Bách Luyện Thành Yêu

Chương 1: Chương 1: Hai tên newbie (người chơi mới gà mờ)




“Ặc, có lầm hay không aaaaaaaaa!!!!!!!!! Thời khắc mấu chốt lại mất điện!!!!!!!!!!! Phòng kỹ thuật toàn là một đám bao cỏ và đầu heo, đúng là lãng phí tài nguyên quá đi!!!!!!!” – Tôi quay mặt hướng về phòng kỹ thuật, tức giận mắng chửi, sau đó còn hung hăng giơ lên ngón giữa.

“Bà đến trường là đã nể mặt mũi bọn bây lắm rồi. Vậy mà bọn bây dám cúp điện!!!!!!!! Đờ mờ cả nhà bọn bây, bà nguyền rủa cả nhà bọn bây, lại xuy Lỗ Lỗ ra cưỡng gian bọn bây 100 lượt!!!!!!!”

Tôi đổ mồ hôi hột! Đưa mắt nhìn qua Lỗ Lỗ đang ngủ dưới chân, tự hỏi không biết loại chó nhỏ này mạnh đến thế sao? đủ sức làm 100 lượt hả?

Nghe Thảo Hoa Mai mắng chửi, nội tâm của tôi thổn thức không thôi. Bạn xem, trình độ của cô ấy tuyệt đối là cấp tiến sĩ nha. Haiz… bản thân tôi và cô ấy quả thực không cùng một cấp bậc, có muốn chen miệng vào phụ họa cũng không có cửa. Tôi dứt khoát lựa chọn im lặng ngồi một bên thưởng thức.

Tôi đi qua đi lại trong phòng ký túc xá, cực kỳ nôn nóng, nửa giờ nữa là Hồng Hoang sẽ chính thức Open Beta. Tôi và Thảo Hoa Mai trải qua bao nhiêu đắng cay khổ cực mới đăng ký được tài khoản Open Beta, rồi còn cắn răng cắn bụng xuất tiền ra mua loại trang bị rẻ tiền nhất. Hiện tại, hai đứa đang ngồi trước máy tính, chờ đợi game mở cửa. Ai biết, lúc này trường học lại cúp điện, đúng là số con rệp.

Nếu chúng tôi có mũ giáp trò chơi thì tốt rồi. Chả cần quan tâm điện đóm làm gì, tự động có thể bắt sóng để chơi ngay. Có điều, mũ giáp thiệt là quá mắc, chúng tôi chỉ có thể ý dâm mà thôi (ý dâm = suy nghĩ viển vông theo chiều hướng tự sướng). Tôi không nghĩ ngợi lung tung nữa, đưa tay cầm lấy tờ báo trên bàn, đọc lướt mục tin tức để giết thời gian.

Toàn bộ tin tức về game online giả tưởng xuất hiện tràn ngập trên mặt báo không có gì là lạ. Điểm kỳ lạ chính là TQ lại có thể độc lập khai thác game online giả tưởng. Điều này tương tự như chuyện người ta tìm thấy chuột túi của Châu Úc sinh sống ở TQ vậy.

Quốc gia đầu tiên khai thác game online giả tưởng là Hoa Kỳ. Người Mỹ có khuynh hướng yêu thích vẻ đẹp bạo lực cùng với sự sùng bái vũ khí và chiến tranh. Cho nên họ cho ra đời một loại game chiến đấu kiểu xạ kích. Tên của trò chơi khi phiên dịch qua tiếng Trung có nghĩa là “Thương Hồn”. Đây là trò chơi dành cho bọn cầm thú muốn phát tiết sự cuồng nộ.

Vốn mọi người cho rằng quốc gia thứ hai nhảy vào khai thác game online giả tưởng phải là Hàn Quốc, thủy tổ của A&RPG (Adventures&Role-Playing Game). Nhưng thế giới đã có một phen ngỡ ngàng, bởi vì quốc gia thứ hai tiến hành khai thác game online giả tưởng chính là TQ. Hơn nữa, trò chơi này còn được đầu tư bởi một công ty không có tiếng tăm gì – Hoa Phong. Chuyện này, phỏng chừng chỉ có người Châu Á mới hiểu được nguyên do vì sao mà thôi.

