Bách Luyện Thành Thần

Chương 73: Người canh núi




Hai người cứ đứng đối mặt với nhau như vậy, bầu không khí vô cùng cứng ngắc.

Từ nhỏ Tô Linh Vận đã lớn lên trong Ly Cung ở ngay bên cạnh Phần Thiên Cung, đường đường là điện hạ của Đế Quốc Phần Thiên nên có mấy ai dám ngỗ ngược với nàng?

Tuy nàng xuất cung cũng đã được một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này nàng cũng đã cố gắng hết sức để quên đi thân phận tôn quý của mình, nhưng mà phần cố chấp kia đã ăn sâu vào máu nàng, đâu dễ gì mà thay đổi?

Hơn nữa, những người biết được thân phận của Tô Linh Vận trong khi tranh luận mà phát hiện sắc mặt nàng khác thường, thì cả đám đều phải ngậm miệng lại. Bọn họ đều hiểu rõ, Tô Linh Vận tuy xinh đẹp đáng yêu, nhưng một khi đã tức giận, chỉ sợ còn khủng bố hơn cả một con rồng Thương Lan khổng lồ.

Mà hiện tại, Tô Linh Vận đang ở ngay ranh giới tức giận.

Các đạo sư của Tiểu Vũ Phong nghe được động tĩnh liền kéo qua, thế nhưng, thấy biểu cảm trên mặt Tô Linh Vận giống như núi lửa sắp phun trào thì ai nấy đều cứng lưỡi, lặng lẽ trốn sang một bên.

Người khác sợ, nhưng La Chinh không sợ.

Hắn trầm giọng nói: “Tô đạo sư, trả lại thẻ đệ tử cho ta.”

Tô Linh Vận hung tợn nhìn thẳng vào hai mắt La Chinh, muốn phát giận nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, chỉ là trên mặt lại xuất hiện một chút uất ức rất khó phát hiện. Sau đó đôi mắt linh động của nàng khẽ xoay chuyển, không biết nghĩ tới điều gì mà đôi môi hơi nhếch lên, khẽ “hừ” một tiếng rồi ném thẻ đệ tử cho La Chinh.

La Chinh nói một câu cảm ơn rồi quay đầu bước đi luôn.

Hắn biết Tô đạo sư sẽ không hại mình, đạo sư hỏi nhiều như vậy hoàn toàn là bởi quan tâm hắn. Nhưng mà hành động lần này của hắn chắc chắn là đã chọc giận Tô đạo sư rồi.

Chỉ là hôm nay hắn còn vội chạy tới Luyện Ngục Sơn, nên đâu lo lắng được nhiều như vậy?

La Chinh men theo đường núi mà đi xuống khỏi Tiểu Vũ Phong, sau đó tìm đúng hướng Luyện Ngục Sơn rồi đi thẳng tới đó.

Lúc này, sau khi La Chinh rời đi, Tô Linh Vận liền vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lẩm bẩm: “Tiểu tử này đi gấp như vậy, chắc chắn có chuyện quan trọng cần làm, ta phải nhìn xem rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”

Tiếp đó, Tô Linh Vận đi đến đình nghỉ chân trên triền núi, trong đình có bày một hòn Tín Khuê ở vị trí trung tâm.

Mới vừa rồi, trước khi La Chinh lấy lại thẻ đệ tử, Tô Linh Vận đã động tay động chân lên đó, nên giờ chỉ cần thông qua hòn Tín Khuê là có thể thấy được hình ảnh của La Chinh.

Nàng thấy La Chinh đi về phía sau núi rồi tiến thẳng về phía Tây Bắc Thanh Vân Tông.

Chân mày Tô Linh Vận lập tức nhíu lại, ba mươi ba phong của Thanh Vân Tông đều phân bố ở phía Nam, còn các ngọn núi lớn với Thiên Thư Các... thì lại được phân bố ở phía Đông. Mà phía Tây Bắc kia cũng không có ngọn núi nào quan trọng, vậy hắn đi tới đó nhằm mục đích gì?

