Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Quyển 3 - Chương 24: Phiên ngoại Tiểu Kê sinh đản ký (2)




Khi Lan Khánh trở lại tiểu viện, trong phòng sáng đèn, hắn mở cửa đi vào phòng, thấy Tiểu Thất đang ở bên bàn lật sách.

Lan Khánh đi qua liếc một cái, hỏi: “Đang xem gì đấy?”

Tiểu Thất không ngẩng đầu lên, đáp: “Trướng bản (sổ ghi chép chi tiêu nợ nần) bọn nha đầu trình lên.”

“A.” Lan Khánh ứng thanh, thấy trời đã tối muộn, liền đi vào nhĩ phòng Tiểu Thất, ngồi ở mép giường chờ Tiểu Thất vào ngủ.

Nhưng là chờ mãi, đèn tiểu tính bên ngoài vẫn sáng trưng như trước, Lan Khánh lại chờ thêm chút nữa, sau đó đi tới cửa nhĩ phòng ló đầu trông Tiểu Thất.

Lan Khánh không mở miệng, Tiểu Thất nghe được động tĩnh liền nói: “Ngươi đi ngủ trước đi, ta xem xong quyển thư này sẽ đi ngủ.”

Lan Khánh nghe xong, mày tức khắc cau lại.

Hắn lại nhìn Tiểu Thất một lúc, tròng mắt chuyển vòng, nghĩ nghĩ, sau đó đi tới  bên cạnh Tiểu Thất.

Những lúc làm việc bình thường Tiểu Thất đều rất chuyên tâm, cho nên không để ý tới Lan Khánh.

Lan Khánh ở bên người Tiểu Thất lượn một vòng, sau đó rút y đái (dây áo), cởi ngoại y ra, rồi quăng lên trên đầu Tiểu Thất.

Tiểu Thất đột nhiên bị y phục che mất tầm mắt liền hoảng sợ, vội vàng túm xuống, nhìn về phía Lan Khánh, nhưng không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy tức khắc kinh ngạc tột độ.

Lan đại mỹ nhân y sam không chỉnh, tiết y trước ngực còn bị kéo rộng ra, phơi bày cảnh xuân phơi phới. Hắn thấy Tiểu Thất nhìn hắn, liền khoe ra dáng cười tuyệt mỹ với Tiểu Thất, nụ cười kia thật sự là khiến trời đất ảm nhiên thất sắc, chỉ còn lại nhan sắc mỹ nhân mà thôi.

Lan Khánh chậm rãi đi tới bên Tiểu Thất, hắn vươn tay vòng qua cổ Tiểu Thất, cúi đầu sát gần Tiểu Thất,, dùng thanh âm ôn nhu mê chết người không đền mạng nói: “Trướng sách thì có chỗ nào đẹp chứ, nếu muốn xem, chỉ bằng xem Tiểu Hắc đại nhân ta đây!”

Âm giọng mềm mại mang theo một chút tô từ, phối với đôi phượng mâu khẽ liếc cùng tuyệt mỹ dung nhan tự tiếu phi tiếu, vẻ mỵ hoặc đến tận xương tủy của Lan Khánh khiến cho Tiểu Thất chỉ mới nhìn, đã nổi lên một trận run bắn.

“Đại, đại sư huynh…” Tiểu Thất nuốt nước miếng.

Lan Khánh lấy trướng sách trong tay Tiểu Thất ném qua một bên, sau đó túm lấy người mang vào trong phòng. Hôm nay hắn vất vả vô cùng mới hỏi được từ chỗ Nhất Diệp nam nhân cùng nam nhân phải làm thế nào mới có thể sinh hài tử, đương nhiên sẽ không để bản trướng sách vớ vẩn kia gây cản trở.

Lan Khánh ôn nhu giống như muốn nhỏ ra nước. Lúc thường hắn chỉ  dựa vào khuôn mặt cũng đã đủ khiến Tiểu Thất thần hồn điên đảo, lúc này còn nhẹ giọng nói hai ba câu, ánh mắt êm ái liếc tới lui, cả người Tiểu Thất lập tức run lên, căn bản hoàn toàn không còn khả năng duy trì được dự định ban đầu mà ngoan ngoãn theo Lan Khánh đi vào trong phòng của mình.

Sau khi vào phòng, Lan Khánh chậm rãi thong dong cởi tiết khố của mình, khố tử quăng lên cao, cứ theo đà mà quăng tới tận xà ngang phía trên, sau đó nới rộng tiết y, cười với Tiểu Thất.

Lan Khánh nói: “Ngươi còn không mau cởi y sam, lại thất thần ở đó làm chi?”

Tiểu Thất vừa nghe, mặt đỏ lên, hắn gãi gãi đầu nhưng vẫn bất động như núi.

