Bách Luyện Thành Thần

Chương 85: Thiên diễn tinh hoa




Trên tay La Chinh đúng là không có nhiều Phương Tinh như vậy.

Chẳng qua lúc từ hậu đường quay lại đây, La Chinh từng hỏi qua Chương Vô Huyền, nếu có đồ hợp ý, hắn có thể đấu giá mua trước, chỉ cần không cao hơn giá khởi điểm của Hỏa Hạt Tinh Hạch là được.

Cho nên khi La Chinh thấy quyển Luyện Khí Tông Pháp kia, hắn cũng không quá mức do dự. Đợi đến lúc đại đa số mọi người đều bỏ cuộc, hắn mới trực tiếp ra mặt.

Hai vạn một trăm viên Phương Tinh.

Nếu là trước khi đến Luyện Ngục Sơn, La Chinh nhất định sẽ không nỡ chi ra số Phương Tinh lớn như vậy để mua một quyển Luyện Khí Tông Pháp. Hắn thà rằng để dành những Phương Tinh này đi đổi điểm tích lũy với Thanh Vân Tông còn hơn.

Nhưng sau khi tiến vào Luyện Ngục Sơn, La Chinh mới chính thức hiểu rõ, cái hào chắn giữa hắn và La Yên sâu rộng đến mức nào.

Muốn vượt qua con hào chắn này, nhất định phải nâng cao bản thân ở mọi phương diện.

Không chỉ là phương diện thực lực.

Nếu như hắn học được luyện khí, thậm chí trở thành một tông sư luyện khí thì trong chuyện của La Yên, hắn sẽ có quyền lên tiếng lớn hơn rất nhiều.

Tuy nói dù có được quyển Luyện Khí Tông Pháp này, đọc thuộc lòng nội dung bên trong cũng chưa chắc có thể khiến La Chinh trở thành luyện khí sư, nhưng hiện tại hắn cũng không có quá nhiều lựa chọn, chỉ có thể tự nỗ lực hướng tới kế hoạch mà mình đã lập ra.

Cho nên, La Chinh nhất định phải có được quyển Luyện Khí Tông Pháp này.

“Yên tâm, Mạc Xán huynh, Chu Hiển huynh. Ta đã dám ra giá, dĩ nhiên là có thể trả nhiều Phương Tinh như vậy.” La Chinh cười nói.

Tuy trong lòng hai người còn nghi hoặc, không biết La Chinh lấy đâu ra mấy vạn Phương Tinh, nhưng lại nghĩ từ trước đến nay La Chinh chưa từng làm càn, nếu hắn nói trả được, vậy nhất định có thể trả, trong lòng bọn họ mới thả lỏng một chút.

Trong phòng đấu giá, không ít người đều đưa ánh mắt về phía gian phòng bên này.

Khi bọn họ nhìn qua, không ngờ lại thấy người ra giá là một vị thiếu niên, hơn nữa còn là một vị đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Tông, trên mặt lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

Hai vạn viên Phương Tinh, ở đâu thì cũng là một tài sản lớn.

Các gia tộc thông thường căn bản không thể kiếm ra nhiều tiền như vậy, kẻ này mặc trường bào trắng, hơn nữa mới chỉ là một tên nhóc Nửa Bước Tiên Thiên, hắn là con cháu của đại sĩ tộc nào?

Vài người bắt đầu xì xào bàn tán, phỏng đoán thân phận của La Chinh.

Gia Cát Phong chỉ liếc mắt một cái, sau đó lại hô: “Hai vạn mốt!”

Lần này Gia Cát gia đến đây, mục tiêu quan trọng nhất chính là quyển Luyện Khí Tông Pháp này. Mấy vị trưởng lão trong tộc đã dặn dò Gia Cát Phong, dù là giá cao thế nào cũng phải đem được quyển Luyện Khí Tông Pháp này về. Bởi vì trong quyển Luyện Khí Tông Pháp này cất dấu không ít bí mật của Xa Đạo Tử, đặc biệt là một số thành tựu quan trọng trong luyện khí.

Kỳ thật theo Gia Cát Phong thấy, hai vạn Phương Tinh chỉ để mua một cuốn sách nát thì thật sự cực kỳ không đáng.

Tuy sắc mặt hắn bình tĩnh như thường, nhưng thực tế trong nội tâm đã vô cùng tức giận.

