Bạch Miêu

Chương 3




“ Sếp hôm nay tâm tình dường như không tốt lắm.” Tiểu thư kí đối với nam nhân cao lớn trước mắt nhỏ giọng dặn dò.

Takahashi một thân tây trang thẳng, khuôn mặt luôn luôn đứng đắn lộ ra biểu tình nghi hoặc.

Tâm tình không tốt?

Shinmura rất ít khi tâm tình không tốt. Nói đơn giản, hắn căn bản lười vì sự tình gì mà thương tâm khổ sở. Bình thường nếu có người dám gây sự với hắn, hắn chỉ cần động mấy ngón tay, tự nhiên sẽ có người giúp hắn đem phiền toái xử lý. Hắn căn bản không cần phải “tâm tình không tốt “.

“ Tôi vào xem.” Takahashi buông một đống tư liệu, đẩy cửa ra.

Đây là toà nhà cao tầng nhất ở Shinmire, vừa đến tầng mười lăm là khách sạn năm sao cấp, các tầng khác đều thuộc tài sản của công ty Nagaikiji.

Công ty Nagaikiji ở giới hắc đạo Nhật Bản tiếng tăm lừng lẫy, tuy rằng bề ngoài nó cùng các công ty bình thường ở Nhật Bản không khác, có kiện toàn viên công cùng chế độ bảo hiểm, hàng năm cũng đúng hạn giao nộp thuế kim khổng lồ, nhưng nghề nghiệp của nó vẫn là bí mật;những nhân vật quan trọng liên quan đến công ty Nagaikiji vẫn là ẩn số.

Có người nói, công ty Nagai Kiji là một tổ chức vận tác trung gian ở hắc bạch lưỡng đạo; Cũng có người nói, công ty Nagaikiji chỉ có ba người chủ trì sở hữu sự vụ; Nói ngắn lại, công ty Nagaikiji có địa vị hết sức quan trọng, đừng chọc cũng đừng gây sự, bằng không kết cục nhất định thực thảm.

Mà Takahashi lại còn là luật sư cố vấn ở công ty Nagaikiji, anh là một nhà luật sư nổi danh ở Sở sự vụ, chuyên xử lý các vấn đề pháp luật của công ty Nagaikiji — dù sao bọn họ làm sinh ý có chút “không giống người thường “, có đôi khi thực cần luật sư hỗ trợ.

Anh đẩy cửa ra, liền thấy một hắc y nam nhân trên mắt có hai vòng đen, đang phiền não hút thuốc.

“ Taru, khó được thấy tâm tình cậu không tốt như vậy.” Takahashi nét mặt nghiêm túc biểu lộ ý khẽ cười, tựa hồ đối với vẻ mặt nôn nóng của nam nhân trước mắt cảm thấy rất thú vị.

“Hừ!” Shinmura Taru hừ lạnh một tiếng, nhìn ra được tâm tình xác thực không tốt.

“Phát sinh sự tình gì?”

“Bị mèo cắn.”

“Ác?” Takahashi rất hiếu kì,thế nào có mèo lá gan lớn như vậy, cư nhiên dám cắn Shinmura Taru? ”Không phải mèo?” Sẽ không phải một tiểu thư mạnh mẽ nhà nào đó đi?

“Nhặt được trên đường.” Không, phải nói là chính nó tự đến.

“Sao lại thế? Nói rõ ràng.”Takahashi hứng thú càng ngày càng đậm.

Shinmura Taru đem sự tình nói sơ lược một lần.

Takahashi càng nghe càng tò mò ”Cậu thật sự đem về nhà?”

“ Tôi vốn là muốn đem cậu ta ném tới cục cảnh sát, nhưng……” Shinmura Taru ngừng một chút.

Nhưng không biết vì cái gì, hắn nhìn đôi mắt mèo xanh thẫm mang theo tia chờ đợi kia, tâm không thể hạ xuống, thậm chí ngây ngốc đem Fujiki mang về nhà, còn đem phòng ngủ của mình tặng cho cậu ngủ.

