Fujiki nhàm chán nhìn tin tức trên TV.
Tin tức ngập lụt, tin tức đánh bóng chày, tin tức quốc tế….. Không có, vẫn là không có, không có tin tức gì về mình mất tích, giống như cậu nguyên bản là một người không tồn tại.
Cậu tự giễu nở nụ cười, có lẽ cậu vốn không nên tồn tại đi?
Mẹ bởi vì cậu, cuối cùng tinh thần hao nhược phải vào trại an dưỡng, không bao lâu thì mất ; bà ngoại gánh trách nhiệm chiếu cố cậu, gia cảnh lại không tốt, bà lớn tuổi như vậy phải một mặt đi ra ngoài làm việc giặt quần áo thay người khác kiếm thêm tiền, một mặt còn phải chịu đựng ông ngoại nghiêm khắc mắng, lâu ngày cũng vất vả thành tật, bị bệnh nằm ở trên giường.
Sau đó, một người tự xưng là do cha mình phái tới, tìm được nhà bà ngoại, bắt cậu mang đi.
Cậu kỳ thật không muốn đi, nhưng người đó nói chỉ cần cậu rời Nhật Bản, bà ngoại có thể nhận được một số tiền lớn.
Lúc ấy tuổi còn nhỏ, cậu nghĩ rằng nếu bà ngoại có được số tiền như vậy, sẽ không cần đi ra ngoài làm việc vất vả, cũng có thể hảo hảo dưỡng bệnh. Nói không chừng ông ngoại cũng sẽ bởi vậy mà cao hứng một ít, sẽ không tiếp tục mắng bà ngoại.
Vì thế cậu đáp ứng.
Fujiki nhớ rõ trước khi rời đi, bà ngoại đã bệnh nặng đến ngay cả nói cũng nói không được, đôi tay khô héo vẫn nắm bàn tay nho nhỏ cậu, trong mắt không muốn thả ra.
Con gái duy nhất đi rồi, nay đứa con của nó lưu lại, cháu ngoại bảo bối của bà, cũng muốn rời đi.
Lão phụ nhân nước mắt không ngừng rơi xuống, miệng ô nức nở muốn nói, nhưng lại nói không ra một câu đầy đủ.
Fujiki cũng rất muốn khóc, nhưng là cậu tự nói bản thân không thể khóc.
Cậu cầm tay bà ngoại, đối với bà nói:”Con đi rồi, bà có thể nhận được số tiền không nhỏ! Bà không cần đi làm, còn có thể ăn món gì đó thật tốt, làm cho mình ăn no.”
Bà ngoại nước mắt rơi càng nhiều, bàn tay khô héo cầm tay cậu thật chặt.
Cuối cùng trước khi rời khỏi, cậu thậm chí phải mất một ít khí lực để đem tay bà ngoại bỏ ra.
Khi Fujiki bước ra cửa, cậu tựa hồ nghe thanh âm mỏng manh của bà hô –
“Masahiro…. Masahiro……”
Đó là tên của cậu.
Kia cũng là lần cuối cùng cậu nghe thấy có người gọi tên tiếng Nhật của mình, bởi vì Fujiki Masahiro đã trở thành Sevann · Stuart.
Cậu khóc, khi đó cậu mới biết được, nguyên lai mình cũng thực luyến tiếc bà ngoại.
Sau khi cậu bị đưa Scotland không bao lâu thì nghe được tin bà qua đời.
Buổi tối ngày hôm đó, cậu một mình trốn ở trong phòng, không ăn cũng không uống, ngay cả khí lực khóc cũng không có.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Bọn họ không phải đưa cho bà rất nhiều tiền?Như vậy bà có thể hảo hảo sống, không phải sao? Vì cái gì bà còn có thể chết?
Bà ngoại đã chết, trên thế giới này, cậu thật sự không còn người thân a!