Nhà đầu tư vào game online chú trọng điều gì? Lợi nhuận a~ Hàn Quốc có bao nhiêu game thủ? Khai thác trong bao lâu mới lấy lại được vốn? Và mất thêm bao lâu nữa mới có thể sinh lợi nhuận? Lại nói, dân số TQ là bao nhiêu? Tưởng tượng ra chưa? Thật lâu về trước, người TQ đã không còn chơi game của Hàn nữa rồi. Có người từng lên diễn đàn (về game) phát biểu thế này: “Cho dù nhàm chán đến độ không biết làm gì thì tui thà đi đọc truyện tình cảm nhảm nhí của Quỳnh Dao còn hơn là đi chơi game RPG của bọn kim chi.”

Văn hóa mấy ngàn năm của TQ há có thể để những người ngoại quốc đến lý giải hay sao? Nếu là game online có cơ sở dựa trên lịch sử TQ, há lại để người ngoại quốc bỏ tiền ra đầu tư hay sao? Cho nên, để công ty trong nước bỏ tiền khai thác game online giả tưởng là đúng đắn nhất.

Hoa Phong làm công tác chuẩn bị vô cùng tốt. Trước lúc tung trò chơi ra thị trường đã tiến hành khảo sát so sánh với tất cả trò chơi lớn nhỏ có mặt ở TQ. Sau đó tin tức về trò chơi của họ chiếm lĩnh tất cả các mục tin tức lẫn quảng cáo trên các phương tiện truyền thông. Ai bảo người ta là công ty con của Dương Phong cơ chứ. Dương Phong là ai? Là tập đoàn sản xuất máy tính dân dụng đã lũng đoạn thị trường TQ từ rất lâu về trước. Tất cả đối thủ cạnh tranh của họ đều bị giết chết. Tâm địa tàn khốc, thủ đoạn độc ác, họ đã khiến toàn bộ ngành sản xuất máy tính không ai dám vuốt râu hùm nữa. Mà họ mãi mãi dừng lại ở bóng bán dẫn* của thời đại. (“bóng bán dẫn” là vật chuyển đổi điện trở, nghĩa là tác giả muốn ví von Dương Phong là cột mốc của sự chuyển tiếp giữa hai thời đại)

Tôi đọc xong bài báo có tiêu đề “Hoa Phong Hồng Hoang ngang trời xuất thế, RPG Game Online nhân sinh chìm nổi” mà nhịn không được cười ra tiếng. Bạn phóng viên này có suy nghĩ thiệt là hài hước, nhất là cái câu cuối cùng kia, sao nghe giống như “mãi mãi dừng lại ở thời kỳ đồ đá” quá thể?! Hơn nữa, bạn phóng viên này hình như có thù với Hàn Quốc hay sao đó, giọng văn quá mức kích động. Không lẽ đi du lịch Hàn Quốc bị chơi một vố thảm à? Thật là đáng thương a~

Buông tờ báo xuống, tôi quay đầu nhìn 4 vị mỹ nữ còn lại trong phòng, những người không chút hình tượng nằm ườn trên giường đọc sách, đối với 2 tên điên khùng trầm mê vào game online như 2 đứa tôi cực kỳ hờ hững. Quả nhiên, bọn họ mới là điển hình của sinh viên ưu tú. Không màn thế sự, chỉ mải mê đọc… truyện tranh!!!

Tôi còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Thảo Hoa Mai đột nhiên hỏi.

“Ê Sâu, tui nên lấy nick là gì?” (nữ chính có biệt hiệu là “Sâu” ở ngoài đời, còn ở trong game thì có biệt hiệu là “Nhện”)

A??? Đột nhiên mới nhớ, n ngày trước, tôi đã đáp ứng sẽ nghĩ cho Thảo Hoa Mai một cái nick cực phẩm. Haiz… rõ ràng đã quên sạch sẽ, đổ mồ hôi. Thảo Hoa Mai mà đặt nick, tôi thiệt không dám khen tặng à. Ví dụ như Tuyết Nhi, Tiểu Tuyết, Ngạo Tuyết, Phi Tuyết…. Mỗi lần nghe tới mấy cái nick này, tôi lại liên tưởng đến hình ảnh lúc Thảo Hoa Mai vừa ngủ dậy, liền có xúc động muốn sùi bọt mép.

Suy ngẫm một thoáng, cầm cây bút thoăn thoắt viết 4 chữ lên tờ giấy – “Lạc Thủy Thanh Loan” (thanh đao rơi xuống nước). Tôi âm thầm tâm đắc một phen. Tôi là người có văn hóa, có nội hàm (suy nghĩ sâu sắc), có tiêu chuẩn, đương nhiên đặt nick sẽ không đụng hàng. Tôi vung tay, đưa tờ giấy qua cho Thảo Hoa Mai.