Tiểu Thất cùng Lan Khánh cũng không thường làm việc này. Có lẽ bởi vì trước kia Lan Khánh từng trải qua việc kia, cho nên dục vọng đối với tình yêu cũng không mãnh liệt, thường phải mấy tháng mới cùng hắn ấy ấy một lần. Nhưng dù sao cũng là thân thể người trẻ tuổi, kết quả tích lũy một tháng dồn vào một lần là, bình thường đều phải từ tối đến sáng sớm ngày kế, làm đến mức đùi người mềm nhũn mới để cho người ta xuống giường. Bởi vậy, mặc dù là thích Lan Khánh, nhưng Tiểu Thất đối với việc phòng the càng không tích cực bằng Lan Khánh.

Tiểu Thất ấp úng nói: “Ngày mai còn phải dậy sớm. Trâu nhà Vương đại thẩm mất, Thi đại nhân lệnh hai chúng ta ngày mai đi tìm trâu, cho nên… ta thấy hay là thôi đi…”

Lan Khánh khẽ nhíu mi, mắt thoáng nhìn, nhưng không tức giận. Hắn nghiêng người nằm trên giường, một tay chống cằm, mỉm cười nhìn Tiểu Thất. Lan Khánh thấp giọng nói: “Khó được một hôm đại nhân ta tâm tình hảo, còn nghĩ nếu ngươi đồng ý lên giường, ngươi muốn làm thế nào, liền làm thế ấy, nhưng ngươi đã không cần thì quên đi.”

Tiểu Thất vừa nghe, một khoang nhiệt huyết quả thực trong nháy mắt bắn mãnh liệt bốc lên đầu, cả mặt hắn đỏ rần, trong lòng chỉ nghĩ được Lan Khánh bảo hắn “muốn làm thế nào liền làm thế ấy”!

Lão thiên gia a, đây có phải là nói sư huynh hắn hôm nay phá lệ khai ân, trước kia đều là Trần Tiểu Kê hắn bị đặt phía dưới, hôm nay thời đến vận chuyển hàm ngư phiên thân (tất cả cá lật mình), hắn có thể ở phía trên người kia hay không?

Tiểu Thất hưng phấn đến phát run, hắn run rẩy hỏi: “Ta đây muốn ở phía trên, ngươi ở dưới, việc này cũng có thể sao?”

Khóe mắt đuôi mày Lan Khánh nhuốm phong tình, môi đỏ khẽ mở nói: “Đương nhiên có thể.”

Tiểu Thất nghe được, sói tru một tiếng, y phục trên người lập tức lột sạch bách, mạnh bạo nhảy lên giường, ôm lấy Lan Khánh mãnh liệt gặm cắn.

Tiểu Thất giữ phân thân của mình và Lan Khánh ở cùng một chỗ thật chặt, ra sức xoa nắn trên dưới. Lan Khánh được hắn làm cực kỳ thoải mái, nhịn không được nói: “Ra sức chút nữa, ân, chính là chỗ đó, ra sức một chút…”

Tiểu Thất đem toàn bộ khí lực bú sữa mẹ hầu hạ Lan đại mỹ nhân, miệng thì không ngừng hôn hôn chỗ này mi mi chỗ kia. Tay thì cố gắng vuốt ve, lúc mau lúc chậm, đem tất cả các chiêu thức trước kia Lan Khánh thi triển trên người hắn ra dùng, làm cho Lan Khánh đến thở cũng khó khăn.

Song mặc dù rất muốn nhịn xuống, nhưng khi Lan Khánh khẽ cắn lỗ tai Tiểu Thất, hơi thở nóng rực phun vào trong tai Tiểu Thất, Tiểu Thất rùng mình một cái, lập tức tiết ra. Hắn thờ hồng hộc tim đập như gióng trống, mà Lan Khánh chưa được thỏa mãn cầm lấy tay hắn đặt lên phân thân mình nắn vuốt mấy cái, lúc này mới bắn ở trong tay Tiểu Thất.

Lan Khánh dùng gương mặt cọ cọ Tiểu Thất, Tiểu Thất thoáng thở dốc một chút, sau đó quay người đem Lan Khánh đặt ở dưới thân.

Tiểu Thất có chút gấp gáp, tay hắn tách hai chân Lan Khánh ra, trước tiên háo sắc sờ sờ đùi ngọc da dẻ nõn nà không chút tỳ vết của Lan đại mỹ nhân, sau đó lần tìm ra đằng sau, tiến vào chỗ bí mật giữa đôi mông.

Nhưng khi hắn đang đẩy hai tiểu kiều đồn của Lan đại mỹ nhân ra, định lấy ngón tay dò đường, muốn trực tiếp phá Hoàng Long*, phía dưới thình lình truyền lại thanh âm lạnh như băng.

“Trần Tiểu Kê, ngươi muốn chết sao?”

“…” Tiểu Thất há miệng thở dốc, ngẩng đầu, tầm mắt đối Lan Khánh.

Chỉ thấy Lan Khánh cười nịnh lạnh như băng, trong mắt lóe ra hung quang, nhìn thẳng hắn:

“Tay ngươi sờ đâu vậy?” Lan Khánh nói.

