“Thình thịch, thình thịch, thình thịch…”
Trái tim mạnh mẽ tràn đầy lực lượng của Vương Yến Diêu đập kịch liệt. Máu từ vết thương tuôn chảy đầm đìa, nhuốm đỏ nửa bên mặt hắn.
“Không ngờ! Thật không ngờ!” Vương Yến Diêu nhấc tay áo lau đi vết máu trên mặt: “Khi nãy La Phái Nhiên vừa ứng chiến liền ôm đầu gào thét, chắc hẳn đã phải chịu đòn đau từ linh hồn ngươi. Khó trách mới chỉ đối đầu một lần mà La Phái Nhiên lại bại dưới tay ngươi. Một thằng nhóc Luyện Tủy Cảnh mà biết cách công kích bằng linh hồn, thật vô cùng bất ngờ!”
Dù sao Vương Yến Diêu cũng là cao thủ danh tiếng lẫy lừng, sau khi trở về từ cõi chết, hắn mới nhận ra, việc coi La Chinh như một con kiến quả thật cực kỳ ngu xuẩn.
“Ngươi đúng là giả heo ăn thịt hổ. Nếu không phải ta có bảo vật hộ thể gia truyền lại thêm linh hồn mạnh mẽ, thì chỉ sợ rằng vừa rồi đã chết dưới thanh phi đao của ngươi.” Vương Yến Diêu thản nhiên lên tiếng, sau đó lại đưa tay tiếp tục lau gương mặt vẫn đang rỉ máu: “Vết thương này là cái giá phải trả cho sự khinh địch của ta. Có thể làm ta bị thương chứng tỏ ngươi rất xuất sắc. Ngươi đã làm rất tốt, đủ để ngươi kiêu ngạo. Nhưng vì vậy, thì ngươi phải trả giá đắt, dù ngươi là ca ca của La Yên!”
Hắn vừa dứt lời, những đóa hoa sen nhuốm sắc hồng quyến rũ lạ thường liên tiếp bay ra từ trong tay. Đó cũng là vũ khí giết người có uy lực khổng lồ.
“Ta sẽ nghiền nát ngươi thành mảnh vụn!”
Đối mặt với lớp hoa sen dày đặc chi chít, La Chinh không còn đường tránh né. Trong nháy mắt, cả người hắn đã bị hoa sen bao phủ.
Mỗi đóa hoa sen đều nặng tới mười đỉnh. Mà lúc này, trên người La Chinh đâu chỉ có trăm đóa?
Mặc dù thân thể La Chinh đang liều mạng hấp thu những áp lực này, liều mạng chuyển hóa thành luồng khí nóng, liều mạng tẩy rửa thân thể chính mình. Nhưng áp lực này quá lớn, quá kinh khủng, dù thân thể La Chinh đã là linh khí cũng không chịu nổi!
“A!”
Trên thân thể La Chinh đột ngột xuất hiện một vết rạn, máu tuôn ra xối xả từ đó. Cơ thể hắn đang trên bờ vực sụp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị những đóa hoa sen này nghiền nát.
“Ca ca!”
La Yên thấy cảnh tượng đó, nước mắt lã chã rơi xuống như chuỗi ngọc trai đứt lìa. Nàng oán hận nhìn Lục Phương Thiên Tinh Trận đang trói buộc dưới chân rồi đột nhiên ngừng khóc. Trong mắt La Yên ngập tràn sự tuyệt vọng, nhưng trong tuyệt vọng lại bất chợt sinh ra một ý nghĩ điên cuồng!
Một dòng chân nguyên lập tức ngưng tụ trong bàn tay phải của nàng rồi lan tỏa ra xung quanh, tạo thành sáu mảnh ký hiệu nhỏ chậm rãi xoay tròn vây quanh tay nàng.
“Ta nhất định phải phá vỡ kết giới này!”
Sáu mảnh ký hiệu nhỏ bắt đầu phát ra ánh chớp màu tím, tuy cực kỳ bé nhỏ nhưng lại ẩn chứa uy lực khiến người ta sợ hãi.
“Cấm thuật, Tịch Diệt Thần Lôi!”
Tia chớp màu tím nối liền những mảnh ký hiệu kia lại, khiến tốc độ xoay tròn của chúng càng lúc càng nhanh. Sắc mặt La Yên ngày càng tái nhợt, trắng bệch không còn chút hồng hào.
Công pháp có thể xưng là cấm thuật vốn có uy lực khôn lường, nhưng khi sử dụng cũng phải trả giá cực kỳ đắt. Nếu không phải là bước đường cùng, La Yên tuyệt đối sẽ không dùng nó.
Nhưng lúc này, nàng không thể trơ mắt nhìn ca ca chết trước mặt mình. Cho dù Lục Phương Thiên Tinh Trận có mạnh mẽ đến đâu, nàng cũng phải phá vỡ bằng được.
