Bách Luyện Thành Thần

Chương 98: Yêu tướng




Lúc này, sắc mặt mọi người đều đại biến.

Đối mặt với yêu khí ập tới mãnh liệt, mọi người đồng loạt kéo giãn khoảng cách với đệ tử nội môn kia.

“Vụt!”

Bảo kiếm trong tay Lâm Canh chỉ thẳng vào đệ tử nội môn kia, nói: “Ngươi không phải là Từ Hằng, ngươi là ai?”

“Khục khục khục khục...”

Miệng tên đệ tử nội môn tên Từ Hằng kia phát ra tiếng cười quái dị, sau đó liền có mấy chiếc xương nhọn hoắt mọc ra từ trong thân thể hắn. Quỷ dị là, dù những chiếc xương nhọn hoắt kia đâm rách da của hắn mà lại không chảy chút máu nào.

“Ẩn núp trong rừng rậm Thương Khung lâu như vậy, rốt cục cũng gặp loài người. Máu thịt con người đúng là vẫn ngon nhất!” Tên đệ tử nội môn kia lè ra một cái lưỡi dài, liếm liếm môi, sau đó cả cái đầu cũng chia năm xẻ bảy, lộ ra bản thể bên trong.

Đệ tử nội môn này vậy mà lại là một tên Yêu tộc!

“Ngươi cắn nuốt máu thịt của Từ Hằng rồi trốn trong thân thể hắn từ lúc nào?” Lâm Canh chất vấn, bảo kiếm trong tay phát ra từng luồng ngân quang sáng loáng.

Tên Yêu tộc kia để lộ ra hàm răng sắc nhọn rồi cười nói: “Con người, ngươi cảm thấy ta cần phải nói cho ngươi sao?” Nói xong, tên Yêu tộc kia bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu chói tai, bên cạnh sơn cốc liền có hơn mười tên Yêu tộc đi ra. Cả một đám hình dạng xấu xí, giương nanh múa vuốt, tản ra yêu khí nồng nặc.

“Giết!”

Đối mặt Yêu tộc, gần như cũng không có đường lui, Lâm Canh không hổ là đệ tử nội môn, lúc này cũng vô cùng quyết đoán.

Lần này coi như đệ tử Tiểu Vũ Phong xui xẻo.

Thông thường, trinh sát của Yêu tộc lẻn vào rừng rậm Thương Khung đều chia nhau ra mà hành động, rất ít đi theo đàn. Dù sao Đế Quân trong thành Bạch Đế cũng không phải ngồi chơi không. Nếu Yêu tộc quá đông, bị Đế Quân phát hiện ra thì rất có thể sẽ bị giết chết hết.

Nhưng mà hiện giờ ngay trước mắt lại có một con Yêu tộc giết đệ tử nội môn Từ Hằng, cắn nuốt hết sạch máu thịt, khoác da của hắn rồi một đường đi theo đệ tử Tiểu Vũ Phong, tự nhiên lại cho Yêu tộc cơ hội tụ lại.

“A...”

Ngay lúc Lâm Canh vừa mới ra lệnh, một vị đệ tử ngoại môn hét thảm một tiếng.

Tên đệ tử ngoại môn kia có thể thông qua khảo hạch, coi như cũng là một người dũng cảm. Nhưng lần này xuất hiện mấy con yêu binh cùng một lúc, trong lòng người này quá mức sợ hãi, hoàn toàn mất đi năng lực chống cự nên bị một con yêu binh cắn đứt mất đầu!

Con yêu binh kia hiểu rõ nỗi sợ hãi của loài người, cố ý giơ thi thể của tên đệ tử ngoại môn kia lên, khoe khoang chiến lợi phẩm của nó.

Bốn gã đệ tử nội môn, lúc này ai nấy tự tìm tới yêu binh mà chém giết.

Còn cả đám Hách Thế Các, Quách Tử Nghiêu đều mang sắc mặt tái nhợt, hai hàm răng không ngừng đập vào nhau, chết đứng tại chỗ.

Trong đám đệ tử ngoại môn, chỉ có La Chinh còn bình tĩnh.