“Bình thường cậu gặp được loại người quấn chặt này không phải đều dùng phương pháp chiếu lão sao?” Chính là đem người đánh bất tỉnh, sau đó ném xuống vịnh Tokyo, làm sao phải hoảng hốt như vậy mời người về nhà?

“Tôi biết!” Shinmura Taru cơ hồ chỉ dùng rống để đáp vị bằng hữu luôn tìm phiền toái cho hắn.

Hắn cũng thực phiền a! Trời biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hắn vừa thấy đôi mắt mèo xanh thẫm kia liền hoàn toàn không có cách, luyến tiếc tựa như chính mình vứt bỏ một tiểu bạch miêu giống nhau.

Cái loại cảm giác này…… Rất khó hình dung, có chút như là cảm giác tội ác, lại mang chút không muốn buông tha ;Đương nhiên, cũng là bởi vì hắn chưa từng có qua loại cảm giác này, cho nên căn bản không biết nên hình dung như thế nào. (ầy, nói thẳng ra là xót mèo cưng của anh đi)

“Bất quá, tôi rất hiếu kì là, cậu như thế nào bị mèo cắn?” Takahashi có vẻ để ý điểm ấy. Theo anh biết, Shinmura Taru đối nam nhân hẳn là không có hứng thú, như thế nào sẽ làm chuyện để mèo nhỏ đó cắn hắn một ngụm?

Shinmura Taru mặt lập tức trầm xuống, tựa hồ căn bản không muốn nghĩ đến chuyện này.

Cái này, Takahashi cũng có hứng thú, nhưng anh biết rõ tốt nhất đừng truy vấn những vấn đề thuộc nguyên tắc bảo mật của hắn, cho nên anh chính là nhún nhún vai, lộ ra một bộ dáng từ chối cho ý kiến; Bất quá tâm tư anh thật có hứng thú với bé mèo nhỏ kia. Thật muốn xem là ai có mị lực lớn như vậy, cư nhiên có thể làm cho Shinmura Taru mang về nhà quá một đêm còn không bị đá văng ra.

Shinmura Taru ngày đó buổi tối cố ý đã khuya mới về nhà, hắn chết cũng không thừa nhận chính mình là không nghĩ đối mặt với tiểu mèo đực phát tình kia, hắn chính là trước tiên ở bên ngoài nghĩ một lý do tốt đuổi người đi, miễn cho về nhà mèo nhỏ kia lại bò lên người hắn, khiến cho hắn phiền không hết phiền, đầu tức giận đến rối tinh rối mù, thế nào còn có khí lực nghĩ sự tình?

Nói đến mèo nhỏ quấn lấy người kia hắn còn sinh khí!

Đêm qua cậu không biết có phải động dục hay không, liên tiếp hướng trên người hắn cọ xát, đồng tử xanh thẫm cơ khát nhìn hắn……Kỳ thật cái loại ánh mắt này cũng không thể nói là cơ khát, ngược lại vẻ mặt như là mèo con muốn được đến chủ nhân ca ngợi sủng nịch. (đấy là do anh nghĩ bậy đấy nhớ = =)

Nhưng hắn một đêm trước không ngủ đủ, mệt muốn chết. Cậu cọ lên tay hắn, lại bị hắn dùng lực đẩy ra. Nhưng cậu hiển nhiên không biết chữ “hết hy vọng“ viết như thế nào, cả đêm quấn quít lấy hắn.

Sau hắn phát cáu, rõ ràng đánh một quyền qua. Một buổi tối, cậu không biết bị hắn tấu mấy quyền, còn liên tiếp bị hắn từ trên giường ném xuống. Cuối cùng cậu phát hỏa lớn, nắm lên cánh tay của hắn hung hăng cắn một phát!