Ngay lúc đó, có một tiếng nói già nua đột ngột vang lên.
“Dừng! Dừng! Dừng lại! La Yên, đừng sử dụng cấm thuật!” Một ông lão râu tóc bạc phơ xuất hiện, trôi lơ lửng giữa không trung cách La Yên khoảng một trượng. Giờ phút này, gương mặt ông tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
Động tác tay của La Yên chỉ hơi chậm lại. Nàng lạnh lùng nhìn ông lão. Sau đó, nàng chỉ vào cột sáng cao ngất trời trên sườn núi kia nói: “Vậy thì mở Lục Phương Thiên Tinh Trận ra để ta xuống đó. Ông yên tâm, ta sẽ không rời khỏi Luyện Ngục Sơn. Chẳng qua ta phải qua đó giải quyết một việc!”
Nghe được yêu cầu của La Yên, ông lão chỉ cười khổ: “Lục Phương Thiên Tinh Trận do Thần Trận Tử thiết lập, ta sao có thể mở ra nổi? Huống chi nó không chỉ giam giữ một mình ngươi mà còn có năm người khác trên đỉnh Luyện Ngục Sơn này. Nếu thật sự mở trận, ta tin La Yên ngươi sẽ không rời đi, nhưng năm người kia thì chưa chắc.”
Lời của ông lão… rất có lý.
Trên đỉnh Luyện Ngục Sơn tổng cộng giam giữ sáu người. Ngoài La Yên ra, thực lực của năm người kia cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Huống chi Lục Phương Thiên Tinh Trận thiết lập rất tinh vi khéo léo, ngoại trừ Thần Trận Tử - đại sư huyễn trận đứng đầu Thanh Vân Tông ra, những người khác không cách nào mở được.
La Yên mím môi, thẳng tắp nhìn về phía ca ca bị hoa sen bao trùm trên sườn núi phía xa: “Ta không phá trận cũng được, ông phải đi xuống cứu ca ca ta!”
Ông lão cười khẽ, nói: “Việc này thì không cần ta ra tay. Đã có người tới cứu La Chinh rồi.”
“Ai?” La Yên hỏi.
Ông lão chỉ tay, cách đó không xa có một người ngồi trên phi thiên liễn đang bay nhanh đến.
“Nàng? Linh Vận điện hạ?” Trên mặt La Yên lóe lên chút nghi hoặc. La Yên không biết tại sao Linh Vận điện hạ lại tới cứu La Chinh. Nàng ta vốn không có quan hệ gì với ca ca cả.
“La Chinh là đệ tử của Tô đạo sư.” Thấy vẻ mặt nghi hoặc của La Yên, ông lão liền giải thích. “Có Linh Vận điện hạ ra mặt, La Chinh sẽ không sao cả.”
“Hi vọng là thế.” Đến lúc này, La Yên đã bình tĩnh lại. Nàng lẳng lặng quan sát tình hình diễn ra dưới sườn núi, thầm nghĩ nếu có gì bất thường, nàng chắc chắn sẽ phá vỡ Lục Phương Thiên Tinh Trận!
***
Nếu là đệ tử Luyện Tủy Cảnh bình thường, dưới áp lực của mấy trăm cái đỉnh, sợ rằng lúc này đã bị nghiền nát thành một đống thịt vụn. Dù là cao thủ Tiên Thiên cũng không cách nào chịu được áp lực kinh khủng này.
La Chinh gắng gượng chống đỡ, nhưng thân thể hắn đã đến ranh giới sụp đổ rồi. Sức nặng này tựa như cõng một ngọn núi lớn trên lưng, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
“Không ngờ Chiếu Thần Cảnh mạnh đến mức này, chính mình căn bản không có cơ hội phản kích!” Toàn thân không thể cử động nhưng La Chinh vẫn suy nghĩ không ngừng. Sau khi tiến vào cảnh giới Vong Ngã, dù cận kề cái chết, dù thân thể không ngừng xuất hiện vết nứt, không ngừng phun trào máu tươi, lúc nào cũng có thể vỡ nát thành bột phấn thì La Chinh vẫn có thể bình thản như thường.
Bởi vì bước vào cảnh giới Vong Ngã, La Chinh đã tách riêng thân thể và linh hồn ra làm hai, dường như thân thể kia là của người khác vậy.
Mình còn có đòn sát thủ gì?
Phi đao nát…
Vảy rồng…
Kinh Thần Thứ…
Tất cả đều không được.
Nếu nói còn có gì khác có thể dựa vào, thì hắn chỉ còn một lựa chọn duy nhất là quyển bí tịch thánh giai Thiên Ma Thần Quyền.