Lúc bất ngờ xảy ra chuyện, La Chinh cũng đã cầm phi đao nát trong tay, đưa lưng về phía sơn cốc, mắt híp thành một đường.

Một đám yêu binh như ác quỷ bò ra từ mười tám tầng địa ngục, trong mắt bọn chúng, con người như đồ ăn ngon.

Trong đó có một con yêu binh lao tới chỗ La Chinh. Bàn tay gã mọc đầy xương nhọn, hai chân thì phủ đầy vảy.

Con yêu binh đó quơ xương nhọn trong tay, vồ về phía La Chinh.

“Chính là lúc này!” Khóe miệng La Chinh hơi nhếch lên, phi đao nát trong tay bỗng nhiên bắn ra.

“Phụt!”

Phi đao xuyên qua đầu của con yêu binh kia, sau đó tách thân thể của nó ra. Đợi đến lúc yêu binh ngã xuống đất, thân thể đã bị chẻ thành hai nửa.

“Một con.” Đây là con Yêu tộc đầu tiên mà La Chinh thật sự giết chết.

Hắn vừa mới giết con yêu binh này thì bên cạnh lại có một con yêu binh khác vồ tới. Đối mặt với tên Yêu tộc kia, ngón tay La Chinh chỉ hơi kéo, phi đao mới bắn ra lại quay ngược trở về.

“Ba!”

Phi đao xuyên qua đầu tên Yêu tộc, óc chảy ra ngoài, chết ngay tại chỗ.

“Hai con.” La Chinh đếm, tiếp tục nghênh địch.

Lúc này ánh mắt La Chinh nhìn về bên phía Hách Thế Các, chỉ thấy hai gã Yêu tộc quơ xương nhọn, muốn đánh về phía Hách Thế Các và Quách Tử Nghiêu!

Thật ra thực lực của những yêu binh này cũng không mạnh, Hách Thế Các và Quách Tử Nghiêu, một người là đệ tử ngoại môn đệ nhất, một người là đệ tử ngoại môn xếp thứ ba, bọn họ có thực lực để giết yêu binh.

Nhưng giờ phút này, hai người đã bị dọa cho chết cứng, ngoại trừ đứng tại chỗ run rẩy thì dường như không làm được cái gì khác.

Thấy tình cảnh như vậy, La Chinh lắc đầu, chỉ có thể vừa đạp mạnh hai chân lao ra ba trượng vừa phóng phi đao nát trong tay ra.

“Bụp bụp!”

Hai tiếng giống như dưa hấu nổ tung vang lên, phi đao nát lập tức đập vỡ đầu hai tên Yêu tộc.

La Chinh đi đến trước mặt bọn Hách Thế Các nói: “Chỉ có chút can đảm như vậy mà nghĩ tới việc trảm yêu?”

Hách Thế Các không ngờ người cứu hắn một mạng lại là La Chinh, trên mặt ngoài sự cảm kích còn có chút bất ngờ. Nhưng bị La Chinh chất vấn như vậy, cả hắn và Quách Tử Nghiêu đều có chút hổ thẹn.

Thật ra bọn hắn không phải không dám phản kháng, chỉ là vào lúc này, tay chân căn bản không theo điều khiển của bọn hắn.

“Không nghĩ tới kẻ đứng đầu ngoại môn Tiểu Vũ Phong chúng ta lại là một phế vật!” La Chinh cười lạnh nói.

Một tia đỏ sẫm nhất thời lan tràn từ cổ lên mặt Hách Thế Các. Hách Thế Các hắn đời này một đường thuận buồm xuôi gió, từ nhỏ đến lớn, ai thấy hắn không gọi một câu thiên tài? Bây giờ lại có người mắng hắn là phế vật!

Điều này so với việc giết Hách Thế Các thì còn khó chịu hơn.

“Không phục? Đối mặt với yêu binh liền không dám nhúc nhích, chính ngươi nói xem ngươi có phải phế vật hay không?” La Chinh vẫn cười lạnh như trước mà nói.

Hách Thế Các hét lớn một tiếng: “Ta không phải phế vật!”

