>> Thức tỉnh Thánh thú Bạch Trạch (nhiệm vụ chính tuyến): với tư cách là Thánh Nữ của Yêu Hồ tộc, bạn phải đi đánh thức Thánh thú thủ hộ của tộc mình.
>> Thời gian: không giới hạn.
>> Nhiệm vụ ban thưởng: sủng vật Thánh thú. (yêu cầu trước khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn phải còn một không gian sủng vật trống).
>> Sau khi hoàn thành nhiệm vụ: thực hiện chức trách của mình là hoàn toàn nghe theo lệnh của tộc trưởng Yêu Hồ tộc.
Tôi đổ mồ hôi ~ May quá, tôi vừa vặn còn 1 ô sủng vật trống. Còn cái câu “hoàn toàn nghe theo lệnh của tộc trưởng” là quá nhảm. Tôi chính là thành viên của Yêu Hồ tộc, đương nhiên phải nghe theo mệnh lệnh của Đồng Viêm rồi. Hiện giờ tôi đã biết, thì ra đây chính là bước tiếp theo của nhiệm vụ chính tuyến.
“Thanh nhi, nói chuyện xong rồi sao? Chúng ta có nên dùng cơm tối chưa?” – Tô Hoán Trác bị bỏ quên nãy giờ, u oán nhìn Phạm Thanh.
“A!? Thực xin lỗi Trác ca. Thiếp quên mất. Nhưng mà trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn. Chàng đi ra ngoài bắt 1 con quái nào về đi.” – Phạm Thanh áy náy nói với chồng, sau đó quay sang nhìn tôi – “Tri Chu, hôm nay ngươi là khách. Cho ngươi toàn quyền quyết định. Ngươi muốn ăn gì?”
“Địa ngục Ngũ trảo Hắc Long” – tôi chẳng thèm nghĩ ngợi gì đã nói ra. Trời ơi, có cơ hội tốt như vậy sao không nắm chặt nha.
Nghe tôi trả lời, Tô Hoán Trác buồn cười nhìn tôi: – “Đừng nói là ngươi tiếp nhận nhiệm vụ của Minh vương chứ?”
Bị lật tẩy rồi~ tôi xấu hổ gãi đầu: – “Đúng vậy. Tôi đánh không lại Hắc Long, cho nên… hắc hắc…”
“Hihi…” – Phạm Thanh nhìn bộ dạng quẫn bách của tôi thì che miệng cười – “Không sao. Vậy bữa tối của chúng ta sẽ là thịt Hắc Long. Ngươi đi cùng không?”
“A~” – tôi bật dậy, phóng người chạy theo bọn họ đi về phía Huyết Trì Địa Ngục.
“Đến rồi.” – Tô Hoán Trác đưa tay ngăn tôi lại, sau đó nhìn quanh bốn phía.
Tôi biết anh ta đang tìm Hắc Long nên cực kỳ ngoan ngoãn không lên tiếng làm phiền, chỉ đứng tại chỗ hiếu kỳ quan sát Huyết Trì ở trước mặt. Huyết Trì còn lớn hơn Hắc Thủy Đầm Lầy (của Yêu Hồ tộc), đường kính của nó ước chừng hơn 200m. Cái ao nhuộm một màu đỏ như máu. Mặt ao tĩnh như mặt gương. Vì sao lại an tĩnh như vậy nha? Đến một cái quỷ ảnh cũng không thấy?
“Tô đại nhân, đây là Huyết Trì Địa Ngục à? Sao không thấy lính canh đâu cả?” – tôi nhịn không được mở miệng hỏi.
Tô Hoán Trác một mặt vẫn ngó quanh tìm Hắc Long, một mặt trả lời câu hỏi của tôi: – “Đây không phải Huyết Trì Địa Ngục, chỉ là thông đạo câu thông, giống cái ngươi đã nhảy vào để đến đây thôi.”
“À, hiểu rồi. Vậy nghĩa là toàn bộ Huyết Trì ở U Minh giới đều là truyền tống trận rồi.” – tôi bừng tỉnh đại ngộ nói.