Đáng giận! Không nghĩ tới “mèo“ cắn người cũng đau như vậy!

Shinmura Taru oán hận nhìn vết thương trên cánh tay, nghĩ rằng buổi tối hôm nay con mèo chết tiệt kia nếu dám động dục nữa, hắn nhất định không buông tha cho cậu!

“Tôi đã về!”

Về nhà, mở cửa ra, Shinmura Taru không bình tĩnh hô, sau đó bắt đầu đếm giây.

Một giây, hai giây, ba giây.

Phịch một tiếng!

Cửa phòng bị phá ra, chỉ thấy một bóng người bọc ga giường màu trắng lập tức vọt tới cửa, không chút nghĩ ngợi liền nhảy lên trên người Shinmura Taru, đôi mắt màu xanh lục đáng thương hề hề nhìn hắn.

“hảo vãn.” Fujiki không tự nhiên gọi hắn, trong giọng nói có chút ai oán, đáng thương như mèonhỏ bị chủ nhân bắt ở nhà trông nhà.

Shinmura Taru mặt không chút thay đổi đẩy Fujiki ra, cố ý nhìn đồng hồ.”Rất nhanh, ba giây liền xuất hiện.”

Trời biết đêm qua Fujiki quấn chặt lấy hắn, cơ hồ ngay cả một giây cũng không nguyện ý tách ra. Buổi tối hôm nay ba giây coi như ngắn!

“Ôm tôi, ôm tôi, ôm tôi,ôm tôi……” Fujiki giống một con mèo làm nũng đến vô pháp vô thiên, bất chấp tất cả liền bổ nhào vào trên thân mình cao lớn của Shinmura Tara, hai tay hai chân ôm lấy hắn, tựa như một con gấu Koala ôm gốc cây Bạch Đàn.

“Xuống dưới.” Shinmura Taru rất kiên nhẫn nói.

“Không cần.” Fujiki lắc đầu, bĩu môi kháng nghị.

“Xuống dưới.” Shinmura chỉ cảm thấy kiên nhẫn đã muốn vơi đi một nửa.

“Ôm tôi.”

“Cậu xuống dưới cho tôi.” Nga ác, kiên nhẫn đã muốn không còn.

“ Anh không ôm tôi, tôi liền……”

Shinmura Taru cảm thấy dây thần kinh bị kéo căn trong đầu đột nhiên chặt đứt, hắn không biết vì cái gì bản thân luôn luôn lạnh lùng sau khi bị con mèo nhỏ này trêu chọc vài cái, tựa như tòa núi lửa giống nhau, tính tình lập tức liền bộc phát ra, chắn cũng ngăn không được.

“Xuống dưới! Uy! Còn có, cậu quấn ga giường của tôi để làm gì? Quần áo của cậu đâu?”.

” Đem giặt sạch, tôi không có quần áo khác mặc.”

“Cậu có thể mặc quần áo của tôi! Hay là cậu muốn cởi sạch quần áo dùng sắc dụ tôi?”.

“Anh như thế nào biết?”

Fujiki nháy mắt mấy cái, biểu tình cũng không kinh ngạc nhiều lắm.

Oanh! Núi lửa rốt cục bùng nổ.

Tiểu tao hóa này! Cậu nhìn thấy ai cũng như vậy sao?

Đột nhiên có cỗ tức giận tràn tới, Shinmura quyết định hảo giáo huấn mèo nhỏ một chút, miễn cho cậu tương lai đi nơi nơi câu dẫn nam nhân khác!

Có ý niệm này trong đầu hắn còn không có lĩnh ngộ đến, kỳ thật là một loại dục vọng chiếm hữu rất mãnh liệt …….

Này mèo nhỏ chỉ có thể thuộc về hắn! Fujiki là hắn đem về, ai dám cùng cậu?