“…” Tiểu Thất ấp úng há miệng: “Sư huynh, không phải ngươi nói ta muốn làm thế nào thì làm thế đó sao… Ta cũng có hỏi trước ta ở trên ngươi ở dưới cũng được sao, ngươi chẳng phải đã nói là có thể…”

Lan Khánh vẻ mặt tà nịnh nói: “Ta là nói ngươi muốn làm thế nào cũng được, chính là cũng đáp ứng ngươi có thể ở trên. Nhưng người được đi vào chỉ có thể là ta, ngươi chỉ được để ta đi vào, như vậy hiểu chưa?”

“Cái gì, sao có thể như vậy?” Cả khuôn mặt Tiểu Thất suy sụp, vậy lúc nãy chẳng phải tự hắn cởi sạch tinh quang để thỉnh người tới ăn sao?

“Là do ngươi không hỏi rõ ràng!”  Tiểu Thất ngậm ngùi cay đắng làm cho Lan Khánh nhìn thấy rất vui vẻ trong lòng, hắn cười hai tiếng nói: “Ngươi đã nói phải ở trên, vậy ngươi cứ tự mình ngồi xuống đi! Hôm nay ta không động, tự ngươi đến, có biết không!?”

Tiểu Thất giống như tiểu tức phụ mặt mày khổ sở, hắn da mặt mỏng như vậy, kế tiếp lại còn muốn hắn tự mình tới sao? Không tới nổi đâu a….

Lan Khánh nắm lấy thắt lưng Tiểu Thất nhẹ nhàng xoa xoa, Tiểu Thất khe khẽ trầm hừ một tiếng, âm giọng mang theo một chút khàn khàn.

“Nhanh lên…” Dục hỏa trong lòng Lan Khánh bị Tiểu Thất tác động.

Tiểu Thất tiến cũng không được, thoái cũng không xong, cứ dở dở ương ương một lúc, sau dưới ánh nhìn chăm chú mang theo dục vọng của Lan Khánh, cắn môi, lấy một chút cao dược từ trong tủ nhỏ bên giường thoa lên phía sau mình, rồi nhận mệnh nắm lấy phân thân bừng bừng phấn chấn của Lan Khánh từ từ ngồi xuống…

Nãi nãi cá hùng, ngượng chết được…

Tiểu Thất vừa nuốt hết dục vọng của Lan Khánh, vừa đỏ mặt nghĩ.

Đợi cho toàn bộ đi vào, Lan Khánh vỗ vỗ mông Tiểu Thất thúc giục, thanh âm thanh thúy vang dội làm cho Tiểu Thất khẩn trương, nội bích bỗng dưng co rút lại, ép chặt lấy Lan Khánh.

Lan Khánh nặng nề thở dốc, ngón tay đặt ở trên mông Tiểu Thất bóp lấy cánh mông rắn chắc của hắn. Tiểu Thất cắn chặt răng, chậm rãi động eo, nhả ra nuốt vào kiên đĩnh của Lan Khánh.

Tình dục mới đầu chỉ như tia nước nhỏ giọt, nhưng tích lũy dần dần, chuyển thành sóng to gió lớn. Lan Khánh vốn nói không động cuối cũng cũng không thể nhịn được, nhắm thẳng phía trên thúc sâu vào Tiểu Thất, thúc đến mức Tiểu Thất buột tiếng rên rỉ.

Lúc sau Lan Khánh xoay người Tiểu Thất lại, biến thành Tiểu Thất ở dưới hắn ở trên, Lan Khánh kịch liệt ra vào Tiểu Thất.

Mười ngón tay Tiểu Thất túm lấy đệm chăn trên giường, hắn cảm thấy thiên toàn địa chuyển, cơ hồ sắp không thở nổi. Sau Lan Khánh lại nâng chân hắn thật cao, dùng sức trừu sáp. Khi Lan Khánh chạm đến một nơi, Tiểu Thất run lên, nội bích co rút, cả người mềm nhũn, tiếng rên rỉ ngăn không được trở nên thầm thấp mà tiết ra.

“A a a a…”

Lan Khánh cười, liền toàn lực va chạm nơi kia.

“Ngô…”

Tiểu Thất nhắm chặt mắt, nhíu mày, thừa nhận sự sung sướng mãnh liệt Lan Khánh mang lại, khó lòng kìm hãm.

Lan Khánh không phải người yêu cầu vô độ, nhưng khi hắn muốn thứ gì ở ngươi, cho dù ngươi cho không được, vẫn cứ phải cho.

*

Tiểu Thất từ trên giường đi xuống, hai chân mềm nhũn.

Hắn vốn tưởng hẳn là đủ rồi, ngày cũng sắp sáng, hai người ở trên giường mây mưa dai dẳng cả đêm, cũng đã có thể nghỉ ngơi.

Nhưng ngay lúc hắn muốn nhặt quần áo vứt trên mặt đất lên, một đôi tay từ phía sau đột nhiên ôm lấy hắn, một thanh âm khàn khàn hỏi: “Ngươi định đi đâu?”

“… Ta không có định đi đâu… Ta tính mặc quần áo… Sau đó ngủ…” Thanh âm Tiểu Thất còn khàn đục hơn Lan Khánh. Rên rỉ cả đêm, cổ họng hắn khản đặc.

