Tiểu Thất ở tại Thần Tiên Cốc kì thực ngày ngày đều thoải mái tự do, bởi vì hắn với tiểu bát Triệu Tiểu Xuân là hai đồ đệ cuối cùng sư phụ thu nhận, thành ra được các sư huynh chiếu cố mọi đường.
Ở Thần Tiên Cốc, mỗi sáng thức dậy đều được tam sư huynh gọi ra ăn sáng. Ăn xong, mỗi người lại tiếp tục công việc của mình.
Nhị sư huynh tiến vào trận kỳ môn độn giáp của hắn, tam sư huynh đảm nhiệm gia sự, ngũ sư huynh cùng lục sư huynh luyện tiên pháp. Sư phụ trước không những truyền thụ kiếm pháp, chưởng pháp cho đại sư huynh mà sau trở lại cả tâm pháp cũng hết lòng dạy dỗ.
Có đôi lần Tiểu Thất giáp mặt đại sư huynh, nhưng đại sư huynh luôn luôn không nhìn đến hắn, cứ thế mà rảo bước đi qua.
Sư phụ biết rõ sự tình phát sinh lúc đó, nên mỗi khi thấy hắn len lén trừng mắt giận dữ, đều thuyết: “Biệt phóng tại tâm thượng, biệt vãng tâm lý đầu khứ (chớ để ở trong lòng mà hãy quên đi). Đại sư huynh của ngươi là một hảo hài tử, ngươi cũng là một hảo hài tử, hắn chính là bị tổn thương quá sâu nên mới đối xử với ngươi như vậy. Hơn nữa ngươi không lưu tâm trước thì mới có thể khiến người khác cũng quên đi như ngươi.”
Tiểu Thất nghĩ cũng đúng, hắn không thể cho qua, thì sao đòi hỏi đại sư huynh quên cho được.
Chẳng qua vết thương kia thật quá sâu, hắn bất giác đưa tay sờ khuôn mặt đã bị khiếm khuyết, trong lòng thầm nghĩ, chắc phải qua một thời gian dài nữa mới có thể quên được.
Về sau sư phụ dạy hắn mấy bộ võ công, hắn tiếp thu rất nhanh. Sư phụ khen hắn thông minh, còn nói đại sư huynh cũng như hắn, đều có được thiên tư, bất luận là dạy gì cũng tức khắc thông thuộc.
Sau sư phụ dạy đại sư huynh dụng độc, lại hỏi hắn có hứng thú học thứ gì đó không.
Nhị sư huynh tinh thông kỳ môn độn giáp, tam sư huynh ưa thích gia sự, ngũ lục sư huynh một bộ tiên pháp dày công tôi luyện, tiểu sư đệ đối với thảo dược có chút hứng thú, riêng hắn vẫn không rõ mình ham mê thứ gì.
Rồi mỗi khi chạm mặt đại sư huynh, hắn lại nghĩ ngay đến việc chạy thật xa khỏi nơi này, đến một nơi không ai biết xuất xứ của mình, tất thảy mọi việc đều quên hết.
Hay trở lại làm tiểu khất cái như ngày trước cũng không tệ. Hắn nghĩ, làm khất cái hẳn là cũng tương đối khoái hoạt.
Sau sư phụ nhìn khuôn mặt hắn, trìu mến hỏi: “Sư phụ có nên đem vết thương trên mặt ngươi tiêu khứ?”
Tiểu Thất lắc đầu.
Sư phụ lại hỏi: “Vì sao? Xóa đi không phải tốt hơn? Khuôn mặt hài tử ngươi trước đây hẳn là hảo khán lắm.”
Có ưa nhìn hay không Tiểu Thất không biết, nhưng hắn hiểu có một số việc có thể quên, một số cần lưu lại, giấu thật sâu trong lòng nhớ kĩ không nguôi.
Vết thương này chứng minh hắn cùng người nọ đã từng hảo hữu. Cái gì có thể quên, chỉ riêng điều này là không được.
Về sau, sư phụ dạy hắn thuật Dịch Dung, dùng một mảnh da mỏng mảnh, dùng thuốc mỡ xoa xoa nắn nắn, liền biến thành một người khác, không còn là chính mình nữa.
Sư phụ lại dạy hắn Hồi Xuân Thuật. Hồi Xuân thuật lý có một môn công phu súc cốt công, có thể làm cơ thể hắn biến lớn biến nhỏ tùy ý, muốn thành bộ dạng nào cũng được.
