Trong Hư Linh Tông đã rất hỗn loạn.
Lúc trước, khi tấn công Hư Linh Tông, bọn họ đã càn rỡ như thế nào?
Trước điện Hư Linh, tấm biển với ba chữ lớn Hư Linh Tông đã bị bọn họ đạp vỡ, thay vào đó là một tấm biển bằng vàng ròng, bên trên khắc ba chữ “Thiên Tà Tông”. Tấm biển2bằng vàng này nặng đến ngàn cân, sáng lấp lánh trong điện Hư Linh, vô cùng khí thế.
Đáng tiếc, tấm biển này chỉ treo được mấy tháng…
Đám võ giả độc lập vốn tưởng rằng đi theo Thiên Tà Tông thì có thể ngồi vững trên toàn bộ giang sơn Trung Vực, cuối cùng Thiên Tà Tông quật khởi với tốc độ8như sao băng, mà tốc độ đi xuống cũng chẳng kém…
Đám võ giả độc lập vốn không phải do Thiên Tà Tông bồi dưỡng, bọn họ vốn cũng chẳng có lòng trung thành với Thiên Tà Tông. Trong khoảng thời gian này, có không ít võ giả đã rời khỏi Hư Linh Tông. Lúc đầu, trong Thiên Tà Tông vẫn có6các trưởng lão quản chế, nhưng đám trưởng lão cũng nhanh chóng bỏ trốn mất dạng, chỉ còn rất ít võ giả ở lại.
Trong điện Hư Linh, Thôi Duẫn ở một mình với hai cô gái bị phong bế sáu giác quan ở bên cạnh. Trong đó, một người chính là La Yên, còn lại là người yêu của Ngao Tường,3hai người đều có Âm Thể Tử Cực.
Bởi vì không tìm đủ ba người nên Thôi Tà vẫn luôn phong bế sáu giác quan của các nàng, thông qua bí pháp tu luyện để đưa tu vi của các nàng đạt tới Thần Đan Cảnh trung kỳ.
Thôi Duẫn mệt mỏi nằm trên trong long ỷ rộng lớn, ngơ ngác nhìn tất5cả trước mắt, trong mắt dường như lộ vẻ điên cuồng.
Mấy tháng trước, hắn còn có mộng đẹp, chờ thần quốc Thiên Tà thu phục toàn bộ Trung Vực, cha hắn sẽ là Quốc chủ thần quốc, còn hắn chính là Thái tử thần quốc. Một khi thần quốc được thành lập thì sẽ thành đại thống nhất, thiên thu muôn đời, sẽ không còn kẻ nào trong Trung Vực có thể đối đầu với hắn.
Đáng tiếc giấc mộng này quá ngắn ngủi, giống như thật sự chỉ là nằm mơ vậy. Sau khi tỉnh lại, hắn mới cảm thấy mình ấu trĩ đến cỡ nào…
Lúc này Thôi Duẫn đã tỉnh ngộ, hắn ngộ ra rằng dù thế nào thì vận mệnh cũng đã an bài cả, tên La Chinh kia không chỉ là khắc tinh của hắn, mà còn là khắc tinh của cha hắn…
Nhưng ngộ ra rồi thì sao? Trung Vực lớn như vậy, hắn cũng đã không còn chỗ để đi. Những võ giả độc lập kia còn có thể mai danh ẩn tích, bởi dù sao võ giả độc lập trong Thiên Tà Tông cũng rất nhiều, Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện muốn điều tra ra tất cả cũng sẽ rất khó khăn.
Nhưng Thôi Duẫn hắn lại là con trai của Thôi Tà, đường đường là thiên tài cấp Thần. Đạo lý nhổ cỏ nhổ tận gốc ai cũng hiểu, đừng nói đến việc La Chinh sẽ không bỏ qua cho hắn, mấy người trong Thiên Hạ Thương Minh nhìn thì phúc hậu hiền lành, nhưng người nào người nấy đều vô cùng khôn khéo, chỉ sợ có phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra hắn.
Hắn đã không còn chỗ ẩn thân, không bằng thản nhiên đối mặt.
Thù giết cha, không thể không báo.
“La Chinh, ngươi đã giết cha ta, vậy ta đây liền ở trước mặt ngươi, giết chết em gái ngươi.” Trên mặt Thôi Duẫn hiện lên vẻ tàn nhẫn. Trận này đã thua thì coi như thua tất cả rồi, nhưng ngươi khiến ta khó chịu, ta cũng sẽ không để ngươi được dễ chịu!