“Ngủ nghỉ cái gì… còn sớm…” Lan Khánh nhẹ nhàng đẩy Tiểu Thất về phía trước, cả người Tiểu Thất dựa vào tủ thấp.

Tiếp đó Lan Khánh áp sát lại, đỡ lấy thắt lưng Tiểu Thất, nâng một chân hắn lên, phân thân không biết từ khi nào tro tàn lại cháy đâm về trước, lập tức tiền vào bí huyệt hẹp nhỏ giữa song mông.

“Ô…” Tiểu Thất bị tiến vào cả người đều nghiêng tới trước.

Lan Khánh chế trụ hắn, nhẹ nhàng chuyển động. Cả người Lan Khánh dán trên người Tiểu Thất, thỉnh thoảng nhẹ cắn lưng Tiểu Thất, hơi thở thô trọng đại biểu cho dục vọng của Lan Khánh với Tiểu Thất.

Lan Khánh cảm thấy chỉ cần dính vào người này sẽ cảm thấy không muốn ly khai, dung túng lẫn bất đắc dĩ của người này đối với hắn đều là mê hồn dược cực mãnh liệt.

Lan Khánh đem tiết tử cực nóng tiến sâu vào trong thân thể Tiểu Thất, nghe Tiểu Thất thở dốc, nghe âm mũi cơ hồ muốn khóc của Tiểu Thất, trong lòng Lan Khánh chấn động, thứ gì đó từ trong lòng dâng trào, tràn đầy toàn thân hắn.

Đó là một loại tình cảm mang tên thỏa mãn, ôn ôn ấm ấm, lấp đầy trái tim vốn hoang vu vụn nát của hắn.

Là người này cho hắn tất cả, mặc hắn ta cần ta cứ lấy, sự cô tịch đời hắn mới có nơi cập bến, tìm đến một nơi gọi là nhà.

Thỉnh thoảng, hắn cũng sẽ nhớ tới một việc. Nhưng việc này hoàn toàn không còn trọng yếu.

Đông Phương Khiếu Nguyệt, Bách Lý Thất, Trần Thất, Trần Tiểu Kê, vô luận người này tên gọi là gì, vô luận ngày sau sẽ lại phát sinh chuyện không thể đoán trước nào, hắn cũng đã quyết định, đây là người hắn muốn cùng chung sống sau này, người này vĩnh viễn bầu bạn bên cạnh hắn, nhất sinh nhất thế, bạch thủ bất ly.

*

Gần đây không biết Lan Khánh ăn nhầm phải dược gì, từ sau đêm thoát y câu dẫn Tiểu Thất, đêm nào cũng quấn quít lấy Tiểu Thất, mỗi tối đều thượng mấy lần, ép tới mức Tiểu Thất cơ hồ sắp khô kiệt.

Liên tiếp mười đêm. Sau, Tiểu Thất thật sự chịu không nổi, tối đó hắn run rẩy hỏi Lan Khánh đã cởi sạch y phục từng bước từng bước tới gần hắn, rốt cuộc tại sao lại nhiệt tình như vậy, Lan đại mỹ nhân cong khóe môi cười nói: “Đương nhiên là muốn ngươi sinh con cho ta!”

Tiểu Thất cả người mù mờ: “Nam nhân cùng nam nhân sao có thể sinh con?” Hắn hét to.

Lan Khánh nói: “Tiểu ca ca ngươi chẳng phải sinh được sao ? Phương pháp này là hắn nói cho ta biết.”

Tiểu Thất nghe được, tức khắc nổ tung: “Diên Lăng Nhất Diệp, tử gia hỏa ngươi—!”

Lan Khánh còn muốn lại gần, Tiểu Thất nóng nảy quát: “Từ từ, ta nghỉ ngơi một chút có được không? Ta, ta, ta, mông ta đau a—”

Không ngờ được Lan Khánh lại dướn mày liếc Tiểu Thất một cái, sau đó nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi tà nịnh của hắn liếm bên môi, yêu nghiệt nói: “Yên tâm, chờ lát nữa ta giúp ngươi liếm liếm là tốt ngày…”

Ô ác—

Tiểu Thất khóc….

Lão thiên gia a…. còn muốn để người … sống nữa hay không a…

*

Hôm nay trời còn chưa sáng, Tiểu Thất đã bị chiết đằng đến cả người nhũn ra. Lan Khánh đã ngủ rất sâu, nhìn khóe miệng Lan Khánh tràn ra nét tươi cười thản nhiên, Tiểu Thất thực sự muốn chết.

Khoái hoạt của người này, toàn bộ được dựng nên từ nỗi thống khổ của chính mình…

Đáng giận… Mông của đại gia ta a…

Run rẩy chân tay tùy tiện xoa bóp thân mình, sau khi run lẩy bẩy mặc được y phục xong, Tiểu Thất ôm lấy cặp mông phát đau, chống đỡ thân thể bủn rủn, khập khiễng từng bước đi ra ngoài.

Hắn chậm chạp đi trên con đường sáng sớm còn chưa có người, rồi dừng lại bên ngoài Phúc Lai khách điếm.