La Chinh gật gật đầu: “Nếu không phải phế vật thì chứng minh đi. Thực lực của những con yêu binh kia chẳng qua chỉ ở Tiên Thiên Cảnh, thậm chí còn yếu hơn ngươi. Đi chém giết, đi liều mạng, cho dù có chết trận cũng vẻ vang hơn so với đứng ở chỗ này mặc người ta làm thịt như phế vật.”

Tiềm lực của con người là vô hạn, dưới lời khích tướng của La Chinh, Hách Thế Các gào một câu, Thanh Phong Kiếm dài ba thước trong tay rời khỏi vỏ, đỏ mắt chém về phía đám yêu binh.

Hách Thế Các này có thể trở thành người đứng đầu đệ tử ngoại môn thì thiên phú, tốc độ, sức mạnh đều không tầm thường, sau này trở thành đệ tử nội môn cũng sẽ mạnh hơn những đệ tử khác rất nhiều, sau khi bị La Chinh khích tướng liền phát ra thực lực hết sức kinh người.

Thanh Phong Kiếm của hắn phóng ra từng tia sấm sét, dưới những chiêu kiếm điên cuồng của hắn, một tên Yêu tộc bị xẻ ra thành mảnh vụn!

Sau khi Hách Thế Các giết một tên Yêu tộc, ngực hắn phập phồng dữ dội, hai mắt cũng mở thật lớn. Hắn không tin bản thân đã tự tay giết chết một tên Yêu tộc.

Chỉ có dựa vào hai tay của mình, giết chết một tên Yêu tộc thì mới có thể thoát khỏi nỗi sợ hãi này. Hách Thế Các kinh ngạc đứng tại chỗ, lẩm bẩm nói: “Ta hiểu rồi! Ta rốt cục cũng không bị yêu khí kia quấy nhiễu nữa rồi!”

Hắn quay đầu qua, nhìn về phía La Chinh.

Lại thấy La Chinh nhàn nhạt liếc mình một cái rồi lại cầm thanh phi đao quỷ dị kia trong tay, hướng thẳng về phía một con yêu binh.

Giờ phút này, yêu binh chết trong tay La Chinh đã có bốn con rồi.

Thấy những tên Yêu tộc kia căn bản không chịu nổi một chiêu trong tay La Chinh, trong lòng Hách Thế Các cảm khái vạn nghìn lần, sự ghen ghét đối với La Chinh lúc này đã hoàn toàn chuyển thành bội phục. Hiện tại hắn mới coi như đã hoàn toàn hiểu được, La Chinh và hắn là hai người khác biệt như trời và đất, danh hiệu đệ tử ngoại môn đệ nhất này cũng nên nhường lại sớm thôi.

Cuộc chiến đấu trong sơn cốc đang cực kỳ gay go, lúc này không cho phép Hách Thế Các nghĩ nhiều, hắn liền phóng chân nguyên, đi giúp các đệ tử nội môn khác tác chiến.

Bảo kiếm của Lâm Canh chính là linh khí hạ phẩm, hắn xuất kiếm cực nhanh, cực sắc bén, đối mặt với tên Yêu tộc xuất hiện đầu tiên, chỉ trong một hơi thở liền chém ra ba mươi kiếm.

Thế nhưng ba mươi kiếm này, dù một kiếm cũng không thể đâm trúng.

“Không phải nói ba kiếm sao? Cho ngươi nhiều cơ hội như vậy, sao còn không giải quyết ta?” Yêu tộc kia nói tiếng người, âm thanh cực kỳ chói tai.

Sắc mặt Lâm Canh rất khó coi, tên Yêu tộc này vô cùng quỷ dị, tốc độ nhanh hơn nhiều so với yêu binh bình thường, trong lòng hắn lúc này đã có một suy đoán, một suy đoán làm hắn phải sợ hãi: “Ngươi không phải là yêu binh!”

“Khà khà khà khà!” Tên Yêu tộc kia phát ra một tràng tiếng cười sắc nhọn, sau đó từ trong cơ thể màu vàng nâu của nó có mấy xương nhọn màu đồng cổ vươn ra. Thân hình trong nháy mắt to thêm vài thước, chỉ nháy mắt chiều cao từ bằng một người liền biến thành bằng hai người, đứng trước mặt Lâm Canh giống như một ngọn núi nhỏ.