“Tui quyết định lấy nick là Lạc Thủy Tri Chu (con nhện rơi xuống nước). Cho nên, bà phải lấy cái nick này! Hiện tại không cần gấp, nói không chừng điện sẽ có lại ngay lập tức.” – tôi bình tĩnh nói, mặc dù trong nội tâm đang kêu gào đến rát cả họng. Điện aaaaaaaaaa mau có lại đi aaaaaaa!!!

Không thể bộc lộ tâm tình ra ngoài mặt, đây là phép tắt sinh tồn của loài sâu.

Thảo Hoa Mai liếc một cái, gật đầu, nhận lấy tờ giấy, bội phục nhìn tôi. Tôi biết, thần công (biểu tình) “cao thủ đứng trên đỉnh cao mà mặt không đổi sắc” của tôi lần nữa đã phát huy tác dụng.

Thời gian từng giây trôi qua. Đến 4g30 vẫn chưa có điện. Hai đứa tôi nhìn nhau, đồng thời thở dài, mặt ủ mày ê. Lại qua 20 phút, cuối cùng đèn sáng. Ý chí chiến đấu hừng hực lúc nãy đã bị bào mòn, nhưng dù sao vẫn phải đăng nhập vào game. Haiz… xem ra phần thưởng cho 1000 tài khoản đăng nhập đầu tiên đã vô duyên với chúng tôi rồi. Nội tâm tôi nhịn không được lén chửi thầy hiệu trưởng một câu. Mà lúc này, thầy hiệu trưởng đang ngồi ở nhà nhàn nhã uống trà, không hiểu sao cảm thấy bất an một tẹo. Ông thật không ngờ, toàn bộ sinh viên ngồi đồng ở ký túc xá chờ đăng nhập game Hồng Hoang đã gửi lời thăm hỏi đến 18 đời tổ tông nhà ông.

Điều duy nhất tôi có thể nghĩ tới khi nhìn cái thứ có hình dáng quái dị với tên gọi “thiết bị kết nối trò chơi” là ba chữ “vòng kim cô” của Tôn Ngộ Không. Đem cái thứ nhìn giống như băng đô đeo lên trên đầu, sau đó nhắm mắt lại, lúc này tôi lại nghĩ tới một vấn đề. Không biết hàng rẻ tiền như này có thể xảy ra tình trạng rò rỉ điện hay không? lỡ điện giật chết tôi thì sao? Một bên bình ổn tâm tình, một bên đưa tay ấn nút khởi động. Một hồi mê muội qua đi, tôi mở mắt ra, có cảm giác choáng váng muốn nôn mửa, nhưng nghĩ tới hồi trưa vừa ăn một tô bún cực ngon, tôi bèn cố gắng nhịn xuống.

Hiện giờ, tôi đang ở trong một căn phòng hình lập phương màu xanh da trời, chính giữa phòng đặt một hộp thủy tinh thấu suốt cực lớn, bên trong có một cơ thể người, không rõ là nam hay nữ. Tôi đây mới mặc kệ là nam hay nữ, vốn tôi muốn chạy qua ăn đậu hủ (sờ mó) một chút, không ngờ gặp phải một trở ngại lớn. Tôi không thể nhúc nhích!! Đoán chừng Hoa Phong đã sớm ngờ tới chuyện người chơi sẽ có ý đồ xấu với vật thể kia nên đã thiết lập tình trạng bất động bắt buộc. Đổ mồ hôi!

“Hoan nghênh đi vào thế giới Hồng Hoang. Tôi là người tiếp đãi của bạn, số danh 06. Đang tiến hành quét võng mạc. Hoàn tất. Mời nhập vào số căn cước (CMND) của công dân TQ.”

Mỹ nữ nói chuyện như chim sơn ca đang hót, thiệt là êm tai quá a~ Tôi cảm thán, khoa học kỹ thuật thời nay, con bà nó (tiếng chửi bậy, sau này sẽ viết tắt thành cbn) đúng là tiến bộ vượt bậc nha. Giọng nói điện tử còn thanh thoát hơn giọng hát của ca sĩ hạng nhất nữa. Tôi đưa tay lên bàn phím ảo đang lơ lửng giữa không khí, nhập vào một dãy số.

