“La Chinh? Thì ra là hắn?”
Gia Cát Phong có ấn tượng khá sâu sắc với cái tên này.
Ban đầu, hình như là kẻ này đã thẳng tay loại bỏ đệ đệ Gia Cát Hồng của mình trong Huyết Sắc Thử Luyện.
Về sau, Gia Cát Hồng năn nỉ muốn mình ra mặt giải quyết La Chinh.
Gia Cát Phong đương nhiên sẽ không tự mình ra tay đối phó một tiểu bối Luyện Tạng Cảnh, vì vậy liền sai bảo một hạ nhân bên cạnh hắn là Chu quản sự đi giải quyết việc này.
Ngoài dự liệu của Gia Cát Phong, Chu quản sự không chỉ không giải quyết được, ngược lại còn bị La Chinh đánh cho một trận, mang theo một thân thương tích trở về khóc lóc kể lể với hắn.
Đến tận lúc đó, Gia Cát Phong vẫn cho rằng La Chinh chỉ là hạng tôm tép nhãi nhép không đáng nhắc tới, căn bản không đáng để hắn tốn nhiều tâm tư. Cho đến khi Tào Lôi của Tiểu Vũ Phong tìm tới tận cửa xin gặp, hắn mới phái Hắc Bạch Song Sát đến phía Nam đuổi giết La Chinh.
Kết quả cả đám Hắc Bạch Song Sát và Tào Lôi đều chết ở phía Nam.
Điều càng khiến cho Gia Cát Phong không ngờ tới chính là, chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, La Chinh vậy mà lại đứng trong phòng đấu giá gây phiền toái cho Gia Cát Phong hắn!
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Gia Cát Phong ngày càng đậm.
Theo hành lang của phòng đấu giá, hắn chậm rãi đi đến sương phòng bên kia.
Trong phòng đấu giá không ít người thấy vậy, lập tức đều hơi căng thẳng.
Tính cách của Gia Cát Phong cũng nổi danh trong Đế Đô. Điên cuồng, kiêu ngạo, không có giới hạn. Nếu ra tay ở đây, Chương gia thực sự sẽ gặp chút phiền phức.
Mà đúng lúc này, Chương Vô Huyền cũng dẫn người đi vào từ một cửa khác.
Được hạ nhân Chương gia bẩm báo, Chương Vô Huyền đã biết La Chinh có tranh chấp với Gia Cát Phong. Mà Chương Vô Huyền càng biết rõ chuyện lúc trước ở Tiểu Vũ Phong La Chinh đã kết thù kết oán với hạ nhân của Gia Cát Phong, cho nên mới vội vàng đưa người chạy tới, cũng đứng ngăn cản ngay trước mặt Gia Cát Phong.
“Phong thiếu!” Chương Vô Huyền cười hì hì tiến lên, chào hỏi Gia Cát Phong.
Có câu không ai đánh kẻ đang cười, cái bộ dáng tươi cười chất phác của Chương Vô Huyền khiến người ta rất khó nổi giận.
Gia Cát Phong gật đầu một cái, chỉ vào Chương Vô Huyền và nói: “Ngươi là... lão nhị của Chương gia, Chương Vô Cực là ca ca của ngươi?”
Chương Vô Huyền nhẹ gật đầu: “Đúng. Ca ca ta mới vừa đi tiễn khách, bây giờ không có ở đây.”
Gia Cát Phong bỗng nhiên tiến lên, rồi bất ngờ vươn một tay ôm lấy thân thể mập mạp của Chương Vô Huyền!
Người trong phòng đấu giá nhất thời đều sửng sốt. Sắc mặt của hai tên hộ vệ đi theo sau lưng Chương Vô Huyền cũng có chút lúng túng, không biết xử lý như thế nào.
Bọn hắn đương nhiên phải bảo hộ an nguy cho Chương Vô Huyền, nhưng lại cực kỳ kiêng kị Gia Cát Phong. Huống chi Gia Cát Phong cũng không định làm hại Chương Vô Huyền, chỉ là đột nhiên tới ôm một cái.
Mọi người đều nói Gia Cát Phong này điên điên khùng khùng, trên thực tế cũng đúng là vậy, biệt hiệu “Tam Phong Tử” của hắn cũng không phải tự dưng mà có.