“Không phải.” – Tô Hoán Trác lắc đầu – “Truyền tống trận của U Minh giới lấy máu làm vật dẫn cho nên tất cả truyền tống trận đều là huyết trì, nhưng không phải huyết trì nào cũng là truyền tống trận. Giống như huyết trì trong điện U Minh là Chuyển Sinh Trì”
“Chuyển sinh? Nghĩa là sao?” – Tôi lần đầu tiên nghe tới từ này à nha.
“Nhảy vào Chuyển Sinh Trì sẽ trùng sinh, đẳng cấp trở về số 0, thuộc tính trở về số 0. Tất cả trang bị đều bị hệ thống thu hồi. Chỉ có chủng tộc là được giữ lại.”
“Cái này không phải giống như san hào à (xóa nick cày lại)..” – tôi thở ra, còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm.
“Không hẳn vậy.” – Tô Hoán Trác kiên nhẫn giải thích – “Cái này tệ hơn san hào. Bởi vì san hào nghĩa là ngươi chỉ xóa nickname, điểm thuộc tính cơ bản còn giữ lại được. Nhưng nếu ngươi nhảy vào Chuyển Sinh Trì thì toàn bộ điểm thuộc tính đều hóa thành số 0. Tình trạng bết bát hơn nhiều.”
“Nếu bị như vậy, tôi thà trực tiếp xóa bỏ nhân vật, tạo cái mới luôn cho rồi.”
“Ngươi nói đúng. Nhưng trong quy tắc của Bàn Cổ đại thần, nếu ngươi trực tiếp xóa bỏ nhân vật thì ngươi phải đợi 4 tháng sau mới được tiến vào Hồng Hoang lần nữa.”
Đổ mồ hôi ~ Bàn Cổ đại thần có quy tắc hả? Còn không phải là quy định trò chơi của Hoa Phong hay sao?! Thời gian 4 tháng trong Hồng Hoang nghĩa là 1 tháng ngoài đời thực. Khoan đã… chuyện này… hắc hắc… trong đầu tôi chợt lóe lên một kế hoạch đen tối.
Tôi yên lặng gọi Đồng Tịch: – “Đồng Tịch, Đồng Tịch, có nghe tôi nói không?”
“Nghe thấy. Chuyện gì đó?” – âm thanh không chút đứng đắn của Đồng Tịch vang lên.
“Kế hoạch thay đổi. Anh không cần giết chết tên Diễm Thái Tử. Anh chỉ cần bắt sống hắn là được. Tôi đã có kế hoạch khác.”
“…” – Đồng Tịch trầm mặc một hồi mới mở miệng – “Tri Chu, có phải ngươi muốn ném hắn vào Huyết Trì bên trong U Minh điện không? Để hắn chuyển thế trùng sinh?”
Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng điệu mười phần khẳng định.
“Há há… sinh ta là cha mẹ nhưng hiểu ta chính là Đồng Tịch.”
“Hừ… kỳ thật ta đã sớm có chủ ý này rồi, chưa kịp nói cho ngươi biết thôi. Khà khà, ngươi yên tâm, ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ, sẽ cho tên kia có đi mà không có về.”
Tôi choáng ~ Không cần cười thấy ghê như vậy a~ Lại nghĩ trong lòng, người của Yêu Hồ tộc đúng là có thù tất báo nha. Người ta chỉ chửi hắn một câu “ngu ngốc” thôi mà hắn có thể nghĩ ra chủ ý độc ác chừng này. Haiz… tuyệt đối không thể đụng vào người của Yêu Hồ tộc, về sau lăn lộn trong tộc, tôi càng phải cẩn trọng hơn nữa mới được.
“Tri Chu, tìm được rồi.” – Tô Hoán Trác đột nhiên kêu lên.
“Ở đâu? Ở đâu?” – tôi quay đầu nhìn, mém chút té xỉu.
Con Hắc Long chẳng ở đâu xa, nó nằm ngay dưới chân của Tô Hoán Trác. Anh ta một chân giẫm lên đầu nó, một tay nắm lấy long giác (sừng), trông cực kỳ nhẹ nhàng. Mà con Hắc Long thì thảm thôi rồi, toàn thân không thể động, đầu bị ép thành một độ cong cực lớn, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi, có vẻ nó đang hấp hối.
