Trong lúc tôi đang buồn rầu vì chuyện làm nhiệm vụ thì Thảo Hoa Mai đã bước lên con đường làm quan rộng mở. Soái Ca rốt cuộc lên tới cấp 20. Triệu Hoán Liên Minh chính thức thành lập, trong vòng 3 giờ nhân số đã lên đến 1700 và vẫn còn tiếp tục tăng trưởng. Nguyên nhân chính của chuyện này là do Thảo Hoa Mai vì muốn đạt được mục đích đã không nể tình bán đứng nhan sắc… ờ… là nhan sắc của người khác.
Soái Ca cùng Công Chúa bị an bài đứng ở chỗ chiêu mộ thành viên. Hiệu quả không thể bàn cãi. Trước mặt Soái Ca đứng một hàng dài các cô em gái. Trước mặt Công Chúa đứng một đống sắc lang. Thảo Hoa Mai lon ton ở kế bên, thừa dịp những người kia bị sắc đẹp quyến rũ cho mụ mị đầu óc thì dụ họ ký vào hiệp ước gia nhập bang hội bất bình đẳng.
“Muốn thỏa thích ngắm soái ca mỹ nữ mỗi ngày sao? Hãy gia nhập Triệu Hoán Liên Minh!!!! Hiện tại miễn phí báo danh, bang hội đang tuyển thành viên trung tâm, có lương tháng, có phúc lợi, công tác nhẹ nhàng, bất kể là ai cũng có thể tham gia!!!!” – đây là thông báo của Thảo Hoa Mai đăng trên hệ thống, vô số thanh niên ngu ngốc bỏ qua con đường tương lai sáng sủa, bị những lời ngon ngọt ở trên lừa gạt gia nhập vào Triệu Hoán Liên Minh.
Mặc dù Thảo Hoa Mai dùng thủ đoạn vô sỉ hạ lưu để chiêu mộ thành viên nhưng quy mô của Triệu Hoán Liên Minh vẫn chỉ xếp thứ 3 trên bảng tổng sắp. Lại nói, bảng xếp hạng này không phải là cái chính thức của hệ thống mà do Trung Quốc Giải Trí Tiên Phong đánh giá, tờ Nhật Báo Hồng Hoang góp phần kêu gọi mọi người bỏ phiếu bầu chọn.
Hiện tại, người chơi đạt tới cấp 20 không có bao nhiêu. Người chơi 20 cấp lại có năng lực thành lập nghiệp đoàn với số lượng thành viên trên 500 người lại càng hiếm gặp. Tính tới bây giờ, Hồng Hoang chỉ có 8 nghiệp đoàn vượt qua con số 1000 thành viên.
Đứng đầu bảng đánh giá là siêu cấp bang hội của Thiên Hạ Long Quỷ, tên đầy đủ “Ai có thể trâu bò bằng ta”, gọi tắt “Trâu Bò Bang”. Phải nói, tên gọi đúng hay luôn~ Nhìn cái tên liền biết bọn họ rất trâu bò, dù sao bang chủ của họ chính là người đứng đầu bảng xếp hạng tổng hợp thực lực của hệ thống.
Đứng thứ hai là bang hội của Ám Ảnh, “Huyết Nhạn Các”. Ừm… cái tên thiệt là tao nhã, có nội hàm, có sát khí, bất quá, sao nghe quen quen nhể?
So sánh với hai đại bang kể trên, Triệu Hoán Liên Minh không có cá tính, không đủ ưu nhã, không chút máu me, đến đánh rắm cũng không có mùi thúi luôn, tóm lại là thất bại toàn tập.
Còn lại 5 bang hội khác, theo thứ tự là Bất Diệt Thần Thoại, Trung Hoa Chiến Long Bang, Thịnh Thế Triều Dâng, Tiêu Dao Gia Tộc và Thập Tự Thiết Tường Vi.
“Sâu, tui bây giờ là trưởng lão của đại bang hội đứng thứ 3 trong Hồng Hoa đó nha. Thủ hạ vô số, trâu bò chưa?!” – Thảo Hoa Mai không phải khoác lác bình thường, hiện giờ thăng cấp thành quăng bom luôn rồi, giữa phòng ăn khoe khoang lớn tiếng như vậy, chỉ tổ dẫn tới một đống ánh mắt dòm ngó.