Gia Cát Phong hoàn toàn không định làm gì Chương Vô Huyền, chỉ là tựa đầu sát bên tai Chương Vô Huyền mà nói: “Ta sẽ nể mặt Chương gia, nể mặt ca ca Chương Vô Cực của ngươi, nên sẽ không ra tay trong địa bàn Chương gia. Nhưng ta có vài lời muốn nói với tên tiểu tử kia, ngươi tránh ra trước, được không?”
Trên trán Chương Vô Huyền toát đầy mồ hôi. Hắn biết rõ thực lực Gia Cát Phong, có lẽ Gia Cát Phong chỉ cần hơi dùng sức, chỉ e hắn sẽ lập tức chầu trời, nhưng Gia Cát Phong lại nói chuyện khách sáo như vậy, Chương Vô Huyền chỉ có thể cứng ngắc gật đầu.
Gia Cát Phong buông Chương Vô Huyền ra, vỗ vỗ vai hắn, sau đó vòng qua tiếp tục đi tới trước mặt La Chinh.
Trong lòng La Chinh dâng cao đề phòng, chân khí Thiên Ma trong cơ thể bắt đầu chậm rãi khởi động, phân tán ra khắp kinh mạch toàn thân, chỉ chực chờ phát động.
“Ngươi chính là La Chinh?” Gia Cát Phong mặt mày tươi cười hỏi.
La Chinh bình tĩnh gật đầu: “Có chuyện gì không?”
“Ngươi đánh chó nhà ta, còn giết Hắc Bạch Song Sát?” Gia Cát Phong lại hỏi.
“Nô bộc nhà ngươi mạo phạm ta, đương nhiên nên đánh. Hắc Bạch Song Sát muốn lấy mạng ta, đương nhiên nên giết!” La Chinh đáp lời.
“Bộp bộp bộp bộp...”
Gia Cát Phong bỗng nhiên vỗ tay. Giờ phút này, người trong phòng đấu giá gần như đều đã rời đi hết, những người còn lại cũng không nói một lời, nên tiếng vỗ tay của Gia Cát Phong có vẻ đặc biệt chói tai.
“Có gan lắm, vừa rồi còn bảo ta đi chết đi, thật sự là có lá gan rất to. Rất lâu rồi ta chưa thấy được người như vậy!” Gia Cát Phong cười cợt nói: “Chẳng qua thường thì người như ngươi sẽ chết nhanh thôi!”
Chuyện khiến Gia Cát Phong hưởng thụ nhất chính là tạo áp lực tinh thần, hung hăng mà tra tấn đối thủ. Bối cảnh của La Chinh, Gia Cát Phong đã điều tra qua, chỉ là một tên cỏ rác không có bối cảnh mà thôi. Loại người này, Gia Cát Phong có cả vạn phương pháp khiến hắn chết.
Nhưng mà so với việc tổn thương thân thể, Gia Cát Phong càng thích áp chế tinh thần hơn. Đây mới đúng là sở thích của Gia Cát Phong.
“Vậy sao?” Khóe miệng La Chinh hiện lên chút mỉa mai: “Tuy nói ngươi thích đe dọa người ta theo cách điên điên khùng khùng như vậy, có vẻ rất có cá tính, rất ngông cuồng, nhưng La Chinh ta đi từng bước tới ngày hôm nay cũng đã nghe qua vô số lời đe dọa như vậy, ngươi cho rằng ngươi hay ho lắm sao? Xưa rồi!”
Nghe được lời La Chinh nói, nụ cười trên mặt Gia Cát Phong rõ ràng cứng lại.
La Chinh còn nói thêm: “Muốn mạng của ta, thì cứ lên lấy thử xem. Ngươi, ta không để trong mắt. Gia Cát gia của ngươi, ta cũng không quan tâm! Ta thấy ngươi nên bỏ mấy trò hề nhàm chán này đi. Còn nữa, quyển Luyện Khí Tông Pháp kia đã rơi vào tay ta, đương nhiên ta sẽ ghi nhớ từng câu từng chữ, sau đó dùng một mồi lửa thiêu hủy ngay. Nếu ngươi định cướp của ta, chi bằng bổ đầu ta ra xem có tìm được vài câu trong quyển bí tịch kia không!”
Gia Cát Phong tuyệt đối không ngờ rằng La Chinh có khí thế tới mức này.
Nói một cách khác, hiện tại La Chinh đâu chỉ là có gan? Hoàn toàn đã coi trời bằng vung rồi!