Phía Tây Bắc...

Phía Tây Bắc có Luyện Ngục Sơn!

Nhưng mà, hắn đi đến Luyện Ngục Sơn để làm gì?

Luyện Ngục Sơn nằm ở mé xa nhất của Thanh Vân Tông, La Chinh gần như phải chạy qua toàn bộ Thanh Vân Tông, sau khi rẽ qua hai ngọn núi lớn thì thấy một ngọn núi toàn màu đen xuất hiện ngay trước mắt.

Trên ngọn núi kia không có bất cứ một nhành cây ngọn cỏ nào, tất cả đều là màu đen nhánh, không có bất kì sự sống nào ở nơi đây.

Chỉ thấy trên chóp núi hình vòng cung không ngừng tràn ra những làn sương khói màu xám nồng đậm.

La Chinh ngửi ngửi thử, một mùi lưu huỳnh sộc thẳng vào mũi khiến hắn phải nhíu mày.

Điều kiện nơi này thật khắc nghiệt!

Nghĩ đến chuyện La Yên bị giam ở đây, La Chinh cực kỳ không vui.

Càng tới gần ngọn núi màu đen - Luyện Ngục Sơn thì mùi lưu huỳnh càng nồng đậm.

Sau khi đến gần, La Chinh liền thấy một “lằn ranh” cực kỳ bắt mắt.

Ở ngoài lằn ranh, sức sống bừng bừng, một màu xanh um tươi tốt, mọc đầy các loại thực vật. Thế nhưng, bên trong lằn ranh kia thì lại chỉ bao trùm một màu đen toàn đá sỏi, giống như con đường dẫn đến cửa địa ngục.

Khi La Chinh tới gần đường ranh giới này, phía trước bỗng xuất hiện hai người.

Hai người này quần áo tả tơi, trông như ăn xin dọc đường.

Nhưng khi bị ánh mắt hai người kia nhìn chăm chú, thì La Chinh bỗng cảm thấy thân thể mình như bị kim đâm, đau đớn lâm râm.

Hai người kia thực sự rất mạnh, có thể nói là mạnh tới mức trước nay chưa từng gặp, so với tên Hạ Thiên Thành còn mạnh hơn nhiều, ít nhất có thể so sánh với nhân vật có cấp bậc như Tuân Phi Long.

“Nhóc con, ngươi muốn vào Luyện Ngục Sơn?” Hai người đứng phía trong lằn ranh, đối mặt với La Chinh mà hỏi.

La Chinh gật đầu: “Ta muốn vào Luyện Ngục Sơn, không biết các người là...”

“Chúng ta là người canh giữ Luyện Ngục Sơn. Ngươi muốn vào Luyện Ngục Sơn? Có biết quy củ không?” Hai người canh núi đánh giá La Chinh một phen, người có tu vi cực thấp như thế này mà lại muốn tiến vào Luyện Ngục Sơn, thực sự làm cho bọn họ cảm thấy hơi kỳ quái.

“Một trăm điểm tích lũy đúng không?” La Chinh nói xong liền chủ động đưa thẻ đệ tử của hắn ra.

Một người nhận lấy thẻ đệ tử của La Chinh, vừa giơ tay ra thì một luồng chân nguyên màu cam lập tức chui vào trong thẻ đệ tử, khấu trừ một trăm điểm tích lũy trong đó: “Vào Luyện Ngục Sơn không chỉ là chuyện một trăm điểm tích lũy...”

“Chỉ cần bước qua lằn ranh này thì ngươi sẽ mất đi sự che chở của Thanh Vân Tông, dù ngươi có bị giết chết thì Thanh Vân Tông cũng sẽ không quản, với thực lực của ngươi mà tiến vào thì quá nguy hiểm.” Người canh núi nói.