Đập đập cửa, cửa được mở ra, người mở cửa chính là thị vệ hắn an bài ở bên Nhất Diệp để chăm sóc. Người nọ thấy hắn liền cung kính gọi: “Chủ tử.”

Tiểu Thất gật gật đầu, đi thẳng lên lầu hai, tìm phòng Nhất Diệp, sau đó giơ chân đạp một cái, đá văng cửa rồi đi vào.

Nhất Diệp đang ngủ ngon bị tiếng cửa bị đá văng dọa sợ mà từ trong mộng bừng tỉnh, bò dậy, ngái ngủ nhìn xung quanh, kích động hô: “Chuyện gì, chuyện gì, chuyện gì xảy ra?”

Trục Nhật ngủ ở bên ngoài cũng đồng thời tỉnh lại, khi ánh mắt sắc bén của hắn đảo đến trên người Tiểu Thất đang từ ngoài cửa đi vào, vẻ mặt lập tức thu liễm, hắn cung kính xuống giường, đứng ở một bên.

Tiểu Thất thở phì phò đi đến, túm vạt áo Nhất Diệp quát: “Diên Lăng Nhất Diệp, đại gia ta thật sự là bị ngươi hại thảm!”

Nhất diệp phục hồi tinh thần phát hiện là Tiểu Thất, lúc này mới thở ra nhẹ nhõm nói: “Hóa ra là ngươi a…”

Tiểu Thất quát thẳng mặt: “Ngươi là đồ yêu tinh hại người. Khi không ở trước mặt sư huynh ta nói cái gì mà nam nhân cùng nam nhân có thể sinh con. Ngươi rõ ràng là nữ, tự mình biến mình thành nam, huynh đệ cũng coi ngươi là nam, bây giờ có hài tử, còn nghĩ thật là nam nhân cùng nam nhân có thể sinh sao?”

Nhất  Diệp sững sờ, nghiêm túc nói: “Ta là nam!”

“Lão tử thấy ngươi thúi lắm! Nếu ngươi là nam, hai cái tảng trước ngực này là gì!?” Tiểu Thất bóp ngực Nhất Diệp, hắn biết người này bình thường đều băng chặt ngực lại, nhưng buổi tối sẽ cởi ra, bóp như vậy, vừa vặn bóp trúng hai tảng lớn lớn mềm mại, Nhất Diệp quỷ kêu một tiếng, vội vàng đẩy tay Tiểu Thất ra.

“Đáng chết!” Nhất Diệp hét lên: “Thứ này là lương thực mấy tháng sau này của con ta, bóp hư thì phải làm sao đây? Lấy sữa của ngươi cho con ta bú sao?”

Tiểu Thất quắc mắt nhìn Nhất Diệp: “Ngươi nói nên làm gì bây giờ? Sư huynh ta tưởng ngươi nói thật, hắn thực sự nghĩ cứ làm thật nhiều là có thể mang thai, bây giờ cả đêm không chịu để ta ngủ. Mười ngày, đã mười ngày đấy, huynh đệ có cừu oán với ngươi sao? Phải chỉnh ta vậy sao?”

Nhất Diệp ôm ngực ha hả cười nói: “Là ngươi không biết trước đó hắn lẽo đẽo theo hỏi ta cả ngày phải sinh hài tử thế nào, chẳng phải là ta bị hắn bức phiền sao? Cho nên ta mới thuận miệng nói vài câu, ai ngờ hắn lại tưởng thật…”

Ánh mắt Tiểu Thất càng ngày càng sắc bén, thanh âm Nhất Diệp cũng càng ngày càng nhỏ.

Bọn hắn đều xuất thân từ ổ khất cái, trước kia Nhất Diệp bị lão khất cái dưỡng như nam hài tử, sau trưởng thành tuy rằng phát hiện mình là nữ hài, nhưng đã quen thói ăn mặc của nam hài, thành ra hắn cũng tự cho mình là nam, rốt cuộc sửa không nổi.

Tiểu Thất chiếu ý tứ Nhất Diệp đối đãi với hắn giống như với ca ca, chỉ là thân thể dù sao vẫn là nữ, hơn nữa người thích lại là nam nhân, cho nên có thể mang bầu cũng là tự nhiên.

Nhưng Tiểu Thất với Lan Khánh không giống. Hai người bọn hắn đều là nam tử hàng thật giá thật, nam tử cùng nam tử ngủ chung, có thể sinh ra cái khỉ gì mới lạ!

“Vậy… Hiện giờ phải làm sao đây…” Nhất Diệp liếc Tiểu Thất, cẩn trọng hỏi han.

“Ngươi cứ nói xem…” Tiểu Thất ngoài cười nhưng trong không cười đáp.

*

Lần này Nhất Diệp không ở lại bao lâu đã hàm lệ rời khỏi Quy Nghĩa huyện. Bởi vì Trục Nhật tâm can của hắn nói nếu hắn không đi, Tiểu Thất chắc chắn sẽ cầm đao tới chém hắn. Vì an toàn nhi tử và chính mình, Nhất Diệp đành phải ra đi.

Nhất Diệp đi rồi, Tiểu Thất lại bị chiết đằng mấy ngày nữa.