“Đã xác định thân phận người chơi. Mời bạn đặt tên cho nhân vật.”

“Lạc Thủy Tri Chu”

“Mời bạn lựa chọn chức nghiệp.”

Mỹ nữ nói xong, trước mặt tôi liền xuất hiện một bảng danh sách, nhìn qua giống như menu của nhà hàng. Các loại tên tuổi chức nghiệp được viết chằng chịt trên đó khiến tôi vừa thấy liền chóng mặt muốn xỉu.

Tôi nhanh chóng nhắm mắt lại, tự giảm sốc cho tinh thần, sau đó mở mắt ra, nhìn thẳng vào mỹ nữ, hỏi.

“Có cung tiễn thủ sao?”

“Có. Cung tiễn thủ chia làm 6 hệ. Theo thứ tự là Quang minh hệ, Hắc ám hệ, Cuồng phong hệ…”

“Tốt, tôi chọn Hắc ám hệ.”

Cuộc đời này, tôi ghét nhất là người dài dòng, sợ nhất là thứ phiền toái. Cái trò chơi chết tiệt này làm sao lại có nhiều chức nghiệp như vậy a~~ Phiền chết tôi!!!!

Tôi nhìn mỹ nữ NPC trước mặt, xoát một cái điểm cảm tình với cô ta rơi xuống zero (0). Về phần vì sao tôi lại chọn Hắc ám hệ? Hắc hắc… căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm chơi game của tôi, phàm cái gì liên quan tới “hắc ám”, “tà ác”, “nguyền rủa” đều là thứ vô cùng cường đại. Nếu không, vì sao người ta lại có câu “Đạo cao 1 thước, ma cao một trượng” a~

“Đã xác định chức nghiệp của bạn là Hắc Ám Cung Thủ. Bởi vì bạn là người đăng nhập thứ 20 vạn (200 ngàn), nên sẽ nhận được phần thưởng của hệ thống. Bạn có thể tùy chọn một loại che dấu chức nghiệp làm chức nghiệp thứ hai.”

“HẢ?!?! HẢ?!?!” – Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người, qua vài giây, rốt cuộc mới phản ứng – “Hahahahahahahaha giống như trúng số độc đắc vậy. Lát nữa phải khoe với Thú Thú cho bả tức chơi hahahahaha!!!”

Ở nơi này không có người ngoài, tôi chẳng thèm quan tâm tới chuyện giữ gìn hình tượng thục nữ, cứ thế, không kiêng nể gì mở mồm cười như điên.

“Làm phiền bạn không cần tạo ra tạp âm, sẽ ảnh hưởng đến người đang xếp hàng phía sau.”

Ực!!! Tôi thiếu chút nữa bị sặc nước miếng. Dáo dát nhìn xung quanh, làm gì có ai. Tỉnh táo!!! Phải tỉnh táo!!! Phép thôi miên của tôi đã luyện tập nhiều năm đương nhiên hữu dụng. Rất nhanh, nhịp tim của tôi trở về mức bình thường, lục phủ ngũ tạng cũng chạy về vị trí cũ.

Lại nói, trò chơi mới khai trương khoảng 20 phút mà đã có 20 vạn người đăng ký rồi sao? Ngoài trừ cảm thán dân TQ đúng đông, tôi thật không biết phải nói cái gì nữa. Khôi phục vẻ mặt đạo mạo cao thâm, tôi cất tiếng hỏi mỹ nữ NPC.

“Xin hỏi, có những loại che dấu chức nghiệp nào?”

“Bạn là Hắc ám cung thủ, cho nên chỉ có thể lựa chọn Hắc ám cơ quan sư, Hắc ám thợ săn hoặc là Hắc ám u linh mà thôi.”

Nghe cái tên thôi thì thật sự không hiểu ra làm sao cả!!!!

“Có thể giới thiệu thoáng một chút mấy loại chức nghiệp này không?”

Che dấu chức nghiệp không thể chọn bừa, nhất định phải cẩn thận, giống như trước kỳ thi phải cẩn thận chuẩn bị “tủ” vậy, không thể qua loa.

“Hắc ám cơ quan sư có thể sử dụng nguyên liệu để chế tạo các loại ma pháp bẫy rập và khí giới. Cao cấp cơ quan sư còn có thể tạo ra thú máy (người máy có hình dạng thú).”