Gia Cát gia chính là một trong bảy đại thế gia của vương triều Phần Thiên, từ lúc vương triều Phần Thiên mới được sáng lập tới nay thì vẫn luôn sừng sững không tàn!
Ngay cả Gia Cát gia mà hắn cũng không coi ra gì, thì còn có cái gì có thể được hắn coi trọng?
Gia Cát Phong luôn tự xưng là bản tính điên cuồng, nhưng điều đó được xây nên từ hậu thuẫn mạnh mẽ của Gia Cát gia.
Thế nhưng vừa so sánh với La Chinh, chênh lệch giữa hai người cũng không phải chỉ có chút xíu.
La Chinh quá ngông cuồng rồi!
Nhất thời, không ngờ Gia Cát Phong lại cảm thấy có chút sượng mặt.
Trong nội tâm Gia Cát Phong lúc này dường như muốn xé La Chinh thành mảnh nhỏ!
Kỳ thật hắn vốn có thể làm như vậy.
Cho dù hắn có giết người ở khu bán đấu giá Thiên Lộc, chọc giận Chương gia thì Gia Cát gia cũng có thể gánh được.
Giữa các gia tộc với nhau chưa từng có cái gọi là tử thù, cùng lắm thì Gia Cát gia phân chia một chút lợi ích là có thể làm cho Chương gia câm miệng.
Nhưng mà lúc trước hắn quá mức điên cuồng, cho là mình có thể trấn áp La Chinh nên mới không chút lo lắng nói với Chương Vô Huyền rằng hắn sẽ nể mặt Chương gia, nể mặt Chương Vô Cực...
Nếu như giờ lại ra tay, thì thật không thích hợp.
Vẻ tươi cười điên điên khùng khùng trên mặt Gia Cát Phong đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, lúc này sắc mặt đã xanh mét.
“Một đệ tử ngoại môn có tư cách gì mà dám không coi Gia Cát gia ra gì?” Trác Phi theo sau Gia Cát Phong nhịn không được mà lên tiếng. Từ trước tới nay, nàng ta chưa từng thấy vẻ mặt này của Gia Cát Phong, hơn nữa còn là trước mặt một đệ tử ngoại môn Nửa Bước Tiên Thiên!
“Thôi đi, Trác Phi!” Gia Cát Phong quay đầu lại quát lớn với Trác Phi.
“Nhưng mà Phong...” Trác Phi không cam lòng nói.
“Đi!” Gia Cát Phong ngắt lời nàng ta, quay đầu bước đi, ngay cả vài lời uy hiếp cũng không buồn nói.
Trác Phi hung hăng mà trừng La Chinh một cái, vẻ mặt như muốn ăn thịt La Chinh, rồi mới theo Gia Cát Phong rời đi.
Chờ sau khi hai người rời khỏi khu đấu giá Thiên Lộc, bọn người Chương Vô Huyền, Mạc Xán và Chu Hiển mới vây quanh.
“La Chinh huynh, La Chinh lão đại! Vừa rồi huynh quá là trâu bò!” Mạc Xán và Chu Hiển cùng khâm phục nói.
Trước đây khi hai người thấy Trác Phi tới cảnh cáo thay Gia Cát Phong, bọn hắn cũng đã vô cùng căng thẳng rồi. Nhưng bọn hắn nào nghĩ đến, La Chinh sẽ ngông cuồng như vậy! Hoàn toàn không để Gia Cát Phong vào trong mắt! Trực tiếp bảo Gia Cát Phong đi chết đi! Hiện tại lại hung hăng vả mặt Gia Cát Phong, không cho hắn một bậc thang để bước xuống.
Sắc mặt Chương Vô Huyền thì lại vô cùng nghiêm trọng: “Từ trước tới nay ta chưa từng thấy Gia Cát Phong nổi nóng uất nghẹn trước mặt ai, La Chinh, huynh là người đầu tiên!”
Đừng thấy bình thường Chương Vô Huyền không bộc lộ bản thân mà lầm. Chỉ với tư cách là con cháu Chương gia, thì tầm nhìn và tin tức của hắn đã cao hơn nhiều so với La Chinh, Mạc Xán, Chu Hiển. Chương gia có thể phát triển đến mức độ này dưới sự áp chế của bảy đại gia tộc, chứng tỏ nền tảng bên trong vượt xa các gia tộc bình thường khác, cho nên Chương Vô Huyền nhìn vấn đề càng thấu triệt hơn.