Tuy ở Scotland cậu có cha, anh trai cùng với ông nội “thân thích “ này đó, nhưng cậu lại cảm thấy mình và gia tộc này không hợp nhau. Ngay cả người hầu cũng xa cách cậu, chỉ có một vị quản gia đã già đối với cậu coi như tốt, trước sau còn gọi cậu một tiếng “tiểu thiếu gia”.
Lúc cậu vừa tới Scotland, một câu tiếng Anh cũng không biết. Chính là vị quản gia tính tình nhẫn nại này gằn từng tiếng dạy cậu suốt hai năm mới làm cho cậu có thể cùng những người khác nói chuyện bình thường.
Các anh trai vừa ra sinh ra nhận được giáo dục nghiêm khắc, sang quý hơn nữa là mời giáo sư tư nhân đến nhà dạy học đọc sách. Chỉ có cậu phải đi đến trường,bởi vì cậu chính là một đứa tạp chủng, không cần giáo dục cao quý như vậy.
Nhưng mà cậu ở trường học cũng bị cô lập. Thanh danh gia tộc Stuart ai chưa từng nghe qua, học sinh từ gia tộc cao quý như vậy đến trường, ai dám trêu chọc? Vì thế đồng học cùng các giáo viên đều có ý tránh tiếp xúc với cậu. Cậu còn nhỏ tuổi, vừa bắt đầu đặt chân lên đất Scotland, liền cảm nhận được tư vị bị xem nhẹ cùng tịch mịch.
Cậu thường thường nghĩ, cậu là không quyết định sai? Cậu không phải là nên tiếp tục ở Nhật Bản,cùng ông bà ngoại sống với nhau?
Nhưng là ở cuộc sống ở Nhật Bản quá khổ, trong trường học bạn bè cũng luôn cười nhạo cậu. Vì cái gì mọi người đều phải cười nhạo cậu là tạp chủng? Vì cái gì mẹ mỗi lần nhìn thấy cậu đều nhịn không được bắt đầu khóc?
Cậu……thật sự không nên có mặt ở trên thế giới này?
Chưa từng có ai đối đãi thật lòng với cậu, thẳng đến khi trưởng thành, địa vị ở gia tộc đối với cậu vẫn là có cũng được mà không có cũng không sao. Cậu vẫn không rõ, một khi đã như vậy, vì sao lúc trước còn tốn một khoảng tiền lớn hoảng hốt dẫn cậu trở về? Để cậu ở Nhật Bản cùng bà ngoại sống với nhau không tốt sao?
Fujiki thường thường đem vấn đề này hỏi lão quản gia, nhưng ông luôn né tránh không đáp.
Thẳng đến một ngày lão quản gia về hưu, ông mới trả lời vấn đề này.
Lão quản gia nói, bởi vì trên người cậu mang dòng máu của gia tộc Stuart, cho nên cả đời cậu đều phải cùng gia tộc này ràng buộc ở một chỗ, nhưng mà cậu là con lai, dòng máu cao quý trên người lai tạp dòng máu người châu Á thấp hơn huyết thống, cho nên gia tộc này cự tuyệt thừa nhận địa vị của cậu, lại không muốn cậu rời đi, để tránh việc xấu trong nhà truyền ra ngoài.
Đó là lần đầu tiên, lão quản gia lộ ra ánh mắt thương hại đối với cậu.
Sevann sững sờ… Nguyên lai, cậu sinh ra vốn là một sai lầm.
Chỉ cần cậu còn sống, cậu liền không thoát khỏi nguyền rủa của gia tộc Stuart.
Cậu từng cam chịu chết một trận, nhưng sau đó phát hiện căn bản không có người để ý cậu chết sống. Cậu đành chán nản trở lại, tiếp tục một cuộc sống ngày qua ngày không có mục đích.
Thẳng đến ngày đó, cha qua đời, anh cả kế thừa vị trí của ông, trở thành chủ nhân gia tộc.
Cho dù một khắc trước khi mất,cha cũng không có gặp mặt cậu một lần.
