Bạch Mã Hoàng Tử, Chàng Ở Đâu?

Chương 8




Ariane yêu quý,

Cuối cùng cũng được về nhà, tớ kiệt sức rồi!!!

Chris đúng là kẻ không thể chịu nổi. Nói thẳng là không thể chịu nổi.

Chris là ông chủ của tớ. Và nhân tiện nói luôn, đó cũng là anh trai tớ nữa. Tớ không biết tại sao tớ lại không nói với cậu điều này sớm hơn. Chắc là bởi tớ sợ cậu thấy tớ quá ư phụ thuộc khi biết tớ làm việc cho chính gia đình mình. Bởi tớ còn làm việc với cả bố mẹ tớ nữa. Chris liên kết với họ, còn tớ là nhân viên của họ. Và thế là xong, thế là giao kèo được ký kết. Đây là một tình huống vô cùng khó khăn, lại càng khó khăn hơn nữa khi tớ chính là người phải làm mọi việc, nhưng tớ đành im tiếng trong lúc chờ đợi tìm được nơi nào đó tốt hơn. Chris đúng là kẻ lười biếng, chuyên chế và thiếu kiên định; nhưng anh ấy lại duyên dáng nên ai cũng yêu quý anh ấy. AI CŨNG YÊU QUÝ ANH ẤY. Tới mức mà thỉnh thoảng tớ phát buồn nôn.

Hồi tớ còn trẻ hơn bây giờ, Chris là tất cả trong mắt tớ: mẹ tớ, bố tớ, anh trai tớ và vú em của tớ. Tớ gọi anh ấy là Mamouli. Tớ còn nhớ cái ngày anh ấy yêu cầu tớ đừng gọi anh ấy như thế nữa, điều này khiến tớ bị tổn thương ghê gớm. Dĩ nhiên đó là bước ngoặt trong mối quan hệ giữa bọn tớ. Anh ấy sắp bốn mươi tuổi rồi.

Giữa Chris và tớ còn một ông anh nữa. Vì sức khỏe tinh thần của bản thân, anh trai thứ hai của tớ chọn cách không bao giờ làm việc cho gia đình. Cả hai anh ấy đều độc thân giống tớ.

Hôm trước cậu có nói đến số kiếp của bố cậu. Tớ không biết kiếp trước bố mẹ tớ làm gì nhưng hẳn họ phải bậy bạ ghê gớm lắm thì mới có ba đứa con như chúng tớ.

Ngoài chuyện đó ra thì tớ vừa biết một tin rất xấu: tớ đang rất hí hửng trước bữa tối với Harry thì David gửi tin nhắn cho tớ báo là Harry sẽ không tới. Cậu đoán xem tại sao nào? Vì anh ta phải ở nhà với Charlotte, cô bạn gái đang trầm uất của anh ta! Vừa mới chân ướt chân ráo trở về anh ta đã có bạn gái cơ đấy! Mà lại còn tự cho mình cái quyền được trầm uất nữa chứ. Tớ phát ngấy lên được.

Mọi chuyện xảy đến đúng thời điểm còn cách Ngày Lễ Tình yêu có tám ngày. Hồi tớ học cấp ba, có hẳn một hệ thống bảo đảm sao cho càng đông con gái nhận được hoa hồng càng tốt. Làm vậy sẽ tránh được trường hợp cậu cảm thấy không thoải mái, bởi nếu chẳng có thằng con trai nào tặng cậu hoa hồng khi cậu từ trường về thì cậu dễ muốn tự xử mình lắm. Tớ từng hứng chuyện này một lần rồi và tớ vẫn còn nhớ.

Giờ lại đến lượt Chris gây sự. Hẹn gặp cậu sau.

Justine

TB: tớ đã nghĩ nhiều đến lý thuyết những kẻ đối lập của cậu, tớ vẫn cần ít thời gian nữa để trả lời vì tớ tìm ra được vài phản dụ và tớ đang cố đưa ra ý kiến của riêng mình. Thế Big của cậu là ai, cậu có muốn kể tớ nghe không?

TTB: không có ngũ cốc ngoại lai ở Florida đâu, nên tớ tiếp tục ních đầy yến mạch.