“Vèo vèo vèo vèo…”
Vài tia sáng đồng thời xuất hiện trước cửa điện Hư Linh, La Chinh một mình đi ở phía trước, còn Ngao Tường lo lắng hơn bất cứ kẻ nào nên cũng theo sát phía sau La Chinh tiến vào điện Hư Linh.
Khi Thôi Duẫn nhìn thấy La Chinh, trong lòng hắn không kiềm chế được mà bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi này giống như đến từ bản năng, như chuột gặp phải mèo vậy.
Khi tranh đoạt Thăng Long Đài, La Chinh đã đánh nát tâm võ đạo của Thôi Duẫn, để lại cho Thôi Duẫn nỗi ám ảnh cả đời khó quên.
Nhưng Thôi Duẫn đã bất chấp tất cả, mạnh mẽ đè sự sợ hãi của mình xuống, cố giả vờ bình tĩnh, cười lạnh nói với La Chinh: “La Chinh, ngươi đã đến rồi!”
La Chinh lạnh lùng nhìn Thôi Duẫn. Người trước mắt căn bản không có tư cách nói những lời này với hắn. Hắn nhìn La Yên và một cô gái khác ở bên cạnh, sau đó lạnh giọng nói: “Thả các nàng ấy ra, ta sẽ cho ngươi toàn thây!”
“Thả các nàng ư?” Trên mặt Thôi Duẫn hiện vẻ điên cuồng: “Nằm mơ!”
Thôi Duẫn đứng dậy khỏi long ỷ rộng lớn, trong tay hắn lóe ra từng luồng chân nguyên. Đám chân nguyên kia biến thành từng sợi dây nhỏ, quay xung quanh cổ La Yên và cô gái kia.
Những luồng chân nguyên nhỏ kia vô cùng sắc bén, chỉ cần hắn kéo nhẹ một cái, đầu các nàng sẽ lìa khỏi thân thể.
La Chinh vẫn có thể duy trì bình tĩnh, nhưng Ngao Tường thì không: “Dừng tay!” Ngao Tường gào lên một tiếng, bất ngờ xông về phía Thôi Duẫn.
Thôi Duẫn cười tà, ngón tay kéo nhẹ một cái, những sợi dây nhỏ bắt đầu thắt chặt lại một chút, lập tức cắt lên da thịt trên cổ người yêu Ngao Tường, một giọt máu tươi chảy xuôi từ miệng vết thương.
Thấy vậy, Ngao Tường lập tức dừng bước.
“Tiếp tục tiến lại đây đi. Ta cam đoan trước khi ngươi tới đây, ta có thể khiến nàng ta đầu lìa khỏi cổ!” Thôi Duẫn cười thản nhiên nói, trong mắt đầy vẻ điên cuồng. Nếu đằng nào cũng phải chết, vậy hắn cũng muốn mình được chết vui vẻ một chút.
Ngao Tường cắn răng, nắm chặt tay, trên tay nổi lên từng đường gân xanh. Hắn nhìn chằm chằm Thôi Duẫn rồi hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
Thôi Duẫn thản nhiên cười nói: “Chẳng muốn thế nào cả, chỉ muốn khiến các ngươi… phải trả giá lớn một chút mà thôi.”
La Chinh lạnh lùng nhìn chằm chằm Thôi Duẫn, bỗng nhiên nói: “Thả bọn họ ra, ta tha không giết ngươi!”
“Ha ha ha ha.” Thôi Duẫn đột ngột cười rộ lên: “Vừa rồi còn nói cho ta chết toàn thây, giờ lại thành tha mạng cho ta! Nhượng bộ nhanh vậy? La Chinh, ngươi khiến ta thật thất vọng!”
La Chinh không nói gì, bởi hắn còn chưa hoàn toàn đoán được tâm tư của Thôi Duẫn.
Thật ra trong khoảng thời gian này, Thôi Duẫn có thừa thời gian để giết hai nàng, nhưng mãi đến khi La Chinh đến đây, hắn mới cưỡng ép La Yên, vậy rốt cuộc mục đích của hắn là gì?
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” La Chinh lạnh giọng hỏi.
“Ta đường đường là thiên tài cấp Thần, lại chỉ tha mạng cho ta, vậy xin hỏi tất cả những gì ta mất đi, ngươi sẽ bồi thường ta thế nào?” Thôi Duẫn tiếp tục nói, vẻ điên cuồng trong mắt càng thêm nồng đậm: “La Chinh, ta cho ngươi biết, ta không cần cái gì cả! Ta chỉ muốn mạng hai người bọn họ!”
“Cha ta đã chết, Thiên Tà Tông cũng bại, ta không còn thứ gì, có sống cũng vô vị tẻ nhạt.” Thôi Duẫn dùng ngón tay chỉ: “Tất cả những điều này là do ngươi ban tặng! Do La Chinh ngươi ban tặng!”