“Chẳng phải chỉ là chức trưởng lão của một cái nghiệp đoàn hạng ba thôi sao. Có cái gì để khoe khoang chứ. Bà cũng đâu phải là bang chủ của Trâu Bò Bang.” – tôi hung hăng cắn miếng cơm khét, rất không phục nói – “Tui là người đầu tiên đặt chân tới Yêu Hồ Tộc, đã từng thân mật “tiếp xúc” với 2 vị trưởng lão của Vương Hồ Tộc. So với bà dùng nhan sắc của người khác để đạt thành hiệu quả thì trâu bò hơn nhiều.”
“Được rồi, được rồi! Hai bà đều trâu bò hết. Ăn có bữa cơm mà cũng muốn gây chuyện nữa. Đừng quên, thầy Phùng ngồi ở bàn kế bên nha. Hồi chiều 2 bà trốn tiết của thầy để chơi game. Bây giờ còn ngồi đây tán dóc về game, lỡ thầy nghe thấy thì có mà chết cả đám.” – Tiểu Lược chen ngang.
… Đồ mồ hôi ~ Lại nói, đường đường là giáo sư, vì sao lại chui xuống căn tin số 4 (của sinh viên) để ăn cơm kia chứ? Không lẽ thầy muốn trình diễn màn vô gian đạo?
Ăn cơm xong, tôi và Thảo Hoa Mai che mặt phóng như bay ra khỏi căn tin, trốn về ký túc xá tiếp tục chơi game. Tiểu Lược bất đắc dĩ phải ở lại dọn dẹp bàn ăn, vừa làm vừa nghĩ, kết bạn với 2 tên điên mê game đúng là bất hạnh mà~
Vào trò chơi, tôi bỗng nhiên nhớ tới Ám Ảnh. Lâu rồi không liên lạc, anh ấy vậy mà đã thành lập bang hội xong cả rồi, còn là bang phái đứng thứ hai ở Hồng Hoang nữa. Trước khi chia tay, tôi quên không hỏi QQ (chương trình chat), làm bây giờ không có cách gì để liên hệ với anh ấy luôn. Tôi thông minh như vậy, vì cái heo gì lại phạm lỗi lầm sơ đẳng như thế a~
Lắc đầu cảm thán một thoáng, tôi mở quyển trục ra xem xét thời gian làm nhiệm vụ, còn lại 3 tiếng. Tôi choáng ~ bữa cơm của tôi không ngờ lại tiêu tốn thời gian như vậy. Đều tại Thảo Hoa Mai, cứ nhất quyết tranh cãi này nọ với tôi. Lúc này, ở tổng bộ Triệu Hoán Liên Minh tại Hỗn Loạn Chi Đô, Thảo Hoa Mai hắt xì hai cái.
“Đệch, nhất định là Sâu đang chửi mình.”
Tôi ngồi ngẩn người nhìn mấy gốc cây Yêu Hồ Thảo. Lúc nãy tôi có lên trang chủ dò xét một chút, đọc được một bài viết của một cao thủ thời beta, trong đó có đề cập tới chim hồng tước. Theo lời anh ta kể thì hồng tước là một loài chim xấu dã man, con trai nhìn thấy sẽ nôn mửa, con gái nhìn thấy sẽ khóc thét. Loài chim này chỉ có 20 cấp, hoạt động quần thể (theo bầy), cực kỳ hung tàn, người chơi nào lỡ đụng phải sẽ bị ác mộng vài ngày. Nghĩ mà xem, nguyên một đàn chim vừa xấu vừa ác từ trên trời ào ào bay xuống hướng thẳng vào người bạn, đó là cảnh tượng gì, nghĩ đến thôi liền muốn rút gân.
Tôi lúc này chỉ muốn biến thân thành mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết YY (tự sướng), cái gì mà Thần Tiễn, cái gì mà siêu cấp vô địch tất sát kỹ năng, bla bla bla… như vậy sẽ không phải sầu não vì nhiệm vụ a~ Haiz, đáng tiếc, tôi chỉ là một tiểu cung thủ cấp 19, trong tay chỉ có 3 bản kỹ năng đều không phải loại công kích cao, trên tay cầm một kiện bạch ngân vũ khí… được rồi, nói làm sao thì tôi vẫn không có ý định từ bỏ nhiệm vụ nha.