Cậu ngây ngốc đứng ở cửa bệnh viện, nghĩ rằng nói không chừng cha sẽ đột nhiên muốn gặp mình đi? Dù sao mình cũng là con của ông, hơn nữa cậu cũng lâu rồi không nhìn thấy cha…..
Nhưng cậu đợi đến trời tối, lại đợi đến hừng đông, vẫn là không ai đến gọi cậu vào.
Đến lúc Sevann nhìn thấy anh hai Henry, anh chỉ lạnh lùng nói cha đã qua đời. Hiện tại chủ nhân gia tộc là anh cả, muốn cậu về sau biết rõ.
Cậu nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ có thể cúi đầu, nhìn chân mình đứng suốt một đêm đang phát đau.
Cậu có điểm muốn khóc, lại cảm thấy khóc thực buồn cười.
Cậu khóc cái gì đây? Dù sao mình ở gia tộc này cũng không hề có địa vị, mấy thứ này cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, tại sao hôm nay mới cảm thấy khổ sở?
Hóa ra mình kết quả là đều là một tiểu tạp chủng của Stuart,không thể rời gia tộc này, lại không được ai quan tâm thương yêu cùng coi trọng. Nói không chừng người trong gia tộc kia sớm đã chờ đợi cậu có thể nhanh chóng nghĩ thông một chút, tự mình chấm dứt sinh mệnh, như vậy bọn họ đỡ phải chiếu cố cậu cả đời……
Cho nên Sevann xoay người, chậm rãi trở về.
Ngày đó tuyết rơi rất nhiều, nước mắt của cậu bị đông lại trong lòng, rốt cuộc không thể chảy ra.
Bông tuyết đều rơi xuống trên người cậu, mái tóc màu đạm kim phủ đầy một mảnh màu trắng. Cậu cảm thấy mặt lạnh, tay cũng lạnh, toàn thân đều lạnh lẽo, ngay cả tâm của mình cũng rất lạnh……
Ngẩng đầu, cậu nhìn những bông tuyết phiêu hạ trên trời, hấp hấp cái mũi đỏ bừng bị đông lạnh.
Cậu không được chết!
Cho dù không một chú ý cậu, cậu cũng phải sống thật tốt.
Thật vất vả mới đến được thế giới này, cậu không được không công lãng phí như vậy; Ít nhất, trước khi rời đi thế giới này, cậu hẳn là sẽ đàm luyến ái, nhìn ngắm thế giới, lưu lại một chút kỷ niệm đáng giá của cuộc đời. Như vậy, cậu mới không cảm thấy tiếc nuối.
Vì thế, khi nghe nói anh trai thứ năm – William muốn tới Nhật Bản hội kiến hoàng thái tử đương quyền, thuận tiện cùng hắc đạo Nhật Bản tìm cách giao tình, cậu cũng đòi đi theo – trái ngược với bộ dạng im lặng bình thường.
Việc này các anh trai lúc đầu không nghĩ để ý đến cậu, nhưng Sevann không nổi giận. Mỗi ngày cậu đều chạy tới trước mặt anh cả, cầu hắn cho mình đi theo William đến Nhật Bản. Cho dù anh cả không thấy cậu, cậu cũng sẽ đứng ở trước cửa phòng của hắn chờ, thẳng đến khi anh cả rốt cục đáp ứng mới thôi.
William vẻ ” không tình nguyện” đầy mình mà dẫn cậu lên khoang hạng nhất, kết quả mới xuống máy bay, cậu liền một mình chạy lạc đến phụ cận sân bay của vịnh Tokyo.
Kỳ thật cậu cũng không biết trốn ra có thể làm cái gì, ngay từ đầu chỉ cảm thấy như vậy kích thích. Hơn nữa William nói không chừng cũng thật cao hứng, không cần lại nhìn thấy khuôn mặt chán ghét của cậu.