Luyện Ngục Sơn là một nơi cực kỳ hỗn loạn, đã ở bên trong Luyện Ngục Sơn thì dù có là kẻ nào đi nữa, sự an toàn cũng sẽ không được bảo đảm.

Luyện Ngục Sơn sở dĩ đáng sợ là bởi vì vậy. Rất nhiều người sợ bị bắt giam vào Luyện Ngục Sơn, nhưng chuyện bọn họ sợ không phải là bị phạt tự kiểm điểm, mà là... sợ những con người ở trong đó!

Đại đa số những người bị giam vào Luyện Ngục Sơn cũng không phải là người tốt đẹp gì, phần lớn đều phạm phải tội ác tày trời mới bị đày vào đó.

Mà trong Luyện Ngục Sơn này, gần như không hề có quy tắc nào hết! Chính xác thì là một thế giới cá lớn nuốt cá bé!

Người thực lực yếu mà tiến vào, ngoại trừ bị các cường giả ức hiếp thì hầu như không còn con đường nào khác.

Người thực lực mạnh thì có thể chiếm lấy một hang ổ trong Luyện Ngục Sơn rồi muốn làm gì thì làm.

Một vài đệ tử thiên tài trong Thanh Vân Tông vì muốn gia tăng kinh nghiệm chiến đấu của bản thân, còn cố ý lang thang trong Luyện Ngục Sơn để rèn luyện.

Hai vị canh núi này không phải gặp ai cũng nhắc nhở như vậy. Chẳng qua bọn họ thấy tu vi của La Chinh rất thấp, hơn nữa còn không biết về Luyện Ngục Sơn nên mới nhiều lời hai câu.

“Ta hiểu. Nhưng ta nhất định phải vào.” La Chinh ngẩng đầu nhìn về phía xa, không biết La Yên bị nhốt ở nơi nào trong Luyện Ngục Sơn.

La Chinh đã nói vậy, hai vị canh núi cũng không nhiều lời nữa, họ trả lại thẻ đệ tử cho La Chinh rồi tránh ra nhường một con đường.

La Chinh liền bước lên, tiến vào phía trong lằn ranh kia.

Theo con đường đá sỏi màu đen tiến về phía trước, ước chừng đi được hai dặm, La Chinh rốt cuộc cũng tới được chân núi của Luyện Ngục Sơn.

Trước mặt hắn là một con đường núi cực kỳ hiểm trở, mà hai bên đường còn liên tục tản ra ánh sáng màu đỏ sậm, cứ như trên đám nham thạch màu đen có lửa cháy hừng hực.

Không nghĩ ngợi nhiều, La Chinh liền hướng thẳng về phía cửa Luyện Ngục Sơn mà leo lên.

Luyện Ngục Sơn là một núi lửa đang hoạt động.

Đi dọc theo sườn núi cũng thường gặp được những chỗ lồi lõm, trũng sâu trên bề mặt núi. Trong những hố trũng đó nếu không là tro tàn, thì cũng là dung nham nóng bỏng cuồn cuộn.

La Chinh phát hiện bên cạnh những chỗ trũng đó có không ít người, đó hẳn là những đệ tử trong Thanh Vân Tông bị phạt quăng vào Luyện Ngục Sơn.

Thực lực những người này cũng không hề kém, ít nhất thì không hề thiếu cao thủ Tiên Thiên! Khí tức do một số người phát ra, thậm chí còn cường đại hơn cả Hạ Thiên Thành nữa.

Phần lớn cao thủ Tiên Thiên đều mang bộ dạng tử khí nặng nề, thấy La Chinh đi ngang qua cũng không phản ứng chút nào. Nhưng vẫn có một số kẻ sau khi phát hiện ra La Chinh thì ánh mắt cũng không có vẻ tốt đẹp gì, thậm chí có mấy người bám theo hắn.

Thấy vậy, La Chinh liền lấy thanh phi đao nát ra khỏi nhẫn tu di, móc vào trên tay.