Mèo nhỏ cũng đừng nghĩ đi trêu chọc người khác, bởi vì hắn mới là chủ nhân của mèo nhỏ! (lúc nào ấy nhở = ‘ ‘ =)

Shinmura Taru ôm cổ Fujiki, nổi giận đùng đùng đi vào phòng.

Vừa đến phòng,

Shinmura Taru đem Fujiki ném lên trên giường thật mạnh.

Ngay lúc Fujiki nghĩ kế hoạch của mình rốt cục thực hiện được, rốt cục thành công đem nam nhân này dụ dỗ lên giường –

“Oa! Anh muốn làm gì?”

Vì cái gì hắn chẳng những không có đem ga giường cởi ra, ngược lại đem cậu bao mật thật kỹ càng, tựa như bánh chưng giống nhau? Hơn nữa, hắn còn đem cả người cậu bay lại, ghé vào trên đùi hắn?

Đây là cái tư thế kỳ quái gì? Muốn khẩu giao, miệng của cậu cách hai chân hắn trong lúc này cũng có chút quá xa đi?

Ba! Một tiếng vang lên!

“A!”

Một tiếng dùng sức phát đồng thời một tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên.

Shimura đánh cậu?

Ba! Lại một cái, hơn nữa lực rất mạnh. Fujiki đau

đến nước mắt đều ở hốc mắt chảy ra.

Đáng giận, đáng giận, đáng giận…… Từ nhỏ đến lớn không ai dám đánh cậu như vậy, nam nhân này cư nhiên dám……

Ba!

“A –” Lại một cái đánh thật mạnh, Fujiki bắt đầu không cam lòng vặn vẹo thân mình, lại thế nào cũng không thoát khỏi giam cầm của Shinmura Taru. Ủy khuất ẩn sâu trong lòng đột nhiên lúc này bộc phát ra, cậu điên cuồng muốn đứng lên, còn không phục khóc la:

”Buông ra, phóng…… A — buông…… Ô…… Phóng–”

Shinmura Taru sớm hạ quyết tâm, xuống tay không chút lưu tình, bằng không mèo nhỏ này không biết thời điểm nào mới có thể học tốt quy củ! Cho nên,hắn xuống tay hơi nặng một chút.

Ở thời điểm Fujiki giãy dụa, tấm ga màu trắng trên người bị rơi một nửa, lộ ra nguyên bản cái mông trắng nõn.

Shinmura Taru nhìn cái mông rất nhanh biến thành màu phấn hồng, nhan sắc chậm rãi sâu sắc……Hắn đột nhiên cảm giác toàn thân có chút nóng lên, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, xuống tay lực đạo có nhẹ một chút.

Fujiki đã muốn khóc thét mệt mỏi, bờ vai của cậu vừa kéo vừa kéo, cổ họng cũng kêu khàn khàn, cơ hồ ngay cả nói cũng nói không nên lời.

“Còn dám không có việc gì liền la hét muốn lên giường, muốn tìm người ôm?”

Shinmura Taru thanh thanh yết hầu, che dấu thanh âm của mình không biết khi nào thì trở nên khàn khàn.

Fujiki thân thể đột nhiên cứng ngắc một chút,sau đó mới chậm rãi không tình nguyện gật đầu.

“Biết là tốt rồi.”

Shinmura Taru nhìn cái mông triển lộ ở trước mắt mình, nhìn thấy bộ dáng sưng đỏ kia, trong lòng cũng có chút không nỡ, kìm lòng không được lấy tay khẽ vuốt nơi sưng đỏ kia.

Fujiki hoảng sợ, cả người lại một trận khẩn trương. ”Đau quá, không cần……” Cậu nhịn không được mở miệng ngăn cản, thanh âm lại nghẹn ngào.

Đáng giận, thật sự đau quá! Nam nhân này như thế nào xuống tay nặng như vậy? Cậu đại khái vài ngày cũng không thể hảo hảo ngồi xuống.