Sau đó, cậu tiếp tục vô mục đích đi tới. Nhìn xa xa, phía chân trời mờ nhạt có một tòa ma thiên luân* nhiều màu rất lớn. Nó cao lớn như vậy, ngũ thải tân phân** như vậy, dường như chỉ cần đến nơi đó, mọi giấc mộng đều sẽ thành hiện thực…
Vì thế, cậu kìm lòng không được đi về phía ma thiên luân, nhưng trên đường không cẩn thận rẽ sai đường, kết quả đi lạc vào bến tàu thai tràng rất thưa thớt người, sau đó không hay ho gặp được Shinmura Taru.
Ngay từ đầu cậu nhìn thấy vẻ mặt hung ác của hắn, một chút cũng không sợ hãi, ngược lại cảm thấy có điểm thân thiết, bởi vì bộ dạng này của hắn cùng ông ngoại luôn mắng chửi người trước kia của cậu có chút giống nhau. Qua nhiều năm như vậy, cậu đột nhiên rất tưởng niệm bộ dạng rất có tinh thần của ông ngoại khi mắng chửi người.
Vì thế cậu giống như một con mèo nhỏ không biết sống chết chạy tới đùa giỡn hắc báo này, lại không nghĩ rằng, phản ứng của Taru làm cho cậu cảm thấy nam nhân này thực hấp dẫn!
Ngôn từ của nam nhân không dối trá, chán ghét chính là chán ghét,tuyệt không giống người ở gia tộc kia, cho dù chán ghét cậu, nhưng mâu thuẫn là vẫn cứng rắn đem cậu lưu lại, không cho cậu rời đi.
Taru muốn đuổi cậu đi, làm cho cậu đối với nam nhân này càng tăng thêm hảo cảm.
Chính cậu cũng cực khó hiểu, bị coi thường như vậy, người ta cũng đuổi cậu đi, cậu còn chết sống muốn quấn lấy để làm gì?
Cậu thật sự không biết,nhưng khi đó Taru đối với cậu mà nói, tựa như một cây đại thảo cứu mạng, cậu vốn muốn tìm kiếm một mộng ảo nhạc viên thuộc về mình, nhưng lại lạc đường. Sắc trời đã tối đen, bốn phía xung quanh không một tiếng người, cậu chưa từng ở qua một chỗ như vậy. Sevann bắt đầu sợ hãi, cậu không muốn ở một mình.
Thật vất vả về tới Nhật Bản, thật vất vả thoát khỏi cái gia tộc kia, cậu không muốn lại cô đơn một lần nữa.
“Ôm tôi.”
Cho nên cậu đối với Shinmura Taru nói như vậy, sau đó bị hắn rống một trận ù tai.
Kì quái, cùng lắm là ôm một chút thôi mà, hắn có cần tất yếu phải kích động như vậy không?
Đây chính là lần đầu tiên cậu đối người khác yêu cầu nha.
Mà nam nhân này, cũng người đầu tiên khiến cậu muốn được hắn ôm.
Bờ vai của hắn rộng lớn như vậy, nằm ở trong ngực hắn nhất định thực thoải mái đi?
Nam nhân hung ác này cứ đối với cậu nói ra ác ngôn, nhưng là cậu bắt đầu cảm giác, hắn so với các anh trai của mình còn thân thiết hơn.
Ngô…… Cậu chưa từng nghĩ tới mình có phải thích nam nhân hay không, cũng không chú ý tới tính hướng bản thân. Dù sao chưa từng có người nào nguyện ý tiếp cận cậu, ngay cả ở nhà các anh trai cũng xem cậu là như người trong suốt, căn bản không bố thí cho cậu một chút thân tình. Từ nhỏ đến lớn, người cậu có hảo cảm, lấy tay đầu ngón tay cũng đếm hết. Mà đại nam nhân đang trợn trừng mắt nhìn cậu này, tuyệt đối vinh đăng vị trí đầu tiên.
Ngay cả chính cậu cũng cảm thấy kỳ quái, hảo hảo như thế nào liền đối với một người nam nhân động tình……
Ân, động tình sao?