Oa ~ thì ra là siêu cấp công tượng (thợ rèn, thợ nề, thợ chế tác). Quá trâu bò!

“Hắc ám thợ săn có thể sử dụng ma pháp trên mũi tên. Hơn nữa trời sinh có thể sử dụng cao cấp cung thuật, cao cấp tiềm hành. Đến hậu kỳ có thể thu phục ma thú làm nô bộc.”

Tôi choáng luôn. Cái này càng biến thái!!!

“Hắc ám u linh trời sinh có thể sử dụng kỹ năng U linh biến ảo, khiến vật lý phòng ngự đề tăng 100%, ma pháp phòng ngự tăng gấp đôi, công kích giảm một nửa, trời sinh có kỹ năng nhập hồn. Đến hậu kỳ có thể học tới kỹ năng Chung cực tất sát (một mũi tên lấy một mạng người), có thể tạo ra ảo ảnh mũi tên.”

Tôi triệt để sụp đổ, rốt cuộc đã biết được thế nào là cảm giác “làm sao vẹn cả đôi đường”.

“Tôi có thể chọn cả 3 cái không?”

“Không!” – Mỹ nữ NPC kiên quyết trả lời, giọng nói kia, sao giống như đang cự tuyệt sự đeo đuổi của một tên lưu manh thế nhỉ?

“Thế chọn 2 cái thôi?”

“Không!”

Đồ keo kiệt!!! Tôi cúi đầu nghiền ngẫm. Tôi không muốn làm quỷ hồn cho nên không thể lấy Hắc ám u linh. Thợ săn nghiêng về công kích. Cơ quan sư nghiêng về chế tạo. Kỹ năng của thợ săn toàn bộ đều dùng để giết người, việc này ảnh hưởng không tốt đến hình tượng vĩ đại chói lọi của tôi. (Phi!! Ngươi không phải thích giết người sao? Chọn Hắc ám hệ rồi mà còn giả dạng thánh nhân. Ta khinh! – Thảo Hoa Mai ý kiến). Như vậy, sau khi so sánh thiệt hơn, chọn cơ quan sư là tốt nhất. Hơn nữa, kỹ thuật chế tác này nọ có vẻ hợp với tôi.

Quyết định xong rồi, tôi nói lớn: – “Tôi chọn Hắc ám cơ quan sư.”

“Chức nghiệp đã xác định. Bạn muốn bắt đầu với 25 điểm thuộc tính tiêu chuẩn hay là giá trị tùy biến?”

Tôi lại liều mạng tính toán. Vận khí của tôi gần đây hình như xài hết rồi, vẫn là không nên mạo hiểm, lỡ chọn tới giá trị cùi bắp tôi không phải khóc ròng hay sao.

“Tôi chọn 25 điểm tiêu chuẩn”

“Xác định kiến tạo nhân vật hoàn tất. Người chơi Lạc Thủy Tri Chu, bạn có muốn tiến vào trò chơi ngay bây giờ không?”

Cuối cùng cũng làm xong thủ tục.

“OK!”

Lại một hồi hoa mắt chóng mặt, mở mắt ra, tôi đang đứng ở điểm phục sinh. Cảm giác buồn ói còn nguyên. Tôi nói, cách thức đăng nhập này đúng là quá thúi, cần cải tiến nhiều. Thuận tay gửi đi một cái ý kiến đánh giá cho cung cách phục vụ của Hồng Hoang. Xong đâu đó, tôi bắt đầu quan sát bản thân.

Áo vải màu vàng nhạt, nhìn qua giống như sản phẩm của thời kỳ hợp tác xã. Không có vũ khí. Mở đai lưng ra nhìn, không có vũ khí!!!!! Kỳ quái. Không có vũ khí làm sao người chơi đi đánh quái a~ Chẳng lẽ dùng không thủ thuật (võ karate)?

“Này! Không được cản đường!” – một người đi ra từ điểm phục sinh ở sau lưng tôi, thuận tay đẩy tôi một cái.

>> Hệ thống: bạn bị người chơi Tiêu Dao ác ý PK, bạn có 30s để lựa chọn phản kích.

Nghe lời nhắc nhở từ hệ thống, tôi sửng sốt một phen. Cả hai chúng tôi đều 0 cấp, PK cọng lông a~ Chẳng lẽ trò chơi này không có chế độ bảo hộ cho người chơi cấp thấp hay sao?

