu Thanh nghe không rõ, hỏi lại thì hắn chẳng chịu nói.
Hôm sau Hoắc Hữu Thanh trở về năm 18 tuổi.
- Hết chương 10-