“Nhu một chút sẽ không sao ……”

Thanh âm Shinmura Taru dị thường khàn khàn cũng không khiến cho Fujiki chú ý, cậu chính là vô lực ghé vào trên đùi hắn, hấp cái mũi đỏ bừng, trong lòng cực ủy khuất. Thẳng đến khi Shinmura Taru ở trên cái mông sưng đỏ của cậu nhẹ nhàng vuốt ve, mang đến một loại cảm giác khác thường, cậu mới hồi phục tinh thần lại, nhịn không được nhẹ giọng rên rỉ.

Sau đó, cậu cảm giác được nam nhân ôm mình toàn thân cứng ngắc một chút.

“Đau không?”

Khi nào thì thanh âm của Shinmura trở nên khàn khàn như vậy?

Fujiki nghĩ quay đầu lại xem, mới động một cái, bàn tay khác ngăn tay

cậu lại sau cổ, không cho cậu đứng dậy; Cậu hơi chút giãy dụa trong chốc lát, cũng lại thôi.

Cậu biết Shinmura sẽ không đối với chính mình thế nào, hơn nữa đánh đều đánh qua, xử phạt qua hẳn là sẽ không việc gì đi? (ờ, hi vọng thế = =)

Tay Shinmura ở trên đầu nhũ sưng đỏ của cậu nhẹ nhàng vuốt ve.

Cái loại bị đánh đau đớn rồi lại bị nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa này, mang theo một cảm giác tê dại kỳ dị ; Theo tay hắn càng ngày càng nặng, cỗ cảm giác kỳ dị kia lại dần dần thay đổi, thành một loại khoái cảm cậu chưa bao giờ thể nghiệm qua.

Cậu nhịn không được lại rên rỉ, thân mình nhẹ nhàng vặn vẹo, sau đó cậu nhận thấy được ở giữa mông mình, cũng chính là hai chân Shinmura Taru trong lúc đó, có một cổ lửa nóng cứng rắn gì đó chạm vào mình.

Đó là……

Cậu muốn quay đầu lại, tay Shinmura vẫn không nặng không nhẹ đè nặng tay cậu sau cổ, cậu chỉ có thể hơi hơi nghiêng đầu, làm cho hô hấp của mình thuận một ít.

Loại cảm giác tê dại ở mông này càng ngày càng mãnh liệt, giống như dòng điện chạy qua người, thậm chí chảy tới hạ phúc cậu, làm cho cậu nhịn không được lại vặn vẹo thân mình một chút, dục vọng giữa hai chân trong lúc đó cùng vải dệt trực tiếp ma sát sinh ra khoái cảm làm cho cậu nhịn không được lần nữa lặp lại động tác một lần nữa.

“Cáp a…… Ân……” Tiếng thở dốc của cậu càng ngày càng nặng, mang theo giọng mũi rên rỉ quanh quẩn ở trong phòng. Fujiki hảo muốn bắt trụ cái gì đó một chút, lại cái gì cũng bắt không được, chỉ có thể theo bản năng cắn ngón tay mình, theo giữa ngón tay tràn ra một tiếng rên rỉ mê người.

Hảo, thật thoải mái……

Vì cái gì ban đầu đau như vậy, hiện tại lại thoải mái thế này?

Cậu không phải là thích bị người ngược đãi, thích cảm nhận sâu sắc biến thái?

Nhưng mặt khác, cái dạng này dường như là một loại sủng nịch……

Cậu rất thích cảm giác được bàn tay to của Shinmura ở trên người mình âu yếm, dường như hắn thực luyến tiếc vừa rồi đã đánh cậu mạnh như vậy……

“A…… Shin, Shinmura……Không cần…… Tôi……” Cậu cơ hồ muốn khóc ra, ngón tay cơ hồ cũng bị chính mình cắn nát.

“Không cần cái gì?”

Shinmura Taru rốt cục buông tay cậu ra,” Cậu thật sự không cần sao?”

