Bạch Mã Hoàng Tử

Chương 57




"Hai bà sao vậy? Nói xấu tui à??"

"Nói xấu bà chi cho mệt.. Ehh.. mua đĩa gì đó??"

Rồi Diệu và Mai chúi mũi vào xem mấy cái CDs,

tôi chỉ ngồi ngậm cái muỗng, nhìn Diệu mà thấy sao sao...

dù là nó vẫn là bạn của chúng tôi..

nhưng tôi cảm giác nó ko còn là nhỏ Diệu mà tôi đã chơi thân từ năm nhất Đại Học nữa.

"Ey.. ở đây chán quá!! Đi bar ko??"

"HẢ??"

Tôi và Mai đều đồng thanh la to khi nghe Diệu đề nghị,

nhỏ Diệu vẫn thản nhiên tiếp tục..

"Làm gì mà sửng sốt ghê vậy? Tụi học trò bây giờ còn biết, ko lẽ tụi mình ko biết?Hen!!"

"Đi vô đó làm chi hả bà??"

"Uống! tui buồn quá! Đi mà.."

"UH... đi thì đi. Tui có biết 1 chỗ.."

Tôi kéo mạnh vai của Mai, sao nó cũng hưởng ứng chứ?

nhỏ Diệu ngoắc anh phục vụ tính tiền 3 ly sinh tố..

"Mai.. bà cũng..?"

"Thôi chìu nó đi. Nó đang bức bối vì bà mà.."

"Huh?? vì tui á??"

Thế là, cả 3 đứa chúng tôi đi quán bar vào tối thứ bảy.

Tôi ko thích mấy nơi như thế này, nó ko hợp với tôi... thật sự là vậy..

nhưng vì Diệu, vì muốn nó giải tỏa nỗi niềm trong lòng,

tôi đã chấp nhận.

Chỉ có 1 điều tôi ko hề nghĩ tới, là chỗ mà Mai biết..

là cái chỗ mà DJ và tôi đã đến vào cái ngày chủ nhật tồi tệ của tôi.

Arghhh... Chính nó.

::Quán bar YK::

"Sao bà ko dzô?"

Mai hỏi giật, tôi đang đứng tần ngần ở ngoài khi tụi nó đã vào tới cửa.

tôi cảm thấy sờ sợ nơi này... nhưng rồi, tôi cũng theo nhỏ Mai vào.

Bên trong thật là ồn ào. argh!!

Tiếng nhạc dập ình ình bởi 4 cái loa to ở 4 góc của gian phòng,

người với người đông đúc ngồi tụm từng bàn 1,

ở quầy bar, 1 dãy người ngồi kín các ghế...

Thật khác với cái lúc tôi và DJ vào hôm ấy.. nó vắng tanh và im ắng.

"Uống rượu hen, mấy bà?"

"Thôi đi... bia được gòi."

Nhỏ Mai phản đối làm Diệu có vẻ cụt hứng,

nhưng Mai ko sai, rõ ràng bọn tôi hơi liều khi vào cái nơi như thế này...

giá cả ở đây là trên trời... dù Mai có là con nhà giàu có,

nó cũng ko phải loại ăn xài xa xỉ.

Cuối cùng, Mai gọi 4 chai bia Heineken. T__T

Diệu đã nốc gần cạn 2 chai.. +____+

Mai uống được phân nửa chai bia của nó..

còn tôi ko đụng tới giọt nào chỉ uống..nước suối và nhai đậu phộng..-__-

8h tối rồi. Bao giờ nó mới chịu về đây.

"Giang... tui.. rất giận bà. ghét bà..."

Diệu cầm chai bia hướng vào tôi, lè nhè lên tiếng..

tôi đang theo dõi 1 cô đang hát trên sân khấu nên ko nghe thấy,

chỉ khi Diệu hất mạnh cái chai trên tay nó khiến bia trong đó...

phụt ra và... đi thẳng vào mặt tôi.

O___o

Tôi quay phắt lại trong sự bất ngờ tột độ, ngơ ngác ko hiểu chuyện gì xảy ra,

nhỏ Mai cũng như tôi, nó tròn mắt nhìn Diệu và sau vài giây,

nó nhanh chóng cản tay Diệu lại..

"Bà xỉn rồi..."

"Nhỏ Giang, NÓ CÓ GÌ HAY? tại sao.. nó lại đối xử với tui như thế?? nó biết, tui chưa thích ai như thích Kiệt... tui yêu Kiệt..."

"Thôi đi, Diệu..."

"Bà ko biết sao, Mai... Giang... tui đã rất vui khi đi chơi patin với hắn.."

Rồi, Diệu bắt đầu khóc, tiếp tục nốc chai bia của nhỏ Mai trên bàn.

tôi chỉ im lặng và lấy khăn giấy Mai đưa lau mặt.

Nhỏ Diệu đang trút hết uất ức trong lòng.. như thế tốt hơn.

.........

Sau khoảng 15 phút xỉ vả tôi,

Diệu đòi về trong trạng thái ko còn chút tỉnh táo nào,

chân nó thậm chí ko thể đứng nổi 1 cách đàng hoàng.

"Giang, bà đi xe Diệu, tui chở nó về."

"Bà nói gì vậy? tui đâu có biết đi xe?"

"Trời ạh... tui thiệt bó tay với bà... thôi, đi xe ôm về đi, tui chở nó về, còn xe nó gửi ở đây."

"Uh.. cũng được."

Tôi và Mai cố vác nhỏ bạn đang say bét nhè ra ngoài sau khi tính tiền,

Mai lấy xe còn tôi thì đỡ Diệu chờ, nó cứ nói mãi "Tui ghét bà..Giang.. ghét"

.. TT___TT... "Xin lỗi.."

.........

Tôi ngồi phịch xuống bậc cửa bên ngoài quán bar mà ko vội đón xe ôm,

thật ra, những gì Diệu đã nói nhưng đấm vào ngực tôi,

vừa đau vừa nặng chịch.. có phải, tôi đã có lỗi với nó..

Ai đó đã nói, tình yêu là 1 thứ ko thể nhường nhịn... và bây giờ nó thực sự đúng với tôi.

Dù tôi luôn coi trọng tình bạn với Diệu và ko muốn gây buồn khổ cho nó,

tôi vẫn ko thể ko yêu hắn được. TT___TT

Whoa..

Tôi đứng dậy duỗi chân vì nó tê quá,

định đón xe ôm thì 1 bóng người lảo đảo đẩy cửa đi ra,

cái dáng ấy đã lọt vào mắt tôi và tôi ko thể ko nhận ra,

là anh. Bạch mã hoàng tử Quốc Lam của tôi!

Xem anh kìa, cái áo sơ mi xốc xếch bỏ ngoài quần,

đầu tóc thì rối, mắt thì lờ đờ... hic.. sao anh lại...

tôi vội chạy tới.

"Anh Lam.. sao anh..??"

"Huh..?? ai đây?.. cô bé nào đây?"

"Em, Giang đây mà... anh uống nhiều quá ko nhớ cả em ư?"

"Giang?.. ah.. Giang... cô bé có chiếc răng khểnh.. haha..dễ thương.. Giang!! Anh lại gặp em.. mình có duyên hén!!"

Anh ấy nói 1 hơi 1 hồi rồi khoác vai tôi cừơi ha hả. TT__TT

Thật chẳng ra làm sao cả.

Sao anh lại uống đến nông nỗi này hả, Hoàng tử của em?

*___*

Tôi cố gắng đỡ anh ra lề đường và gọi taxi..

tình hình này thì anh ko thể tự về được rồi.

"Cho tụi cháu tới chung cư Dinh An"