J yêu quý,

Ông chủ trứ danh của cậu lại là anh trai cậu à??? Tớ vẫn chưa thể tin nổi.

Nói thẳng là tớ thấy động lòng trắc ẩn.

Tớ đang cố hình dung ra cảnh mình làm việc với bố mẹ, và quả là cực kỳ khó.

Nhất là khi mẹ tớ là kẻ bận rộn chung thân không bao giờ làm việc còn bố tớ thì là kỹ sư ở Trung tâm Nghiên cứu Khoa học Quốc gia. Tớ tự hỏi không hiểu họ có thể làm chung với nhau trong lĩnh vực nào. Và tớ không tìm được lời giải đáp, trừ tớ. Tớ thì chỉ biết thay mỗi pin đài. Vả lại tớ là con gái duy nhất. Nên tớ cứ thế mà cắm đài vào ổ điện thôi.

Chris là tên viết tắt của Chritopher hay Christian?

Tớ chỉ biết mỗi một người tên là Chris, đó là người gác cổng ở chung cư của bà dì đang sống tại New York của tớ, bà dì tớ từng kể với cậu ấy. Ông ấy là người Mexico, rất to lớn và có ria mép. Nom ông ấy giống trung sĩ Garcia. Mà tớ thì khó lòng liên tưởng nổi anh cậu với trung sĩ Garcia. Liệu ở Mỹ trung sĩ Garcia có phải cũng là một người râu ria to lớn không? Qua những câu chuyện “chừng mực về mặt chính trị” và liên minh vì các diễn viên da đen của cậu thì có lẽ ông ấy là người da đen... Cuối cùng thì tớ cũng sắp được gặp Bernado câm điếc mặc đồ đen.

Còn cái ả Charlotte khốn kiếp đã bám riết Harry nữa chứ.

Tớ đã nghĩ kỹ và tớ đoán được tại sao ả lại trầm uất:

Hôm trước, ả bị ngộ độc thức ăn và suốt đêm nôn mửa khắp nhà Harry. Sau khi gây ra cảnh hỗn độn khó tả, mãi đến năm giờ sáng ả mới ngủ thiếp đi được. Nhưng lúc năm giờ rưỡi, ả bị một cơn ỉa chảy dữ dội đánh thức và buộc phải ngồi trong toa lét đến tận chín giờ hơn.

Tất cả những chuyện đó xảy đến ngay sau một tuần hình thành mối quan hệ nên cậu dễ hiểu tại sao ả lại trầm uất hay đúng hơn là xấu hổ, còn Harry là một chàng trai tử tế, anh ta ở lại với ả tối qua để an ủi ả bởi ả cảm thấy mình không còn chút quyến rũ nào nữa. Nhưng suốt buổi tối, anh ta tự hỏi mình đã làm gì để phải hứng chịu điều này và liệu có thể mang toàn bộ tràng kỷ kia ra hiệu giặt là được không.

Ừ thì tớ đang luyên thuyên đấy, nhưng dù không phải là ả diễn trò thì câu chuyện giữa họ cũng còn trong trứng nước mà và chẳng có gì chứng minh được nó sẽ kéo dài.

Nếu cậu gặp Harry lần nữa thì việc gì mà cậu không chào anh ta chứ? Chẳng người đàn ông nào cưỡng nổi một cô gái xinh đẹp đâu, cậu sẽ sai toét nếu tỏ ra ngại ngùng.

Tớ hy vọng cậu cảm thấy khá hơn vì tớ thì đang tức điên đây.

Tối thứ Bảy bọn tớ buộc phải đến nhà Bérénice, cô nàng tổ chức tiệc sinh nhật cho bồ và bọn tớ chẳng có quyền chọn lựa vì cô nàng đã mời bọn tớ trước toàn thể gia đình nhân dịp sinh nhật bà nội tớ. Và dĩ nhiên ai cũng thấy chuyện đó thật đáng yêu. Vincent rất giận dữ, tớ cũng vậy, nhưng nếu bọn tớ không tới, thì chính tớ sẽ lại là người đóng vai xấu.