Tiểu Thất đến giờ không hề biết tinh lực Lan Khánh cư nhiên tràn trề như vậy, nửa tháng này hắn xuống đường đi lại cũng không nổi, dưới mắt cũng đen một vòng, mỗi ngày Lan Khánh đều tuần thành nhưng tinh thần vẫn cứ dồi dào, thậm chí khuôn mặt càng thêm sáng rọi động lòng người, sáng lóa đến mức Tiểu Thất cơ hồ không thể nhìn thẳng.

“Nãi nãi cá hùng… Cứ tiếp tục như vậy… tuyệt đối sẽ chết…” Tuần thành mới được một nửa chân đã mềm nhũn, Tiểu Thất tựa vào tường thành thở hổn hển, hai chân phát run.

“Trần Tiểu Kê—” Người kia đi phía trước quay đầu lại hô: “Ngươi đang làm gì đó, còn không nhanh lên! Ngày sắp tối, trời tối chúng ta còn phải về tiếp tục sinh—”

Hai chữ “hài tử” cuối cùng Lan Khánh còn chưa kịp thốt ra, Tiểu Thất giá khinh công, ba bước chi còn hai bước xông lên phía trước, lập tức lấy tay khẩn cấp bịt miệng Lan Khánh.

“Nơi này đông người, đông người…” Tiểu Thất cười bồi nói.

Lan Khánh nheo mắt, cũng cười. Hắn nắm lấy tay Tiểu Thất hạ xuống, thấp giọng nói: “Ta hiểu, ngươi e lệ!”

“Phải phải phải, ta e lệ!” Tiểu Thất vội vàng gật đầu nói.

Tối hôm đó, Tiểu Thất lấy lý do có chút việc chạy ra ngoài, cả đêm cũng không trở về.

Lan Khánh ngủ một mình trên giường Tiểu Thất. Khi trời sáng, hắn đột nhiên nghe thấy có chút động tĩnh. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy là Tiểu Thất cầm một thứ gì đó trắng trắng tròn tròn còn ấm nóng nhét vào lòng hắn.

“Đây là cái gì?” Lan Khánh cầm thứ trắng trắng tròn tròn, chỉ lớn hơn nắm tay một chút lên tỉ mỉ xem xét.

“…Trứng.” Nhãn thần Tiểu Thất lay động.

“Trứng?” Lan Khánh thấy kỳ quái. Hắn cầm quả trứng lắc lắc trái phải, hỏi: “Sao lại có trứng? Đây là trứng gì? Sao lại lớn như vậy?” Hắn ngắm nghía quả trứng, trứng chim nho nhỏ, nhỏ có đinh điểm mà thôi, gà con nở ra cũng nho nhỏ, còn biết chích chích kêu.

“…Trứng người.” Tiểu Thất ấp úng nói.

“A?” Lan Khánh ngẩn người.

“Cái kia…” Tiểu Thất bất chấp mọi giá, hắn trợn mắt nói dối: “Ngươi không phải muốn có hài tử sao? Trứng này chính là ta sinh. Chờ một thời gian trứng chín, sẽ nở ra tiểu hài tử.”

Lan Khánh nghe Tiểu Thất nói như thế, lẳng lặng nhìn Tiểu Thất lúc lâu không lên tiếng.

Tiểu Thất bị Lan Khánh nhìn chăm chú mà phát hãi, vốn cho là đối với mấy lời nói dối khoa trương, Lan Khánh sẽ không tin tưởng, nào ngờ Lan Khánh lại suy nghĩ hoàn toàn lệch lạc, hắn nghiêm túc hỏi: “Ca ca ngươi sinh con là bụng biến lớn, vì sao ngươi sinh bụng không đổi, lại đào ra một quả trứng?”

Tiểu Thất hít sâu một hơi, cũng rất nghiêm túc đáp: “Bởi vì ta và hắn không cùng loại. Tiểu hài tử của hắn lớn lên trong bụng sau đó sinh hạ, tiểu hài tử của ta sinh ra trong trứng, sau đó vừa ấp vừa lớn lên, chờ lớn đủ, tiểu hài tử sẽ phá vỏ chạy ra.”

Nhãn tình Lan Khánh sáng lên, điểm đầu. “Vậy phải bao lâu mới có thể phá vỏ chạy ra?”

“Ách…”

Thực ra là Tiểu Thất chạy đến Thanh Tư hồ hít thở, nhìn thấy thiên nga xây tổ bên hồ cho nên đột phát dị tưởng, trộm trứng thiên nga trở về tính giúp mình giải vây. Hắn nghĩ chỉ cần huyên thuyên bậy bạ một lúc, Lan Khánh sẽ không hàng đêm cùng hắn cố gắng sinh con. Ai biết trứng này có thể tạm thời giải quyết vấn đề cấp bách cho hắn, nhưng Lan Khánh lại đưa ra vấn đề kế tiếp.