Ngay lúc tôi đang đau khổ trằn trọc, Con Nhện tỉnh lại. Tiểu gia hỏa này chỉ có một loại tình huống mới khiến nó thức tỉnh mà thôi, đó là nó đói bụng. Tôi ủy khuất móc ra một khối thịt nướng đưa cho nó. Tên cầm thú này còn xảo quyệt hơn cả tôi nữa. Không thể dùng Dư Tinh Hoa để lừa gạt nó được, nếu không cho nó ăn thịt, nó sẽ quậy tan nát. Trời ơi là trời… tôi thu dưỡng loại sủng vật gì thế không biết nữa.
Con Nhện ăn rất nhanh liền xong bữa. Sau khi ăn no, phản ứng của nó rất không bình thường, không lăn quay ra ngủ tiếp, ngược lại trèo lên quyển trục nhiệm vụ của tôi, sau đó… nằm im không động đậy. Đổ mồ hôi~ không lẽ nó muốn… cái kia kia?! Tôi dùng sức kéo quyển trục ra, không xi nhê.
“Con Nhện, đây là quyển trục nhiệm vụ của ta. Ngươi không thể vô sỉ mà ị lên trên đó a~” – Tôi bi phẫn gào lên.
Con Nhện vẫn bất di bất dịch. Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một ít tin tức. Mặc dù không hiểu nhưng tôi biết đây là Con Nhện đang nói chuyện với tôi. Có điều, tôi không biết “tiếng Nhện” a~.
“Con Nhện, mặc dù ta có tên là Tri Chu nhưng ta không phải loài nhện nha. Ta nghe không hiểu ngôn ngữ của loài nhện các ngươi a~ Có thể tìm phiên dịch viên đến nói chuyện không?”
Con Nhện nhất quyết không ly khai quyển trục. Tôi nhìn ra được nó đang gấp gáp, hai cái chân nhỏ xíu ở đằng trước múa may loạn xạ… Hình như tôi đoán được ý của nó rồi.
“Con Nhện, có phải ngươi muốn nói ngươi có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ này?”
Con Nhện liều mạng gật đầu.
“Hahahahaha…” – Tôi ngửa đầu cười ra tiếng. Con Nhện nói nó có biện pháp thì để nó xử trí vậy, dù có thất bại cũng không tổn thất gì – “Được rồi, Con Nhện, cho phép ngươi tự do hoạt động!!”
Tôi vừa nói xong, Con Nhện liền vung 8 cái chân ngắn của nó chạy tới chạy lui khắp nghĩa trang… Nhìn một hồi tôi chóng mặt luôn, cũng không biết nó đến tột cùng là đang làm gì. Bày đặt thần thần bí bí, mặc kệ nó vậy.
Tôi dứt khoát lấy ra một đống gỗ vụn, bắt đầu luyện tập kỹ năng cấp 2 của cơ quan thuật – bẫy chuột. Đây là cơ quan bẫy rập thuộc loại trâu bò à nha. Nhẹ thì làm chậm lại hành động của người bị bẫy. Nặng thì khiến người đó không thể hoạt động được luôn. Cái này so với bẫy rập của thợ săn còn trâu bò hơn. Nhìn độ thuần thục của cơ quan thuật tăng lên từng điểm, trong lòng tôi cực kỳ vui vẻ, thế là đem N cái bẫy chuột rải khắp nghĩa địa.
Phành phạch ~
Tôi bị một chuỗi âm thanh hù dọa, ngẩng đầu lên liền thấy một đám mây đen đang xà xuống. Chim hồng tước tới rồi~
Nếu bạn nhìn thấy một đoàn chim bồ câu trắng, bạn nhất định sẽ la lên… wow, thiệt là nhiều bồ câu, thiệt là đáng yêu. Nếu bạn nhìn thấy một đoàn hải âu, bạn nhất định sẽ la lên… wow, thiệt là nhiều hải âu, thiệt là xinh đẹp. Nhưng nếu bạn nhìn thấy một đoàn chim hồng tước, giống như tôi lúc này, bạn nhất định sẽ muốn chửi bậy, bà mẹ nó, sao nhiều quái vật như thế, sao xấu xí như thế.
Tôi là người bình thường. Cho nên vừa nhìn thấy đám hồng tước, chim không ra chim, quỷ không ra quỷ, liền xách Con Nhện, tăng tốc chạy ra cửa nghĩa trang. Chỗ này không có Yêu Hồ Thảo, hẳn là địa phương an toàn. Thoắt một cái đã thấy đám chim hồng tước bay lượn ngay trên đầu tôi. Tốc độ đúng nhanh luôn. Bọn chúng không chú ý tới nhân loại nhỏ bé là tôi, thẳng tắp lao xuống đám Yêu Hồ thảo.