Ngày Lễ Tình yêu chỉ đơn giản là một cơ hội nữa để người ta làm đau nhau thôi. Và nó đặc biệt ác nghiệt đối với các cậu, những cô gái Mỹ độc thân tội nghiệp, bởi tớ biết ở nước cậu ngày lễ này quan trọng thế nào.

Ở Pháp ấy mà, cách đây vài năm còn chẳng có ai nhắc đến nó, thế mà dần dần, cùng với Halloween, nó trở thành mốt đấy, lý do thì tệ như nhau cả thôi: làm ăn. Bây giờ các cửa hàng hoa thì hốt bạc còn các nhà hàng thì làm hẳn thực đơn Ngày Lễ Tình yêu để có thể tăng giá gấp đôi. Đối với những người đang có tang hoặc đang sống cô độc, những dịp lễ hội chẳng là gì khác ngoài một con dao xoáy sâu vào vết thương của họ. Mà số này thì không ít đâu...

Tớ đã bảo Vincent là chẳng nên mất công tặng tớ hoa hoét làm gì vì bọn tớ không cần dự phần vào trò giả dối thương mại này. Tớ chân thành đấy nhưng thú thực là tớ cũng hy vọng anh ấy không nghe lời tớ.

Được rồi, trong khi chờ đợi thì cậu hãy TÍCH CỰC nhé, ta chẳng bao giờ biết được, có lẽ cậu thuộc số những cô gái được cưng nựng đúng tối 14...

Hôn cậu,

A.

TB: yến mạch trông giống cái gì? Tớ không ngừng nghĩ đến điều đó. Tớ biết hạt yến mạch. Món lúa mạch nghiền ấy mà, tớ từng ăn hồi tớ nhỏ xíu. Cậu vẫn chưa ăn yến mạch nghiền à? Hay rồi?

TTB: tớ hơi cảm thấy xấu hổ với mấy mối bận tâm ngu ngốc của tớ; cậu thì thực sự bỏ công bỏ sức ngẫm ngợi mấy thứ tớ viết cho cậu về các cặp đôi thế mà tớ lại trả lời trung sĩ Garcia với cả ngũ cốc... Sự thực là tớ sẵn sàng làm mọi thứ để không trở nên quá ám ảnh với ý nghĩ về buổi tối ở nhà Bérénice. Tớ với Vincent đã hứa sẽ oanh tạc bữa buýp phê của cô nàng. Điều này chắc sẽ chẳng khó khăn gì mấy nếu bữa buýp phê sắp tới cũng tú hụ như lần trước. Cô nàng ăn chay và chỉ uống nước ép cà rốt. Nên dĩ nhiên những người còn lại cũng phải làm tương tự.

“Ridge, anh tránh né em ư? Nhưng tại sao chứ?

- Em biết rõ mà: tình yêu giữa chúng ta là bất khả.

- Chẳng có gì là bất khả nếu chúng ta yêu nhau. Hãy quay lại với em và chúng ta sẽ tìm ra cách thuyết phục họ!”

Ôi chẳng đúng gì cả...

- Con tưởng là mẹ muốn đến rạp chiếu phim kia mà!

- Con chờ đã nào, sắp hết rồi!

Mẹ tôi chỉ đơn giản là bị bộ phim truyền hình kia ám ảnh và bị hút vào màn hình ti vi như một cô bé con đứng trước Nàng Bạch Tuyết...

Tôi ngồi gần bà trên trường kỷ, và lại nghĩ đến câu hỏi của Justine: “Big của cậu là ai, cậu có muốn kể tớ nghe không?” Tôi đã thận trọng tránh đưa ra câu trả lời trong bức thư gần đây nhất. Thực sự là tôi không biết điều gì khiến mình khó chịu nhất nữa: nghĩ lại tất cả những chuyện đó hay tóm tắt một câu chuyện tình đã bị tối giản thành giai thoại về một kẻ thất bại.

Tôi liếc mắt quan sát mẹ tôi, và tôi như thấy lại buổi tối tháng Năm ấy khi bà rủ tôi cùng bà đến một buổi tiệc khai mạc triển lãm tranh...