“Ngươi không phải muốn lấy máu của nó sao? Nhanh tay lên. Nếu nó chết thì máu sẽ không nóng nữa.” – Tô Hoán Trác đưa mắt nhìn yết hầu của con quái để ra hiệu cho tôi.
Tôi hiểu ý móc ngay Sát Quỷ và một cái bình, sau đó giống như giết gà cắt tiết, tôi cắt một nhát ngang cổ con quái…
Sau khi tôi lấy đủ lượng máu thì con Hắc Long cũng vì mất máu quá nhiều mà lăn quay ra chết. Tôi trộm nhìn lên cột kinh nghiệm của mình, há há, tăng hơn phân nửa, sắp trở lại cấp 40 rồi. U Minh giới đúng là địa phương tốt để luyện cấp nha.
Chúng tôi trở về nhà. Tay nghề nấu nướng của Phạm Thanh đúng là không tồi. Chúng tôi đã có một món thịt nướng ngon tuyệt vời. Hương thơm của nó dày vò tôi nguyên buổi tối.
Cáo biệt cha mẹ Phạm Lộ, tôi trở về U Minh điện. Thấy thời gian không còn sớm, tôi liền log out.
Vừa thoát tuyến liền nhìn thấy khuôn mặt u oán của Thảo Hoa Mai, tôi sợ hãi kêu lên: – “Sao vậy Thú Thú, bà bị táo bón hả?”
“Đệch…” – Thảo Hoa Mai phiền muộn trả lời – “Không phải, là thân phận của tui bị bại lộ.”
“Thân phận bị bại lộ? Bà có thân phận đặc biệt gì chứ? Cũng không phải gián điệp hai mặt gì.” – tôi khinh thường nói, gia hỏa này không ốm đau gì cũng rên rỉ là sao.
“Tui là muốn nói, 2 tên biến thái ở phía đối diện đã biết tui là Lạc Thủy Thanh Điểu rồi.”
Tôi biết bả muốn nói tới 2 tỷ mụi nhà Nam Cung. Nhưng chuyện này thì sao chứ? Cho nên tôi hỏi lại: – “Biết thì biết, chẳng lẽ bọn họ sẽ tìm bà PK ngoài đời thực sao?”
“… cũng không hẳn. Nhưng khi họ đi đến phòng giặt đồ thì sẽ đem theo tên người hầu kia, làm cho mọi người không ai dám mang đồ lót ra đó giặt nữa. Còn có, lúc trước mỗi lần thấy nóng nực thì cứ mặc áo phông để ngực trần đi lòng vòng ngoài hành lang nhưng bây giờ thì không ai dám nữa vì sợ đụng mặt tên người hầu kia. Ta nói, đây là ký túc xá nữ của chúng ta nha, vì sao còn phải mặc quần áo chỉnh tề khi đang ở nhà chứ. Tại sao nhân viên quản lý lại để cho đàn ông con trai ở ký túc xá nữ chứ? Quá không hợp thói thường.”
“…” – tôi triệt để bó tay. Bởi vì tôi ngoài trừ lúc ngủ thì toàn mặc quần áo chỉnh tề, đương nhiên không hề có loại băn khoăn giống như Thú Thú.
Ngay lúc chúng tôi còn đang nói chuyện phiếm, đột nhiên có người gõ cửa.
“Mời vào.”
Hai cái đầu đồng thời thò vào.
Đổ mồ hôi ~ Nhắc Tào Tháo liền thấy Tào Tháo tới. Người bên ngoài chính là hai tỷ muội nhà Nam Cung. Không rõ hai nàng tới làm gì?
“Có chuyện gì không?” – thấy không ai trong phòng muốn lên tiếng, tôi đành mở miệng hỏi.
“Chuyện này… các bạn có thể cho chúng tôi mượn đỡ 1 gói mì tôm không? Chúng tôi quên mua đồ ăn tối rồi.” – Nam Cung Mão chớp ánh mắt long lanh nói.
Tôi câm lặng một thoáng: – “… Hai người muốn hiệu nào? Khang sư phó? Thống nhất? Hay là Kim Mạch Lang?”