Bạn học Tiêu Dao hiển nhiên cũng nghe lời nhắc nhở của hệ thống, vội vã xoay người.

“Thực xin lỗi. Bạn bè đều đã tiến xa, tôi sốt ruột đi tìm họ nên có hơi hấp tấp một chút.”

Người này không tệ, có lễ phép, hơi nóng vội thôi.

“Không không. Là lỗi của mình, mình không nên đứng chắn ở điểm phục sinh.”

Sau khi đãi môi với mấy lời thiếu muối một hồi. Phải nói là hình tượng thục nữ dịu dàng của tôi sử dụng rất đúng chỗ. Cuối cùng, hai chúng tôi thêm bạn tốt, sau đó Tiêu Dao rời đi. Tôi cúi đầu giả vờ giả vịt vuốt tóc cho ra vẻ thiếu nữ mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa, lúc này tôi mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, tôi đã quên không hỏi hắn vì sao tân thủ (người mới đăng nhập, thông thường là từ lv0-lv10) không có vũ khí trong người!!!! Mà thôi, hắn vừa đăng ký tài khoản xong, chắc cũng chưa biết đâu, chờ hắn gặp bạn bè rồi tôi lại hỏi cũng không muộn.

Tôi vào bảng danh sách người chơi, đánh vào “Lạc Thủy Thanh Loan”, hệ thống thông báo “tên này không tồn tại”. Tôi chóng mặt, đừng nói là Thú Thú còn chưa đăng ký xong chứ?! Chờ bả một chút vậy.

Nhàm chán, tôi ngồi quan sát hoàn cảnh xung quanh. Trò chơi này không giống các trò chơi khác, tân thủ thường sinh ra trong một cái thôn nhỏ xíu, rách rưới, tồi tàn. Trong trò chơi này, tân thủ vừa xuất đạo liền sinh ra ở điểm phục sinh nằm trên quãng trường trung tâm của một thành trấn. Chung quanh quãng trường là các cửa hàng, quán rượu mọc san sát nhau như nấm trong rừng. Trên đường phố, NPC binh sĩ với dòng chữ “Chấp pháp giả” (người thi hành luật pháp) uy phong lẫm lẫm tản bộ lòng vòng. Toàn bộ kiến trúc của thành trấn hoàn toàn rập khuôn với khung cảnh của thời nhà Đường. Thoạt nhìn thật khiến cho lòng người vui tươi khoan khoái. Chỉ hiềm là các vị chấp pháp giả với võ trang đầy đủ lượn lờ khắp nơi nhìn giống như lính canh ngục, vụ này có điểm sát phong cảnh một chút.

Tôi đưa tay sờ cọng cỏ non dưới chân. Xúc cảm không tệ, giống y như thật. Màu sắc xanh mướt cũng giống y như thật. Tôi hết sức hài lòng. Độ chân thật của Hồng Hoang còn muốn cao hơn Thương Hồn nữa. Quả nhiên đáng giá, không uổng phí số tiền tôi đã bỏ ra.

Tôi nhanh chóng phân bố 25 điểm thuộc tính cơ bản. Là kiểu phân bố đại chúng của Cung Tiễn Thủ, không có gì đặc biệt. Theo lời Thú Thú, mỗi lần thăng cấp, người chơi sẽ có thêm 2 điểm thuộc tính để tự do phân bố. Cách thêm điểm của tôi thiên về cao mẫn trung công (độ nhạy bén cao, công kích trung bình), về sau lại tăng điểm lực lượng một chút là được, dù sao lực công kích cũng rất trọng yếu.

Trên thanh trang bị hiện giờ chỉ có 2 món, hệ thống thiệt là keo kiệt.

>> Áo vải: +2 vật lý kháng

>> Giầy rơm: +1 ma pháp kháng

Thanh kỹ năng thì rỗng tuếch. Tôi chán, chả thèm ngó tới luôn. Mở bản đồ ra xem, thì ra nơi này gọi là Mất Phương Hướng Trấn. Trời, sao không gọi là Yên Tĩnh Lĩnh luôn đi. Nội tâm tôi chửi thầm. Tôi nhìn bố cục cái trấn, cố gắng ghi nhớ các chi tiết về đường phố và địa điểm.