- Con sẽ đi, nhưng chỉ vì mẹ nằn nì thôi đấy.

Tối hôm ấy đúng là cực hình. Tôi không thoải mái nổi trong cái thế giới thượng lưu kiểu đó, còn bà thì lại quá thoải mái. Hơn nữa, cái mà mẹ tôi gọi là buổi tối giữa các cô gái với nhau chỉ có tác dụng khiến chúng tôi nhớ ra chúng tôi khác nhau đến mức nào. Thôi được rồi, cụm “chúng tôi nhớ ra” chỉ đúng khi mẹ tôi chịu bỏ công bỏ sức tự vấn về mối quan hệ của chúng tôi.

Tôi không thích nghệ thuật đương đại cho lắm, tôi dửng dưng trước những bức tranh được trưng bày và thực sự cảm giác như mình lạc lõng giữa những con người dạt dào cảm hứng trước nhõn một cái chấm xanh nhạt nhòa.

Tôi nhìn hồi lâu bóng dáng một gã. Trò đoán ai đấy từ phía đằng sau thật vui. Luôn có thứ gì đó trong cách họ đứng ngồi, một thái độ gì đó qua mùi hương trên người họ, thái độ của những con người tự biết mình xinh đẹp.

Trung thành với chính bản thân mình, mẹ tôi cứ lượn quanh một cách vui vẻ và tìm cách đưa ra những lời bình phẩm trí tuệ về mấy bức tranh. Trong vòng năm phút, bà đã thành công trong việc khiến hết thảy mọi người chú ý đến mình, trong đó có cả đám đàn ông quyến rũ, dù lúc tới đó bà chẳng quen biết ai nhưng một lúc sau bà đã như ở nhà mình còn mọi người là khách mời của bà.

Tôi chuyển hướng sang bàn buýp phê, cần phải thật chú tâm mà tôi thì chẳng còn thích thú gì với các màn trình diễn của mẹ từ lâu lắm rồi.

Có hàng dãy bánh kem mặt láng ngon tuyệt đang đón chờ tôi và tôi có thể bắt tay ngay vào việc. Tôi tự hỏi tại sao những người bán hàng theo đơn đặt lại miệt mài làm chừng ấy chiếc bánh kem mứt nhỏ xíu trong khi chúng chẳng hấp dẫn nổi ai. Trừ những người tới sau khi đám bánh kem mặt láng đã hết nhẵn và không còn lựa chọn nào khác.

Tôi đang chén tới hàng thứ ba, hình như thế, tôi cũng không đếm nữa, tôi quá ư bận tâm xem nên chọn chiếc nào, thì ai đó bấu mông tôi.

- Mẹ nghĩ mẹ hiểu con gái mình, nhưng phải đến khi tận mắt chứng kiến cách cư xử của con trong một bữa tiệc buýp phê thì mẹ mới hay còn cả tá điều mẹ chưa biết về con!

Nói bằng giọng điệu khác, điều đó có thể khiến tôi hy vọng có được một cái nhìn nội quan trong tương lai, nhưng bà đã nhìn đi chỗ khác và mọi chuyện sẽ chẳng thể đi xa được nữa.

- Mặt con vẫn còn vết kìa! mẹ tôi cười ồ lên, nom bà thật hoàn hảo trong bộ đồ bằng lanh trắng, một nhóm người đang ra hiệu cho mẹ tôi lại gần họ.

- Lại đây nào, mẹ mới quen mấy người bạn dễ thương lắm!

- Con phải tìm cách lau vết bẩn trước đã.

Tôi quệt quệt, quệt quệt, nhưng vết bẩn vẫn không hết thế nên tôi kết luận rằng chính tôi mới là kẻ phải biến đi. Chưa kể chiếc khăn giấy màu xanh mà tôi vừa dùng đã để lại vệt trên chiếc juýp màu be của tôi.

Kinh khủng.

Tôi vừa lại gần chỗ mẹ vừa cố dùng cái túi xách che vết bẩn, điều này khiến tôi bước đi chẳng khác gì con cua...

- Con yêu, lại đây để mẹ giới thiệu con: Ariane, con gái tôi, Thomas Holt, nghệ sĩ tài năng đang được vinh danh và các bạn mình là Gilles và Marie Dabban...