Tiểu Thất rất vui, ngay tức thì liền dụng thuật Dịch Dung, có khi biến thành sư phụ, có khi thành tam sư huynh. Bất quá hắn chỉ không dám dịch dung thành ngũ lục sư huynh với đại sư huynh; bởi vì ngũ sư huynh cùng lục sư huynh thâm tình giao hảo, Tiểu Thất sẽ lập tức bị phát hiện; còn đại sư huynh…
Đến Thần Tiên cốc một thời gian, võ công Tiểu Thất tiến triển nhanh chóng, nhưng vẫn đánh không lại ngũ sư huynh cùng lục sư huynh.
Sư phụ thân thể không khỏe nên cũng không quá quản sự, truyền thụ võ công xong liền hồi phòng nghỉ ngơi.
Lần nào hỏi nhị sư huynh bao giờ có thể xuất cốc, hắn cũng đều nhận được câu trả lời giống nhau: “Chỉ cần đánh thắng ngũ sư huynh, lục sư huynh thì muốn đi đâu cũng được.” Tiểu Thất vì thế mà ngày đêm khổ luyện, ngày đêm khổ luyện.
Thỉnh thoảng, sau khi miệt mài luyện tập đến canh ba nửa đêm mới hồi bước về phòng, hắn phát hiện ở phía xa một thân ảnh còn đang vũ kiếm không ngừng nghỉ, đến sáng dùng bữa cũng không thấy người nọ, tam sư huynh đều giải thích, “Đại sư huynh dùng bữa xong đã đi luyện công rồi”.
Lẽ nào đại sư huynh cũng đánh không lại ngũ sư huynh, lục sư huynh sao?
Hay là đại sư huynh cũng muốn mau rời khỏi Thần Tiên Cốc để khỏi phải tái kiến hắn?
Có một thời gian dài, Tiểu Thất luôn nhịn không được toàn nghĩ tới phương diện này.
Sau đó càng nỗ lực tìm cách rời khỏi Thần Tiên Cốc.
Xuất cốc cần nhất là ô mộc lệnh bài.
Tiểu Thất lúc đầu không biết, nên lén lút trốn đi, kết quả bị đám đại hầu tử nhe răng trợn mắt hù cho sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần, cuối cùng vẫn là nhờ sư phụ đem hắn hồn phi phách tán trở về cốc.
“Luật do nhị sư huynh ngươi đề ra, ta cũng không có biện pháp.” Sư phụ hắn nói.
Tiểu Thất còn đang run rẩy trở lại cốc, ở ranh giới, hắn phát hiện nhị sư huynh, vốn đồng thời đuổi theo tìm người, tầm mắt không hiểu vì sao luôn chăm chú quét đến rồi quét đi tại chỗ tay hắn nắm tay sư phụ.
Tiểu Thất cảm thấy kỳ quái, khụt khịt mũi. Sư phụ nhẹ nhàng dùng y phục thay hắn lau vệt nước mắt. Ánh mắt nhị sư huynh đảo qua khuôn mặt của sư phụ, sau lại trộm liếc hắn, liền chậm rãi rời đi.
“…”
Kì lạ!
Một đêm kia, Tiểu Thất bắt đầu tiến hành mỗi ngày nằm mơ thấy ác mộng. Tuy đã mười lăm tuổi, nhưng hắn vẫn giả bộ rất sợ hãi chạy đến tìm sư phụ, ra vẻ đáng thương nói hắn nằm mộng thấy mình bị hầu tử truy đuổi, không dám ngủ một mình.
Sư phụ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười cho hắn vào phòng, lại cùng ngủ bên cạnh hắn cho đến hừng đông.
Ba ngày sau, hắn phát giác nhị sư huynh quầng mắt thâm đen, con mắt tràn đầy tơ máu, lỗ tai một bên đỏ lựng.
Tiểu Thất chạy tới hỏi tên tiểu sư đệ ranh ma của hắn, kết quả nhận được câu trả lời kinh nhân địa đạo: “Đại khái là nhị sư huynh đem lỗ tai dán chặt lên vách tường, cho nên mới một bên hồng một bên không. Nhị sư huynh vốn hết mực tôn kính sư phụ a, có phải vì lo sợ ngươi ngáy to làm ồn sư phụ, cho nên cả đêm không ngủ bám dính vách tường!?”
Hắn nghe xong, cảm thấy khá chí lý.
Tiểu Thất suy nghĩ đến biện pháp làm cho nhị sư huynh tức giận, khẳng định đuổi hắn ra khỏi cốc, vậy là hắn có thể trở lại làm một tiểu khất cái ung dung.