” Không, không cần……”

Cậu quay đầu, đôi mắt màu xanh lục tràn ngập hơi nước, tựa như mèo nhỏ đột nhiên mất đi âu yếm của chủ nhân.

Đừng có ngừng……Không cần rời cậu đi……

Fujiki giãy dụa bò lên, ngốc muốn hôn Shinmura; mái tóc màu đạm kim giờ phút này hỗn loạn dán ở trên trán, thêm đôi mắt màu xanh ngập hơi nước kia, thật mê người nói không nên lời.

Dáng người cậu da thịt trắng nõn cùng không có một vết sẹo, làm cho Shinmura Taru luôn luôn đối nam nhân không có hứng thú cũng nhịn không được nhãn tình sáng lên.

( = ____ =)

Thật khá, tựa như một tiểu bạch miêu tao nhã.

“Ô……” Fujiki nổi giận lung tung hôn môi Shinmura Taru, không có kinh nghiệm gì, cậu chỉ biết hôn môi hẳn là hai người miệng đối miệng, còn sau đó…?

Shinmura Taru cười khổ một tiếng, đẩy ra Fujiki, lau đi miệng đầy nước miếng.”Đứa ngốc, hôn môi phải đem miệng mở ra……” Nói còn chưa nói xong, Fujiki rất có tinh thần học tập lại đem đôi môi tựa như cánh hoa hôn lên môi hắn, lần này cậu không quên đem miệng mở ra, thậm chí lớn mật cắn môi Shinmura một chút.

Shinmura Taru gầm nhẹ vài tiếng: ”Mèo nhỏ ***……”

Hắn một tay giữ chặt gáy Fujiki, đưa môi cậu gắt gao áp vào môi mình, đầu lưỡi cuồng dã không kiêng nể gì xâm nhập khoang miệng mềm mại ẩm ướt của đối phương, bắt giữ cái lưỡi trúc trắc không có kinh nghiệm cùng giao triền trêu đùa; Mà hai người không kịp nuốt nước bọt, ở giữa đôi môi phát ra tiếng vang *** mĩ ái muội. Shinmura Taru dùng tay khác cởi bỏ khóa kéo quần của mình, đem vật đã sớm dâng trào phấn chấn bừng bừng kia khẩn cấp giải thoát khỏi trói buộc. Hắn dùng tay đem hai người chạm vào nhau ma sát cùng một chỗ, bởi vì hưng phấn mà chất lỏng chảy ra thành bôi trơn tốt nhất. Bàn tay của hắn rất nhanh ở trung tâm dục vọng của hai người cao thấp vuốt ve, từng đợt khoái cảm kích thích như dòng điện chạy dọc toàn thân.

“A…… Cáp a……” Khoái cảm quá lớn làm cho Fujiki cơ hồ không thể hô hấp, cậu rời đi môi Shinmura, từng ngụm từng ngụm hô hấp, thỉnh thoảng mang theo tiếng rên rỉ ngọt nị mê người, vang lên ở bên tai Shinmura.

“Không…… Từ bỏ…… A……Hảo bổng……” Fujiki không tự giác phun ra tiếng Anh, có đôi khi lại tiếng Anh, tiếng Nhật hỗn loạn,có đôi khi không thành câu, chính là giống như âm thanh nức nở của mèo nhỏ giống nhau, tinh tế rên rỉ.

Không được, cậu chịu không nổi!

“Ô……” Cậu cắn một ngụm ở trên vai Shinmura, thân mình căng thẳng, rốt cục đạt tới cao trào.

Shinmura Taru bị cậu cắn mạnh phục hồi lại tinh thần, chính mình không tự giác căng thẳng, làm ngay cả hắn cũng đến cao trào.

Sau cao trào hai người đều có chút hoảng hốt, chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ giao triền lẫn nhau, không phân rõ ai là ai.