Vì bất đắc dĩ nên trưởng bối trong gia tộc mới để hắn ra mặt, dù thế nào cũng phải lấy được quyển Luyện Khí Tông Pháp này, giờ đây hắn lại không thể biểu lộ chút phẫn nộ nào, nếu không, để cho đối thủ cạnh tranh nhìn ra mà đấu giá đến cùng với hắn, vậy thì không có lợi. Vốn dĩ đấu giá chính là một loại đánh cờ trên tâm lý.

Cho nên đừng thấy Gia Cát Phong tùy tiện ra giá mà lầm. Trên thực tế cũng là tiến hành một ván cờ tâm lý trọn vẹn mà thôi.

“Hai vạn một ngàn một trăm viên Phương Tinh.” Sau khi Gia Cát Phong nâng giá, La Chinh lại ra giá tăng thêm một trăm Phương Tinh nữa.

Giọng nói của La Chinh rất vững vàng, không lùi bước, cũng không nhường nhịn, đồng thời cũng rất tự tin.

Gia Cát Phong ý thức được mình đã gặp phiền phức, chỉ e tiểu tử này muốn đấu đến cùng với mình.

Phiền phức này không chỉ đến từ thằng nhóc đang tăng giá kia mà còn từ những người khác.

Tuy Gia Cát Phong luôn có biểu hiện điên điên khùng khùng, hoang đường vô lý, nhưng người hiểu rõ hắn đều biết bề ngoài điên cuồng kia chẳng qua chỉ là ngụy trang của hắn mà thôi.

Nếu Gia Cát Phong tiếp tục đấu giá cùng thằng nhóc trong sương phòng kia thì sẽ đẩy giá cuốn Luyện Khí Tông Pháp này lên rất cao, nhất định sẽ khiến cho các sĩ tộc khác cảnh giác, từ đó dẫn tới các sĩ tộc khác cũng tham gia cạnh tranh.

“Hai vạn một ngàn một trăm viên Phương Tinh!” Hầu lão trên đài hô một tiếng: “Còn ai ra giá cao hơn không?”

“Hai vạn hai.” Gia Cát Phong lại hô. Hắn sờ sờ khuôn mặt của cô gái trẻ bên cạnh: “Trác Phi, làm thằng nhãi kia câm miệng cho ta!”

Trác Phi mặt đầy quyến rũ, vươn thân hình uyển chuyển như rắn nước, xoay người đi về phía sương phòng ở đằng sau.

“Hai vạn hai ngàn một trăm!”

La Chinh vừa mới tăng thêm một trăm Phương Tinh thì trước cửa sương phòng bỗng nhiên xuất hiện một mỹ nữ.

Mỹ nữ kia lắc mông tựa vào cửa, lộ ra nụ cười muôn vàn quyến rũ mê người, cười nói: “Vị tiểu ca này, ta có thể nói chuyện cùng ngài không?”

Mạc Xán cùng Chu Hiển dù sao cũng thiếu niên khí huyết dồi dào, nhìn thấy Trác Phi thành thục hấp dẫn như vậy, tim hai người lập tức đập loạn.

Ngược lại La Chinh chỉ nghiêng đầu, trầm tĩnh nhìn Trác Phi hỏi: “Chuyện gì?”

“Thiếu gia nhà ta nói, bảo ngươi từ bỏ lần đấu giá này.” Sóng mắt Trác Phi lưu chuyển, nhìn chằm chằm La Chinh.

La Chinh gật gật đầu với nàng, cười cười rồi nói: “Tại sao ta phải bỏ cuộc?”

“Bởi vì thiếu gia nhà ta nói vậy.” Trác Phi khẽ cười nói, nhưng trong con ngươi màu trà đã mơ hồ có ý uy hiếp.

Thiếu gia nhà ta nói, lời này thật hùng hồn biết bao!?

Chân mày La Chinh hơi nhíu lại, từ khi đến Đế Đô rồi tiến vào Thanh Vân Tông, hắn đã gặp phải không ít kẻ không nói lý. La Chinh lộ ra vẻ cười nhạo: “Thiếu gia nhà ngươi? Thiếu gia nhà ngươi là ai?”

“Thiếu gia nhà ta họ Gia Cát.” Trác Phi cảm thấy tên tuổi Gia Cát gia đã đủ lớn, chỉ cần là người bình thường, nghe thấy hai chữ “Gia Cát” đều hiểu được sức nặng trong đó, trừ khi thiếu niên trước mắt này ngu ngốc thì mới sẽ tiếp tục khăng khăng.