Mẹ kiếp, gã đàn ông đẹp trai đứng quay lưng vừa nãy là họa sĩ. Vả lại tôi có lý: nhìn trực diện trông gã cũng đẹp trai.

- Chúng tôi chuẩn bị đi ăn tối, cô đi cùng chứ?

Với vết bẩn to tướng và cái túi xách dính chặt vào đùi tôi một cách ngu ngốc kia ư...

- Ờ, vâng, tôi phải làm vài việc trước đã, nhưng tôi sẽ đến gặp quý vị ngay.

Tôi quay về phía mẹ và thì thào:

- Cho con mượn ô tô, con phải về nhà thay đồ!

Tôi tóm lấy chùm chìa khóa rồi chạy mất.

Tôi vừa trèo vào ô tô thì thiết bị chống trộm khởi động và một tràng còi inh tai khó chịu vang lên khắp khu phố... Mẹ kiếp, mã số, mẹ tôi có thể chọn mã số là gì nhỉ... Tôi thử hú họa ngày sinh của mình nhưng không được, thậm chí tôi còn có cảm giác tiếng còi đang trở nên to hơn. Tôi quyết định quay lại phòng triển lãm và gặp cả cái nhóm ấy trên vỉa hè. Tôi bắt kịp mẹ tôi, bà hét mã số lên cho tôi nghe (ngày sinh của bà, lẽ ra tôi phải nghĩ đến điều này chứ) và tôi lại quay lại chỗ đậu xe. Phù, giờ thì được rồi, còi báo động đã tắt.

Tôi vừa phóng như bay về nhà vừa tự hỏi phải thay cái juýp này bằng cái nào bây giờ, cái được thay thế ấy phải khá tương đồng cái này để không ai nhận ra tôi thay đồ... Được rồi, sẽ ổn thôi, tôi có những chiếc juýp đồng bộ khác. Nhưng chúng lại không hợp với áo trên cho lắm. Thế nên phải thay cả áo trên. Nhưng nếu thế thì lộ hết và nom tôi sẽ chẳng khác gì cố tình thay đồ. Thật không thể tưởng tượng nổi.

Lao về phía tủ quần áo, tôi thử ba cái juýp, chẳng cái nào hợp hết. Nhưng vẫn phải chọn lấy một cái, tôi cố gắng bình tĩnh lại và tự nhủ sẽ chẳng ai nhận ra sự khác biệt đâu.

Tôi không bình tĩnh được. Thế nên tôi nói thành tiếng: “Sẽ chẳng ai nhận ra sự khác biệt đâu!” Tôi nhắc lại bằng giọng điệu tự tin và khá to để buộc mình phải nghe lời mình. Đi nào, cái juýp xanh lơ sẽ rất tuyệt đấy.

Dừng lại một chút trước gương, tôi đánh mắt tô môi thêm, đầu tóc tôi không được chải chuốt cho lắm nhưng đó gần như là kiểu của tôi rồi.

Thế là xong.

Tôi cúi người về phía trước để xem thang máy tới chưa (thi thoảng làm thế khiến thang máy tới nhanh hơn đấy), rồi tôi lao vào thang máy, đóng cửa lại và chứng kiến thảm họa xảy ra: chùm chìa khóa ô tô trượt khỏi tay tôi và rơi tọt vào đáy lồng thang máy.

Hai tiếng rưỡi sau, người sửa thang máy ra về với tấm séc của tôi còn tôi thì quay về nhà.

Máy trả lời tự động có tin nhắn của mẹ tôi: “Mẹ nghĩ chắc ăn xong đống bánh nướng đó con không còn đói nữa. Nhưng dù sao cú biến mất của con rất ngoạn mục, nó khiến Thomas Holt tò mò. Đừng quên trả mẹ ô tô nhé! Hẹn con ngày mai.”

- Ariane, con ngủ hay sao vậy? Chúng ta lỡ buổi chiếu mất!

Mẹ kéo tôi ra khỏi cơn mộng mị.

Mẹ luôn kéo tôi ra khỏi cơn mộng mị.