Cậu là đàm luyến ái sao?
Hẳn là vậy đi?
Bằng không lúc Taru đối với cậu làm “loại sự tình này“, cậu vì cái gì một chút cũng không phản cảm, ngược lại còn cảm thấy thực thoải mái?
Nghĩ đến đây, Sevann mặt liền nóng lên, đây vẫn là lần đầu tiên hưởng tư vị ***, thật không ngờ cùng người mình thích làm việc đó sẽ thoải mái như vậy……
Cậu không tự chủ được đưa tay phóng tới đầu nhũ mấy ngày trước mới bị hung hăng đánh qua của mình. Ngay cả bị nam nhân kia đánh, cậu hiện tại bắt đầu hồi tưởng lại, cũng hiểu được thực hạnh phúc.
Xong rồi, cậu thật sự rất kỳ quái, cậu sẽ không thích bị ngược đãi đi?
Bất quá, cậu cúi đầu nghĩ, nếu là bị Taru ngược đãi cũng không có quan hệ gì; Bởi vì Taru đánh cậu xong, đều đau lòng ôm cậu, dùng ngữ điệu ôn nhu đến cực điểm trấn an, còn có thể hôn cậu, sau đó dùng đôi bàn tay ấm áp kia vuốt ve nơi cậu bị đánh.
Thành thật mà nói, cậu thật sự thoả mãn cảm giác được hưởng thụ như vậy. Nếu có thể, cậu có chút mong mỗi ngày đều cùng Taru chơi đùa thế này. Bất quá nếu cậu thật sự nói ra yêu cầu như vậy, nhất định sẽ lại bị hắn rống nhãn mạo kim tinh đi?
Miên man suy nghĩ cả ngày, Sevann Stuart rốt cục bò xuống giường, đi đến đến phòng bếp tìm thứ gì ăn.
Hôm nay đã là cái cuối tuần thứ hai, không biết chỗ William thế nào? Gã hẳn là đang tức giận đi? Kỳ thật ngay cả bản thân Sevann cũng chưa nghĩ đến chính mình sẽ gặp Taru, sau đó ngoan ngoãn theo hắn về, trở thành một bé mèo nhà.
Ân…… Tính tính thời gian, anh trai cũng nên trở về Scotland đi, không biết gã có thể lưu lại riêng để tìm cậu hay không? Anh trai tìm được cậu sao?
Sevann nhăn mặt nhíu mày, nếu mình thật sự bị tìm thấy, xác định chắc chắn không có kết cục gì tốt, khí bạo như William nói không chừng sẽ đem cậu đánh cho chết khiếp.
Hơn nữa nếu cậu bị William tìm thấy, nhất định sẽ bị mang về Scotland, cậu sẽ không thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Taru.
Cậu không muốn như vậy……
Sevann nhìn ra cửa sổ, giống như mèo con bị nhốt lâu ở trong phòng nhà, khát vọng nhìn thế giới hoa hoa bên ngoài. Cậu rất muốn đi ra a!
Nhưng cậu chỉ cần vừa ra ngoài liền có khả năng sẽ bị phát hiện, sau đó bị phải trở về cái lồng sắt lạnh như băng kia. Cậu không muốn quay lại cuộc sống như vậy, cho nên cậu tình nguyện tạm thời hy sinh tự do nho nhỏ, ngoan ngoãn ở nhà chờ chủ nhân của mình trở về âu yếm thì tốt rồi.
Chỉ cần đợi William buông tha cho cậu, sau khi gã trở về Scotland, cậu có thể được tự do.
Sevann phát hiện mọi việc cho tới bây giờ không thuận lợi như cậu nghĩ.
Buổi tối, cậu đợi thật lâu không thấy Taru về nhà, đến lúc bắt đầu có chút sốt ruột, cậu cư nhiên nhận được điện thoại của William.