Mở thông tin giúp đỡ (help menu), đọc lướt qua bối cảnh của trò chơi, nhìn một đống chữ số chằng chịt rậm rạp, tôi choáng đầu luôn, vội xoa xoa huyệt thái dương, theo bản năng quay đầu nhìn lại điểm phục sinh. Lúc này, một đạo bạch quang lóe lên, một người với ánh mắt hồng hồng đi ra.

Haha, là Thảo Hoa Mai. Không ngờ hệ thống tùy cơ phân phối (nơi người chơi sinh ra) mà hai chúng tôi vẫn gặp nhau. Vận mệnh đúng thiệt là kỳ diệu.

“Thú Thú, con mắt bà sao lại hồng hồng rồi?”

Thú Thú là biệt danh tôi đặt cho Thảo Hoa Mai. Đây là đại từ rút ra từ cái danh từ cực kỳ phổ biến mà ai cũng biết: cầm thú. Lúc giới thiệu với người khác, tôi sẽ vênh mặt mà nói.

“Đây là đảng hữu (bằng hữu cùng một đảng) của tôi, tên là Thú Thú, cầm thú thú.”

Thảo Hoa Mai phi thường hài lòng với biệt danh này, còn khen tôi là hủy thiên diệt địa thiên cổ kỳ tài (nhân tài hiếm có từ xưa đến nay, có thể chém trời chặt đất).

“Chức nghiệp quá nhiều, tui nhìn 3 lượt lên xuống thì mắt đỏ thành như vậy.”

Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi. Tuy hành vi của Thú Thú rất cầm thú nhưng có đôi khi trong nhiều vấn đề lại kiên nhẫn hơn tôi. Nàng chính là biểu tượng của một con lừa vừa cứng đầu vừa bướng bĩnh.

“Nghiên cứu lâu như vậy, rốt cuộc bà chọn cái chức nghiệp kinh thiên khiếp địa, hoảng thần hãi quỷ gì thế?”

“Hắc ám Triệu hoán sư!!! Thế nào, lợi hại không?”

Quả nhiên, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Bọn cầm thú như chúng tôi nhất định sống chung một chỗ. Cái gọi “tâm hữu linh thông” chính là đây. (tâm hữu linh thông= tâm linh kết nối, thần giao cách cảm, kiểu như giác quan thứ sáu)

“Tui biết ngay mà. Sao bà không chịu đổi chức nghiệp hả?” – Mỗi lần chơi game online, nếu có chức nghiệp triệu hoán sư, đảm bảo Thú Thú sẽ chọn nó. Tôi thiệt thắc mắc, mỗi ngày đều chơi một loại chức nghiệp mà không biết chán sao?

“Triệu hoán sư rất uy phong nha. Nhớ năm đó, bà đây chơi “Luân Hồi”, phía sau luôn dẫn theo một đoàn khô lâu (bộ xương khô), quét ngang thiên hạ, không gì địch nổi…”

“Bà khoác lác vừa thôi…”

Lúc Luân Hồi ra mắt trên thị trường, tôi còn chưa chơi game online. Sau đó gặp được Thảo Hoa Mai, tên cầm thú này mỗi ngày liền khoác lác năm đó ở Luân Hồi oai phong thế nọ thế kia. Tôi khi ấy còn thuần khiết nên liền tin răm rắp, thế là bắt đầu theo bả lăn lộn chơi game. Kết quả, tôi bi thảm phát hiện ra, hai đứa chúng tôi chính là 2 tên newbie, bị tầng tầng lớp lớp đại thần trong trò chơi chỉnh cho te tua. Bất quá, hai đứa đều nhất trí cho rằng chuyện này với thực lực chân chính của chúng tôi không hề liên quan. Vấn đề trọng yếu là chúng tôi… không có tiền để mua trang bị cực phẩm thôi.

Với tôi mà nói, danh tiếng chẳng là gì cả. Tôi nghĩ, yêu thích chơi game không có nghĩa là phải phấn đấu để trở thành đại thần gì đó. Thiệt ra, làm tiểu nhân vật cũng có cái thú của nó. Nhưng Thảo Hoa Mai không nghĩ như vậy. Bả nói, đã chơi game thì phải náo động một cách kinh thiên động địa thì mới đã ghiền, thành công hay thất bại đều phải hiên ngang lẫm lẫm. Haiz, bản tính con lừa chính là bản tính con lừa, có chết cũng không đổi a~

“Nếu lợi hại như vậy, bà triệu hoán con gì ra cho tui coi coi!” – khoe khoang là không đúng, làm người phải biết khiêm nhường. Vì muốn Thú Thú khắc sâu đạo lý này, tôi mọi lúc mọi nơi đều tìm cách đả kích bả. Cách mạng vẫn chưa thành công, tôi còn phải cố gắng.