Rầm rập~
400 con chim hồng tước cùng lao xuống, hiệu quả cực kỳ khoa trương, tư thái kia tựa như máy bay chiến đấu cơ, sát khí đằng đằng, lan tỏa ra không gian xung quanh khiến da đầu tôi run lên từng chập.
Nhưng mà…
… Đám chim hồng tước không giống với tưởng tượng của tôi, tựa như một trận cuồng phong quét sạch đám lá rụng khiến cho toàn bộ khu vườn Yêu Hồ Thảo nháy mắt bị tiêu diệt sạch… mà bọn chúng bay xuống còn cách mặt đất khoảng 40cm thì dừng lại giãy dụa, nhìn giống như là bị vướng vào một cái mạng nhện.
Mạng nhện!!!
Tôi vội vã chạy tới, đưa tay quơ thử một cái, quả nhiên bắt được một ít sợi tơ mỏng. Tôi vừa buông tay, sợi tơ nhện tự động bắn ngược trở về, khiến cho con chim hồng tước gần đó run lẩy bẩy. Í, tơ nhện không dính vào người tôi?! Thì ra Con Nhện nhà tôi có thể nhả ra Ẩn Hình Ti (tơ vô hình). Tôi giàu to rồi… ha ha oa oa cáp cáp ~
Tôi cuồng tiếu một hồi, khiến cho đám cây mây ở kế bên nhô con mắt ra nhìn nhìn… ặc… vẫn nên thành thật một chút thì tốt hơn. Đây chính là địa bàn của đám Yêu Hồ Tộc biến thái a~
Ổn định tâm tình, tôi nhìn Con Nhện… thấy nó đang leo lên đám dây tơ, không ngừng dùng thân hình tròn vo của nó chà đạp bọn hồng tước.
“Con Nhện, ngươi đang làm gì thế?” – tôi vừa hỏi xong, trong đầu liền xuất hiện một ít tin tức. Tôi vẫn không hiểu nó muốn nói cái gì, nhưng theo dáng vẻ vội vàng cộng thêm sát ý tràn ngập kia, tôi liền đoán Con Nhện muốn nhanh chóng giết chết bọn quái điểu. Không lẽ tơ nhện còn có thời hạn sử dụng?!? Tôi không dám chậm trễ, lập tức rút mũi tên tinh thiết, bắt đầu bắn chết đám chim chóc xấu xí dị dạng kia.
“Cười ha hả, cười đắc ý…” – tôi vừa giết quái vừa ca hát, câu cú lộn xộn vô nghĩa. Sau khi giết xong đám hồng tước, tôi thăng thêm 1 cấp, lập tức nhảy lên 20 cấp 2%. Nhìn bảng xếp hạng, tôi đứng thứ 99, rốt cục đã lọt vào top 100 rồi. Tôi nhịn không được cười ngu ngơ.
“Con Nhện, ngươi đúng là vô địch.” – tôi cưng chiều nói với sủng vật của mình. Tâm tình của tôi lúc này chỉ có thể dùng một từ để hình dung mà thôi – phiêu (bay bổng trên mây). Tôi lâng lâng ngồi giữa nghĩa trang, trong đầu dệt mộng trở thành cao thủ. Trong mơ, tôi đứng trên một đỉnh núi nhỏ, giống như hình ảnh trong phim hoạt hình Lion King (cảnh chúc phúc cho Simba mới sinh ra đời), giơ cao Con Nhện, hướng lên trời hô to: “Ai có thể trâu bò bằng ta!!!”
“Tiểu bằng hữu, không ngờ ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ a~” – một giọng nói quen thuộc vang lên. Âm thanh cắt đứt giấc mộng cao thủ của tôi. Nhưng bởi vì tâm tình tôi đang rất tốt cho nên tôi cao hứng gật đầu chào Đồng trưởng lão.
“Đúng vậy. Không ngờ nhiệm vụ lại đơn giản như vậy. Hiện tại có thể nói cho tôi biết nhiệm vụ chuyển chức được rồi chứ?”
“Ý của ngươi là muốn được ban thưởng “một cái tin tức” phải không?” – Đồng trưởng lão cười tủm tỉm nhìn tôi từ cao hứng chuyển sang mất hứng.
Tôi mang vẻ mặt cầu xin hỏi: – “Tôi có thể lựa chọn không? Tôi muốn chọn một tin tức tốt.”