“Ừm… vài gói Khang sư phó thì tốt rồi.”
Tôi đưa tay xuống dưới gầm giường kéo ra một cái rương chuyên đựng mì gói của cả phòng, mở rương lấy 4 gói mì đưa cho họ. Nhưng họ chưa chịu đi, liếc nhìn nhau rồi lại nói: – “Thật ngại quá, bên phòng của chúng tôi không có nồi để nấu mì. Có thể cho chúng tôi mượn cả nồi luôn được không?”
Tôi liếc Thú Thú, bả nhanh tay lấy cái nồi đưa ra. Chúng tôi cố tình muốn đuổi bọn họ đi càng nhanh càng tốt. Cơ mà, hai tỷ muội kia vẫn đứng yên tại chỗ.
Nam Cung Sở Nguyệt cẩn thận dò hỏi: – “Ổ điện của chúng tôi bị hư, không biết có thể cho chúng tôi nấu mì tại đây luôn không?”
Bịch ~ cả đám té khỏi giường.
Tôi dùng mắt trừng từng người trong phòng, mất nửa ngày mới đánh bại toàn bộ, lúc này mới mở miệng trả lời: – “Được, cứ tự nhiên.”
Bọn tôi bình thường đều là cầm thú nhưng không bất lịch sự đến nỗi mở miệng đuổi người à nha. Thế là hai tỷ mụi nhà Nam Cung cứ như vậy ở lại trong phòng ký túc xá của chúng tôi nấu mì ăn bữa tối.
Hai nàng đến nửa đêm mới dọn đường hồi phủ, đem cả đám chúng tôi tra tấn đến sống dở chết dở. Ngay cả tôi là người được xưng tụng “vua dễ ngủ” vì cứ ngã đầu xuống gối là thăng giấc ngay mà còn bị các nàng làm cho hoảng sợ đến nổi da gà. Đầu đuôi cũng vì câu chuyện mà họ nói trên bàn ăn.
“Tỷ tỷ, chị xem cọng mì này vừa trắng lại vừa trơn, giống y như làn da của abc. Em lại muốn SM hắn rồi…”
“Đúng vậy, làn da của abc chính là cực phẩm. Mỗi lần nhìn hắn, chị lại hận không thể nhào tới cắn cho vài ngụm.” (kết hợp với âm thanh nhai mì)
“Tỷ tỷ, chị có thấy mì ăn liền là công cụ SM đầy tiềm năng hông?”
“Ừ, rất có tiềm năng. Không bằng chúng ta nếm thử một tí…”
“Sột sột…”
“Soạt soạt…”
Từ đó về sau, bọn tôi gắn một cái mắt mèo trên cánh cửa. Nếu người tới gõ cửa là bọn họ, tuyệt đối giả chết chứ không bao giờ mở cửa nữa!!!!!!!!!!!!
Sáng hôm sau.
Trên giảng đường, giáo sư thì thao thao bất tuyệt, tôi thì ngồi ngáp lên ngáp xuống. Trong đầu nghĩ ngợi lung tung, chẳng biết Diễm Thái Tử đã đến U Minh giới chưa? Không biết Đồng Tịch có thể đối phó với hắn không?
Haiz… thôi được rồi, quyết định cúp tiết để lên game thăm dò thôi. Thế là chuông vừa reo hết tiết, tôi đã lén lút chuồn về ký túc xá.
Vào game, tôi lập tức liên lạc với Đồng Tịch.
Diễm Thái Tử đã tới U Minh giới nhưng bởi vì hắn không quen thuộc nơi này nên vẫn còn đang mò mẫm hỏi đường. Trải qua điều tra, Đồng Tịch đã biết Diễm Thái Tử đang muốn tìm một địa phương gọi là Ngàn Mục Sơn. Chỗ này thì ngay cả Đồng Tịch cũng không biết. Cho nên hiện tại chỉ có thể một đường đi theo Diễm Thái Tử.
Tên kia còn phải đi loanh hoanh một hồi, tôi lợi dụng thời gian, cầm Hắc Long huyết đi gặp Minh Vương.
Minh Vương cầm Hắc Long huyết mà như cầm bảo vật, sau khi cẩn thận đem nó giấu vào ngăn tủ xong mới quay sang nói chuyện với tôi.