Ánh mắt La Chinh lạnh lùng, không nói gì.
Sắc mặt đám người Thạch Khắc Phàm và Yên Duyệt Sơn đều sa sầm. Bọn họ biết rõ, bây giờ đã rơi vào tình huống khó giải quyết nhất.
Bọn họ không sợ Thôi Duẫn mở miệng, chỉ cần là điều bọn họ có thể làm được, thì bọn họ sẽ chấp nhận. Việc tha mạng cho Thôi Duẫn cũng không phải không thể. Dù sao thì đại thế của Thiên Tà Tông đã mất, giữ lại cái mạng của một mình hắn cũng chẳng thể làm nên chuyện gì, căn bản không có khả năng xoay chuyển bất cứ cục diện nào.
Nhưng hiện tại Thôi Duẫn gần như đã điên rồi, ngay cả tính mạng của mình hắn cũng không quan tâm, tất cả đều chỉ vì báo thù.
Chính cái gọi là không muốn cái gì, điên điên khùng khùng như vậy mới là khó giải quyết nhất, mà phiền toái nhất chính là muội muội của La Chinh còn ở trong tay hắn. Nên làm thế nào đây?
Trong đầu La Chinh cũng nhanh chóng suy tính. Những điều đám người Thạch Khắc Phàm có thể nghĩ tới, đương nhiên La Chinh cũng có thể. Tên trước mặt kia chỉ đơn thuần là muốn báo thù mà thôi, thế nên cũng chỉ muốn giết chết La Yên ngay trước mặt hắn!
Làm sao để bảo vệ tính mạng La Yên đây?
Dùng tốc độ nhanh nhất giết chết Thôi Duẫn?
La Chinh không chắc chắn có thể làm được điều này. Cho dù tốc độ của hắn rất nhanh, dùng cương nguyên bùng nổ kết hợp với thiên phú Truy Vân Sư thì cũng có thể lấy đi tính mạng của Thôi Duẫn chỉ trong nháy mắt. Nhưng vấn đề là luồng chân nguyên trong tay Thôi Duẫn đang quấn trên cổ La Yên, chỉ cần hắn động nhẹ ngón tay một cái là có thể cắt đứt cổ La Yên rồi!
Có nhanh hơn nữa thì cũng không thể nhanh bằng người này được!
“Nhìn qua có vẻ ngươi rất bình tĩnh.” Thôi Duẫn nhìn La Chinh thản nhiên cười nói: “Nhưng loại bình tĩnh này chỉ là giả vờ, ta nhìn ra được, ngươi đang rất sợ hãi!”
Nghe Thôi Duẫn nói vậy, La Chinh bỗng nhiên mỉm cười, tiếp lời: “Ngươi nói không sai! Ta quả thực rất sợ hãi, ta sợ ngươi giết muội muội ta. Nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Thôi Duẫn hỏi.
“Nhưng…” Trong nháy mắt La Chinh đang nói chuyện, hắn liền bước ra một bước, bắt đầu vận chuyển cương nguyên.
Chẳng qua Thôi Duẫn cảnh giác hơn La Chinh tưởng nhiều. Bóng dáng La Chinh vừa mới chuyển động một chút thì ngón tay hắn đã lập tức kéo nhẹ, khiến luồng chân nguyên càng quấn chặt lấy cổ hai cô gái hơn. Trong luồng chân nguyên đó dần thấm ra một chút máu tươi, chỗ cổ của hai cô gái đã đỏ lên.
“La Chinh!” Nhìn thấy cảnh này, Ngao Tường cũng nóng nảy, vội vàng ngăn cản động tác của La Chinh.
Mà trên mặt Thôi Duẫn thì vẫn là nụ cười thản nhiên: “Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao? La Chinh!”
La Chinh cắn răng, nhìn chằm chằm Thôi Duẫn. Xem ra lần này tấn công Hư Linh Tông là một sai lầm, nếu sớm biết như vậy, hắn nên nghĩ cách bí mật lẻn vào Hư Linh Tông mới đúng. Nhưng La Chinh không phải thần tiên, đương nhiên không tính ra được việc này. Suốt quãng thời gian này hắn chỉ nhớ tới an nguy của muội muội, chỉ biết công phá Hư Linh Tông trước đã rồi tính.
So ra, Thôi Duẫn chỉ đang nhàn rỗi chờ kẻ địch tới. Chờ La Chinh đến nơi liền tìm cách giết chết La Yên trước mặt La Chinh.
Cái Thôi Duẫn muốn chính là điều này.