“Họ Gia Cát?” La Chinh sầm mặt lại. Từ khi tiến vào Thanh Vân Tông đến nay, hắn cũng kết không ít thù oán với Gia Cát gia. Một mực theo từ Luyện Ngục Sơn đến phía Nam đế quốc, người của gia tộc này vẫn luôn lưu luyến hắn không buông.

“Đúng. Thiếu gia nhà ta họ Gia Cát, tên một chữ Phong. Ta tin ngươi đã từng nghe qua, cho nên ngươi đừng đấu giá nữa, nếu không ngươi sẽ gặp phiền phức.” Trác Phi thấy sắc mặt của La Chinh, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

“Ồ! Gia Cát Phong!” La Chinh nhẹ gật đầu: “Chính là người được xưng là Tam Phong Tử đó?”

Trác Phi cười nói: “Xem ra ngươi cũng đã nghe qua biệt hiệu của thiếu gia nhà ta.”

“Bảo hắn đi chết đi là được.” La Chinh bỗng nhiên đổi giọng, cười khẩy nói.

Trong nháy mắt, ý cười trên mặt Trác Phi cứng lại. Vốn cho rằng vị thiếu niên này sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn phép, không ngờ thái độ của hắn bỗng nhiên quay ngoắt tới 180 độ.

Vấn đề là, thiếu niên này biết rõ Gia Cát Phong là ai nhưng vẫn dám nói như thế. Điều này nói rõ hắn cũng không quá kiêng kị Gia Cát Phong.

Một luồng chân nguyên toát ra từ bên trong sợi tóc của Trác Phi...

Những sợi tóc màu xanh trên đầu Trác Phi cuộn trào giống như gợn sóng trên biển cả, ngưng kết lại thành hình xoắn ốc, tạo thành bốn năm mũi nhọn chĩa về phía La Chinh: “Người mạo phạm thiếu gia nhà ta, toàn bộ đều đã nằm trong mộ sám hối, ngươi muốn chết sao?”

Mặt La Chinh lộ rõ ý cười, chỉ chỉ xung quanh phòng đấu giá, nhẹ giọng cười nói: “Muốn động thủ? Trước hết phải biết đây là nơi nào?”

Tranh chấp ở sương phòng bên này nhất thời khiến toàn bộ phòng đấu giá chú ý.

Mấy hộ vệ Chương gia thấy xảy ra tranh chấp liền đi từ trong góc tới. Khu bán đấu giá Thiên Lộc cần phải bảo đảm an toàn cho khách hàng, trong khu đấu giá tuyệt đối cấm đánh nhau.

Lúc này Trác Phi mới rút lại chân nguyên, những sợi tóc giống như mũi khoan kia lại khôi phục lại hình dạng vốn có, lập tức hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi sương phòng của La Chinh.

La Chinh nhìn bóng lưng hấp dẫn của cô ả đó, sau đó lại hô: “Hai vạn bốn ngàn một trăm!”

Nghe thấy La Chinh ra giá, lại thấy sắc mặt tái xanh của Trác Phi, Gia Cát Phong cũng hiểu được, uy hiếp của Trác Phi đã thất bại.

“Thằng nhãi kia nói thế nào?” Gia Cát Phong cười hỏi.

Trác Phi buồn bực nói: “Hắn bảo ngài đi chết đi!”

“Hả?” Gia Cát Phong nghe nói như thế, ngược lại sắc mặt dâng lên hứng thú, hắn đưa tay sờ sờ mặt Trác Phi cười nói: “Thằng nhãi đó kiêu ngạo như vậy sao? Rất lâu rồi chưa từng thấy! Đã như vậy, ta liền rút khỏi trận đấu giá này thôi!”

Trác Phi mở to hai mắt, nhìn Gia Cát Phong hỏi: “Vì sao phải rút? Chẳng lẽ thiếu gia thật sự sợ thằng nhãi đó?”

Gia Cát Phong nhún nhún vai: “Nếu còn đấu tiếp, chỉ sợ mấy lão già kia cũng ngồi không yên. Nếu quyển sách này rơi vào tay mấy lão già kia, chỉ sợ thực sự không cầm về được. Chi bằng cứ để cho tên kiêu ngạo đó cầm về trước, rồi lấy lại từ tay hắn là được rồi.”

Trác Phi giờ mới hiểu được ý của Gia Cát Phong.