Mà khoan, tôi có thể tiếp nhận nhiệm vụ giết hồng tước thêm lần nữa không?! Mỗi cuối tuần đều có thể làm một lần nha. Vừa nghĩ tới điểm này tôi liền mở miệng hỏi.
“Đồng trưởng lão, tuần sau tôi còn có thể tới đây nhận nhiệm vụ này nữa không?” – tôi chớp chớp mắt, trông mong nhìn ông ta.
“Không được.” – vỡ mộng rồi:(
Đồng trưởng lão áy náy nhìn tôi: – “Nhiệm vụ này mỗi người chỉ có thể nhận một lần thôi. Nhưng mà ta còn có một nhiệm vụ khác, phần thưởng là một kiện Linh Khí.”
“Linh Khí???” – tôi há to mồm kinh ngạc.
“Đúng vậy. Cũng không phải nhiệm vụ khó khăn gì, chỉ yêu cầu giết một con boss.” – Đồng trưởng lão nhẹ nhàng nói.
Đối với ông đương nhiên không khó, nội tâm tôi chửi thầm. Tôi đây là con gái chân yếu tay mềm nha.
“Nhưng ngươi không thể nhận nó vào lúc này. Bởi vì nó có hạn chế, phải là người của Yêu Hồ tộc mới có thể tiếp nhận. Cho nên, ngươi trước hết hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức đã. Về phần nhiệm vụ chuyển chức…” – Đồng trưởng lão liếc một cái thật sâu – “… chúng ta xem như hữu duyên, ta sẽ nói cho ngươi chỗ nhiệm vụ có phần thưởng tốt nhất. Buổi tối, đợi lúc trăng lên, ngươi đi tới hồ nước, dưới gốc cây bổn mạng của Yêu Hồ tộc…”
“Đồng trưởng lão, cây bổn mạng nằm ở chỗ nào?” – tôi cắt ngang.
“Chính là cây đại thụ gần Thiên Nội thành a~ Ngươi ngay cả chuyện này cũng không biết sao?!” – Đồng trưởng lão tỏ ý bất mãn, giống như sự ngu ngốc của tôi làm mất hết mặt mũi của Yêu Hồ tộc vậy – “Ngươi đi tới hồ nước, bên cạnh gốc cây sẽ gặp một cô gái tóc đỏ. Nói chuyện với nàng là được. Nhiệm vụ của nàng cho phần thưởng tốt nhất.”
“À… ờ… Đồng trưởng lão, nhiệm vụ đó là gì thế? Có thể tiết lộ một ít thông tin không?” – tôi xoắn xít hỏi.
Đồng trưởng lão lắc đầu: – “Ta không biết. Số lượng nhiệm vụ và đẳng cấp nhiệm vụ sau khi được phân phối thì chính người tiếp nhận sẽ quyết định nội dung cụ thể. Không ai biết nhiệm vụ của người khác là gì cả.”
“Là vậy à!” – tôi thất vọng cúi đầu, nhưng mà hình như có chỗ không đúng lắm – “Đồng trưởng lão, vậy làm sao ông biết nhiệm vụ của cô gái kia là nhiệm vụ có phần thưởng tốt nhất?”
“Chuyện này sao…” – Đồng trưởng lão híp mắt vuốt râu cười cực kỳ mờ ám, bộ dạng kia… thật khiến người khác muốn bóp chết ông ta – “… đến lúc đó ngươi tự khắc sẽ biết.”
Bịch ~ tôi biết mà, đám NPC biến thái này đặc biệt thích trêu ghẹo người chơi. Rốt cuộc là do bọn NPC nhàm chán không có chuyện gì làm hay là nhân viên thiết kế nhàm chán không có chuyện gì làm đây hả? Có điều, suy nghĩ thiệt hơn, dù sao tôi cũng sẽ tiếp tục lăn lộn ở Yêu Hồ tộc, bảo trì quan hệ tốt đẹp với ông ta mới tốt. Chính vì vậy, tôi phi thường lễ phép chào từ biệt Đồng trưởng lão.
Trở lại Thiên Thành, nhìn mặt trời chói chang ở trên cao, tôi bỗng nhiên nhớ tới bộ sáo trang kim quang lòe lòe của Ám Ảnh…. haiz… được rồi, không nhớ nhung nữa… thừa dịp trời còn sáng thì đi giết quái thăng cấp.
Tôi kéo Con Nhện tiến vào đầm lầy sương mù.