Cả Thanh Vân Tông chỉ có mình hắn có được Thiên Ma Thần Quyền, uy lực của nó tất nhiên không thể coi thường, nhưng quyển bí tịch thánh giai này rất khó tu luyện. Trong lúc rảnh rỗi, hắn đã cố gắng nghĩ mọi cách để giác ngộ Thiên Ma Thần Quyền, hy vọng có thể ngưng tụ một dòng chân khí Thiên Ma trong người.
Nhưng hắn đã thử nhiều lần mà vẫn thất bại. Điều này khiến La Chinh nảy sinh nghi ngờ, có phải mình không thể tu luyện môn công pháp thánh giai này hay không?
Có được thần công nhưng không thể bước chân qua cửa, đây thật sự là việc khiến La Chinh đau đầu. Nhiều lần tu luyện thất bại khiến La Chinh bị đả kích lớn, vậy nên mấy ngày qua hắn đành tạm thời ném Thiên Ma Thần Quyền sang một bên.
Hiện giờ La Chinh đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Có lẽ chỉ trong chớp mắt, thân thể hắn sẽ bị nghiền nát thành mảnh vụn, hoàn toàn xong đời.
“Ta không muốn từ bỏ như vậy! Con đường võ đạo vô cùng vô tận, ta mới ngắm được trăm dặm núi non, ta muốn bước lên càng cao trông ra càng rộng!”
“Ta muốn thử lại một lần, xem bản thân có thể tu luyện được chân khí Thiên Ma không!”
Giờ phút này, cả người La Chinh đã bị ép cong, mà đây vừa vặn chính là một động tác để tu luyện Thiên Ma Thần Quyền. Dựa theo tư thế này, La Chinh bắt đầu vận chuyển sức mạnh trong cơ thể.
“Trước dồn lực, sau phóng ra, dư lực dâng trào, cứ thế tiếp tục từ trên xuống dưới, lặp đi lặp lại…”
La Chinh vô cùng quen thuộc phương pháp vận chuyển lực lượng này. Hắn từng dùng nó rất nhiều lần, nhưng không lần nào có thể thành công.
Lần này, vẫn không thành công.
Tuy thất vọng nhưng La Chinh không chịu bỏ cuộc. Hắn tiếp tục dựa theo công pháp để tu luyện lần nữa.
Lần thứ hai, vẫn vậy.
“Bụp!”
Thân thể La Chinh lại nứt toác ra thêm hai đường. Khắp cả người hắn đã có bảy, tám khe nứt đang chảy máu đầm đìa. Nhưng La Chinh không bận tâm đến nó, quyết tâm vận chuyển sức mạnh một lần nữa.
Lần này, La Chinh chợt nhận thấy một cảm giác khác thường truyền đến từ đan điền!
“Thành công rồi?” La Chinh sững sờ.
Hắn cảm giác được trong đan điền xuất hiện một dòng khí rất khác với chân khí Tử Đàn.
Đây chính là chân khí Thiên Ma!
Đúng lúc này, La Chinh phát hiện ra một chuyện càng kỳ dị hơn.
Tia chân khí Thiên Ma kia vừa sinh ra liền bắt đầu cắn nuốt chân khí Tử Đàn trong cơ thể hắn.
Quả thật là một chân khí bá đạo, không ngờ có thể cắn nuốt những chân khí khác.
Trong thân thể một người chỉ có thể tồn tại một loại chân khí. Bình thường, nếu như tu luyện một công pháp khác làm sinh ra loại chân khí thứ hai, thì bắt buộc phải giải phóng một trong hai loại.
Nhưng chân khí Thiên Ma lại trực tiếp cắn nuốt chân khí Tử Đàn.
Chân khí Tử Đàn trong đan điền La Chinh giảm bớt rất nhanh chóng, mà chân khí Thiên Ma thì ngược lại. Bên tăng bên giảm, chân khí Thiên Ma nhanh chóng ngưng tụ đầy trong đan điền của La Chinh.
“Thiên Ma Thần Quyền chính là công pháp thánh giai, chắc hẳn uy lực của chân khí Thiên Ma mạnh hơn chân khí Tử Đàn rất nhiều! Ta thử xem uy lực của chân khí Thiên Ma này rốt cuộc thế nào!” Có thể lĩnh ngộ chân khí Thiên Ma nhưng La Chinh vẫn không vui mừng nổi.
Hắn biết thực lực của mình quá yếu. Trước mặt cao thủ Chiếu Thần Cảnh như Vương Yến Diêu thì hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Nhưng trong từ điển của La Chinh, hai chữ “từ bỏ” tuyệt đối không tồn tại, chỉ cần có một chút cơ hội, hắn nhất định sẽ liều mạng đến cùng!
Đúng lúc La Chinh vận chuyển chân khí Thiên Ma thì một cảnh tượng quỷ dị đột nhiên xuất hiện.
Từng tia chân khí Thiên Ma dần dần tuôn tràn ra qua da thịt La Chinh, vừa chạm tới những đóa hoa sen kia liền bắt đầu cắn nuốt không ngừng!