Trong khu đấu giá Thiên Lộc quả thực là không thể ra tay, nhưng tên nhãi kia nhất định sẽ rời khỏi khu đấu giá. Huống chi hắn còn mặc trường bào của đệ tử ngoại môn Thanh Vân Tông, muốn điều tra thân phận của hắn cũng không khó. Cướp về từ tay hắn, đối với Gia Cát Phong mà nói là một việc cực kỳ đơn giản.

Nếu Gia Cát Phong ngừng đấu giá thì sẽ không còn ai cạnh tranh với La Chinh nữa, quyển Luyện Khí Tông Pháp kia liền rơi vào tay La Chinh một cách hợp tình hợp lí.

Chẳng qua theo quy củ, vật bán đấu giá phải tiến hành giao tiền trước khi nhận hàng, lúc này Hỏa Hạt Tinh Hạch của La Chinh còn chưa bán đấu giá nên vẫn không thể giao Luyện Khí Tông Pháp cho La Chinh.

Trên đài cao, Hầu lão nói: “Mới vừa rồi lúc bán đấu giá Luyện Khí Tông Pháp đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại ra được một cái giá tốt. Tiếp theo đây khu bán đấu giá Thiên Lộc chúng ta còn có hai bảo vật, vốn muốn để đến thời điểm then chốt cuối cùng mới đấu giá, nhưng giờ lại muốn ra mắt sớm! Giá khởi điểm của hai món bảo vật này cao hơn Luyện Khí Tông Pháp nhiều, nhưng chắc chắn các vị đang ngồi đây sẽ cảm thấy rất hứng thú!”

Hầu lão nói xong, liền lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ.

Sau đó Hầu lão lắc lắc bình ngọc trên không trung, đồng thời từ trong tay lão tản ra một luồng chân nguyên, cuốn về phía miệng bình.

Từ miệng bình ngọc nhỏ ra từng viên tròn nho nhỏ, từng giọt từng giọt, giống như những giọt nước nhỏ nhưng lại tỏa ra vầng sáng của kim loại.

“Đây là năm mươi giọt Thiên Diễn Tinh Hoa! Giá khởi điểm là hai vạn viên Phương Tinh. Mọi người đều có thể ra giá!” Hầu lão vung tay lên, dùng chân nguyên bày ra từng giọt Thiên Diễn Tinh Hoa để mọi người trong phòng bán đấu giá có thể xem rõ hơn.

“Xôn xao ——”

Nghe được mấy chữ Thiên Diễn Tinh Hoa, toàn bộ phòng đấu giá lập tức bùng nổ, nhao nhao nghị luận.

Thiên Diễn Tinh Hoa này có thể trực tiếp tăng thêm vào pháp bảo, có thể cưỡng ép làm cho pháp bảo tăng lên một cấp bậc!

Ví dụ như, pháp bảo vốn là linh khí trung phẩm, sau khi cho thêm Thiên Diễn Tinh Hoa thì món pháp bảo này có thể trực tiếp tăng lên tới thượng phẩm.

Nhưng Thiên Diễn Tinh Hoa cực kỳ hiếm, cho đến tận bây giờ cũng chưa xuất hiện được bao nhiêu giọt. Hơn nữa mỗi khi Thiên Diễn Tinh Hoa xuất hiện, lập tức đã bị người ta rót vào vũ khí của mình.

Nghe nói, Thiên Diễn Tinh Hoa chính là gốc rễ của tất cả huyền khí, linh khí thậm chí tiên khí!

Nguyên do khiến những pháp bảo, vũ khí này có uy lực lớn như vậy, có thể chất chứa uy năng kinh khủng đến thế, đều là vì trong quá trình luyện chế được dung hợp với một tia Thiên Diễn Chi Đạo, mà Thiên Diễn Tinh Hoa hôm nay chính là Thiên Diễn Chi Đạo thuần túy!

Theo lý mà nói, dù là trong một thanh huyền khí hạ phẩm cũng sẽ ẩn chứa một tia Thiên Diễn Tinh Hoa, nhưng cho đến nay chưa ai có thể lấy ra được.

Trong sương phòng, La Chinh há hốc miệng, nhìn những hạt nhỏ màu bạc được Hầu lão dùng chân nguyên nâng lên trên không trung kia, trong lòng cũng chấn động kịch liệt.

Những hạt nhỏ này, chẳng phải là tinh hoa nước thép được Hắc Hỏa trong đầu hắn dung luyện ra từ huyền khí đó sao?