Thảm… Lần này phải làm sao bây giờ…

Tiểu Thất trong lòng một phen rét lạnh. Nếu đến lúc đó trứng nở không nổi, hoặc là nở ra một con chim, Lan Khánh phát hiện hắn lừa Lan Khánh, vậy chỉ sợ lại điên thêm lần nữa, hủy cả nha môn này.

Chết chắc rồi…

*

Lan Khánh rất cưng chiều quả trứng Tiểu Thất giao cho hắn. Hắn  bảo Tiểu Lan Hoa may cái dây đeo, ôm khư khư bảo bối trước ngực, khi tuần thành, lúc ngủ, ngay cả đi nhà xí đều mang bên người, lúc nào cũng tận tâm chiếu cố.

Tiểu Thất nhìn Lan Khánh như vậy, đột nhiên nhớ tới trước kia khi còn ở Ô Y ma giáo, người này cũng rất cưng chiều đứa nhỏ được hắn gọi là Lan Lan kia.

Lan Khánh thực sự thực sự thích hài tử, có lẽ nếu thời niên thiếu không phát sinh biến cố như thế, hiện giờ người này cũng đã cưới thê sinh tử, trải qua cuộc sống luôn mong mỏi.

Nhìn Lan Khánh mỗi ngày vuốt ve trứng, ôn nhu nói chuyện cùng quả trứng kia, Tiểu Thất đột nhiên nghĩ, đến lúc mộng đẹp tan vỡ, vậy Lan Khánh sẽ thất vọng cỡ nào, sẽ khổ sở nhiều cỡ nào đây.

Trần Tiểu Kê cho tới tận giờ vẫn không cách nào mặc cho Thi Tiểu Hắc khổ sở thương tâm.

Tiểu Thất lẳng lặng ở bên Lan Khánh, ngắm Lan Khánh hôn quả trứng kia, trong đầu, có chút tính toán.

Tiểu Thất thả Tiểu Hồng mang phong thư về kinh thành. Tốc độ hồng ly điểu của hắn không đơn giản, chẳng bao lâu đã thu được hồi âm phía kinh thành.

Tiếp đó, chờ Lan Khánh ấp trứng kia được một tháng, Tiểu Thất liền chìa tay nói với Lan Khánh: “Đưa trứng cho ta đi, trứng này đến sau cùng còn cần người sinh nó ra ấp thì mới nở được.”

Lan Khánh không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn đưa trứng cho Tiểu Thất, sau đó Tiểu Thất còn nói: “Trứng phải được ấp ở nơi ẩn mật mới được, hai ngày này ta sẽ tìm một nơi yên tĩnh không người ở, chờ trứng nở, ta sẽ trở về.”

Sau đó Tiểu Thất cáo biệt Lan Khánh, mang theo trứng tiêu sái rời đi, chỉ lưu lại một bóng hình cho Lan Khánh.

Tiểu Thất nói hai ngày, thì đó là hai ngày.

Hai ngày này, Lan Khánh ngày đêm nghểnh cổ ngóng trông, mỗi ngày đều đứng trước cửa nha môn đợi Tiểu Thất trở về.

Chạng vạng ngày thứ ba, mặt trời chiều đã ngả về tây, ráng chiều vàng rực thấp thoáng phía chân trời, rồi sau đó ánh sáng giấu mình, thân ảnh Tiểu Thất từ từ hiện ra ở phương xa. Hắn rốt cuộc đã trở lại.

Lan Khánh đi tới trước, sau đó, hắn nhìn thấy Tiểu Thất ôm một tiểu oa nhi mặt mũi hồng hồng phấn nộn, tròn tròn như hạt gạo nếp trên tay.

Tiểu oa nhi có một đôi hoa đào mắt giống như Tiểu Thất, ánh mắt hắc bạch phân minh rất xinh xắn, nó còn có một cái miệng nhỏ nhắn hồng đô đô, vừa thấy người liền “Y a y a— kêu lên.

Lan Khánh ngắm nhìn tiểu oa nhi, lại nhìn nhìn Tiểu Thất.

“Nhi tử của chúng ta.” Tiểu Thất cười nói.

“Ai…” Lan Khánh kinh ngạc thở ra, xoa xoa khuôn mặt oa oa nói: “Thật nhỏ thật nhỏ!”

Oa oa được vuốt ve, khanh khách bật cười. Tâm Lan Khánh khẽ động, hắn lập tức nói với Tiểu Thất: “Ta muốn ôm!”

Tiểu Thất thuận lời giao oa oa vào trong tay Lan Khánh. Lan Khánh dùng tư thế nhuần nhuyễn ôm oa oa, khóe miệng kìm lòng không đậu cong lên. Hắn nhìn Tiểu Thất, nhìn nhìn oa oa, đôi mắt nheo nheo chỉ còn lại một kẽ hở nhỏ.

Hai người bọn họ chậm rãi đi vào trong nha môn dưới ánh trời chiều, Lan Khánh nhìn oa oa một lúc lâu, mặt mày hớn hở nói: “Đúng rồi, trước tiên phải ôm tới cho cha xem, biết mình có tôn tử, khẳng định cha sẽ rất vui mừng!”