“Uy?” Cậu tiếp điện thoại, nghĩ Taru gọi về.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên có người tuôn ra một tràng tiếng Anh liên tiếp tức giận mắng –
[Sevann! Ngươi tên hỗn đản này! Cư nhiên dám chạy lạc? Ngươi muốn tức chết ta phải không? Nếu không phải thấy ngươi ít nhất còn lộ vẻ của gia tộc bọn ta, xem ta nhất định bắn chết ngươi!]
Sevann kinh ngạc, như thế nào là William? Gã như thế nào biết số điện thoại ở nơi này?
Cậu theo bản năng dùng sức đem điện thoại dập mạnh, nghĩ đây chỉ là mình gặp ác mộng mà thôi.
Điện thoại kia đầu William sửng sốt một chút, lập tức càng thêm tức giận tận trời, hảo dạng! Tiểu tử này cư nhiên dám dập điện thoại của gã? Nguyên lai bộ dạng nhu thuận của nó ở nhà trước kia đều là giả?
Đáng giận! Tức chết gã!
Gã hung tợn đạp nam nhân đang bị trói trên ghế ”Vương bát đản! Cư nhiên dám bắt cóc người của gia tộc Stuart chúng ta! Ngươi không muốn sống hả, có phải hay không?”
Bị trói ở ghế trên không phải ai khác, buổi tối hôm nay đúng là khó hiểu với Shinmura Taru, chỉ thấy hắn hung ác trừng William, nhưng tính tình hỏa bạo bình thường cũng không bộc phát mà chửi lại.
Hắn nghe không hiểu tiếng Anh lắm, bất quá hắn tựa hồ vừa mới nghe một giọng nói rất quen thuộc tiếp điện thoại nam nhân ngoại quốc táo bạo này, tuy rằng chỉ có tiếng trả lời ngắn ngủn, nhưng hắn biết đó là mèo nhỏ của hắn.
Đây là có chuyện gì? Nam nhân ngoại quốc hỏa bạo này cùng mèo nhỏ có quan hệ gì sao?
Lúc này William lại lấy điện thoại gọi đi. Đầu dây bên kia tiếp nhận, gã hít sâu một hơi, sau đó trong nháy mắt dồn sức chửi ầm lên.
“Sevann! Ngươi mau cút trở về cho ta! Anh cả muốn chúng ta nhanh trở về, ngươi không cần lại chơi đùa!”
Đầu điện thoại bên kia Sevann sửng sốt ba giây, sau đó lần đầu tiên, cậu cố lấy dũng khí cự tuyệt mệnh lệnh của anh trai mình.
[Tôi không cần!]
“Ngươi nói cái gì?”William hoài nghi lỗ tai của mình có nghe lầm hay không? Đứa em trai bình thường luôn khúm núm không có ý kiến cư nhiên có lá gan nói không với gã?
[Tôi không cần trở về Scotland!] Sau đó, cậu lại cắt đứt điện thoại.
William thật sự bị chọc giận đến sắp điên, gã hít sâu, không muốn mình thật sự bị tên tiểu tử kia cấp khí đến hộc máu.
Sevann nghĩ mình thật sự trọng yếu như vậy sao?
Nếu không phải trong người cậu tốt xấu gì cũng còn chảy một nửa dòng máu cùng huyết thống với gã, gã đã sớm trực tiếp phái người đi giết cậu, thế nào còn có thừa kiên nhẫn nói điện thoại như vậy?
Shinmura Taru ở một bên tò mò nhìn, khi hắn thấy William lần thứ ba cầm lấy điện thoại, trong lòng không khỏi bắt đầu thấy buồn cười.
Nếu đối phương thật là mèo nhỏ kia, cậu thật đúng là sẽ chọc người khác sinh khí a!
Bất quá, này nam nhân cùng mèo nhỏ của hắn là quan hệ gì?
Chẳng lẽ là tình nhân sao?
Shinmura Taru nguyên bản tò mò đánh giá, ánh mắt dần xuất hiện sát ý.