“Ừ, không tệ, có thể mang về nhiều huyết như vậy. Được rồi, dựa theo ước định, ta sẽ cho ngươi biết cách giải trừ đẳng cấp.”
Tôi vểnh tai lên nghe.
“Đầu tiên ngươi phải tìm được 4 thứ. Theo thứ tự là Thanh Long chi lân (vẩy rồng), Chu Tước chi vũ (lông chim), Bạch Hổ chi tu (hình như là móng hổ), Huyền Vũ chi giáp (con Huyền Vũ này là tượng đôi có hình con rắn và con rùa, cho nên mình không rõ chữ giáp ở đây nghĩa là mai rùa hay da rắn nữa)
“Đợi một tí.” – tôi đưa tay cắt ngang – “Không phải muốn tôi lấy mấy thứ này từ trên người của Thánh thú đó chớ?”
Minh Vương trợn mắt nhìn tôi: – “Những thứ này đương nhiên là ở trên người Thánh thú rồi, bằng không thì ở đâu ra?”
Rầm ~ tôi té.
Phủi mông đứng lên, tôi khiếu nại: – “Điện hạ, ngài cho rằng tôi có thể đánh thắng Thánh thú hay sao?”
“Ta có bảo ngươi đi đánh chúng đâu. Ngươi có thể… lấy trộm a.” – Minh Vương mở miệng nói khoác mà không biết ngượng.
Đệch ~ Ông tưởng tôi là kẻ ngu chắc?! Mấy thứ này đều nằm trên người của Thánh thú. Cho dù canh me lúc bọn chúng đang ngủ thì khi tôi rút một cọng lông hoặc bẻ một cái vảy cũng sẽ làm chúng tỉnh lại vì đau a~ Đến lúc đó, tôi sẽ chết rất thảm. Chẳng lẽ cứ mỗi lần lấy một thứ thì tôi sẽ phải rớt một cấp hay sao?
Trong lòng thì chửi rủa vậy chứ ngoài mặt tôi chỉ có thể xuống nước năn nỉ: – “Bằng vào thực lực của tôi thì chuyện này rất khó khăn… có thể đổi món nào dễ dàng hơn một chút không?”
“Hừm… không thể. Nhất định phải là những thứ này. Ta chỉ cho ngươi biết phương pháp. Còn có thực hiện hay không là chuyện của ngươi.”
“Làm chứ… đương nhiên là làm rồi.” – hic… người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Minh Vương nuốt nước miếng, nói tiếp: – “… sau khi tìm đủ 4 món kia, ngươi tìm dược sư luyện thành Thánh linh hoàn. Món này xác suất thành công là 100%, không sợ thất bại. Kế đó, ngươi ngậm Thánh linh hoàn nhảy vào Huyết trì này…”
“Điện hạ, không phải nhảy vào Huyết Trì sẽ chuyển thế trùng sinh sao?” – tôi khẩn trương hỏi lại, chỉ sợ Minh Vương lẩm cẩm nhớ lộn phương pháp.
“Đúng vậy. Nhưng nếu ngươi ngậm Thánh Linh hoàn thì sau khi trùng sinh sẽ giữ nguyên tất cả thuộc tính, kỹ năng và trang bị. Chỉ duy nhất cấp bậc bị giáng về số 0 mà thôi. Nhưng chuyện này quá dễ, ngươi luyện cấp lại là được.”
“Vậy còn điểm thuộc tính?”
“Không phải ta vừa nói rồi sao? Trí nhớ của ngươi kém quá.” – Minh Vương nhăn mặt – “Điểm thuộc tính giữ nguyên. Hiện tại ngươi có bao nhiêu điểm thì sau khi trùng sinh cũng sẽ có bấy nhiêu điểm.”
Cái gì? Tôi thoáng ngây ngẩn.
Cái này… cái này không phải muốn nói điểm thuộc tính hiện giờ của tôi sẽ trở thành điểm cơ bản sau khi trùng sinh? Rồi mỗi lần thăng cấp sau đó sẽ được cộng thêm 2 điểm nữa?! Đậu xanh rau má, chuyến này lời to rồi.