“Chuyện đó… hắc hắc… tui còn chưa học kỹ năng…” – trợn mắt, muốn chà đạp bà hả? không có cửa đâu!! – “Nhưng mà, tui lựa chọn tùy cơ thuộc tính, rốt cuộc lấy tới giá trị cao nhất là 35 điểm. Hahahaha, lợi hại không?!”

Tiếng cười man rợ của Thảo Hoa Mai khiến một đống người xung quanh quay đầu nhìn chăm chú. Tôi đột nhiên bị đả kích liền quên mất nguyên tắc của cách mạng (giữ hình tượng thục nữ), nước miếng chảy ròng ròng, nội tâm hâm mộ gần chết. Thiệt là bể bụng người to gan, chết đói người nhát gan. Cách biệt 10 điểm thuộc tính tương đương với chuyện khi không có được 5 cấp, đúng là vận may cứt chó. Lại nhớ tới che dấu chức nghiệp của tôi, nội tâm liền cân bằng, ông trời vẫn rất công bằng a~

“Xem ra lần này bà có hy vọng xưng bá trong trò chơi rồi. Nhưng mà Hồng Hoang không có phân khu vực (server), toàn bộ game thủ TQ đều chơi chung ở một máy chủ, bà có lòng tin hay không?”

“Hừ…” – Thảo Hoa Mai hất mặt lên trời, tràn đầy tự tin tuyên bố – “Tui tin rằng trò chơi này chính là bước ngoặc trong vận mệnh của tui. Nhất định lần này phải lập một bang hội chơi đùa cho thỏa thích.”

Dõng dạc như vậy, phấn chấn như vậy, làm tôi nghe xong liền rục rịch muốn làm chuyện lưu manh… hắc hắc… Bấm vào “thêm bằng hữu”, nhìn cái tên, tôi nghi hoặc hỏi.

“Sao lại là Lạc Thủy Thanh Điểu (chim rơi xuống nước)? Bà không thích cái tên Lạc Thủy Thanh Loan à?”

“A… cái kia… hắc hắc…” – đỏ mặt cúi đầu – “chữ kia tui không biết viết.”

Bịch!!!!! Tôi ngã xuống đất không dậy nổi.

“Bà… bà… hồi đó bà mua bằng tốt nghiệp hả?”

“Không phải mua.” – nghiêm mặt – “Là chôm.”

Ầm!! Vừa đứng lên tôi lại té xuống lần nữa, may mà chưa bị nội thương. Quyết định không thèm để ý đến tiểu sử của cầm thú, tôi vỗ vỗ bụi đất trên người, bấm nút mật (tin nhắn riêng) cho Tiêu Dao.

>> [Mật] Bạn nói với Tiêu Dao: Tiêu Dao, làm sao mới có được vũ khí vậy?

>> [Mật] Tiêu Dao nói với bạn: Bạn cầm giấy chứng nhận nằm trong balo đến Chiến đấu học viện là có thể lấy được vũ khí.

>> [Mật] Bạn nói với Tiêu Dao: đã biết, mình sẽ đi ngay.

Trò chơi này thiệt là có ý tứ. Chiến đấu học viện… sẽ không biến thái giống như trường Hogwarts của Harry Potter chứ?! Hahaha

“Chậc chậc… bà thiệt không đơn giản, vừa vào trò chơi liền câu được giai đẹp. Đúng là phục rắm rắm luôn!!!” (rắm ở đây là đánh rắm á:)))

Thảo Hoa Mai cười đến là tục tĩu, làm cho tôi không muốn khinh bỉ cũng không được.

“Đó là đương nhiên. Tui là ai kia chứ!” – vênh mặt. Cùng cầm thú giải thích là vô ích, chỉ biết càng tô thì càng đen, cho nên tôi dứt khoát chơi trò tung hỏa mù trong đêm, càng tung thì càng mù.

Thảo Hoa Mai hừ hừ hai tiếng trong cổ họng. Đây là biểu hiện bất mãn của bả mỗi lần đấu võ mồm thua tôi. Sau đó, dân mù đường-là bả, cố gắng đuổi theo chân dài-là tôi, cùng nhau đi tới Chiến đấu học viện.