Fujiki giật giật thân mình, giống như mèo Ba Tư ở trên người Shinmura, một mặt nhẹ nhàng dụi đầu, như là làm nũng.

“Ôm tôi…… Không cần buông……”

Shinmura Taru thật sự rất muốn nói cậu cút ngay!

Nhìn xem mèo nhỏ này đối với mình làm cái gì?

Cậu cư nhiên…… Cư nhiên……

Đáng giận! Hắn vốn là muốn hảo trừng phạt mèo nhỏ không nghe lời này, như thế nào lại biến thành như vậy? Nhìn vẻ mặt Fujiki thỏa mãn,hắn liền nhịn không được có cảm giác, chính mình cầm giữ không được.

“Tránh ra.” Hắn cố ý giả bộ lạnh lùng, nhưng thân thể lại phản bội ý chí của hắn. Tay hắn như trước gắt gao ôm Fujiki, một bàn tay thậm chí còn nhẹ nhàng vuốt ve cái mông bị đánh đau.

“Không cần.” Fujiki được một tấc lại muốn tiến một thước, ôm càng chặt.

“Tránh ra!” Hắn rống lên.

Nhưng Fujiki chính là hơi chút nghiêng đầu, như trước không có rời đi.”Ôm tôi”

“Cậu để làm gì vẫn muốn tôi ôm? Cậu cũng hơn hai mươi. Chẳng lẽ lúc nhỏ cũng chưa từng được người ôm sao?”

Fujiki thành thực gật đầu.

Cậu chính là một đứa trẻ không ai cần. Những người lớn nhìn cậu sắc mặt luôn có chút kỳ quái, không phải hân hoan, cũng không phải phẫn nộ; Về sau cậu lớn lên, mới biết được sắc mặt như vậy gọi là “đồng tình “.

Không ai thương cậu, bọn họ chính là đồng tình cậu mà thôi.

Cho dù về sau cậu lại bị đưa trở về, cuộc sống quá đẹp đẽ quý giá, cậu cũng chỉ bất quá như một chú chim nhỏ bị nhốt ở nhà giam xa hoa thôi. Làm sao cũng không thành, cũng không có người quan tâm cậu, chỉ có người hầu đúng giờ sẽ vì cậu đưa tới thức ăn mà thôi.

“ Quần áo của tôi bẩn.”

Shinmura Taru như trước ý đồ giả bộ dáng lãnh khốc.

Nhưng Fujiki căn bản không thèm nhìn hắn. “Tôi mệt mỏi, ôm tôi.”

“ Cậu không phải cũng sẽ chỉ nói mấy câu nói đó a?” Shinmura không khỏi tức giận rống lên, lại không thể nề hà ôm cậu đặt lên trên giường.

Fujiki từ từ nhắm hai mắt, ngã vào trong ngực hắn, sau đó cười khẽ.

“Tôi nói cho cậu, ngoan ngoãn đừng lộn xộn.

Bằng không tôi chờ một chút thật sự sẽ đem cậu ném ra bên ngoài!”

Shinmura Taru một mặt nhớ kỹ, một mặt bàn tay to duỗi ra lấy ga giường che khuất thân mình trần trụi của Fujiki.

Mèo nhỏ rốt cuộc là làm sao? Vì cái gì cậu rõ ràng là một bộ dáng người gặp người thích, như thế nào rất giống một con mèo nhỏ đáng thương không có người yêu?

Hơn nữa…… Cậu tựa hồ còn nhận định mình?

Tuy rằng cậu “nhận định“ dường như có điểm là lạ ……

Bất quá ít nhất cho tới bây giờ, hắn còn không

thực chán ghét mèo nhỏ, chỉ cần cậu không cắn người thì tốt rồi.

**************************

[tiểu Xứng]: Anh

Shinmura tí nữa xơi em nó rồi. Nhưng mà…quãng đường “ăn sạch” vẫn xa lắm =)))