Kết quả đến nha môn, đi đến thư phòng Thi Vấn, Thi Vấn cùng Nam Hương đang duyệt hồ sơ thấy tiểu oa nhi trong lòng Lan Khánh, lại nghe nói oa nhi nở ra từ quả trứng Lan Khánh cả ngày đeo trên lưng lúc trước, là hài tử của Lan Khánh cùng Tiểu Thất, hai người đều kinh ngạc nói không nên lời.

Lan Khánh ôm tiểu oa nhi không khóc không nháo vui vẻ nói: “Phụ thân, cha có muốn đặt tên cho nó không? Cha đặt cho hắn tên gì? Đặt tên gì thì hay nhỉ?”

“…A?” Thi Vấn còn chưa kịp hồi thần.

Lan Khánh nghĩ nghĩ, lại tự mình cao hứng nói: “Ta nghĩ ra rồi, gọi nó là Hắc Bảo! Hắn là bảo bối của Thi Tiểu Hắc ta, cho nên gọi Hắc Bảo là hay nhất. Hắc Bảo Hắc Bảo, vang dội uy vũ lại dễ nghe. Vậy quyết định gọi Hắc Bảo đi!”

Sau đó không để ý tới Thi Vấn và Nam Hương, tựa như cơn gió xoáy chạy đi.

Tiểu Thất đi theo sau Lan Khánh, nhìn hắn ôm nhi tử chạy tới chạy lui trong nha môn, một hồi mang tới cho Kim Trung Báo Quốc xem, phúc chốc đã mang tới cho Tiểu Lan Hoa xem, Oa Tử Cái Tử cùng Văn Phong chạy tới, reo la nói Hắc Bảo hảo nộn hảo khả ái, thật khiến người ta muốn cắn một cái.

Kết quả Lan Khánh nói một câu: “Nhi tử là của ta, chỉ ta có thể cắn!” Sau đó lập tức hướng gương mặt phấn nộn của Hắc Bảo cắn một cái. Hắc Bảo tuổi còn nhỏ, bị cắn nên sợ, lập tức khóc rống lên.

Một đám đại nam nhân vây quanh tiểu oa nhi luống cuống tay chân không biết làm thế nào cho phải, cuối cùng Lan Khánh đem Hắc Bảo ném trả lại cho Tiểu Thất. Tiểu Thất cũng chưa từng chăm tiểu hài tử, chỉ biết dỗ dành vỗ về oa oa, đợi đến lúc oa oa khóc mệt ngủ thiếp đi, tiếng khóc ngưng lại, mọi người mới thả lỏng người.

Sau Lan Khánh chọc khóc đứa nhỏ trách tội những người khác làm bảo bối của hắn mất hứng, vì đế đuổi toàn bộ mọi người đi.

Lan Khánh rón ra rón rén đi về cùng Tiểu Thất, nhìn nhìn tiểu oa nhi trên mặt còn dính nước miếng và dấu răng, động tác dè dặt.

“Muốn ôm không?” Tiểu Thất hỏi.

“Không được, ngươi ôm tốt hơn, bằng không sẽ lại đánh thức hắn!” Lan Khánh chăm chú nhìn oa nhi, thanh âm nói chuyện cũng giảm đi thật nhỏ, trên mặt hiện lên một loại ôn nhu khó có thể miêu tả: “Đi thôi, quay về tiểu viện đi…”

Bọn họ cùng đi vào tiểu viện của mình, đốt đèn. Sau khi đặt oa nhi lên giường, Lan Khánh liền nằm bên mép giường ngắm nhìn oa nhi không chuyển mắt. Khóe miệng còn hàm chứa ý cười.

Tiểu Thất nhìn chăm chú Lan Khánh như vậy, trong lòng có chút ấm áp.

Ma giáo giáo chủ trước kia hô phong hoán vũ coi mạng người như cỏ rác đã biến mất rồi, hiện nay chỉ có một phụ thân đã sẵn sàng giao phó tất cả mọi thứ của bản thân để học cách yêu thương một hài tử.

Oa nhi này, là hắn nhận làm con thừa tự từ chỗ Tứ ca Đông Phương Tề Vũ, là chất tử có quan hệ huyết thống với hắn. Đôi mắt oa nhi giống đôi mắt hắn, hắn hy vọng Lan Khánh có thể yêu hài tử này giống như yêu hắn

Thứ đẹp nhất trong cuộc sống này chính là tình cảm chân thành tha thiết.

Tình cảm đang nắm giữ, thổi tung hết thảy đau khổ tan thành mây khói, người từng chịu rất nhiều đau khổ kia nhất định cũng có thể bước ra khỏi chuyện xưa, cùng hắn đồng thời rũ bỏ chuyện cũ, cởi bỏ khúc mắc, trở thành người quan tâm hêt mực tới hắn, sẽ vì hắn nở nụ cười, rồi sau đó bình an trải qua từng ngày từng ngày tới tương lai.

Hắn cũng chắc chắn lưu lại bên người này, cùng nhau đến đầu bạc răng long.

Trọn đời không rời.

*

*phủ Hoàng Long: đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ sự hiểm yếu của địch.

(toàn văn hoàn)