Từ đấy, ngày ngày Tiểu Thất đều bám dính lấy sư phụ, tối đến nói mình không ngủ được khiến sư phụ đều phải bồi hắn ngủ, lại viện cớ sợ hầu tử chạy tới ăn thịt cho nên muốn ở bên sư phụ. Khi ăn thì kêu món này ngon, liền gắp từ đĩa đút cho sư phụ ăn, lại cũng muốn sư phụ đút cho mình ăn.
Đã vài lần nhị sư huynh nhịn không được đập bàn mắng chửi, nhưng vẫn không hét ra mấy chữ: “Ngươi cút đi cho ta”, chỉ ra ngoài thở hổn hển mấy hơi, rồi lại đi tới đối mặt với hắn.
Tiểu Thất trừng mắt nhìn.
Nhị sư huynh quả thật lợi hại, phen này xuất cốc xem ra vô vọng.
Một ngày sau đó, sư phụ ở dược lư giúp Tiểu Xuân chuẩn bị nước tắm, là thứ dược trấp đen như than, nhưng Tiểu Xuân tắm xong chẳng những không đen đúa mà còn trắng trẻo mịn màng làm người ta muốn cắn một ngụm.
Trong lúc sư phụ đang gập người thay củi, Tiểu Thất nhàm chán lẽo đẽo theo phía sau. Hắn tia thấy trên lớp bạch y tại mông của sư phụ có hai dấu tay nho nhỏ màu đen tựa như màu của thứ dược trấp Tiểu Xuân đang ngâm mình.
Tiểu Thất liếc mắt qua sư đệ đang nghịch nước trong thùng tắm, lại ngó đến hai dấu tay kia, tự hỏi sao lại nhỏ như vậy, vươn tay mình ngắm nghía, rồi buồn chán dán tới, ướm thử xem tay mình và tiểu sư đệ to nhỏ khác nhau thế nào.
Không ngờ, sư phụ liền run lên, quay đầu kỳ quái nhìn hắn.
Tiểu Thất mở to mắt, nở nụ cười. Sư phụ cũng cười theo.
Lúc này, từ ngoài dược lư truyền đến một âm thanh gầm lên giận dữ, gào rống: “Bách Lý Thất, ngươi đem hai tay đặt tại nơi nào thế?” Tiểu Thất cho tới bây giờ chưa từng gặp qua nhị sư huynh tức giận như vậy.
Tiểu Thất quay đầu lại trông thấy nhị sư huynh thoăn thoắt đi tới, ngơ ngốc nói: “Trên mông a!”
Nhị sư huynh hét lớn: “Nghiệt đồ, ngươi dám sờ soạng mông sư phụ?”
Ngay sau đó, Tiểu Thất thấy cơ thể mình bị nhấc bổng khỏi mặt đất, tiếp đến bị quăng vèo ra ngoài.
Tiểu Thất rơi xuống, đầu choáng voáng, bên tai còn lanh lảnh tiếng Tiểu Xuân ở trong dược lư ngân nga: “Nga… thất sư huynh sờ soạng mông sư phụ a.”
Nhị sư huynh chạy ra, từ trên cao ngó xuống sư đệ.
Tiểu Thất miệng nghẹn khẩu thủy, hét: “Ta vô tội, người trộm sờ trước chính là …” Lời đã sắp ra mới nghĩ đến đây há chẳng phải cơ hội tốt sao, liền hướng nhị sư huynh hắc hắc cười không nói.
Đêm hôm đó, Tiểu Thất bị nhị sư huynh đuổi đi.
Tốc độ của nhị sư huynh rất nhanh chóng, thành thử đến khi thấy tấm bia đá “Vi phạm giả tử” ở ngoài Thần Tiên Cốc, Tiểu Thất trong chốc lát sửng sốt phát hiện: “A…a…a… ta xuất cốc….”
Tiểu Thất nhìn tấm bia hắc hắc cười.
Cười một hồi lâu, hắn mới hướng nơi thâm sâu vốn là Thần Tiên Cốc kia quỳ gối, dập đầu ba cái, rồi cầm lấy tay nải trên mặt đất, vừa chạy vừa vui sướng gào: “Xuất cốc, ta xuất cốc rồi…”. Một đường vừa cười lớn vừa chạy xuống núi.
Nếu biết như vậy, nên sớm sờ mông sư phụ mới phải.
Tiểu Thất vừa chạy vừa nghĩ.
***
<Toàn thư hoàn>