Cùng lúc đó, yêu khí của tên Yêu tộc này cũng tăng vọt! Luồng yêu khí này nhiều hơn rất nhiều so với yêu binh bình thường, tràn đầy khắp sơn cốc!

Các đệ tử Tiểu Vũ Phong khác đang ác chiến, bỗng mặt cả đám đều biến sắc.

Lâm Canh nuốt nước miếng một cái, sắc mặt như chết cha chết mẹ, lòng trầm xuống, trong miệng phun ra hai chữ: “Yêu tướng!”

Thực lực của yêu tướng so với yêu binh bình thường thì mạnh hơn rất nhiều.

Nhưng thông thường, trong rừng rậm Thương Khung chưa từng xuất hiện yêu tướng!

Bởi vì yêu tướng có yêu khí quá đậm, bọn chúng rất khó che dấu toàn bộ yêu khí trên người mà tránh được sự tra xét của thành Bạch Đế, lẻn vào rừng rậm Thương Khung.

Thế nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, mặc kệ yêu tướng này làm thế nào mà vào được rừng rậm Thương Khung, hiện tại nó đang thật sự đứng ở trước mặt Lâm Canh.

“Dù là yêu tướng cũng chết đi cho ta!”

Lâm Canh cũng hiểu, giờ phút này ngoại trừ liều mạng ra thì cũng không còn con đường nào khác. Hắn khác Hách Thế Các, hắn đã trải qua thử luyện trảm yêu, tự tay giết Yêu tộc, đồng thời cũng hiểu rõ, sợ hãi là cảm xúc vô dụng nhất.

Sợ hãi cũng không có ích gì, chỉ làm chính mình chết nhanh hơn thôi.

Từng luồng ánh sáng trắng sắc bén liều mạng chém về phía con yêu tướng kia, khiến người ta hoa mắt không kịp nhìn.

Công kích sắc bén như vậy, mà con yêu tướng ấy lại có thể tránh đi một cách thoải mái.

“Coong!”

Bảo kiếm của Lâm Canh chém vào một cây xương nhọn màu đồng cổ, phát ra tiếng vang trong trẻo, làm cánh tay Lâm Canh run lên.

Không hay! Lâm Canh trong lòng biết không ổn, liền muốn lui về phía sau.

Con yêu tướng kia chỉ đợi đúng cơ hội này, sao có thể để Lâm Canh chạy thoát dễ dàng như vậy?

Yêu tướng kia duỗi móng vuốt sắc bén ra, một tay tóm lấy bảo kiếm của Lâm Canh, dùng sức kéo một cái, bảo kiếm của Lâm Canh liền rời khỏi tay hắn bay ra ngoài, cắm trên mặt đất không ngừng lay động.

Sau đó một móng vuốt sắc bén khác đồng thời chụp về phía ngực Lâm Canh.

Một vuốt này chỉ sợ sẽ mổ bụng Lâm Canh!

Nhưng ngay lúc này, con yêu tướng kia dường như đã nhận ra gì đó, móng vuốt vốn nên chụp vào Lâm Canh lại rụt tay về nhanh như chớp. Cùng lúc đó, một thanh phi đao bay ngang qua giữa yêu tướng và Lâm Canh.

Nếu yêu tướng kia không rút tay về thì đã bị phi đao đánh trúng.

Lâm Canh nhìn thấy một màn này, cảm thấy rất kỳ lạ. Yêu tướng này ngay cả linh khí hạ phẩm của hắn còn không sợ, tại sao lại kiêng kị thanh phi đao nát ấy như thế? Hắn quay đầu qua, chỉ thấy cách đó không xa La Chinh vẫn còn ở tư thế ném phi đao, trong mắt lộ ra vẻ tiếc nuối.

“Rất nhạy bén, vậy mà lại tránh được.” La Chinh nhún nhún vai nói.

Con yêu tướng kia nhìn La Chinh, đôi mắt xấu xí lại hiện vẻ kiêng kị, dùng âm thanh chói tai nói: “Con người, ngươi có chút đặc biệt.”