Nếu nam nhân ngoại quốc kỳ quái này thật là tình nhân của mèo nhỏ…. Tuyệt đối đừng mong hắn đem mèo nhỏ trả lại cho gã!
Mèo nhỏ là của hắn!
Điện thoại lại gọi đi, lần này William cố gắng đem giọng nói chậm lại, muốn bản thân tận lực bình tĩnh, tuy rằng trên trán gã gân xanh đều nổi lên hết.
“Sevann, ngươi đừng náo loạn, tên bắt cóc ngươi ta đã bắt đến đây ……” Gã đau đầu nhu nhu mi tâm của mình,”Ngươi mau cút trở về cho ta, ta không nghĩ ở Nhật Bản xảy ra tai nạn chết người!”
Nếu tên tiểu hài tử chết tiệt này không trở về, gã chỉ sợ mình thật sự sẽ đem tức giận trút lên trên người nam nhân không hay ho kia, làm cho hắn chết rất khó xem.
[Anh bắt Shinmura Taru?] Sevann kinh ngạc.
Tại sao có thể như vậy? Cậu vẫn nghĩ người William tìm được trước tiên sẽ là mình? Như thế nào sẽ tìm được Taru?
Trừ phi…… Sevann vô cùng căng thẳng, trừ phi có người tiết lộ hành tung của cậu, nhưng lại đem Taru khai ra!
Đáng giận! Đáng giận! Cậu lập tức biết ngay là ai làm ra loại chuyện này!
Thật không ngờ người kia cư nhiên quá phận như vậy! Uống rượu thua thì dùng loại phương pháp này báo thù cậu sao? Thật sự là xú nam nhân không có độ lượng!
“Shin…… Shin cái gì? Mẹ nó! Tên người Nhật Bản thật khó đọc! Tóm lại ngươi nhanh cút về cho ta, đến lúc đó bọn cướp này lại muốn xử trí như thế nào, xem chúng ta chính mình giải quyết hay là giao cho cảnh sát Nhật Bản, hay…… Uy? Uy uy? Vương bát đản! Lại cúp điện thoại! Tiểu tử chết tiệt, xem ta hảo hảo sửa chữa ngươi như thế nào!”William dùng sức đem điện thoại một phát ném đi. Điện thoại vô tội rơi thất linh bát lạc xuống đất, từ nay về sau không bao giờ dùng được nữa.
Gã xoay người, hung tợn nhìn Taru.”Hừ, chờ ta nhìn thấy Sevann, đến lúc đó xem ta sẽ hảo hảo xử trí ngươi thế nào!”
Cho dù nghe không hiểu tiếng Anh, nhưng theo như giọng nói kia, Taru cũng hiểu được đó là uy hiếp.
Chính là dùng hắn uy hiếp cái gì? Uy hiếp mèo nhỏ của hắn sao?
Shinmura Taru ở trong lòng vụng trộm cười lạnh, nam nhân ngoại quốc này, chẳng lẽ gã không biết tốt nhất không nên đắc tội hắc đạo Nhật Bản sao? Công ty Nagaikiji danh hào vừa nói ra, ngay cả Yamaguchi-gumi*** cũng phải phải lễ nhượng ba phần a! Chỉ cần hắn xảy ra chuyện, người của công ty tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nam nhân này, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, cũng sẽ bắt gã đền mạng!
Bất quá, hắn trước mắt không vội bại lộ thân phận của mình. Tạm thời trước hết phải xem, nam nhân ngoại quốc này cùng mèo nhỏ của hắn rốt cuộc là có quan hệ gì?
****************************
[**] năm màu chính: vàng, xanh, đỏ, trắng, đen.
[***] Yamaguchi-gumi là tổ chức yakuza lâu đời nhất, kinh tế mạnh nhất và tổ chức hoàn hảo nhất Nhật Bản. Nó có khoảng 700 phân đàn với 25.000 “giáo chúng” rải khắp Nhật Bản, mở chi nhánh ra nước ngoài, nhất là châu đại dương và Bắc Mỹ.