“Chỉ sợ Gia Cát Phong lúc này đã giận thật nên mới quay đầu rời đi.” Chương Vô Huyền nói: “La Chinh huynh, huynh xử sự với hắn như thế, tiếp theo chỉ sợ...”
La Chinh lại mỉm cười: “Vô Huyền huynh, huynh nói xem, nếu ta yếu thế, ta hèn mọn, ta khách sáo với hắn thì hắn sẽ bỏ qua cho ta sao?”
Chương Vô Huyền sửng sốt, suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Huynh nói cũng đúng. Cho dù huynh chịu thua, hắn cũng sẽ không nương tay.”
“Nếu kết quả đều như nhau, ta tội gì phải sợ hắn, phải khoan nhượng hắn?” La Chinh khẽ nhướng mày, trong mắt cũng lộ ra một nét hung hãn.
Hắn nghĩ hết sức rõ ràng. Đối phó kẻ địch như vậy cũng giống như đối phó một con sói xảo trá, chỉ có ác hơn, cuồng hơn nó thì ngươi mới có một chút cơ hội, tranh thủ một con đường sống. Chỉ cần lộ ra một chút nhượng bộ, nó sẽ nhào lên, xé xác ngươi thành nghìn mảnh.
“Bội phục! Bội phục!”
Đúng lúc này, bỗng có một người bước vào từ phía cửa ra vào phòng bán đấu giá. Người nọ thân cao tám thước, mặt mũi khôi ngô, dung mạo có nét giống Chương Vô Huyền tới bảy phần, nhưng không mập như Chương Vô Huyền.
Người nọ miệng nói bội phục, chậm rãi đi tới, sau đó nói với Chương Vô Huyền: “Vô Huyền, vị này chính là bạn của đệ?”
“Hắn tên La Chinh, là đệ tử đồng môn trong Tiểu Vũ Phong.” Chương Vô Huyền vừa nói vừa giới thiệu với La Chinh: “La Chinh, đây là ca ca ta, Chương Vô Cực.”
La Chinh không có cảm giác gì với cái tên này, chẳng qua nếu là ca ca của Chương Vô Huyền thì không thể thiếu lễ nghĩa, cho nên hắn liền chắp tay thi lễ một cái với Chương Vô Cực.
“Có thể khiến Gia Cát Phong bực bội như vậy, huynh là người đầu tiên!” Chương Vô Cực cười nói: “Vô Huyền, người bạn này của đệ rất khá đấy!”
“Vô Cực tiền bối khen lầm rồi. Nếu như có phương pháp khác để ứng đối, đương nhiên ta cũng sẽ không gây hấn với Gia Cát Phong kia.” La Chinh lắc đầu nói.
“Tiền bối gì chứ, Chương Vô Cực ta hơn các huynh có mấy tuổi thôi, cũng chưa già đến vậy.” Chương Vô Cực cười nói: “La Chinh, hàng huynh đấu giá được còn chưa giao, huynh cùng ta qua hậu đường, ta lấy Phương Tinh và quyển Luyện Khí Tông Pháp kia giao cho huynh.”
Chương Vô Cực mặt mũi chất phác, nhưng bản thân có thực lực cường đại, cũng rất thông minh. Hắn rất bội phục La Chinh có thể đánh vào mặt Gia Cát Phong như vậy, nhưng lại không thể tỏ thái độ quá mức với chuyện này. Tuy La Chinh là đồng môn của Chương Vô Huyền, nhưng vì sự lớn mạnh của Chương gia, hắn không thể tỏ rõ sự ủng hộ đối với việc La Chinh đối đầu với Gia Cát gia được.
Chương gia làm buôn bán, không phải làm từ thiện, nếu như Chương Vô Cực hắn lúc này còn ôm đồm thêm, việc mua bán sẽ giảm sút.
Nhưng đã là người Chương gia, hai huynh đệ Chương Vô Huyền, Chương Vô Cực đều có được trí tuệ hơn người.
Bọn họ rất coi trọng tương lai của La Chinh, nếu là La Chinh thật sự có thể thắng trong cuộc đối kháng với Gia Cát Phong thì tiền đồ tương lai không thể giới hạn được!